Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời

Chương 13: Khởi Động Máy




Cứ thế mọi người ở trong trấn nhỏ mà đã trôi qua mười ngày.

Tuy rằng chúng hiệp đã nhớ nhà lắm rồi, tuy rằng oán khí đối với Đông Hải vẫn chưa tiêu, nhưng nghĩ đến đại ân của Lan Thất thiếu đối với mình, bọn họ đành chỉ có thể đè nén mà chờ đợi. Vả lại mấy ngày nay Đông Hải đối với bọn họ cũng coi như có lễ, chiêu đãi cũng chu đáo, vì vậy thoáng chốc trong đáy lòng dễ chịu hơn nhiều, chỉ ngóng Lan Thất thiếu đang ở trong Bắc Khuyết cung chóng lành thương thế nữa thôi.

Mà Vũ Văn Lạc nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của Ninh Lãng, ngay cả Liễu Mạch cô nương đối với hắn ấm thật lạnh giả cũng không phản ứng gì, ngẫm lại liền hiểu được nguyên nhân. Vì vậy hôm nay hắn đề nghị hai người lên Bắc Khuyết cung thăm Lan Thất. Kỳ thực bản thân hắn cũng rất muốn tham quan vương cung tráng lệ trên đỉnh núi sừng sững kia.

Lời này lập tức được Ninh Lãng hưởng ứng.

Vì vậy hai người liền rời trấn nhỏ đến Bắc Khuyết cung, chỉ có điều khi đến chân núi lại bị thị vệ chặn lại. Nơi đây là trọng địa nhà vương, há có thể để người khác tùy tiện ra vào. Đương lúc hai người ngẩng đầu nhìn đỉnh núi than thở, thì vừa hay gặp được Khuất Hoài Liễu vừa xuống ngọn Nam phong đang trở lại Bắc Khuyết cung.

Khuất Hoài Liễu có ấn tượng rất sâu với Ninh Lãng, nghe bọn hắn nói muốn đến thăm Lan Thất thiếu liền vui vẻ đồng ý dẫn đường, có hắn đi cùng, thị vệ tự nhiên cho qua.

Hai người đi theo hắn một đường mà lên, chỉ thấy cứ cách mỗi một trượng lại có một gã thủ vệ, cách mỗi trăm mét thì thấy có cung lâu, hơn nữa còn có tùng bách xanh biếc tô điểm, trong đơn giản lộ ra trang nghiêm cổ xưa. Cuối cùng đã đến đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn Bắc Khuyết cung từ khoảng cách gần, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp cung vũ phảng như từng cuộn mây nối đuôi nhau giăng đầy trời, ngói xanh cửa sổ ngọc lưu ly đỏ thắm sáng lấp lánh, lan can chạm trổ bậc thềm cẩn đá ngọc, xung quanh là kỳ hoa dị thảo, trước tầng tầng lớp lớp cửa cung là vô số thị vệ anh vũ súc thủ, tất cả đều lộ ra vẻ vô cùng lộng lẫy tráng lệ, uy nghiêm phú quý.

“Vương cung quả nhiên không như chốn tầm thường.” Vũ Văn Lạc thở dài nói.

Khuất Hoài Liễu dẫn bọn họ đến trước Vân Minh cung, người trong cung nói rằng Bắc vương đã mời Thất thiếu sang Hải Vi cung uống trà.

Mặc dù ban đầu Lan Thất, Minh Nhị cùng Bắc vương, Vân Vô Nhai đều cực kỳ muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, nhưng lúc này đều tạm bỏ qua ân oán bỏ qua quá khứ, xét cá nhân mà nói, mỗi người đều cực kỳ tán thưởng đối phương, mỗi người đều là người phong lưu anh tài hơn người, trên bàn cờ đôi bên chém giết ấy là kỳ phùng địch thủ, giữa bữa tiệc tay nâng chén rượu chuyện trò say sưa ấy là ý hợp tâm đầu, vung đao múa kiếm so tài một hồi ấy là thỏa lòng tận hứng, vì vậy, mấy ngày nay bầu không khí trong Bắc Khuyết cung khá là hài hòa.

Thế là Khuất Hoài Liễu lại dẫn hai người bọn họ đến Hải Vi cung nằm ở vị trí cao nhất trên ngọn núi, ba người leo lên từng bậc thềm một, đi qua từng cửa cung nặng nề, cuối cùng cũng đến Hải Vi cung tráng lệ nhất Bắc Khuyết cung.

Trước cung, Khuất Hoài Liễu giao hai người lại cho một vị cung nhân, còn bản thân thì lui xuống, cung nhân đưa bọn họ đến thiền điện, thỉnh bọn họ tạm chờ ở đây để hắn vào bẩm báo trước.

Hai người đứng trước cửa cung, có thể nghe thấy tiếng cười nói bên trong truyền ra rõ ràng.

“Thất thiếu, nếu ngươi đã có thể là nữ tử, vậy chi bằng gả cho bản thiếu chủ, cũng xem như anh hùng xứng mỹ nhân.” Chỉ nghe Vân Vô Nhai nói.

Vũ Văn Lạc nghe vậy lập tức móc giấy bút ra ghi chép, nói: “Vân thiếu chủ này nhất định vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn còn mưu đồ với Hoàng triều võ lâm, nên biết rằng hiện nay thế lực của Lan gia trong võ lâm vẫn không cách nào lường được.”

Tiếp đó lại nghe một người nói: “Nữ? Vậy không bằng gả cho bản vương, như vậy hai nước càng tăng thêm tình nghị.” Đây là thanh âm của Bắc vương.

“Ngươi đã có mấy vị vương phi.” Vân Vô Nhai nói.

“Bản vương còn có thể lập một vị vương hậu.” Bắc vương phản bác.

“Ha ha… Làm vương hậu à, nghe hay đấy.” Chỉ nghe Lan Thất cười đầy yêu mị, nói, “Chỉ có điều bản thiếu có một điều kiện, nếu các ngươi đồng ý, bản thiếu cùng lúc gả cho hai ngươi cũng không thành vấn đề.”

Vũ Văn Lạc đứng ngoài nghe đến đó toát cả mồ hôi, thầm nghĩ không hỗ là Lan Thất thiếu, lời nói bực này cũng chỉ có nàng mới nói thong dong tự nhiên như vậy được.

“Ồ, điều kiện gì?” Vân Vô Nhai, Bắc vương đồng thời hỏi.

“Dùng quốc tỷ của Đông Hải các ngươi làm sính lễ.” Lan Thất cười tủm tỉm nói.

“Quả nhiên là Lan Thất thiếu!” Vũ Văn Lạc lại cảm thán, “Dĩ nhiên muốn nắm Đông Hải trong tay, thật là một tí cũng không chịu chịu thiệt.”

“Thất thiếu phải gả nhiều người thật đấy.” Rồi lại nghe giọng nói ôn hòa thanh nhã của Minh Nhị.

“Ha…, Nhị công tử à, nếu ngươi có thế lấy Minh gia làm sính lễ, bản thiếu gả thêm cho một ngươi nữa cũng không sao.” Lan Thất lại cười nói.

Giữa mùa đông rét mướt, Vũ Văn Lạc lại nhịn không được đổ đầy mồ hôi.

Mà Ninh Lãng nghe xong, trong lòng chua xót không gì sánh được, bứt rứt vô cùng khó chịu.

Đúng lúc này, cung nhân thỉnh hai người đi vào.

Ninh Lãng đứng ngơ ngác, rất muốn đi vào, nhưng dưới chân lại không nhấc bước được.

“Ninh Lãng?” Vũ Văn Lạc giục hắn.

Ninh Lãng chợt quay đầu bỏ chạy.

“Ơ! Ninh Lãng, đệ làm sao đấy?” Vũ Văn Lạc gọi.

Nhưng Ninh Lãng vẫn không quay đầu lại, vẫn một mực xông thẳng về phía trước. Vũ Văn Lạc thấy vậy không còn cách nào khác, đành bỏ dỡ ý định tham quan cung điện Bắc vương mà đuổi theo hắn.

Cung điện trong Bắc Khuyết cung rất nhiều, đường đi quanh co ngoằn nghoèo, Ninh Lãng thì cứ cắm đầu chạy loạn, vì vậy hai người nhanh chóng bị lạc trong tầng tầng lớp lớp cung vũ.

“Ninh Lãng!” Vũ Văn Lạc thật vất vả mới đuổi kịp hắn, “Đệ dừng lại đi, đệ muốn đi đâu?”

Ninh Lãng bị kéo đứng lại, cúi đầu không nói gì.

Vũ Văn Lạc kéo vai hắn xoay người lại mặt đối mặt, nào ngờ Ninh Lãng chết cũng không chịu xoay người, cho nên hắn đành vọt tới trước mặt Ninh Lãng, vậy mà Ninh Lãng lại cúi đầu xoay người sang chỗ khác, cứ vòng đi vòng lại như thế mấy lần, Vũ Văn Lạc bỗng nhiên hiểu ra, lẳng lặng đứng phía sau nhìn Ninh Lãng, sau một lúc lâu kéo hắn vào ngồi trong một đình gần đấy, vẫn không nói gì, chỉ nhìn mây trắng trên trời.

Trời xanh ngày trong, chỉ có điều gió núi thấm lạnh, nên một tia ấm áp vừa rọi lên người thoáng chốc đã bị gió núi xua tan, chỉ còn lại từng cơn lạnh lẽo.

Ngày đó, không biết ngồi bao lâu, tận đến khi được Khuất Hoài Liễu tìm thấy rồi đưa đến Vân Minh cung. Trong Vân Minh cung, bọn họ gặp Lan Thất, Minh Nhị, Phượng Duệ đã trở về từ lâu.

Ninh Lãng nhìn Lan Thất, sau mấy lần há miệng, cuối cùng chỉ hỏi: “Thương thế của ngươi đã khỏi chưa?”

“Ừm, không có gì đáng lo.” Lan Thất đáp.

“Ừ.” Sau đó Ninh Lãng cúi đầu không nói gì nữa.

Một Ninh Lãng trầm buồn sầu muộn như vậy mấy người chưa từng thấy qua, ai nấy đều có vẻ ngạc nhiên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng nhìn Vũ Văn Lạc.

Vũ Văn Lạc đưa mắt nhìn Lan Thất, không nói gì.

“Các ngươi vẫn chưa dùng cơm đúng không, hay là đi dùng cơm trước đã.” Cuối cùng vẫn là Nhị công tử am hiểu lòng người*.

*Nguyên văn ‘Thiện giải nhân ý’: am hiểu lòng người, giỏi đoán ý người; chỉ người rất giỏi trong việc nắm bắt tâm lý của người khác.

Vì vậy gọi cung nhân hầu hạ hai người dùng cơm, Ninh Lãng đi đàng trước, Vũ Văn lạc theo phía sau, sau khi ra cửa, hắn cố ý thả chậm bước chân.

“Thiếu niên lần đầu biết nếm mùi sầu. Nghiệp chướng của ngươi thật không nhỏ.” Quả nhiên nghe Minh Nhị nói.

“Haizzz…” Khó được nghe một tiếng thở dài sâu xa của Lan Thất, sau đó nghe nàng nói, “Chuyện xấu bản thiếu làm không ít, nhưng trước nay chẳng xem đấy là gì, chỉ có hắn… Lại tựa hồ luôn luôn có chút không đành lòng.”

Lại nghe Phượng Duệ nhẹ giọng nói: “Ninh Lãng là người thuần khiết thiện lương, muội gả cho hắn cũng không phải là chuyện không tốt.”

Vũ Văn Lạc đứng ngoài cửa nghe đến đây trong lòng khẽ động, sau đó chạy nhanh vượt qua Ninh Lãng. Vì vậy mà hắn đã không nghe được câu nói tiếp theo.

“Ca ca, những thứ này, từ lúc năm tuổi năm ấy chúng ta đã biết chúng ta không cần, không phải sao?” Nói đến đây, Lan Thất quay đầu nhìn Minh Nhị.

Minh Nhị giở nắp chén trà, tức thì một làn hơi nóng bao phủ khuôn mặt khiến cho vẻ mặt trở nên mơ hồ, chỉ thấy khóe môi hơi cong.

Ngày đó, Ninh Lãng và Vũ Văn Lại ở lại Vân Minh cung.

Vân Minh cung vốn là cung điện của Vân Vô Nhai, nhưng từ sau khi Lan Thất đến đây chữa thương, hắn đành dời sang cung khác. Sau đó Minh Nhị lại tới, rồi Minh Anh, Minh Lạc, Lan Lung, Lan Đồng cũng tới theo, vì vậy nơi đây trở thành địa bàn của hai nhà Minh, Lan.

Một đêm kia, Ninh Lãng trằn trọc khó ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng qua điểm tâm, Vũ Văn Lạc liền lôi kéo Ninh Lãng du ngoạn tham quan Bắc Khuyết cung, mắt thấy núi xanh mây trắng dường như chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến, trời lam biển biếc bao la hùng vĩ không gì sánh được, tầng tầng lớp lớp cung vũ cực kỳ tráng lệ, Vũ Văn Lạc xem thôi mà cực mát mắt cực thỏa lòng, nhưng Ninh Lãng lại không được hớn hở như vậy.

Vì vậy Vũ Văn Lạc cũng mất hứng, sau khi nhìn qua vẻ mặt hắn liền kéo hắn đến trước một lầu các ngồi xuống. Sau khi hai người lẳng lặng ngồi một lúc lâu, Vũ Văn Lạc bỗng nhiên nói: “Ninh Lãng, Thất thiếu chắc chắn là một nữ tử.”

Vốn tưởng lời này thốt ra chắc chắn sẽ khiến Ninh Lãng mừng rỡ như điên, nào ngờ một lúc rồi mà hắn vẫn không phản ứng gì.

“Ninh Lãng?” Vũ Văn Lạc đẩy đẩy hắn.

“Đệ biết.” Ninh Lãng nói nhỏ.

“Ơ.” Vũ Văn Lạc nhìn hắn thì thấy hắn đang ngẩn người nhìn vào một chỗ không dời, theo ánh mắt nhìn lại thì thấy một khóm hoa nhỏ màu tím, trong khí trời rét buốt nở rộ rực rỡ. Lại quay qua nhìn hắn, suy nghĩ chốc lát mới thận trọng hỏi: “Ninh Lãng, đệ… thích Thất thiếu đúng không?”

Ninh Lãng không trả lời, chỉ nhìn khóm hoa tím kia đến xuất thần.

Vũ Văn Lạc trông bộ dáng kia của hắn thì vốn chẳng cần lời đáp cũng biết hắn đã tình bén rễ sâu rồi, sau đó thoắt cái bỗng nhớ đến huynh trưởng, tự dưng trong lòng buồn bã, vì vậy hạ quyết tâm, nói: “Ninh Lãng, sau khi quay về Hoàng triều đệ hãy đi tìm cha mẹ, sư phụ, nói cho bọn họ biết kiếp này nếu không phải Lan Tàn Âm thì sẽ không cưới, sau đó khua chiêng gõ trống mang kiệu hoa đến thẳng Lan gia ở Vân Châu, chỉ cần Thất thiếu chịu bái đường với đệ thì cả đời cả kiếp này nàng sẽ là thê tử của đệ, vĩnh viễn đều thuộc về đệ.”

“Ơ?” Ninh Lãng không đờ người nữa, quay đầu trợn to hai mắt nhìn Vũ Văn Lạc với vẻ cực kỳ sửng sờ.

Vũ Văn Lạc thì lại chưa bao giờ nói năng với hắn nghiêm túc như lúc này: “Tuy Thất thiếu yêu tà tùy hứng, nàng đối với người trong thiên hạ như cỏ rác, thế nhưng… Trong lòng nàng đệ khác biệt. Ninh Lãng, chính miệng nàng đã thừa nhận, nàng đối với đệ không đành lòng, thiên hạ này chỉ duy nhất đệ khác biệt, Ninh Lãng, đây cũng chính là phần thắng của đệ! Nàng coi thường lời hứa hẹn, nhưng chỉ cần nàng gả cho đệ, nàng tuyệt sẽ không đổi ý, nàng sẽ là thê tử của đệ suốt đời. Cho nên, Ninh Lãng, đệ phải nhanh lên, phải tranh thủ trước khi chưa có chuyện gì xảy ra, tranh thủ khi hôn ước của đệ còn chưa giải trừ mà cùng nàng bái đường thành thân!”

Ninh Lãng, tuy rằng không đành lòng của nàng chưa chắc đã là tình yêu, thế nhưng nàng đã xem đệ khác biệt, vậy năm dài tháng rộng rồi tự nhiên cũng sẽ có tình cảm. Cưới nàng, dù sao vẫn vui vẻ dễ chịu, còn hơn không cưới nàng để suốt đời day dứt khó chịu. Những lời này Vũ Văn Lạc không nói.

Ninh Lãng nghe vậy ngây người, ngồi đờ hồi lâu không nhúc nhích. Đối với hắn, đây là chuyện xa vời không thể chạm đến nhưng ngày đêm vẫn cứ mộng tưởng.

Mà bọn họ không biết rằng, ở trên lầu các có một người ngồi dựa bên cửa sổ, vốn chỉ định ngồi đây tắm nắng đông đọc một quyển sách giải trí thôi, nào ngờ lại nghe được một đoạn hội thoại kia. Sau khi nghe xong, con người mà từ trước đến nay luôn coi mọi việc chẳng đáng nhập tâm, thế mà lần này là lần đầu tiên từ lúc chào đời trong lòng cảm thấy khó chịu.

Thiên hạ này chỉ duy một người khác biệt sao? Minh Nhị cong môi, đứng dậy phi thân xuống cửa sổ, rời khỏi lầu các.

Trước lầu các, Ninh Lãng vẫn ngồi đờ người, Vũ Văn Lạc lẳng lặng ngồi với hắn.

Minh Nhị ung dung đi lại trong Bắc Khuyết cung.

Từ đằng xa có hai bóng người đang đi lên. Minh Nhị nhìn thấy, mâu quang khẽ chuyển, đưa tay lên vỗ một chưởng trước ngực, sau đó khóe môi chậm rãi tràn ra một tơ máu tươi. Hắn cất bước tiếp tục đi về phía trước.

“Nhị công tử.” Lan Đồng, Lan Lung thấy hắn đều ôm quyền thi lễ. Nhưng lại thấy Minh Nhị không hề phản ứng lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bên môi có tơ máu, cứ như vậy lướt qua bọn họ. Hai người lấy làm lạ, bèn quay đầu nhìn lại thì thấy bước chân hắn lảo đảo phảng như lúc nào cũng có thể té ngã.

Hai người mặt nhìn mặt đầy sửng sốt, sau đó Lan Lung nói: “Trông bộ dáng này của hắn có vẻ bị trọng thương.”

“Lẽ nào hắn tỷ thí với Vân thiếu chủ rồi bị thương?” Lan Đồng suy đoán. Mấy ngày nay Vân Vô Nhai nhiều lần tìm Minh Nhị chứng thực võ công, công lực hai người không phân thắng bại sàn sàn như nhau, mà hai bên đã so thì sẽ có thắng bại, lẽ nào lần này hai người đều dốc hết toàn lực đến mức lưỡng bại câu thương*?…

*Lưỡng bại câu thương: ý chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả

Hai người nhìn nhau một cái.

“Hắn lúc này…” Ánh mắt Lan Lung sáng lên.

“Thất thiếu đã từng nói, cần phải giết Minh Nhị, cho dù dùng thủ đoạn gì đi nữa.” Lan Đồng nói tiếp.

“Cho nên sao không thử ngay bây giờ, dù thất bại cũng coi như đùa vui tí thôi, hắn đường đường là công tử Minh gia chắc sẽ không so đo với đám thuộc hạ chúng ta đâu.” Lan Lung cười thật giảo hoạt, không hổ là người Lan Thất thiếu mang theo.

“Có lý.”

Lời Lan Đồng còn chưa dứt, người đã dùng tốc độ nhanh như tia chớp lẹ như gió táp, chớp mắt đã lướt đến sau Minh Nhị, tay nhấc lên, hàn quang lóe sáng cắm ngập vào giữa lưng.

Cảm giác mũi kiếm trong tay đâm vào da thịt rất thật, chuyện này khiến Lan Đồng nhất thời cảm thấy choáng váng, dù thế nào hắn cũng không ngờ được mình có thể một kích thành công. Rút đoản kiếm ra, tức thì máu tuôn theo, mà Minh Nhị chỉ kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã quỵ xuống đất không ừ hử gì nữa.

“Chàng… chàng đánh lén thành công thật?” Lan Lung trợn to hai mắt nhìn Minh Nhị nằm trên mặt đất, quả thật không thể tin được. Phải biết rằng đây là người mà ngay cả sát hồn Lan gia cũng không giết được, là người mà Lan Thất thiếu ra tay nhiều lần nhưng đều không đắc thủ! Bằng thân thủ của hắn, mà lại… Vốn nàng còn đã chuẩn bị sẵn nếu nhỡ việc đánh lén này thất bại thì sẽ bày vẻ mặt gì sẽ nói gì, nào ngờ… “Hắn… Bị chàng đâm trúng thật?”

Lan Đồng sửng sốt, sau đó ngồi xuống, trước tiên dùng đầu ngón tay chạm vào dòng máu trên lưng Minh Nhị, ấm. Sau đó lại đưa tay lên mũi ngửi, là mùi máu. Vì vậy quay đầu nhìn Lan Lung, vô cùng kinh ngạc nói: “Ta đâm trúng hắn thật rồi!”

“Nhanh kiểm tra xem chết chưa, chưa chết thì chém thêm mấy kiếm nữa.” Lan Lung giục.

Vì vậy Lan Đồng trước dò hơi thở của Minh Nhị, sau lại dò mạch đập bên sườn cổ, cuối cùng sờ sờ ngực, sau đó hắn choáng váng. “Không còn thở, chết thật rồi.”

“Hả?” Lan Lung không tin tưởng lắm, tự mình kiểm tra, sau đó nàng cũng choáng váng, nhìn Lan Đồng, “Chúng ta đã giết Minh Nhị công tử?!”

“Làm sao bây giờ?” Lan Đồng hỏi nàng.

“Làm sao bây giờ?” Lan Lung hỏi hắn.

Hai người nhất tề ngơ ngác sửng sốt cả người.

Lúc này giết được Minh Nhị công tử danh truyền thiên hạ võ công kinh người, nhưng bọn họ lại không hề cảm thấy hưng phấn, chỉ có khủng hoảng cùng cực.

“Đến báo Thất thiếu trước.” Hai người năm miệng một lời, sau đó vội vàng đứng dậy bỏ mặc Minh Nhị nằm đấy mà phi thân đến thẳng Vân Minh cung.

Trong Vân Minh cung, Lan Thất mới rời noãn ngọc sàng, đang bưng một chén trà nóng bên cạnh mấy dĩa điểm tâm tinh xảo.

“Thất thiếu! Thất thiếu! Minh Nhị công tử chết rồi!”

Lan Lung, Lan Đồng chạy một mạch vào Vân Minh cung hoảng hốt hô to.

Keng! Ché trà và nắp trà chạm nhau phát ra thanh âm chói tai.

“Hửm?” Lan Thất ngước mắt nhìn bọn họ, tựa hồ không nghe rõ.

“Minh Nhị công tử đã chết!” Lan Lung, Lan Đồng lại nói.

Keng! Lại một âm hưởng chói tai.

“Hửm!” Bích mâu Lan Thất chớp chớp tựa như nghe không hiểu.

“Thất thiếu, Nhị công tử bị chúng thuộc hạ giết rồi!” Lần này giọng nói của Lan Lung, Lan Đồng nhỏ đi rất nhiều.

“Các ngươi nói gì?” Trong đôi bích mâu Lan Thất hiện lên vẻ rất kỳ dị.

“Hắn… vừa nãy chúng thuộc hạ thấy hắn dường như bị trọng thươg, chúng thuộc hạ đoán đó là do hắn cùng Vân thiếu chủ tỷ võ, cho nên…” Lan Đồng nói.

“Thất thiếu, vừa nãy chúng thuộc hạ… vốn chỉ định thử xem chứ không cho là thật, nhưng nào ngờ… Nào ngờ Minh Nhị công tử lại không thể né tránh một kiếm kia, cũng không biết thế nào… lại để chúng thuộc hạ đâm trúng thật.” Lan Lung nói tiếp.

Lúc này, hai người không biết cớ sao trong đáy lòng lại có một luồng khí lạnh đang rớm ra. Theo lý mà nói, bọn họ có thể giết được nhân vật lợi hại như vậy hẳn phải có cảm giác rất có thành tựu mới phải, hơn nữa họ còn làm được chuyện mà Thất thiếu cũng không làm được, dù nói thế nào cũng nên vui vẻ, thế nhưng, bọn họ lại không hề cảm thấy một tia hưng phấn.

“Bằng thân thủ của các ngươi mà… giết được hắn?” Lan Thất tỏ vẻ vô cùng ngờ vực.

“Thật đấy ạ!” Lan Lung nói, tim đập mạnh loạn nhịp.

“Vừa rồi thuộc hạ cũng đã kiểm tra kỹ, thực sự… đã chết ạ!” Lan Đồng cũng nghe được tiếng tim mình đập.

“Ha.” Lan Thất khẽ cười một tiếng, qua một lúc lâu sau, nàng bỗng cất tiếng cười to, nói: “Tốt! Tốt! Tốt! Ha ha ha… Vậy thì tốt quá! Các ngươi đã lập được công lớn, đợi sau khi quay về Lan gia nhất định sẽ trọng thưởng! Giờ lui xuống trước đi!”

“Dạ.” Lan Đồng, Lan Lung thấp thỏm vâng mệnh lui xuống mà như chạy trốn.

Trong phòng, Lan Thất bưng chén lên, đồng thời tiếng leng keng vang lên không ngừng. Đưa tay trái đè lại bàn tay phải đang run rẩy, lẩm bẩm: “Nhất định vì ta quá cao hứng thôi.”

Nhưng không chỉ tay phải run, tay trái cũng run, run rẩy đến mức không thể kiềm chế lại, Choang! Rốt cuộc chén rớt xuống đất, nháy mắt vỡ tan tành.

Lan Thất nhìn chén trà vỡ vụn trên mặt đất, bỗng dưng trong lòng cảm thấy đau xót, phảng như tim mình bỗng chốc nứt toác ra.

Chuyện gì thế này? Lan Thất đè ngực lại. Cảm giác như vậy… Phảng như nhiều năm trước đây, khoảnh khắc khi biết ca ca vĩnh viễn sẽ không trở về nữa.

“Chuyện gì thế này?” Lan Thất thì thào tự hỏi, cơn rùng mình ớn lạnh dường như đang từ từ bao trùm lấy thân thể ngồi xổm trên mặt đất.

“Không đúng… không đúng… Giải Tiên này vốn ưa gạt người, ta phải tự mình xác nhận mới được…”

Lời nói ra miệng là thế, nhưng người làm thế nào cũng không nhúc nhích được.

“Giải Tiên… ta… phải đi…” Chìa tay nắm một mảnh chén vỡ thật chặt trong lòng bàn tay, nháy mắt máu chảy ra, muốn mượn sự đau đớn hòng khiến đầu óc thanh tỉnh, dùng sức lắc lắc đầu, lắc đến mức đầu cũng rối loạn, nhìn khắp bốn phía, tìm cửa điện…

Đột nhiên nàng đứng bật dậy, nhìn cửa sổ quát lớn: “Ra đây!”

Sau đó cửa sổ mở ra, rồi thấy Minh Nhị công tử ung dung tao nhã phi thân hạ xuống.

“Ngươi!” Trong đôi bích mâu Lan Thất thoáng hiện tia sáng chói mắt, nhưng trong phút chốc nàng đã lạnh mặt, “Sao Giả Tiên ngươi còn chưa chết!”

Minh Nhị không coi lời nàng là thật, chỉ nhìn nàng cười hỏi: “Hiểu rồi chứ?”

“Hừ!” Lan Thất hừ lạnh một tiếng.

“Rốt cuộc ngươi cũng hiểu rõ.” Lúc này dung nhan thần sắc của Minh Nhị công tử vẫn vô cùng tao nhã điềm tĩnh, đôi mắt chưa bao giờ trong suốt rõ ràng như vậy, hơi mỉm cười, nói: “Chúng ta đều không thể giết đối phương.”

Lan Thất nghe vậy ánh mắt lóe lên, sau đó cắn răng phun ra một câu: “Ai nói không thể.” Lời chưa dứt người đã lướt đến gần, quạt ngọc trong tay đặt lên cần cổ Minh Nhị, “Bản thiếu tự mình động thủ!”

“Hửm?” Minh Nhị rủ mắt nhìn nàng một cái, người bất động, nụ cười không đổi thần sắc bình tĩnh.

Trên cổ từ từ rướm máu chảy dọc theo khung quạt. Trên cán quạt cũng nhuộm máu tươi, đó là máu do Lan Thất vừa rồi nắm mảnh chén vỡ mà chảy ra. Máu chảy xuôi theo khung quạt, chấm phá nên từng đốm hoa tươi đẹp trên mặt quạt, xuôi đến cuối mà hòa cùng máu trên cán quạt, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.

Tay Lan Thất nắm ngọc phiến càng lúc càng chặt, trong đôi bích mâu tựa như thấp thoáng muôn vàn mối tâm tư.

Minh Nhị đưa tay lên nắm bàn tay đang nắm quạt của Lan Thất, nắm bàn tay nhuộm máu ấm kia, đầu ngón tay vuốt ve vết sẹo chằng chịt trên mu bàn tay, ánh mắt khóa chặt đôi con ngươi tựa như ngọc bích ngâm trong nước, nói: “Thực ra, khi ngày đó không buông tay thì nên hiểu.”

Lan Thất nghe vậy ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hắn.

Một lát sau, nàng thu tay lại, mắng: “Chết tiệt!” Bích mâu oán hận nhìn chằm chằm Minh Nhị, “Giả Tiên ngươi nên bị trăm đao vạn xẻ mới phải!”

“Như nhau cả thôi.” Minh Nhị vẫn duy trì một bộ xuất trần thanh nhã tựa Trích Tiên, không hề tỏ ý khó chịu.

Hai bên nhìn nhau không chớp mắt, hồi lâu không nói gì, tâm tình trong đôi mắt trăm xoay vạn chuyển, vừa như phẫn nộ, vừa như căm hận, lại vừa như chấp nhận không thể trốn tránh được.

Dường như còn có một tia vui vẻ mà ai cũng sẽ không thừa nhận cũng như không phát hiện.

“Haizzz!” Sau một lúc lâu, cuối cùng Lan Thất chỉ đành thở dài một hơi nặng nề, “Sao lại biến thành thế này cơ chứ?”

“Ta nào biết đâu.” Minh Nhị thu lại nụ cười, lắc đầu, “Ta cũng không muốn thế, đáng tiếc…” Đôi mắt nhìn Lan Thất, “Chuyện này tựa hồ không thể tùy chúng ta quyết định, đây có được xem là mệnh trời không?”

“Haizzz, quên đi.” Lan Thất dường như đã cam chịu số phận, chán nản ngồi xuống.

Minh Nhị vừa cười vừa nói: “Biết không, ta vừa nghe một số lời, sau đó cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.”

“Cho nên cũng muốn khiến ta khó chịu.” Bích mâu Lan Thất liếc hắn xùy một tiếng.

Minh Nhị cười mặc nhận, sau đó lại nói một câu: “Nhưng bây giờ ta rất dễ chịu.” Sau khi nói xong thân thể đột nhiên choáng váng khiến hắn phải vội vịn vào bàn, lúc này Lan Thất mới phát hiện một mảng đỏ tươi trên lưng hắn.

“Ngươi Giả Tiên chết tiệt!” Lan Thất nổi giận quát một tiếng, nhưng sự hoảng loạn vô cùng chân thật trong lòng lại như xác nhận cho sự thật vừa mới nhận ra khiến nàng không thể nào phủ nhận và phản bác.

“Ha ha…” Minh Nhị cười cười. Trên khuôn mặt Trích Tiên rốt cuộc thấm ướt mồ hôi lạnh hao tổn vài phần tiên dung, chỉ có điều thần sắc vẫn thản nhiên, thậm chí còn có cao hứng.

Ngoài cửa, Phượng Duệ đưa thuốc đến cho Lan Thất lặng lẽ rời đi.

Sau khi hàn khí trong người Lan Thất đã được hóa giải hoàn toàn thì vẫn ở lại trong Bắc Khuyết cung thêm mấy ngày, bởi vì đến lượt Minh Nhị bị thương.

Khi đó đã là cuối năm.

Vì vậy chúng hiệp Hoàng triều không thể rời khỏi Đông Hải trước năm mới được.

Trong Bắc Khuyết cung, Minh Nhị và Phượng Duệ từng có một đoạn đối thoại thế này.

Hôm đó, sau khi Minh Nhị tỉnh lại thì thấy Phượng Duệ đang bôi thuốc cho hắn. Sau khi bôi thuốc xong, Phượng Duệ không rời đi ngay mà đứng trước cửa sổ hồi lâu, ngoài cửa sổ trời trong xanh như vừa tắm xong, từng cụm mây mềm trôi bồng bềnh.

Minh Nhị dựa vào đầu giường nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng tựa như thờ ơ nói: “Nhiều năm như vậy, nàng một mực chờ ngươi, một mực chờ một đáp án. Mà ngươi… Tựa hồ chẳng có gì để nói, khiến ta cũng cảm thấy quái lạ.”

Thân hình Phượng Duệ đứng trước cửa sổ khẽ run, nhưng không nói gì.

Minh Nhị không vội, lẳng lặng đợi.

Cuối cùng Phượng Duệ mở miệng: “Ngày hôm qua, khi ngươi có thể tự đả thương mình thì đã hiểu được một phần, từ đó cũng đã có thể hiểu rõ.”

Minh Nhị nghe vậy giật mình trong lòng, nhìn Phượng Duệ bằng ánh mắt kỳ dị.

“Huống hồ…” Ánh mắt Phượng Duệ buồn bã nhìn mây giăng nơi chân trời, “Ngày ấy, sau khi nàng tỉnh lại, câu đầu tiên nói với ta là “Cả đời này vĩnh viễn không gặp lại, ta ngươi tương vong giang hồ’, nếu đã có những lời này thì cần gì phải nói nhiều nữa. Vì sao ta rời đi, có thể nàng biết, cũng có thể vĩnh viễn không biết. Nhưng dù thế nào thì kết quả cũng thế thôi, ta vĩnh viễn không cần gì hơn nữa.”

Minh Nhị nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng vẻ kinh dị cũng nhạt dần, cười cười không biết là bội phục hay là mỉa mai.

“Ngươi cho rằng ngươi làm thế là tốt nhất?”

Phương Duệ im lặng không trả lời.

“Ngươi rất tán thưởng Ninh Lãng đúng không?” Minh Nhị nhìn bóng lưng đứng bên cửa sổ, “Nếu ngày đó ngươi không rời đi, có lẽ nàng cũng sẽ là một Ninh Lãng. Có thể nói ‘Bích Yêu’ hôm nay chính là do một tay ngươi tạo nên.”

Thân ảnh bên cửa sổ khẽ run.

Minh Nhị nhìn hắn chăm chú, đôi con ngươi mênh mang sâu thẳm vô tận. “Nếu có thể lựa chọn, là cùng ngươi suốt đời làm bạn suốt đời xin ăn, hay hôm nay một thân một mình phong quang tôn quý, ta nghĩ nàng năm đó nhất định chọn ở cùng người, cho dù chết cóng chết đói hay bị người đánh chết, nàng cũng chọn ở cùng người, vui vẻ cam nguyện chịu đựng.”

Trên khuôn mặt đang nhìn ngoài cửa sổ vốn phủ một lớp hờ hững của Phượng Duệ cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn, một nỗi đau khắc cốt ghi tâm chậm rãi tràn ra.

Sau một lúc lâu, Phượng Duệ mới mở miệng: “Nhị công tử đã biết hết?”

“Hửm?”

“Nhị công tử chắc đã điều tra thân thế của ta và Âm Âm rồi.” Phượng Duệ từ từ xoay người đối mặt với hắn, “Nếu ngươi đã biết được đoạn cố sự đó, ắt hẳn cũng hiểu rõ bắt nguồn của tất cả bi ai đau khổ.”

Minh Nhị mặc nhận.

Phượng Duệ lại xoay người nhìn ngoài cửa sổ, không để Minh Nhị nhìn thấy một mảy may tâm tình của hắn.

“Ta và Âm Âm… từ lúc bắt đầu trong bụng mẹ đã làm bạn với nhau, giữa chúng ta không tồn tại ai khác, ràng buộc quá sâu, mà trên đời này, có mấy ai có thể bất chấp tội nghiệt, có thể cả một đời không hối không hận. Cho nên… Ta và Âm Âm… cứ thế này là tốt rồi. Ít nhất nàng biết ta ở trên Vụ Sơn một đời bình yên, ta biết nàng ở trong giang hồ hô phong hoán vũ, có thể điều này không được xem là tốt nhất. Thế nhưng…” Hắn hơi dừng, sau đó lại quay đầu nhìn Minh Nhị, trong con người đen như mực ẩn chứa vô hạn thống khổ lóe lên một tia sáng yếu ớt, “Chẳng phải đã xuất hiện một người là ngươi đấy sao? Hơn nữa còn có Ninh Lãng. Thời gian trôi qua lâu, cuối cùng rồi một ngày nàng cũng sẽ quên quá khứ, dù sao năm tháng sau này của nàng vẫn còn rất dài.”

Minh Nhị kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không thể nói gì.

Phượng Duệ đến cạnh giường, nhìn Minh Nhị ở khoảng cách gần, tựa hồ muốn nhìn thấu con người hắn, thấu tận đáy lòng hắn. Sau một lúc lâu, hắn nói: “Ngươi và nàng, vừa làm bạn với nhau vừa tranh đấu nghi kỵ lẫn nhau, đấy cũng coi như thế gian hiếm có. Nếu có một ngày các ngươi có thể gạt bỏ tranh đấu nghi kỵ, có lẽ cũng sẽ là một đôi thân tiên quyến lữ như ‘Bạch Phong Hắc Tức’ vậy.”

Minh Nhị nghe vậy bật cười, nụ cười hàm chứa ý trào phúng nhàn nhạt, nhưng không dành cho Phượng Duệ mà phảng phất là dành cho chính hắn. Hắn ngước mắt nhìn thẳng đôi mắt đen như vực sâu thăm thẳm của Phượng Duệ, một khắc kia màn sương mù dày đặc trong mắt hắn tản mát đi, một đôi mắt vô tình không e dè mà bày ra trước mắt Phượng Duệ.

“Ta và nàng là người giống nhau, cho nên ta biết người như chúng ta, suốt đời cũng không thể có được những thứ giản đơn như người bình thường. Chúng ta… tuy có ràng buộc, nhưng cả đời giỏi nhất cũng chỉ có thể vừa làm bạn vừa tranh đấu.”

Phượng Duệ nghe vậy lại lắc đầu, đưa tay móc từ trong ngực ra một món đồ đặt vào tay Minh Nhị, dưới ánh nhìn sửng sốt của Minh Nhị mà khép tay hắn lại, nói: “Ngươi và nàng quen biết nhau chưa tới mười năm, vẫn còn rất nhiều cơ hội.” Nói xong xoay người cất bước rời đi, cánh cửa mở ra vương lại câu nói nhàn nhạt mà sâu xa, “Mà ta và nàng… sau khi trở về Hoàng triều, ta và nàng vĩnh viễn không gặp lại nhau, có lẽ sẽ quên nhau, có lẽ là nhớ mãi.”

Trong phòng, Minh Nhị kinh ngạc nhìn vật trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.