Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 3: 3: Dục Huyết Trùng Sinh




Đối với Tam Hoàng tử, sự tồn tại của Đỗ Từ thật ra là một kiểu bảo hiểm hai chiều.

Chiều thứ nhất, Đỗ Từ sẽ giúp hắn thu thập tin tức của Đại Thịnh, giám sát hướng đi của Thái tử, để hắn biết Thái tử có thật lòng muốn hợp tác với hắn không, hắn liệu có bị chơi khăm không, và khi chuyện đã thành rồi, hắn sẽ giết chết Đỗ Từ. Còn chiều thứ hai, chính là nếu Thái tử một lòng hai dạ, chỉ tỏ ra là muốn hợp tác với Tam Hoàng tử, còn trên thực tế là muốn xử hắn, dấy binh chiếm đất, thì đừng nói là bắt Thái tử cắt đất Tây Nam, Thục Thế có khi lại bị công thành vì nội loạn. Như vậy Tam Hoàng tử sẽ trở thành tên tội đồ, cái được không bù nổi cái mất. Tác dụng của Đỗ Từ chính là ở đây. Đỗ Từ sẽ cầm chứng cứ Thái tử thông đồng với địch phản quốc tới cho Nguyên Công Hoàng đế, đồng thời nói ra hết tất cả, như thế sẽ vừa kéo được Thái tử xuống nước, vừa chứng tỏ được Thục Thế không hề có lòng muốn tạo phản.

Về phần chứng cứ thông đồng với địch phản quốc, lúc này đang nằm ngay trong cái hộp gỗ mà Dương Đại Dương Nhị giữ.

Dương Đại Dương Nhị trước đây chỉ là hai tên thổ phỉ bình thường. Nhưng nhờ Dương Đại võ công hơn người, Dương Nhị mưu mô xảo trá, hai người đã lọt vào mắt xanh của thám tử Thục Thế. Sau khi được hứa hẹn chia lợi, bọn họ liền bí mật chiêu binh mãi mã giúp Thái tử. Trong sơn trại này, thứ bị giấu đi tự nhiên không phải thổ phỉ mà là binh lính tinh nhuệ của Thục Thế và Thái tử!

Kỳ lân phù và chỉ dụ do đích thân Thái tử tự tay viết cũng là do Tam Hoàng tử bức ép giao ra để tạo sự tin cậy lẫn nhau.

Lại nói tới Thái tử. Thái tử cũng là chó cùng rứt giậu, nếu không phải do thấy nhà họ Minh càng ngày càng hùng mạnh, Ngũ Hoàng tử càng ngày càng lớn khôn, Nguyên Công Hoàng đế trị vì vẫn còn sung sức, tương lai vô vọng kế vị, Thái tử cũng sẽ không chọn đi nước cờ nguy hiểm như thế, đến cả Kỳ lân phù và chỉ thị đều giao ra.

Thích Nam Kha nghĩ một lúc liền thông. Khổng Thông phán kia e cũng là người của Thái tử, cho nên mới có thể che giấu cho đám thổ phỉ trong núi. Chỉ trách bọn chúng cái nết đánh chết không chừa, cho dù là đang lúc chờ làm chuyện lớn vẫn bớt thì giờ chạy xuống núi đánh cướp của cải. Khổng Thông phán cho dù có giấu giỏi đến đâu cũng giấu không nổi mấy người Thích Nam Kha.

“Bản vương đã sớm biết Khổng Thông phán này có quan hệ không bình thường với Thái tử, tâm phúc của bản vương cũng chẳng phải nuôi không ở ngoài thành, từng ấy năm, bản vương đã nắm được hết quan hệ của các quan viên trong triều, có khi còn hiểu rõ hơn cả Nguyên Công Hoàng đế!” Đỗ Từ nói “Bản vương biết ngươi sắp về thành, liền tính thời gian đến cầu Hoàng Đế tứ hôn. Hoàng đế kiêng kị Quốc công phủ, tất nhiên sẽ đồng ý yêu cầu này. Hôn sự của bản vương và ngươi là chuyện lớn, thứ nhất cần phải có một cái cớ hợp tình hợp lí để tránh ngươi ở biên cương làm loạn, thứ hai cần phải thuyết phục được phủ Quốc công, miễn cho ngươi kháng chỉ. Ngươi nghĩ mà xem, chuyện lớn như thế Hoàng đế tất nhiên sẽ giao cho Quốc cữu xử lí. Quốc cữu vì thế sẽ không rảnh để giám sát bản vương nữa! Bản vương nhân cơ hội đó chạy tới Túy Phong lâu, cố ý giả say ở lại phòng của tướng công, đợi đêm đến thì theo cửa ngách lẻn ra ngoài, trốn trong xe chở phân để ra khỏi thành.”

Dương Đại Dương Nhị “…”

Thích Nam Kha “…”

Thích Nam Kha trăm triệu không ngờ tới, vị Tiểu Vương gia cành vàng lá ngọc này mà cũng có can đảm trốn trong xe chở phân, vì thế trong lòng không khỏi càng thêm khâm phục.

Đỗ Từ tuổi còn trẻ mà đã dám làm dám nhận, có tầm nhìn rộng lớn, biết bày mưu tính kế, thực sự là hiếm có.

“Bản vương nghĩ, trên đường về ngươi nhất định sẽ đi ngang qua đây cho nên mới ở sẵn đây để thu thập bằng chứng phạm tội của Khổng Thông phán.” Đỗ Từ vừa nói, giọng vừa nhỏ dần xuống, mặt mày nhăn nhó “Bản vương cảm thấy ngươi đã nhiều năm chưa về thành, hẳn là không nắm rõ tình hình, một người ngoài như bản vương có nói ngươi cũng chưa chắc đã tin, có khi còn thành đánh rắn động cỏ, cho nên ta mới muốn đi tìm chứng cứ trước, bao gồm cả chuyện của Thái tử để giao cho ngươi…”

Thích Nam Kha nghe xong, lạnh giọng nói “Thứ nhất là để biểu hiện tấm lòng hướng về Đại Thịnh trước sau như một, không hề muốn tạo phản của ngươi để khơi gợi lòng thiện cảm từ ta, thứ hai là muốn thông qua việc ngươi đã mạo hiểm cứu lấy Đại Thịnh để khiến ta kính nể ngươi. Đúng là một chủ ý hay.”

Dương Đại Dương Nhị “???” Sao bọn họ lại không hiểu gì hết vậy? Tiểu Vương gia với Thích Nam Kha không phải cùng một bọn ư?

Đỗ Từ thở dài, không lên tiếng.

Thích Nam Kha giận nhưng không thể hiện quá nhiều ra ngoài, chỉ là mặt sầm xuống đôi chút, ánh nhìn hung ác hơn đôi chút “Vậy hôm nay ngươi hối hận?”

“Nam nhân của ta không thể có bộ dạng giống như ngươi được! Ta không chịu! Không chịu đâu!”

Giọng Thích Nam Kha lạnh đến mức Dương Đại Dương Nhị cũng sắp bị đông cứng “Ngươi yêu thích một người chỉ vì ngoại hình của đối phương thôi sao? Thật nông cạn!”

Đỗ Từ “Không thế thì sao? Thích một người đương nhiên là phải thích ngoại hình của người ta trước rồi! Ta nông cạn như thế đấy thì sao!”

Thích Nam Kha “…”

Đỗ Từ lấm lét nhìn Thích Nam Kha như một tên trộm “Nếu ngươi đã thấy ta nông cạn, vì sao ta đòi hối hôn, ngươi lại không đồng ý?”

Đỗ Từ đảo mắt, cười như một con hồ ly nhỏ “Ngươi thích ta?”

Thích Nam Kha “…”

Dương Đại Dương Nhị “…” Đột nhiên bị bắt xem người ta ân ái, muốn khóc!

Thích Nam Kha hung hăng quát “Nói chuyện tử tế!”

Đỗ Từ hừ một tiếng, huơ tay huơ chân, lúc lắc đầu nói “Chuyện là vậy đấy, ngươi cũng biết hết rồi. Ta vốn định lấy bằng chứng trước, rồi chờ ngươi tới thì giao cho ngươi, làm nũng với ngươi một chút, thể hiện tấm lòng trung thành, đồng thời kể lể xem ta đã gặp nguy hiểm ra sao, vất vả thế nào, suýt mất mạng bao nhiêu lần! Ta không tin ngươi có thể tâm địa sắt đá, không rung động chút nào vì ta!”

Đỗ Từ xòe tay nhún vai “Giờ hay rồi, ngươi biết hết mọi chuyện, ta cũng chẳng có gì để mà làm nũng hay kể lể.”

Thích Nam Kha “…”

Thích Nam Kha “Có chứng cứ rồi, ngươi định làm thế nào?”

“Ơ, đây không phải chuyện của ngươi à?” Đỗ Từ đáp “Ta không có nhà mẹ đẻ dựa dẫm, thân cô thế cô, đằng sau còn năm trăm nô dịch cần bảo bọc, ta có thể làm gì?”

Thích Nam Kha trầm ngâm, ánh mắt sâu xa “Ngươi muốn ta đứng về phía Quốc cữu?”

Việc Thái tử thông đồng với địch quốc đã là việc có chứng cứ rõ ràng, Thích Nam Kha một khi đứng ra vạch trần Thái tử, vậy chứng tỏ Thích Quốc công phủ bọn họ đứng ở phe đối lập so với Thải tử. Khi đó Quốc công phủ không muốn gia nhập một đảng phái nào đó là điều rất khó. Mà đối phó với Thái tử, đảng phái lớn nhất chính là Ngũ Hoàng tử cùng nhà họ Minh, hay nói cách khác chính là đảng Quốc cữu!

Lại nói, cho dù không có sự tranh chấp đảng phái trong triều đình, chỉ nội việc trong khi nhà họ Thích bọn họ vất vả chiến đấu ngoài sa trường, Thái tử ở nhà lại muốn cắt đắt soán vị đã khiến người tức đến nghiến răng nghiến lợi, không thể chấp nhận được rồi!

Đỗ Từ nhìn sắc mặt Thích Nam Kha “Dù nhà họ Minh có huênh hoang vì được ân sủng, bình thường không làm được mấy chuyện tốt lành, thế nhưng vào lúc này, bọn họ lại là người duy nhất có thể bảo vệ nhà họ Thích.”

Thích Nam Kha tất nhiên cũng hiểu. Cuộc tranh chấp này kết quả đã rõ. Nếu Thái tử lên ngôi, đầu tiên là vùng đất phía Tây Nam sẽ bị chia cắt, thứ hai là Đỗ Từ sẽ bị ám sát và thứ ba là Thục Thế sẽ dùng việc này để uy hiếp Thái tử, chiếm lợi riêng. Khi đó, đối với nhà họ Thích mà nói, hiện nay Hoàng Đế e ngại bọn họ, tương lai Thái tử cũng nhất định cảm thấy bọn họ như cái gai trong mắt, nhà họ Thích rồi sẽ sống những ngày bấp bênh mệt mỏi.

Đổi lại, nếu bọn họ đứng cùng phe với nhà họ Minh, vậy thì những chuyện kia chưa chắc sẽ xảy ra.

Ngũ Hoàng tử còn nhỏ, nhà họ Minh tuy quyền to thế lớn, nhưng lại không có quân quyền. Nhà họ Thích giống như một con dao hai lưỡi đối với bọn họ, không thể nói, trước nay bọn họ không có ý muốn lôi kéo người về phía mình. Nay nhà họ Thích kéo Thái tử xuống nước, nhà họ Minh tất nhiên sẽ cam tâm tình nguyện tiến tới. Đồng thời nếu con trưởng nhà họ Thích đồng ý lấy một người nam nhân làm vợ, thế thì uy hiếp của nhà họ Minh sẽ lại càng nhỏ đi. Cho nên nhà họ Minh sẽ chấp nhận bảo vệ nhà họ Thích!

Còn chuyện sau này Ngũ Hoàng tử lên ngồi rồi thì sẽ như thế nào… Ít nhất thì Tây Nam sẽ không bị bán đi, còn những thứ khác chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.

Thích Nam Kha rất nhanh đã nghĩ thông mọi chuyện, ánh mắt nhìn Đỗ Từ lại càng trở nên phức tạp.

Người này không chỉ tìm đường lui cho chính mình mà còn nghĩ cho cả nhà họ Thích bọn họ.

Dù thế, nhìn dáng vẻ không vui như phải chịu thiệt lớn của Tiểu Vương gia, Thích Nam Kha vẫn là tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đè người ra đánh cho một trận!

Thích Nam Kha xem qua một lượt chứng cứ trong hộp, xác định không có gì sai sót xong liền trói Dương Đại Dương Nhị giấu vào trong rừng. Dưới màn đêm, sơn trại vẫn im lặng như cũ, không ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Thích Nam Kha dẫn Đỗ Từ xuống núi, viết hai phong thư, rồi lôi một cái còi từ trong áo ra huýt một tiếng, âm thanh bén nhọn như tiếng chim hót, nhanh chóng gọi đến hai con đại bàng to lớn. Thích Nam Kha buộc thư lên chân đại bàng, đại bàng cọ cọ mặt Thích Nam Kha rồi nhìn Đỗ Từ kêu lên một tiếng, vỗ cánh bay đi.

Đỗ Từ nhìn chúng, cảm thán nói “Đây chính là Hắc Phượng và Hắc Hoàng trong truyền thuyết sao?”

Thích Nam Kha ôm Đỗ Từ nhấc bổng lên, xoay người, hơi hơi thở dài hỏi “Đến cái này ngươi cũng biết?”

“Nghe nói là ngươi tự tay nuôi dưỡng, rất thông minh, vừa biết thám thính tin tức, vừa biết đưa thư, gặp trường hợp nguy cấp còn có thể cứu người.” Đỗ Từ đáp “Chỉ cần là thứ liên quan đến ngươi ta đều hỏi thăm hết, chỉ không ngờ… Thật không ngờ mà…”

Thích Nam Kha “…”

Thích Nam Kha đen mặt “Ta bây giờ có gì không tốt? Mười chín tuổi gầy như cái que củi, đến quân doanh lăn lộn vài năm mới rắn chắc lên được. Nếu như vẫn gầy yếu như xưa, ta làm sao đánh được địch?”

Đỗ Từ la oai oái “Kể cả thế thì ngươi cũng rắn chắc hơi bị quá đà rồi đấy!”

Thích Nam Kha “…”

Thích Nam Kha dứt khoát chuyển đề tài hỏi “Làm sao ngươi trà trộn được vào sơn trại?”

“Sau khi ngươi đi có người tới đưa tin. Hắn tên là Mã Tam.” Đỗ Từ nói “Ta nhìn thấy cách thêu của Thục Thế trên túi hắn, còn cả dấu ấn hình hoa mai, nên ta đoán hắn là người Thục Thế chứ không phải người Đại Thịnh, nếu vậy hắn chắc chắn sẽ nhận ra ta, cho dù không nhận ra ta hắn cũng sẽ nhận ra cây sáo.”

Thích Nam Kha “Cho nên ngươi cố ý xuất hiện, để hắn nhận ra ngươi? Đối phương vốn đang muốn đi tìm ngươi, nay ngươi lại tự mình xuất hiện, đúng là chuyện tốt?”

Thích Nam Kha không dám nghĩ đến lúc ấy có bao nhiêu nguy hiểm, trách cứ Đỗ Từ “Ngươi điên rồi? Nếu như bọn họ không thèm hỏi đã giết ngươi trước thì sao?”

Đỗ Từ “Dù gì cũng phải đánh cược một phen! Lại nói, nếu như ta bị thương, vậy thì ta lại có cớ để nhờ ngươi chăm sóc cho ta rồi.”

Nói xong, Đỗ Từ lại lần nữa than thở “Chỉ là không ngờ… Đúng là không ngờ mà…”

Thích Nam Kha “…”

“Sau này không được mạo hiểm như vậy nữa.” Thích Nam Kha nói “Ngươi từ nhỏ chưa từng bị thương lần nào, có khi chưa chết vì bị trúng tên đã chết vì đau rồi.”

Đỗ Từ “…” Ta cũng đâu phải người giấy đâu?

Hai người tạm thời thôi không nói chuyện, ngồi trên yên ngựa chậm rãi rời đi. Con ngựa lông vàng đốm trắng cứ đi được một đoạn lại thủng thẳng cúi xuống gặm cỏ. Đỗ Từ níu lấy bờm nó, cảm giác mơ tưởng đẹp đẽ bị đánh nát quá đỗi đột ngột, cho nên đến giờ cả người vẫn chưa được tự nhiên lắm.

Đang lúc y muốn nói gì đó để xua tan bầu không khí, Thích Nam Kha đã từ phía sau buồn bực cất tiếng “Túy Phong lâu… Là kỹ viện sao?”

Đỗ Từ “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.