Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời

Chương 114: Phiên Ngoại 1.7




Editor: Tường An

“Người tới, trói Thất hoàng tử vào cọc thiêu sống, vì ma long, cũng vì Ma giới chúng ta!”

Ma hoàng hừ lạnh nhìn về phía Vưu Hi, mặt không biểu tình nói: “Vưu Hi, ta biết ngươi hận phụ hoàng, nhưng ngươi thân là một phần tử của Ma giới thì nên hi sinh vì Ma giới, ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, trẫm sẽ đặt bài vị của ngươi trong từ đường hoàng gia, tiếp nhận ngàn vạn triều thần cúng bái, sẽ để ngươi lưu danh sử sách, hậu nhân Ma giới sẽ nhớ đến sự cống hiến của ngươi, như thế cũng xem như trẫm không làm ngươi thất vọng…”

“Bệ hạ!” Đỗ Y biến sắc, phẫn nộ nói, “Thất hoàng tử là con của ngươi, là huyết mạch của ngươi! Huống chi, đối với hắn mà nói, lưu danh sử sách không quan trọng bằng mạng sống, Thất hoàng tử không phải người coi trọng danh tiếng, không thèm cái gọi là vinh quang kia! Nếu ngươi vì kêu gọi ma long mà hi sinh một người vô tội, ngươi còn xứng là Ma hoàng sao?”

Sắc mặt Ma hoàng âm trầm đáng sợ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Y.

“Ngươi đang nghi ngờ quyết định của trẫm? Bất cứ kẻ nào hi sinh tính mạng cho Ma giới đều là đương nhiên, huống chi hắn là hoàng tử Ma giới! Trẫm cho hắn vinh hoa phú quý, cho hắn cẩm y ngọc thực, thân phận tôn quý, bây giờ là lúc hắn trả giá vì Ma giới, hắn không có lý do cự tuyệt!”

Vưu Hi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, thật lâu sau hắn mới mở mắt ra, gằn từng chữ một.

“Nếu có thể, ta thà sinh ra trong một gia đình bình thường cũng không muốn làm hoàng tử, cũng bởi vì ta là hoàng tử mà từ nhỏ đến lớn cuộc sống của ta đều phải nghe theo sự an bài của ngươi, ngay cả quyền kết giao bằng hữu cũng không có, cuộc sống bị hạn chế tự do này chưa bao giờ là thứ ta muốn.”

Không biết là vì phẫn nộ hay sợ hãi, thân thể Vưu Hi khẽ run rẩy.

Mấy trăm năm nay, Ma hoàng là nhân vật hắn sợ nhất, chỉ nói với hắn một câu cũng sẽ run rẩy, sự bất mãn và áp lực trong lòng cũng dồn nén mấy trăm năm.

Cho nên, đây là lần đầu tiên hắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình…

“Phụ hoàng, ta hận ngươi! Hận ngươi không cho ta tình thân, hận ngươi không giống một phụ thân, hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng trong lòng ngươi chỉ có quyền lợi và địa vị, ngươi ích kỷ, âm ngoan hiểm độc, vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, cường đoạt con dâu, giết hại trung thần, tàn sát con ruột, còn có chuyện gì mà ngươi không làm? Nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối không muốn làm con của ngươi!”

Lời của Vưu Hi khiến trán Ma hoàng nổi gân xanh, thần sắc phẫn nộ, con ngươi hằn rõ tia máu, dữ tợn trừng mắt Vưu Hi.

Vưu Hi giống như không phát hiện ra, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ bị trói, nói: “Đỗ Phỉ Phỉ, đời này, người ta muốn xin lỗi nhất chính là ngươi, nếu có kiếp sau, hi vọng ta sẽ không bỏ lỡ ngươi nữa…”

Trong lòng hắn có kiêu ngạo.

Hắn đã từng cho rằng loại nữ nhân như Đỗ Phỉ Phỉ căn bản không xứng với hắn…

Nhưng trong tình yêu, không có xứng hay không xứng.

Một khi đã yêu thì sẽ không quan tâm đối phương là ai…

“Thất hoàng tử…”

Trong lòng Đỗ Phỉ Phỉ chấn động, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Vưu Hi, nở nụ cười khổ.

“Thất hoàng tử, đã quá muộn…”

Đúng vậy, bây giờ thật sự đã quá muộn rồi.

“Nhưng ta chưa bao giờ hối hận vì những chuyện mình đã làm, dù cho ta một cơ hội nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì ta không muốn nhìn thấy ngươi lo lắng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.