Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 15




Có Hàn Phong gia nhập, chiến đấu không đến bao lâu liền chấm dứt.

Công dụng của Hàn Triều trong đó đương nhiên cũng phát huy không ít.

Hơn nữa, mặc kệ Triệu Tranh nói gì, Hàn Triều đều kiên trì ngăn cách y cùng Dương Sóc. Vả lại còn đem Dương Sóc kéo đến sau lưng mình bảo vệ. Hắn có thể cảm giác được, hiện tại Dương Sóc rất khác thường, không biết bọn họ cũng thôi đi, vậy mà đối với tên của Cố Diễm cũng không có kích động như trong tưởng tượng.

Cho nên, Hàn Triều không dám để đối phương cùng Triệu Tranh tiếp xúc, hắn có một loại cảm giác, hiện tại Dương Sóc thay đổi không thoát khỏi quan hệ với Triệu Tranh.

Chiến đấu chấm dứt, Triệu Tranh tiến về phía Dương Sóc, nhưng trừ Hàn Triều ra còn có Hàn Phong không dấu vết ngăn cản. Hàn Phong không phải Hàn Triều, mặc dù có chút chuyện hắn không biết, nhưng trên chuyện nhìn người cùng nhìn việc hắn thông thấu hơn so với Hàn Triều nhiều.

Tình huống vừa rồi hắn đều thấy trong mắt, hiển nhiên, Hàn Triều cùng Dương Sóc này quen biết, nhưng Dương Sóc xảy ra biến cố gì đó, sau đó cùng người trước đây chưa từng quen biết kia sống chung với nhau.

Mà vì sao xuất hiện biến cố, nhìn bộ dáng phòng bị như vậy của Hàn Triều, lại không cho Triệu Tranh kia đến gần, cũng có thể nhìn ra một chút. Vì vậy, Hàn Phong cũng ngăn Triệu Tranh lại.

Chân mày Dương Sóc hơi nhíu, liếc nhìn ba người trước mặt, hơi mím môi không nói gì.

Triệu Tranh thẳng tắp nhìn về phía Dương Sóc bị Hàn Triều ngăn ở phía sau, “Dương Sóc, cậu có ý kiến gì không?”

Dương Sóc hơi cúi thấp đầu, ý kiến gì… hắn cũng không biết, trong đầu có chút hỗn loạn.

“Dương Sóc, cùng bọn tôi trở về, Cố Diễm tìm cậu rất lâu, cậu không thể quên Cố Diễm được, cậu có biết từ sau khi cậu mất tích, Cố Diễm tìm cậu tìm đến sắp điên rồi hay không, hiện tại cả người đều khác thường, nếu cậu không xuất hiện thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu! Cậu mau cùng bọn tôi trở về đi!”

Cố Diễm… đáy lòng Dương Sóc lần nữa co rút đau đớn. Hắn có chút sững sờ nhìn về phía Hàn Triều.

“Cố Diễm… người đó làm sao…”

Màu mắt Triệu Tranh trầm xuống. Nhưng phản ứng này của Dương Sóc rõ ràng khiến Hàn Triều vui vẻ, “Dương Sóc, có phải cậu còn nhớ Cố Diễm đúng không, tình huống hiện tại của cậu ta thật không tốt, không biết bao nhiêu đêm không ngủ rồi, cậu nhanh trở về đi, nếu cậu về trễ chút nữa đại khái cậu ấy sẽ thật sự phát điên đó.”

Phát điên… sao… đáy lòng Dương Sóc có chút run rẩy, Cố Diễm, tình huống rất không tốt?

Sau khi run rẩy, Dương Sóc chuyển hướng Triệu Tranh, “Xin lỗi, Triệu Tranh, tôi muốn đi để biết rõ một ít chuyện, Bắc Kinh kia, tôi chỉ sợ hiện tại không thể đi.”

Triệu Tranh hơi mím cánh môi, nhìn chằm chằm Dương Sóc, một lát sau, vẻ mặt bắt đầu buông lỏng.

Thần sắc Hàn Triều có chút kinh dị, hắn còn tưởng Triệu Tranh sẽ nổi đóa, đối phương vì sao bỗng nhiên có loại vẻ mặt này, bản năng hắn bắt đầu đề phòng, mà Hàn Phong cũng nhíu mày.

Triệu Tranh này từ đầu đến cuối đều cho hắn một loại cảm giác có chút quỷ dị… không biết y cùng Dương Sóc rốt cục xảy ra chuyện gì.

“Dương Sóc, nếu cậu đã quyết định, tôi đương nhiên tôn trọng ý kiến của cậu, bên phía Bắc Kinh tôi đi trước, địa chỉ tôi đã nói với cậu, tôi nhất định phải đến đó xác định cha mẹ tôi không có chuyện gì. Thời gian chúng ta tách ra dù sao cũng quá lâu, trong khoảng thời gian này cậu có quen biết người khác hay không tôi cũng không cách nào nói rõ ràng, cậu có thể đi xác định một chút cũng tốt. Chẳng qua, tôi hy vọng cậu có thể nhớ kỹ, tôi sẽ luôn ở Bác Kinh chờ cậu, nếu như cậu làm rõ, muốn đến Bắc Kinh tìm tôi, tôi tùy thời hoan nghênh.”

Triệu Tranh nói chân thành vô cùng, Hàn Triều cùng Hàn Phong nghe nhưng không biết vì sao có chút sởn gai ốc.

Người này nói những lời kia cùng biểu hiện lúc trước không hề giống nhau, tính tình người này tốt như vậy sao?

Bọn họ không phải ngu ngốc, đương nhiên liếc mắt liền nhìn ra người này có tâm tư khác thường đối với Dương Sóc, y có thể dễ dàng buông tay như vậy? Mới vừa rồi còn đề phòng muốn động thủ với bọn họ đó! Hiện tại là chuyện gì xảy ra?

Là biết không có hy vọng, cho nên thoải mái nói lời chúc phúc sao?

Nhưng mà, người này dễ nói chuyện như vậy hử, trực giác, không giống! Tuyệt đối không phải!

So với Hàn Triều cùng Hàn Phong sởn hết gai ốc, phản ứng của Dương Sóc bình tĩnh hơn nhiều,

Hắn khẽ gật đầu với Triệu Tranh một cái, “Ừ, tôi biết rồi.”

Sau đó, Triệu Tranh không dừng lại nữa, trực tiếp lái xe rời đi, thời điểm rời đi còn phất phất tay với Dương Sóc, thần thái cùng ánh mắt rõ ràng không muốn, Dương Sóc lẳng lặng nhìn xe đi xa.

Khi đã nhìn không thấy xe, Dương Sóc bình tĩnh quay đầu, nhìn không ra tâm tư hướng về phía Hàn Triều.

“Các cậu nói Cố Diễm… ở thành phố J?” Bọn họ là đi ra từ nơi đó…

Hàn Triều gật đầu, “Đúng vậy, đnag ở đó. Dương Sóc, cậu đã xảy ra chuyện gì? Đây rốt cuộc là làm sao, sao cậu lại ở cùng Triệu Tranh kia? Triệu Tranh kia lại là ai?”

Đối với những vấn đề liên tiếp của Hàn Triều, Dương Sóc chỉ lắc lắc đầu, “Tình huống có chút phức tạp, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì chính tôi cũng không biết.”

“A…” Hàn Triều há to miệng vừa định nói thêm gì nữa, cánh tay bị Hàn Phong kéo lại.

“Những thứ này trước đừng nói, không phải muốn trở về sao? Về trước đi rồi tính.”

Hàn Triều nghĩ nghĩ, cũng đúng, “Ừ, về trước đi.” Sau đó nhìn Hàn Phong, xoắn xuýt, hiện tại, càng không ném đi được rồi? Aizzz…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.