Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con

Chương 5: Chương 5




Hắn coi trọng nhất chính là ba người mạnh nhất trong bảy vị thần giới chiến binh! Đều là đạt tới Bán Thần cực hạn. Người hoàng kim bị bắt đi, chỉ còn lại có hai vị.

Dựa theo thói quen quá khứ của Hạ tộc, bình thường đều là trao đổi đồng giá.

Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng tặng cho Hạ tộc quá nhiều rồi, lập công lao cũng rất lớn. Trần cung chủ cũng chỉ có thể ghi nhớ vào đáy lòng, đến lúc đó lập sổ sách cho Đông Bá Tuyết Ưng, cũng sẽ ghi lại cống hiến của hắn.

“Ta vốn không tính mang thanh giáp thủ vệ tiến vào Hồng Thạch sơn.” Đông Bá Tuyết Ưng lại nói, “Nhưng... Lần này ta lại lần nữa được Thời Không thần điện mời. Ta vẫn quyết định, mang thanh giáp thủ vệ đi vào.”

“Thời Không thần điện mời?” Trần cung chủ giật mình, “Vậy ngươi sao lại không đáp ứng?”

Đông Bá Tuyết Ưng đem tình huống nói một lần.

Trần cung chủ cũng hiểu.

“Ài, ngươi đáp ứng rồi, vu độc không phải giải được?” Trần cung chủ lắc đầu.

“Nhưng vu thần và đại ma thần, hầu như có thể khẳng định sẽ lựa chọn lúc ta rời khỏi thế giới Hạ tộc tiến hành nhiệm vụ, bắt đầu phát động chiến tranh.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, “Không cần nói nữa, dù sao cũng đã từ chối.”

“Hầu như 99% sẽ chiến bại, diệt tộc?” Trần cung chủ lo lắng, “Thời Không thần điện vậy mà nói như thế, vu thần cùng đại ma thần rốt cuộc có kế hoạch gì, thế mà có thể có phần thắng lớn như vậy?”

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu: “Ta cũng rất sốt ruột, thanh giáp thủ vệ, thêm một vị này bớt một vị này, đối với Hạ tộc ta ảnh hưởng không lớn. Nhưng ta nay không có đấu khí, tác dụng của áo bào Bán Thần rất nhỏ. Thanh giáp thủ vệ trợ giúp đối với ta rất lớn, cho nên ta quyết định mang theo vào, một lần này... Ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó, giải độc, sống sót đi ra!”

Giải độc cũng rất quan trọng, không giải được độc, còn sống trở về cũng vô dụng, vu thần và đại ma thần hoàn toàn có thể kéo dài đến lúc Đông Bá Tuyết Ưng độc phát mà chết rồi phát động chiến tranh.

“Thanh giáp tiền bối, phiền ngươi cùng nhau mạo hiểm với ta.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Có thể làm ra cống hiến vì Hạ tộc, là ý nghĩa tồn tại của ta.” Vòng tay màu xám xanh trên người phát ra âm thanh.

...

Lập tức.

Đông Bá Tuyết Ưng mang theo thê tử rời khỏi Tân Hỏa cung, rất nhanh, đã xé rách không gian thông đạo trực tiếp tới mười vạn dặm dưới lòng đất. Nơi này quy tắc vô hình trói buộc, nếu là Dư Tĩnh Thu căn bản không thể đến đây.

“Đông Bá Tuyết Ưng.” Đội ngũ Huyết Nhận tửu quán, ba người bọn Thần Cửu đã đến.

“Thần Cửu huynh.” Đông Bá Tuyết Ưng nói. Ngoài thân Dư Tĩnh Thu cũng có một tầng áo bào màu bạc trắng, đây chính là thần giới chiến binh biến hóa, nàng cũng có hộ thể thần giới chiến binh.

“Hiện tại chỉ thiếu đội ngũ Kiếm Hoàng, đã thúc giục bọn họ.” Thần Cửu nói, “Chờ bọn họ đến, chúng ta sẽ xuất phát. Vị này chính là đệ muội nhỉ, thật xinh đẹp, ánh mắt của ngươi cũng thật tốt, tìm được thê tử xinh đẹp như vậy.”

Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu nhìn nhau.

“Tĩnh Thu, nàng xem, đó là Hồng Thạch sơn.” Đông Bá Tuyết Ưng chỉ vào hắc ám hư không đường kính chỉ gần một thước tựa như rất nhỏ kia, “Chính là một điểm trung ương.”

“Thật thần kỳ.” Dư Tĩnh Thu cũng phát hiện.

Vợ chồng hai người mới hàn huyên vài câu.

Không gian dao động đã truyền đến, một đội ngũ cuối cùng cũng chạy tới.

“Ai da nha, thật hổ thẹn, để các vị chờ chúng ta.” Chính là thanh niên áo vàng Kiếm Hoàng kia mang theo tráng hán cao lớn cùng với phụ nhân yêu mị.

“Các vị đến đông đủ rồi.” Thiếu niên giáp vàng Vu Mã Hải đôi mắt lạnh như băng, toàn thân bộc lộ sắc bén, “Vậy xuất phát đi.”

Nói xong, hắn liền mang theo nam tử tóc đỏ Bác Ba, cùng với nam tử cao gầy Ba Hàm dưới trướng dẫn đầu bay vào mảng hư không hắc ám đó.

“Đi.” Đội ngũ Mai sơn chủ nhân.

Thanh niên giáp vàng Kiếm Hoàng đội ngũ, cùng với đội ngũ Thần Cửu, tất cả đều hướng trong hư không hắc ám bay đi.

“Ta đi đây.” Đông Bá Tuyết Ưng hướng Dư Tĩnh Thu bên cạnh cười, cũng hướng trong hư không hắc ám bay đi.

Chỉ thấy mười hai bóng người của bọn họ theo bay vào hư không hắc ám, thân thể kịch liệt thu nhỏ lại, biến thành giống như hạt gạo, hơn nữa tiếp tục hướng Hồng Thạch sơn thần bí kia tới gần.

“Nhất định phải trở về.” Dư Tĩnh Thu một thân áo bào màu bạc trắng nhìn Đông Bá Tuyết Ưng đi xa, trong mắt có khát vọng lo lắng.

Nàng sợ, sợ lần từ biệt này, chính là vĩnh biệt.

“Yên tâm đi, Tuyết Ưng nhất định sẽ trở về.” Trì Khâu Bạch, pháp lực phân thân của Trần cung chủ, Hạ sơn chủ, Tư Không Dương, Thái Thúc cung chủ bọn họ một đám đều đứng ở bên cạnh, cũng nhìn nơi xa xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.