Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 8




Hàn Triều đương nhiên chỉ biết chuyển hướng sang Dương Sóc, thứ nhất hiện tại hắn đi theo bọn họ.

Thứ hai sao, kỳ thực hắn không quá biết cách chung sống với người khác, như chính hắn đã nói, hắn mới ra ngoài không bao lâu, có rất nhiều chuyện đều không biết, ở thời đại này, hắn cảm thấy con người mặc dù đáng thương, nhưng rất nhiều kẻ đã thối nát rồi. Rất nhiều tên hắn đều không dám tiếp xúc.

Người trước mắt này… cũng không biết vì sao, hắn cảm giác trên người đối phương sẽ mơ hồ truyền đến một tia nguy hiểm, cho nên, hắn không biết ứng đối thế nào.

Bởi không biết, vì vậy đem quyền quyết định giao cho Dương Sóc.

Dương Sóc người này mặc dù cho hắn cảm giác năng lực có chút quái dị, nhưng khí tức ngửi được rất tốt, bản thân không ghét chút nào, mà Cố Diễm kia, tuy rằng đối phương dường như rất mạnh, nhưng khí tức cũng không tệ.

Cũng chính bởi vì như vậy, cho nên hắn mới có thể tới gần bọn họ.

“Giao dịch?” Dương Sóc nhướn mày, “Mi muốn làm giao dịch gì?”

Chàng trai nhìn về phía Dương Sóc, nhíu mày, “Mi có thể làm chủ?”

Dương Sóc mỉm cười, chàng trai hơi thu mi lại, thời điểm muốn nói gì đó thây ma sau lưng bỗng nhiên kéo cánh tay hắn, tuy rằng động tác thây ma kia cứng ngắc, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Nhưng mà, động tác của nó đã có thể chứng minh chút chuyện rồi!

“Sao?” Chàng trai vừa quay đầu, màu mắt hết sức nhu hòa, khí tức trên thân cũng thế.

Dương Sóc có chút kinh ngạc nhìn chàng trai biến đổi, nhưng ngẫm lại lại thấy rất đương nhiên, dù sao, chàng trai này có lẽ ở cùng thây ma rất lâu rồi…

“Không… muốn…” Âm thanh thây ma vô cùng cứng ngắc, nhưng mà, nó nói chuyện được!

Nhìn xem, tất cả mọi người bên phía Dương Sóc đều rất kinh ngạc.

Đúng, bọn họ biết rõ thây ma sẽ theo cấp bậc tăng trưởng mà có chỗ biến hóa, sẽ sinh ra trí tuệ, vân vân…

Nhưng mà, nói chuyện! Đây là khác nhau rất lớn!

Dù cho cấp bậc thây ma cao, cũng không phải có thể biết nói!

“Nó… nó biết nói!” Chu Châu kinh ngạc vô cùng.

Chàng trai không để ý bọn người Chu Châu khiếp sợ, chỉ là thần sắc hắn vô cùng nhu hòa nhìn thây ma lôi kéo cánh tay mình, “Minh không cần lo lắng, không có việc gì.”

Mặc dù chàng trai trấn an rất dịu dàng, nhưng thây ma kia có chút nôn nóng, nó cầm lấy cánh tay chàng trai dùng lực hơi lớn chút, “Không… không… muốn…”

Hiển nhiên, thây ma biết rõ chàng trai muốn làm gì, nhưng nó không đồng ý chàng trai làm vậy.

“Minh ngoan, không có việc gì, tin tưởng anh, được không?” Chàng trai cúi người, ở trên môi thây ma hôn một cái.

Động tác này khiến bọn người Dương Sóc càng thêm rùng mình.

Mặc dù có chút suy đoán về quan hệ của bọn họ, nhưng khi thật sự nhìn thấy loại động tác thân mật này…

Rung động trong lòng vẫn không cách nào hình dung, mà trong đó chấn động nhất e rằng chính là Hàn Triều rồi.

Lại là hai người đàn ông, hơn nữa lúc này còn là nhân loại cùng thây ma.

Không phải địch nhân sao? Thây ma sẽ ăn thịt người đi? Hai người kia lại kỳ dị như vậy…

Quan trọng nhất chính là, nhân loại kia dùng ánh mắt dịu dàng nhìn thây ma, hoàn toàn đem đối phương trở thành người thường.

Hơn nữa, người kia còn hôn môi thây ma, hôn sao… Hàn Triều nghĩ đến người nào đó, sau đó, sắc mặt chợi biến đổi, chẳng qua lỗ tai không biết vì sao lại hồng hồng.

Trong lòng hắn có chút phiền não, bản thân cứ như vậy đi mất… người kia, sẽ nghĩ như thế nào?

Y, sẽ ra ngoài tìm mình sao? Không, sẽ không đâu phải không?

Bản thân lưu lại bức thư tuyệt tình, người kia, chắc chắn sẽ không ra ngoài…

Rủ xuống mí mắt, trong lòng Hàn Triều rối loạn, nắm đấm bên hông có chút chặt hơn.

“Sẽ… đau… không… muốn…” Thây ma không vì chàng trai hôn mà trấn an, ngược lại càng thêm nóng nảy, thấp giọng rống lên, ánh mắt cũng biến thành màu đỏ như máu.

Chàng trai thấy thế mãnh liệt ôm chặt eo thây ma, đem mặt chính mình chôn trong ngực đối phương.

Động tác này dường như bọn họ hay làm, mà sau khi chàng trai thực hiện động tác này, thây ma rất rõ ràng được dỗ yên, bởi nó gần như theo bản năng ôm ngược lại eo chàng trai, để chàng trai đến gần mình hơn, hai cánh tay đặt ở sau lưng chàng trai, chầm chậm vỗ, động tác rất nhẹ.

Bọn người Dương Sóc nhìn chằm chằm, nhìn thây ma kia bình tĩnh lại, ánh mắt cũng không hồng nữa.

Sau đó, chàng trai rời khỏi ôm ấp của thây ma, quay người, mặt mỉm cười với bọn Dương Sóc.

Mặc dù là cười, nhưng không phải nụ cười dịu dàng khi đối mặt với thây ma, mà là nụ cười ôn hòa nhưng xa cách. Có điều, đây vốn rất bình thường. Đối phương như vậy, bọn họ cũng như vậy.

“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi, đương nhiên, có thể đến kho lương bên kia, đó là mục tiêu của bọn mi đúng không?”

“Kho lương bên kia thây ma rất nhiều sao?”

Chàng trai nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, “Có điều bọn mi không cần lo lắng, thây ma bên kia đều chịu khống chế.”

Quả nhiên, nhiều người tiến đến như vậy, nhưng đều chịu thiệt, là do người này lãnh đạo!

Cố Diễm nhẹ gật đầu, “Vậy thì đi nói chuyện đi.”

Dương Sóc cười liếc Cố Diễm một cái, hiểu được ý của đối phương, cũng gật đầu.

Sau đó, một đoàn người dưới sự dẫn dắt của chàng trai đi đến kho lương, trong lúc đó đều tự giới thiệu một phen.

Tên của chàng trai là Chung Hưng Vân, còn thây ma kia tên Trầm Minh.

Mặc dù biết bên này có kho lương không nhỏ, nhưng khi thật sự nhìn thấy bọn người Dương Sóc đều khiếp sợ.

Kho lương này thật không nhỏ, lương thực bên trong dù cho hai chiếc xe tải lớn đều tràn đầy cũng không nhất định có thể chứa hết toàn bộ. Mà đối với những lương thực này, biểu hiện của Chung Hưng Vân là vô cùng không đếm xỉa.

Trên thực tế hắn cũng đích xác không cần để ý, có Trầm Minh, nơi nào hắn đi không được, đồ ăn gì đó, thật sự không xem vào đầu. Hơn nữa Chung Hưng Vân chỉ quan tâm Trầm Minh, mà Trầm Minh lại không cần ăn cơm, một mình hắn thì không cần bao nhiêu đồ ăn, cho nên, càng không sao cả.

Cuối cùng, Chung Hưng Vân đưa ra yêu cầu, hắn muốn Hàn Triều dùng linh khí trên người tinh lọc thi độc trong cơ thể Trầm Minh.

Lúc này Dương Sóc mới biết được, virus thây ma có thể tinh lọc, nhưng mà, trong đó còn cần chuyển hóa một ít, Chung Hưng Vân nói, phương pháp chuyển hóa hắn biết, chỉ cần Hàn Triều cung cấp linh khí.

Là linh khí, mà không phải năng lượng của dị năng giả!

Cũng bởi vì dạng này, hắn mới giao dịch với Hàn Triều, bởi trừ Hàn Triều những người khác đều không có cách nào giúp hắn.

Năng lực Chung Hưng Vân dường như cũng rất kỳ dị, ít nhất, phương pháp tinh lọc virus thây ma bọn họ đều không biết. Có điều, đối phương yêu cầu giữ bí mật.

Ngẫm lại cũng đúng, ở thế đạo này, có thể tinh lọc thây ma, đây là năng lực rất cường hãn!

Hơn nữa, nói ra nhất định sẽ bị người ngấp nghé, nhất là những người mất đi thân nhân, hiện tại đang là những nhân vật thượng cấp kia, nếu biết rõ có biện pháp khiến thây ma biến thành người thường, như vậy không điên cuồng mới là lạ!

Nhưng Chung Hưng Vân cũng nói, tinh lọc một thây ma, cần rất nhiều linh khí, hơn nữa không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành, với lại, chỉ có tu chân giả mới có thể hỗ trợ.

Trên thế giới này, có bao nhiêu tu chân giả? Dị năng giả thì không ít, nhưng tu chân giả, có thể ngộ nhưng không thể cầu!

Bọn người Dương Sóc cũng không phải ngu ngốc, loại tin tức này thà rằng phong kín cũng sẽ không truyền đi. Bằng không, thành phố J nhất định đại loạn! Mà loại đại loạn này, tuyệt đối không phải điều Cố gia muốn nhìn thấy!

Cuối cùng, giao dịch xác định, bởi vì loại tinh lọc này không thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Cho nên Chung Hưng Vân cùng Trầm Minh chỉ có thể đi theo bọn Cố Diễm trở về.

Nhưng mà, Trầm Minh là thây ma! Điều này, có chút phiền toái. Có điều cũng chỉ là một chút thôi.

May mà xe việt dã của bọn người Dương Sóc khá lớn, cho nên, thêm hai người… không phải chứa không nổi!

Chung Hưng Vân cùng Trầm Minh được bí mật mang về, dù sao cũng không ai dám tra xét xe bọn người Cố Diễm.

Mà nhóm lương thực này, Cố Diễm đương nhiên trước tiên phái người thu vào tay rồi.

Không nghĩ tới nhiều lương thực như vậy sẽ thuận lợi lấy được, Dương Sóc cảm thấy vận khí bọn họ cũng không tệ lắm.

Mà dưới vận khí không tệ ấy, bọn người Cố Diễm dự định quay trở về.

Lương thực tới tay, những cái đuôi phía sau cũng mất đi giá trị lợi dụng, cho nên phàm là dám nổi lên tâm tư gì đều bị hung hăng xử lý.

Mà thây ma cấp bốn bọn người Hồ Lâm muốn tìm kia cũng bị xử lý, tinh hạch đều giao cho bọn họ.

Lúc này đây, bọn người Hồ Lâm không có tác dụng, nhưng bọn Cố Diễm cũng không tổn thất.

Bởi ba người Hồ Lâm đi theo Cố Diễm đến thành phố J, gia nhập dong binh đoàn của bọn Dương Sóc.

Có bọn họ gia nhập, thực lực dong binh đoàn của Dương Sóc đương nhiên gia tăng không ít.

Trở về, có Trầm Minh tồn tại, đoàn xe bọn người Cố Diễm càng thêm thuận lợi.

Tinh anh Cố gia phát hiện một chuyện kỳ quái, có vài thây ma rõ ràng đánh tới, nhưng lại giống như đột nhiên bị cái gì đó khống chế, khi bọn họ còn chưa kịp phản kích vậy mà… quay đầu bỏ chạy!

Không sai, chính là quay đầu bỏ chạy! Đó là thây ma, trước mặt mày chính là con người, mày chạy cái gì hả!

Người Cố gia vô cùng im lặng, mặc dù bọn họ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Dù sao khống chế thây ma gì đó… vẫn là quá mức thần kỳ rồi!

Ít nhất ai cũng sẽ không nghĩ theo hướng đó! Lại sau đó, hành trình trở về khá nhanh.

Chỉ thời gian một ngày bọn họ liền tới thành phố J, so sánh với thời điểm lúc đi chỉ xấp xỉ một nửa thời gian!

Có điều, hai chiếc xe tải lương thực, mặc dù trên đường không trêu chọc phiền toái gì… bởi đến gây chuyện đều đã chết. Nhưng khi trở về nơi này, phiền toái ngược lại đến rồi. Mà phiền toái này bọn người Cố Diễm đã sớm đoán trước.

Lương thực được đưa đến đại bản doanh Cố gia, sau đó bị giấu đi.

Lại sau đó, liền suốt sáu ngày Dương Sóc không nhìn thấy Cố Diễm.

Hôm bọn họ trở về Cố Diễm bị Cố lão gia tử gọi đi sau đó bọn họ không gặp lại nữa.

Mặc khác không thể nói chính xác tình huống của bọn Trầm Minh, vốn cho rằng bọn họ vừa về đến, liền sẽ tiến hành kế hoạch tinh lọc thây ma kia, nhưng Chung Hưng Vân lại nói chưa được, cần làm chút chuẩn bị.

Tiếp đó, Chung Hưng Vân cùng Trầm Minh liền ở trong phòng không ra ngoài nữa.

Như vậy, trôi qua sáu ngày, một ngày này, khi Dương Sóc đang ăn điểm tâm thì Chung Hưng Vân nắm tay Trầm Minh đi tới.

Cũng không biết có phải ảo giác của Dương Sóc hay không, Dương Sóc cảm thấy ánh mắt Trầm Minh nhiều thêm một tia linh động.

Tròng mắt cũng đen trắng rõ ràng hơn, có điều, thân hình đối phương vẫn cứng ngắc như cũ.

Dương Sóc cười cười với hai người, “Đã tới thì ăn điểm tâm đi, cháo, rất thơm.”

Chung Hưng Vân nhẹ gật đầu, ngồi xuống một góc bàn ăn.

Mà Trầm Minh thì ngồi bên cạnh đối phương, trên bàn cơm người không nhiều lắm, trừ Dương Sóc ra cũng chỉ có Phương Quốc.

Ánh mắt Phương Quốc đảo qua trên người Trầm Minh, mặc dù cảm thấy Trầm Minh này quái dị không nói ra được, nhưng hắn cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng chưa nói, sau khi cơm nước xong liền lên tiếng chào rồi đi.

Đối với chuyện Phương Quốc không hỏi nhiều, Dương Sóc khá hài lòng, sau khi chỉ còn lại bọn họ, Dương Sóc hỏi: “Định khi nào thì bắt đầu, có gì cần chúng tôi hỗ trợ có thể mở miệng.”

Chung Hưng Vân nhẹ gật đầu, trong con ngươi nhiều thêm một tầng cảm kích, “Ừm, đa tạ, có gì cần tôi sẽ nói.” Mà lúc này, Trầm Minh bên cạnh kéo cánh tay hắn.

Chung Hưng Vân lập tức nhìn sang, “Sao vậy, Minh?”

Trầm Minh nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng, “Ăn…”

Sau đó, Chung Hưng Vân nở nụ cười, “Được, anh ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.