Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 10




Đến phòng ngủ cháu trai của ông lão, nói là phòng ngủ cháu trai ông, kỳ thực làm sao không phải là phòng ngủ của cả hai, ông cháu hai người sống nương tựa lẫn nhau, đương nhiên là ở cùng một chỗ.

Ông lão đi vào liền bổ nhào về phía cháu trai, đứa cháu còn chưa tỉnh, nhưng cùng chuyện phát sốt ửng hồng lại không thanh tỉnh này có chút khác thường, ông lão xiết bao lo lắng cho cháu trai, một ánh mắt liền nhìn ra cháu mình không thích hợp.

“Tiểu Quân, chuyện gì xảy ra, con… tiểu Quân.”

Bên kia, Dương Sóc vốn đi theo ông lão tiến vào, nghe được âm thanh ông lão gấp gáp khác thường lập tức cảm thấy không thích hợp, hơn nữa sau khi đi vào trong phòng ngủ, bản năng năm giác quan đều nói cho hắn có nguy hiểm! Nhất thời, toàn thân Dương Sóc rét buốt.

Mà đúng lúc này, phía sau Dương Sóc liền truyền đến sát chiêu.

Dương Sóc theo bản năng né vào trong, lúc này sát chiêu không có khả năng đón được kia lại lui ra ngoài.

Nhưng càng hướng vào trong cũng có nghĩa là cách nguy hiểm càng gần, bởi mai phục bên trong so với bên ngoài chỉ nhiều không ít!

Phòng ngủ của ông lão cùng cháu trai khá lớn, nơi để người ẩn nấp rất nhiều, những người kia tất cả đều đồng loạt vọt ra, hơn nữa còn đồng thời phát ra dị năng, bộ dáng nhất định phải nhanh chóng bắt được Dương Sóc.

May mà những người kia không có ý định muốn giết Dương Sóc ngay tại chỗ, cho nên khi ra tay vẫn lưu lại hai phần đường sống. Và cũng may mắn có hai phần đường sống này, Dương Sóc mới không bị bắt trong thoáng chốc.

Thực vật điên cuồng tràn ra bao bọc lại bản thân, Dương Sóc đâm vào hai người nơi cửa, tạo thành một lỗ hổng nhỏ sau đó xông ra bên ngoài.

Nhưng bên ngoài lại còn người chờ hắn, thấy Dương Sóc đi ra liền chặn đầu, đầu tiên là hai viên đạn cách âm, sau đó là hai hỏa cầu công kích.

Dương Sóc lẫn tránh hết sức chật vật, viên đạn chẳng qua chỉ lướt qua bả vai, nhưng hỏa cầu kia lại thiêu đốt thực vật.

Đều biết thực vật sợ lửa, Dương Sóc cũng không ngoại lệ, chẳng qua thứ duy nhất hắn tốt hơn so với người khác là có thể thúc đẩy sinh trưởng, mà tốc độ thúc đẩy sinh trưởng cũng rất nhanh!

Thực vật bị lửa thiêu mau chóng bị hắn gạt bỏ, sau đó theo nội lực không ngừng sinh sôi.

Như thế, vừa một bên né tránh kẻ địch, một bên tự mình vận chuyển năng lượng.

Nhưng lúc này tất cả những dị năng giả trong phòng ngủ đều đã ra ngoài.

Dương Sóc ở bên ngoài giết ba người, khả năng căn bản là không thể ra khỏi biệt thự, chỉ có một mình hắn, lại phải đồng thời đối phó công kích cận thân lẫn công kích tầm xa, chạy đi, rất khó khăn!

Những kẻ trong phòng ngủ đi ra cũng không phải người tốt, bọn chúng không chỉ tự mình ra ngoài, hơn nữa còn bắt cả cháu trai cùng ông lão kia đến, ông lão bị bọn chúng trực tiếp ném về phía Dương Sóc.

Lúc này Dương Sóc vốn có cơ hội giết tên dị năng giả trước mặt, nhưng ông lão bị ném tới, nếu như hắn không đưa tay đỡ, ông lão sẽ nện vào người hắn, đương nhiên, hắn có thể né tránh, nhưng nếu vậy, ông lão nhất định sẽ chết!

Cắn răng, Dương Sóc buông tha tên dị năng giả có thể giết được kia, bởi hắn hiểu được dù cho giết thì cũng không thể xé mở ra lỗ hổng, hắn vẫn bị bao vây!

Cho nên, Dương Sóc tiếp được ông lão kia liền che chở đối phương sau lưng mình.

Chiến đấu, dừng lại, Lý Hải Hoa nắm gáy đứa cháu đang mê man kia bước ra.

“Tiểu Quân.” Thân thể ông lão run rẩy, hốc mắt đều là màu đỏ tươi, hận không thể đem những tên trộm cướp mai phục trong nhà mình chém chết, nhưng mà, ông không có năng lực này.

“Ha ha…” Tiếng cười Lý Hải Hoa rất gian trá, khiến người ta nghe liền không thoải mái.

Đôi mắt gã âm u nhìn chằm chằm mặt Dương Sóc, “Gương mặt này, Cố Diễm thích? Ha ha! Tốt, tao thật muốn nhìn xem Cố Diễm thích gương mặt này đến mức độ nào!”

Trong lòng Dương Sóc lộp bộp xuống, quả nhiên là mai phục tốt, cũng trách bản thân, lại ra ngoài một mình…

Nhưng Dương Sóc cũng biết, kỳ thực hắn không phải một mình, người Cố gia khẳng định ở cách mình không xa.

Bởi hắn chưa bao giờ thích có người đi theo, nhưng Cố Diễm lo lắng cho hắn hắn đều biết rõ, không đành lòng khiến đối phương lo âu, cho nên, ngầm an bài hai người.

Nhưng hắn có chuyện riêng tư cần làm, cho nên hai người kia đi theo hắn luôn có khoảng cách.

Hai người kia, hiện tại cũng không biết có phát hiện khác thường trong phòng hay không.

Dương Sóc biết, bản thân tới mua đồ, ông lão kia không có vấn đề, người Cố gia sẽ không vô duyên vô cớ tiến vào biệt thự, hắn mua đồ cũng cần có thời gian, cho nên trong thời gian ngắn hai người Cố gia kia tuyệt đối sẽ không tiến vào tìm mình!

Vì vậy, hắn chỉ có thể trông cậy vào, trông cậy hai người kia ở bên ngoài phát hiện chỗ không thích hợp, sau đó đi tìm viện trợ từ bên ngoài.

Nhưng loại tỷ lệ này… Dương Sóc nhàn nhạt nhìn về phía Lý Hải Hoa, trong lòng chìm xuống.

Những tên kia ẩn nấp trong phòng ngủ, ẩn nấp trong biệt thự này, khi mình đi vào phòng ngủ mới mới hiện khác thường, bên ngoài cho dù có cái gì không thích hợp, e rằng cũng giấu rất kỹ.

“Đến cùng mày muốn làm gì?” Dương Sóc nghĩ đến chuyện kéo dài thời gian, đồng thời dưới đáy lòng không ngừng gọi tên hai người, một là Chu Châu, một là Cố Diễm.

Gọi tên Cố Diễm là muốn thử “thần giao cách cảm” một lần, trước đó lần đầu tiên Cố Diễm bị thương, mình dường như có cảm giác mơ hồ, khi ấy mình đau lòng vô cùng, cho nên hắn muốn thử xem, bản thân gặp nguy hiểm, Cố Diễm bên kia có thể cảm giác được hay không.

Hắn cũng biết loại chuyện này không đáng tin cậy, nhưng mà, đã không còn biện pháp rồi.

Mà Chu Châu, bởi tốt xấu gì bản thể Chu Châu vẫn còn trong không gian, hắn hiện đang gọi tên đối phương, hơn nữa mưu tính dùng không gian tiến hành câu thông, cùng bản thể Chu Châu liên lạc, chung quy so với Cố Diễm bên kia càng có hiệu quả hơn đi? Vả lại, hắn tin tưởng, Chu Châu sẽ chạy đến nhanh hơn!

“Làm gì sao, đương nhiên là mang mày đi rồi.” Lý Hải Hoa cười ha ha hai tiếng, “Dương Sóc, đừng mong kéo dài thời gian chờ vệ sĩ của tình nhân mày, tao sẽ không cho mày cơ hội này! Động thủ!”

Dứt lời, Lý Hải Hoa kia dưới sự bảo vệ của dị năng giả lui về sau hai bước, sau đó, chiến đấu lại bắt đầu.

Những dị năng giả kia không ngừng tấn công Dương Sóc, ông lão được Dương Sóc che chở sau lưng cũng trốn không được.

Dương Sóc giúp ông lão mấy lần, nhưng rất nhanh đã đáp ứng không xuể.

Mà bên kia, một dị năng giả ôm đứa nhỏ trước ngực mình công kích tới.

Mày Dương Sóc nhăn chặt, chỉ có thể không đối địch cùng dị năng giả kia, dù sao chung quanh hắn cũng rất nhiều kẻ địch!

Nhưng Dương Sóc muốn vậy người khác cũng sẽ không cho hắn cơ hội này, vì vậy, đứa nhỏ kia bị nện tới.

Lúc này đây, Dương Sóc trốn không thoát, hắn đang bị ba người đồng thời công kích.

Nếu hắn né tránh, đứa nhỏ kia xem như chết chắc.

Không né tránh, hắn bị đứa nhỏ kia nện trúng ngực, Dương Sóc nắm lấy, sau đó lại nhanh chóng buông đứa nhỏ ra, hắn còn phải thử xem, thử xem có thể ra ngoài hay không…

Bên này chiến hỏa như đồ*, bên kia, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết cách đó ít nhất khoảng năm mươi dặm, sắc mặt Chu Châu biến đổi.

*荼 [tú] search baidu thì ra một thứ rau đắng nói trong sách cổ, hoặc một bức họa, chuyển sang tiếng anh thì có từ cruel là hợp nghĩa nhất, nhưng tui không chắc lắm nên để nguyên, ai biết thì chỉ giúp với =_=

Liễu Phi Tuyết ở ngay bên cạnh đối phương, nhìn thấy vẻ mặt đối phương liền nhíu mày, “Làm sao vậy? Cảm giác được năng lượng thể rồi?”

“Không phải.” Chu Châu lắc đầu, “Là trong lòng vừa có chút khác thường… hình như là bản thể. Đợi ta một chút.” Nói xong, Chu Châu lập tức tìm một nơi đất trống, ngồi xếp bằng xuống.

Ba phút sau, hắn mới mở to mắt: “Là Dương Sóc, Dương Sóc gặp chuyện không may rồi!”

Bản thể hắn ở trong không gian, bản thân hiện tại ra ngoài, hình thành thân thể độc lập bên ngoài, liên lạc cùng bản thể cũng không dễ dàng. Cho nên tiêu phí thời gian lâu chút.

“Dương Sóc!” Liễu Phi Tuyết dừng một chút, sau đó chân mày cũng nhíu lại.

“Xảy ra chuyện gì? Hiện tại Dương Sóc đang ở đâu?” Liễu Phi Tuyết hỏi.

Chu Châu nhanh chóng đứng lên, “Hiện tại hắn chỉ một mình, địa điểm… cách nơi này khoảng năm sáu mươi dặm… chúng ta nhanh đi.”

Dứt lời, liền chạy về phía trước, Liễu Phi Tuyết vội vàng đuổi theo.

Bọn họ ra ngoài luôn không lái xe, bởi vậy tốc độ bọn họ căn bản không bằng một chiếc xe con.

Khoảng cách 50~60 dặm ở trước tận thế dù lái xe cũng phải tốn một đoạn thời gian, đừng nói chi hiện tại.

Chu Châu dự cảm tốc độ như vậy đuổi qua không kịp, chỉ có thể nói: “Phi Tuyết, có biện pháp nào nhanh hơn không.”

Liễu Phi Tuyết hơi mím môi, màu mắt trầm trầm, chợt kéo Chu Châu qua, “Nhắm mắt lại.”

Chu Châu theo bản năng nghe lời, nhắm mắt lại, sau đó, hắn chỉ cảm thấy gió thổi vù vù bên tai.

Mà hai chân hắn… đã rời khỏi mặt đất rồi!

Liễu Phi Tuyết… Tàng Thanh… trong lòng Chu Châu có chút run rẩy, không tự giác ôm eo Liễu Phi Tuyết.

Mà trong lúc “phi hành” Liễu Phi Tuyết cảm giác được eo mình bị ôm lấy, thoáng chốc liền cứng đờ lại.

Nhưng mà, cũng chỉ trong thoáng chốc, sau đó, đối phương liền khẽ rũ mắt xuống, tiếp theo làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục chạy đi.

Có Liễu Phi Tuyết trợ giúp, tốc độ bọn họ so với vừa rồi nhanh hơn vài phần.

Người khác cần ít nhất nửa giờ mới có thể đến nơi, bọn họ lại dùng chưa tới nửa giờ, trong đó còn bao gồm cả chuyện phải giải quyết một ít thây ma cùng động vật biến dị cản đường.

Mặc dù như thế, đợi đến lúc Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết tìm được ngôi biệt thự kia, bọn họ chỉ phát hiện bốn khối thi thể. Hai khối, bọn họ biết, là người Cố gia đi theo sau Dương Sóc âm thầm bảo vệ.

Mà hai khối khác, một già một trẻ, hẳn là hai ông cháu, ông lão kia dù đã chết vẫn gắt gao nắm lấy tay đứa nhỏ…

Thảm cảnh như vậy, ở tận thế, cũng thường xuyên phát sinh.

“Chờ một chút, đứa bé này có chút khác thường.” Liễu Phi Tuyết chợt nói.

Rõ ràng đứa nhỏ hẳn đã chết rồi, nhưng không biết vì sao, y vẫn còn có thể từ trên người đối phương cảm giác được một tia sinh cơ.

Chu Châu ngẩn người, sau đó cúi đầu, ngồi chồm hổm trước mặt đứa bé kia, “Trước khoan để ý tới, mang trở về rồi hãy nói.”

Liễu Phi Tuyết nhẹ gật đầu, “Ừ, nhanh thông báo cho Cố Diễm, Dương Sóc bị mang đi rồi.”

Chu Châu mím môi, “Lúc này… aizzz, còn tưởng rằng hôm nay có thể thanh nhàn, không ngờ tới…”

“Nếu Dương Sóc xảy ra chuyện, Cố Diễm sẽ phát điên.” Có lẽ nhất định sẽ phát điên, Liễu Phi Tuyết nói có chút lạnh nhạt, nhưng Chu Châu đã quá quen thuộc đối phương, có thể nghe ra dưới sự lạnh lùng kia một chút lo lắng.

Chu Châu dừng một chút, chợt cười, “Phi Tuyết, ngươi cũng đem Cố Diễm cùng Dương Sóc trở thành bạn bè rồi đúng không?”

Liễu Phi Tuyết ngừng một lát, bàn tay ôm đứa nhỏ đều cứng đờ, y lạnh lùng trừng Chu Châu.

“Ngươi nghĩ quá nhiều rồi!” Sau đó ôm đứa nhỏ nhanh chóng rời đi.

Chu Châu khẽ nở nụ cười rồi vội vàng đuổi theo Liễu Phi Tuyết.

Cùng lúc đó, Cố Diễm bên kia cũng vừa nhận được tin tức, hai người kia mặc dù đã chết, nhưng trước khi chết còn kịp thời phát ra ám hiệu, đó là ám hiệu chỉ có Cố gia mới có thể thu thập.

Khi tin tức không may này truyền tới tai Cố Diễm y liền một cước đá bàn trà trước mặt ngã lăn ra.

Người chung quanh y không ai có thể may mắn thoát khỏi, vụn gỗ văng ra thiếu chút nữa rạch vài đường trên mặt bọn họ rồi.

Hỏng bét, lão đại… nổi bão!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.