Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 86: Mơ Khô




Editor: Dế Mèn – 

Hứa Lưu Âm yên lặng nhìn anh, sau một lúc lâu sau, đẩy mặt Mục Kính Sâm đi.

“Ai da ai da!!!” Người đàn ông kêu thảm thiết.

Hứa Lưu Âm liếc mắt một cái rõ ràng, “Mặt anh không bị thương, tôi đẩy anh có chút thôi mà, đau tới vậy sao?”

Mục Kính Sâm mang vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía cô, “Kéo một sợi tóc động đến cả người, có biết không? Trên người tất cả đều là thương tích.”

Hứa Lưu Âm nhìn anh chăm chú, muốn xem xem thật hay giả. Tầm mắt cô rơi xuống trên người anh, cô nhớ rõ anh bị người ta đá mạnh mấy cái.

“Anh lại chẳng phải không thở nổi, còn cần hô hấp nhân tạo!”

“Em chưa từng nghe, có một loại đau gọi là khó thở không?”

Hứa Lưu Âm không tin anh, vừa rồi cô còn cảm thấy Mục Kính Sâm khả năng thực sự có chuyện, nhưng vừa nghe bốn chữ hô hấp nhân tạo, cô liền cảm thấy không đáng tin.

Hứa Lưu Âm dựa người vào ghế lái phụ, ừm một tiếng, cánh tay ôm trước người thật cẩn thận. Mục Kính Sâm bị đánh, nhưng anh là một quý ông thô lỗ đã quen, cho nên cũng không cảm thấy có gì. Nhưng mà Hứa Lưu Âm không như vậy, Mục Kính Sâm khẩn trương ghé sát tới trước người cô, “Sao vậy?”

Hứa Lưu Âm chỉ mãi lắc đầu, Mục Kính Sâm càng nôn nóng hơn, anh vội khởi động xe, nhanh chóng đánh tay lái chạy về hướng cổng.

“Anh đưa em đi bệnh viện gần nhất kiểm tra.”

“Anh cũng phải làm kiểm tra đàng hoàng.”

Mục Kính Sâm hai tay cầm tay lái, “Anh không sao, em không cần lo cho anh.”



Trong sân quyền anh, Nguyễn Noãn quỳ trên mặt đất vẫn không nhúc nhích. Người trên đài tốp năm tốp ba đứng dậy, có người thấy cô ta như vậy, không yên tâm hỏi: “Này, Nguyễn Noãn, cô không sao chứ?”

Trên mặt cô ta đều là máu, người nghiêng qua một bên, thật vất vả mới ngồi thẳng được chút, ánh mắt không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm về phía cửa.

“Đừng nhìn nữa, đi từ lâu rồi.”

Một người đàn ông thầm mắng, “Ngọa Tào, răng cửa tao sao lung lay vậy?”

“Bị đá cho lung lay.” Người bạn xoa mũi mình, “Tao cảm giác mũi tao cũng gãy rồi, tao phải tới bệnh viện xem.”

“Nguyễn Noãn, Mục Kính Sâm này sao xuống tay ác thế chứ? Y như sói đói vậy, bắt được ai là cắn. Chúng ta lại đâu có ra tay với con kia.” Có người ấn vào phần cổ mình, “Tao bây giờ đau đầu kinh khủng, đau chết thôi.”

Nguyễn Noãn ngồi yên tại chỗ bất động, nhưng cô ta không nói lời nào cũng không có nghĩa lời người khác không truyền tới lỗ tai cô ta.

“Mày còn hy vọng hắn hạ thủ lưu tình với mình? Mày xem hắn đối xử với Nguyễn Noãn thế nào kìa?”

Trái tim Nguyễn Noãn bị đâm mạnh, ánh mắt xuyên tới phía người phụ nữ đang nói.

Đối phương không ngừng xoa cổ mình, sắc mặt đến giờ vẫn tái, “Nguyễn Noãn, cô mau đi bệnh viện xem đi…”

“Không cần!”

Cô ta muốn đứng dậy, nhưng bò mấy lần cũng không thể bò dậy.

“Cô tưởng cô bây giờ vẫn là thân phận gì? Tốt bụng khuyên cô một câu, đừng có không biết tốt xấu.”

Nhuyễn Noãn nghe hết, cô ta loạng choạng, gắng gượng mấy lần rồi đứng dậy, “Mày bị đánh vẫn chưa đủ phải không?”

“Cái gì?” Cô gái nghe thế, đứng dậy. “Với bộ dạng này của mày, mày muốn đánh với tao?”

Nguyễn Noãn xông lên trước, đối phương dứt khoát cho cô ta một đá. Đợi cô ta cong lưng, người phụ nữ lại giơ cao chân, đá vào vai Nguyễn Noãn.

Cô ta lảo đảo lùi ra sau, ngã rầm xuống đất, vừa rồi té lưng lại càng thêm đau xuyên tim.

“Bỏ đi!” Một người khác tiến lên, nói. “Đi thôi, hôm nay đủ xui xẻo rồi.”

Tốp năm tốp ba người nhảy xuống đài quyền anh. Nguyễn Noãn cứ nằm bẹp người, toàn thân trên dưới mỗi một chỗ đều đau, nhưng đau nhất vẫn là trong lòng.

Bởi vì Mục Kính Sâm tàn nhẫn với cô ta, giẫm đạp, khinh thường, cho nên người khác mới có thể lấy cách thức tương tự mà đối phó cô ta.

Trong lòng Nguyễn Noãn vốn ôm may mắn, cô ta cảm thấy mình bây giờ cũng coi như đang bị coi thường vậy, không bị Mục Kính Sâm đánh thành như vậy, lòng cô ta cũng sẽ vĩnh viễn không chết.

Tuy cô ta đánh Hứa Lưu Âm, cũng khuyến khích người khác lên đài đánh Hứa Lưu Âm, nhưng cô ta tưởng Mục Kính Sâm có ra tay với người khác thì cũng sẽ không xuống tay ác với mình như vậy.

Nhưng thương tích đầy trên người cô ta lúc này lại đều là Mục Kính Sâm cho.

Anh một chút cũng không thủ hạ lưu tình, một chút, một chút cũng không.

Anh đem sự quấn quýt si mê của cô ta đánh gãy toàn bộ.

Mặc kệ hơn nửa năm nay, cô ta có tốt với anh thế nào, nhà họ Nguyễn và nhà họ Mục có chờ đợi bọn họ thành hôn thế nào, trong mắt Mục Kính Sâm vốn đã không có một chút vị trí của Nguyễn Noãn cô ta

Đây chẳng lẽ không phải chuyện bi ai nhất rồi sao?



Xe Mục Kính Sâm chạy đi không lâu, Hứa Tình Thâm liền gọi điện thoại tới.

Hứa Tình Thâm hỏi anh hai câu, biết anh đã tìm được Hứa Lưu Âm rồi thì thở phào nhẹ nhõm, “Âm Âm có bị thương ở đâu không?”

“Có, bây giờ tôi đưa cô ấy tới bệnh viện.”

“Bị thương thế nào?”

Mục Kính Sâm nhìn sang ghế lái phụ, “Trên mặt có thương tích, trong người thì không biết.”

“Vậy cậu đưa cô ấy đi làm kiểm tra cẩn thận đi.”

“Được.”

Mục Kính Sâm ngắt điện thoại xong, nói với Hứa Lưu Âm: “Chị Tưởng nói, giao em cho anh phụ trách.”

“Chị ấy mới không nói vậy ấy!”

Mục Kính Sâm theo định vị tìm một bệnh viện gần đó, quy mô cũng không nhỏ. Lúc xuống xe, Hứa Lưu Âm muốn đẩy cửa xe ra.

“Từ từ.” Mục Kính Sâm túm chặt cánh tay cô. “Vừa rồi không phải đau kinh khủng lắm sao?”

“Tôi… Tôi giờ khá hơn nhiều rồi.”

Mục Kính Sâm qua sát khuôn mặt nhỏ của cô, “Anh vẫn không yên tâm, chờ anh.”

Anh đẩy cửa xe đi xuống, đi tới bên ghế lái phụ, người đàn ông mở cửa ra, giơ tay muốn bế cô.

Hứa Lưu Âm vội cuộn tròn hai chân, “Làm gì đó?”

“Bế em mà!”

Hứa Lưu Âm cảm thấy buồn cười, “Bế tôi làm gì, tự tôi đi được.” “Em xác định?”

Hứa Lưu Âm đẩy tay anh ra, nhảy từ trên xe xuống. Tất cả Mục Kính Sâm đều thấy cả, “Thật ra bây giờ anh cũng không bế em được, ngực đau.”

“Thế mau đi gặp bác sĩ.”

Hai người khám cấp cứu. Ngồi trong phòng mạch, Hứa Lưu Âm cứ bảo bác sĩ xem trước cho Mục Kính Sâm, Mục Kính Sâm lại ấn cô ngồi xuống ghế, “Không được, em xem trước.”

“Đừng cãi nhau nữa, là người yêu à? Vợ chồng?”

“Ặc, không…”

“Uhm, phải.” Mục Kính Sâm giành trả lời trước một bước.

“Cảm thấy chỗ nào không thoải mái?” Bác sĩ quan sát. Thật ra từ khi Hứa Lưu Âm vừa vào, ông ấy đã phát hiện vết thương trên mặt cô. “Mặt cháu sao vậy?”

“À, bị… bị đánh ạ.” Hứa Lưu Âm trả lời.

Bác sĩ hơi lắc đầu, bây giờ người trẻ tuổi thật là càng ngày càng bạo lực. Ánh mắt ông ấy liếc sang Mục Kính Sâm đứng bên cạnh, “Cậu đánh?”

Như thế nào thì Mục Kính Sâm cũng không ngờ bác sĩ sẽ hỏi câu hỏi này, anh đương nhiên phủ nhận, nhất thiết phải phủ nhận!

“Không phải!”

Hứa Lưu Âm cũng xấu hổ mở miệng, “Không phải anh ấy ạ.”

Loại chuyện này, bác sĩ cũng đã thấy nhiều, bây giờ vợ chồng trẻ đánh nhau cãi nhau thì là kẻ thù, hận không thể đòn này tới đòn khác đánh ngã đối phương, nhưng hòa thuận có một chốc một lát, vẫn còn chán ghét thì cơn điên nổi lên cũng liều mạng.

“Cô cậu như vậy là coi như bạo lực gia đình rồi…”

Hứa Lưu Âm bất đắc dĩ mở miệng, “Thật không phải ạ, bọn cháu là bị người khác đánh.”

Bác sĩ lấy sổ bệnh tới, lần thứ hai nhìn Mục Kính Sâm, “Chồng cháu thân thể khoẻ mạnh còn để bị đánh ra như vậy?”

Người bác sĩ này, rốt cuộc là tra hộ khẩu hay là xem bệnh?

Mục Kính Sâm chợt có chút không vui, “Bác mau xem đi, chỉ sợ cô ấy gãy xương hay nội tạng bị tổn hại.”

Bác sĩ bảo Hứa Lưu Âm nằm lên bên cạnh, ấn ấn mấy chỗ, lại hỏi tỉ mỉ vài câu. Hứa Lưu Âm biết mình không sao cả, cô nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh, “Tôi nói rồi mà, tôi không sao.”

Sau khi cô đứng dậy, bác sĩ bảo Mục Kính Sâm nằm xuống.

Tình trạng của anh có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều, bác sĩ kéo cánh tay anh, người đàn ông liền kêu quang quác: “Đừng động vào, đừng động vào, đau đau đau!!!”

Bác sĩ ấn vào nửa người trên của anh, mỗi cái ấn, Hứa Lưu Âm cứ cảm giác như trong tay bác sĩ cầm con dao đâm vào Mục Kính Sâm, “Không được, không được, chỗ này đau lắm lắm…”

“Đứng lên đi.” Bác sĩ xoay người quay lại trước bàn làm việc. “Tôi thấy cậu đau dữ vậy, đi chụp phim đi.”

Hứa Lưu Âm nghe thấy bác sĩ nói vậy, có chút hoảng loạn, “Anh ấy sẽ không bị gãy xương thật chứ ạ?”

“Cái này không nói trước được, cháu nhìn dáng vẻ cậu ấy đi, đau đớn như thế.”

Hứa Lưu Âm vội đỡ Mục Kính Sâm dậy, hai người cầm phiếu rồi đi ra khỏi phòng khám bệnh.

Tới chỗ chụp phim, Mục Kính Sâm nhấc chân đi vào trong. Hứa Lưu Âm muốn đi theo, Mục Kính Sâm đẩy cô một cái.

“Em đi làm gì?”

“Tôi có chút không yên tâm.”

“Máy chụp phim không tốt cho cơ thể, ai cũng phải tránh xa, em thì ngược lại, vội vàng muốn tới.”

Hứa Lưu Âm bị ngăn ngoài cửa, một mình Mục Kính Sâm đi vào.

Cô ở ngoài, trái tim cũng có chút không yên. Mục Kính Sâm đi vào đã lâu mà chưa ra. Hứa Lưu Âm quay lại cửa, nhưng cửa đóng kín, cũng không nhìn được tình hình bên trong.

Thêm mười phút qua đi, cửa mới mở ra một tiếng “cạch”.

Mục Kính Sâm đi ra, Hứa Lưu Âm vội tiến lên, “Sao rồi?”

Trên mặt anh có vẻ u sầu, cau mày, “Phim chụp một lát mới có, nhưng bác sĩ nói bả vai anh nứt xương.”

“Nứt xương?”

“Khỏi trách sao đau kinh khủng vậy, em nhìn anh này, nâng cánh tay cũng không được.”

Hứa Lưu Âm có chút nghi hoặc, chẳng lẽ lực đạo những người kia đá anh ác như thế? Cô cũng bị Nguyễn Noãn đá mà, cả đàn ông đá nữa, lực đạo cũng rất lớn, một phụ nữ như cô cũng đâu có việc gì đâu.

Nhưng sau khi nghĩ nghĩ, cô cũng thuyết phục bản thân, không thể nói mấy câu như vậy, bị thương vẫn có chuyện tình cờ.

“Tay nào bị thương?”

“Tay phải.”

“Vậy rắc rối rồi.” Hứa Lưu Âm kéo anh đi mấy bước, để anh ngồi yên xuống ghế. “Tôi đi lấy phim chụp.”

Lúc hai người quay lại văn phòng bác sĩ, Hứa Lưu Âm cảm thấy mình thật xui xẻo, mặt sưng phù muốn thành đầu heo, lại còn phải dẫn theo một người bệnh khác.

Mục Kính Sâm từ lúc biết được mình bị nứt xương, thực sự là quá khủng khiếp, đi cũng không nhanh được, nói là cánh tay mà cử động là đau, rất đau đó! Trên hành lang có bệnh nhân khác đi ngang qua cũng không được, khăng khăng muốn đứng ở cạnh Hứa Lưu Âm, nói là nếu người khác đụng vào tay anh, cánh tay anh sẽ bị liệt mất.

Hứa Lưu Âm đưa phim chụp cho bác sĩ, bảo Mục Kính Sâm ngồi xuống.

Bác sĩ xem kỹ, “Nứt xương đấy!”

“Bác sĩ, cần bó thạch cao không ạ?”

“Vị trí này, bó thạch cao cũng rất phiền. Như vầy đi, treo cố định cẳng tay tám tuần, bản thân nghỉ dưỡng đi.”

Hứa Lưu Âm nghe có chút không hiểu, “Đây nghĩa là gì ạ?”

“Tức là bó cánh tay trước ngực, treo băng gạc ở cổ.”

Tưởng tượng tới dáng vẻ kia, Mục Kính Sâm không khỏi gật đầu, nói: “Được được được.”

Hứa Lưu Âm đẩy đẩy chỗ bả vai anh, “Sao tôi thấy anh phấn khích quá vậy?”

“Vầy so với bó thạch cao vẫn tốt mà? Anh thấy rất may rồi.”

“Cũng phải…”

Lúc rời bệnh viện, Mục Kính Sâm đưa chìa khóa xe cho Hứa Lưu Âm, “Em lái đi.”

Dọc đường đi ra ngoài, hai người dẫn tới không ít ánh mắt, Hứa Lưu Âm dùng tay che sườn mặt.

“Vừa rồi tôi quên soi gương.”

“Một lát em vẫn nên soi gương đi.”

“Rất xấu phải không?”

“Bây giờ em không cần thiết phải quan tâm tới chuyện có đẹp hay không.”

Xe chạy ra bệnh viện, Mục Kính Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Tầm mắt Hứa Lưu Âm nhìn về phía trước.

“Tôi chở anh về nhà nhé?”

“Anh muốn ăn cơm.”

“Cái gì?”

Mục Kính Sâm đưa tay trái tới trước mặt Hứa Lưu Âm, “Em xem xem mấy giờ, bây giờ trong bụng anh trống trơn, anh muốn ăn cơm.”

“Được rồi, anh xem bên đường có tiệm cơm không, tôi mời anh ăn, coi như cám ơn ơn cứu mạng của anh.”

“Chỉ một bữa cơm?” Mặt Mục Kính Sâm lộ vẻ ghét bỏ. “Em cũng thật đủ keo kiệt.”

“Vậy anh còn muốn thế nào nữa?”

“Ơn cứu mạng, đương nhiên là lấy thân báo đáp.”

Hứa Lưu Âm liếc anh một cái, vừa định bảo anh cút đi thì Mục Kính Sâm nhìn sang bên cạnh.

“Em mời anh ăn cơm, túi xách của em đâu?”

Hứa Lưu Âm theo bản năng sờ sờ, “Xong rồi… Ở trên xe Nguyễn Noãn, còn có di động của tôi nữa chứ.”

“Di động không có ảnh nude chứ?”

Hứa Lưu Âm bíp còi thật mạnh, chiếc xe chắn phía trước mới chịu nhúc nhích chút.

“Nếu có thật thì cũng là ảnh chụp anh.”

“Phải không? Em chụp lén anh hồi nào?”

Hứa Lưu Âm nhìn thấy cách đó không xa có quán ăn bình dân, cô cho xe lại gần.

“Không phải anh đói sao? Xuống dưới ăn cơm đi.”

Tay phải của Mục Kính Sâm bị treo lên, anh vui vẻ đồng ý. Dù sao hiện tại anh không thể cử động, anh cần an ủi, cần đút cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.