Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 10: 10: Năm Năm Sau




Đỗ Từ cùng Đậu Đinh lên xe ngựa quay về Ninh Huyện. Chờ khi bóng người lính gác cổng dần dần biến mất, Đỗ Từ mới buông mành xe, thở dài một tiếng.

Đậu Đinh cho là y đang lo chuyện Nhược Phong, vội vã an ủi “Vương gia đừng lo lắng, tâm ý của Tướng quân, chỉ cần người sáng suốt đều có thể nhận ra, là tại Tần cô nương cứ cố chấp mãi không buông thôi.”

Đỗ Từ “Hả?” một tiếng “Ta để ý nàng ta làm gì? Ta rảnh đến thế sao?”

Đậu Đinh “…Thế Vương gia làm sao vậy?”

“Tướng quân quá nghiêm túc.” Đỗ Từ thở dài “Một tháng làm có hai lần, sợ sức khỏe ta không tốt.”

Đậu Đinh “…”

Đỗ Từ hỏi “Ngươi có cách nào khiến hắn làm nhiều mấy lần cái đó không?”

Đậu Đinh mặt không đổi sắc “Đây là lí do hôm nay ngài đến quân doanh?”

Đỗ Từ “Ừm.”

Đỗ Từ hì hì cười “Ta cố ý ưm ưm a a dụ dỗ hắn, hắn cũng đỏ bừng cả mặt, thân thế cương cứng, vậy mà vẫn cố tỏ ra đứng đắn!”

Đậu Đinh “…” Tình thú của hai người tiểu nhân không hiểu!

Đỗ Từ nói xong liền thở dài “Nếu không phải Nhược Phong tới quấy rối, có khi hắn thuận theo ta rồi.”

Đậu Đinh “…”

Đỗ Từ chỉ một lòng muốn làm chuyện xấu hổ với nam nhân nhà mình, còn Nhược Phong, Phong Nhược gì đó, y hoàn toàn không có bận tâm!

Cùng ngày hôm đó, khi quay về, Đỗ Từ đến gặp một người thương nhân họ Hồ. Đối phương dùng thứ tiếng Đại Thịnh ngọng nghịu nói “Thuốc này rất hữu dụng.”

Đỗ Từ liếm liếm khóe miệng “Nếu là giả, ngươi cứ cẩn thẩn đấy, ta nhớ mặt ngươi rồi.”

Vị thương nhân họ Hồ xua tay “Không giả, chỉ cần thoa lên người là có tác dụng.”

Đỗ Từ hắc hắc cười “Bôi ở chỗ đó thì sao?”

Thương nhân họ Hồ nghe vậy, cũng bật cười “Thế thì càng tốt.”

Đỗ Từ tốn một số tiền lớn mua thuốc, thầm nghĩ chờ Tướng quân trở về, chính mình sẽ giả bộ đấm bóp giúp hắn rồi nhân cơ hội bôi thuốc khắp người hắn. Đến lúc đó… Khà khà khà khà…

Chỉ là không ngờ, màn đêm vừa buông xuống, biên cương đã xảy ra chuyện.

Đỗ Từ nghe nói biên cương bị tập kích, cái gì cũng không buồn quan tâm nữa, suốt đêm giục ngựa chạy tới gần quân doanh.

Mấy năm nay, kĩ thuật cưỡi ngựa của Đỗ Từ thật ra tốt lên trông thấy. Ngoài ra, còn vì người dân ở đây nói rất nhiều thứ tiếng, thường thường khiến người nghe vò đầu bứt tai không hiểu đối phương nói gì, tiếng Đại Thịnh trở thành phương pháp giao tiếp duy nhất, cho nên Đỗ Từ đã rất lâu không còn dùng tiếng Thục Thế nữa mà chỉ dùng tiếng Đại Thịnh, tuy rằng tiếng Đại Thịnh của y vẫn như cũ không khá hơn được tí nào, thậm chí có khi còn bị đủ loại thương nhân cũng bập bẹ tiếng Đại Thịnh khiến cho nói ngọng lại càng ngọng.

Đỗ Từ túm một tên lính quèn, không biết học được cách hỏi bằng tiếng Đại Thịnh ở đâu hỏi “Tướng quân đâu?”

Tên lính kia đầu óc rối mù, hô lên “Tướng quân ở tuyến đầu!”

Đỗ Từ nghe thế không dám chạy tới quấy rầy, chỉ có thể sốt ruột đứng chờ ở phía sau.

Tuy không phải lần đầu, có khi chiến sự nguy cấp, quân địch còn kéo vào tận sâu trong Ninh Huyện, cũng như mỗi lần đều gặp dữ hóa lành, Đỗ Từ vẫn không thế quen được với nó. Lần nào y cũng lo lắng, cũng phải đích thân đến chờ Tướng quân nhà y trở về.

Một lúc trôi qua, tình thế giống như đã được khống chế, kẻ địch có lẽ chỉ là một đám giặc cỏ nhỏ lẻ.

Đậu Đinh hỏi han xong ngay lập tức chạy về thông báo. Đỗ Từ vừa nghe liền yên tâm. Đúng lúc muốn cưỡi ngựa quay về, không làm phiền Thích Nam Kha thì từ phía xa lại vang lên tiếng hô “Tướng quân bị thương rồi!”

Trái tim vừa nằm yên của Đỗ Từ lại thót lên, vội kéo Đậu Đinh qua nhìn.

Thích Nam Kha đúng là bị thương, nhưng chẳng qua là vết thương do bảo vệ Nhược Phong cho nên không quá nặng. Dạo gần đây, Nhược Phong thường xuyên thất thần, lúc chiến đấu vừa hay lại ngây người, tạo cho đối phương cơ hội đánh lén, cũng may Thích Nam Kha phản ứng nhanh, thay nàng cản một mũi tên.

Nhược Phong đang hai mắt ửng đỏ xử lí vết thương cho Thích Nam Kha thì cửa lều bị người xốc lên khiến gió lạnh ùa vào. Thích Nam Kha ngay lập tức ngồi dậy “Sao ngươi lại tới đây?”

Đỗ Từ nhìn vết thương của hắn, chau mày. Y biết Thích Nam Kha vì sao mà bị thương, nhưng không có ý định chất vất mà chỉ ngồi xuống hỏi “Nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng, vết thương nhỏ mà thôi, hai ngày nữa thì tốt rồi.” Thích Nam Kha an ủi Đỗ Từ rồi nói “Ngươi một mình tới đây sao? Thật là hồ đồ!”

“Cả Đậu Đinh.”

Đỗ Từ vươn tay nhận lấy bình thuốc trị thương, nhưng Nhược Phong không muốn cho. Nàng ngẩng lên, bắt gặp ngay ánh nhìn lạnh như băng của Đỗ Từ thì không khỏi giật mình run rẩy.

Từ trước đến nay, Đỗ Từ vẫn luôn duy trì hình tượng nhu nhược yếu đuối, lại hay làm nũng và khóc nháo, chẳng khác nào tên ngốc.

Nhưng lúc này, y không cười, cả người lại giống như biến thành một ai khác. Khuôn mặt thanh tú anh tuấn lộ ra vẻ âm trầm, khóe miệng bằng phẳng không nhìn ra là đang nghĩ gì, hai mắt chăm chăm không chớp bất giác khiến người không dám phản bác, không dám chối từ.

Nhược Phong buông tay trong vô thức, đợi khi nàng hồi phục tinh thần, trong lòng không khỏi ảo não vì bản thân vậy mà lại tỏ ra yếu thế.

Đỗ Từ thoa thuốc cho Thích Nam Kha, đầu cũng không ngẩng lên, ra lệnh “Lui hết ra, ở đây đã có ta.”

Ý của phó tướng là muốn để Nhược Phong ở lại hầu hạ Thích Nam Kha, cho nên nghe thế thì mở miệng nói “Công tử, quân doanh là nơi quan trọng, ngài không thể tùy tiện…”

Theo lý, Đỗ Từ đã được gả cho Tướng quân, mọi người phải gọi y một tiếng phu nhân Tướng quân.

Thế nhưng Đỗ Từ là nam nhân, cho nên bọn họ đổi thành gọi công tử. Cái danh Vương gia cũng vì thế mà gần như bị người quên mất.

Đỗ Từ quay đầu nhìn vị phó tướng phía sau, quát “Càn rỡ!”

Tiếng quát không to không nhỏ, thậm chí âm điệu cũng không cao, nhưng vẫn đủ để khiến các binh sĩ đứng đó giật mình.

“Lời của bản vương giờ vô dụng rồi đúng không?” Từ khi Đỗ Từ tới đây, y gần như chưa từng tự xưng bản vương, đó là vì y không muốn gây ra hiềm khích với mọi người.

Thế nhưng hôm nay, hai chữ bản vương vừa thốt ra, chúng tướng sĩ liền nhất loạt quỳ rạp xuống đất.

“Bản vương trước là phu nhân Tướng quân, sau là Bảo Hưng Vương do đích thân Bệ hạ thừa nhận.” Đỗ Từ nói “Bản vương không chỉ giúp Bệ hạ bình loạn, giải quyết tranh chấp giữa Thục Thế và Đại Thịnh, khiến cho hai nước quay lại tốt đẹp như xưa, mà bản vương còn có công kiến thiết Ninh Châu, được Bệ hạ ngợi khen vô số. Giờ các ngươi lại nói với bản vương quân doanh là nơi quan trọng? Các ngươi có tư cách gì?”

“Không nói đến việc Tướng quân là trượng phu của bản vương, bản vương ở lại chăm sóc cho ngài ấy về tình về lý đều là điều nên làm, thì cho dù không phải, cái quân doanh này, bản vương cũng có thể muốn vào là vào!” Đỗ Từ đứng lên, phất tay áo “Hay là các ngươi muốn bản vương viết một lá thư cho người giục ngựa đưa về Vương thành, mời Bệ hạ đến đây giải thích cho bản vương biết lí do tại sao bản vương không thể tiến vào quân doanh?!”

Chúng tướng sĩ lòng đầy sợ hãi, phó tướng lại càng là mặt mày thất sắc, phịch một cái quỳ xuống “Thuộc hạ lỡ lời, xin Vương gia thứ tội!”

“Cút!” Đỗ Từ nhướn mày, lời nói tỏ rõ không đường thương lượng.

Nhược Phong sắc mặt trắng bệch, bị phó tướng đẩy nhẹ một cái mới hoàn hồn đi theo đám người ra ngoài.

Trước khi buông cửa lều xuống, nàng không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Thích Nam Kha kéo tay Tiểu Vương gia, ôm người vào lòng. Cái dáng vẻ dịu dàng ân cần kia đâu có giống Tướng quân mà nàng từng biết?

Nhược Phong đột nhiên tỉnh táo, hóa ra bản thân vẫn luôn lừa mình dối người, nhất phương tình nguyện.

Thích Nam Kha hiếm mới có một lần thấy Đỗ Từ nổi giận, không khỏi cười trêu “Tiểu Vương gia thật là khí phách nha.”

Đỗ Từ hít sâu một cái, vuốt tóc, lạnh lùng hỏi “Ngầu không?”

Thích Nam Kha nén cười “Ngầu.”

Đỗ Từ xót xa thổi thổi vết thương cho Thích Nam Kha, rồi lén lút nhìn quanh một vòng “Ta có thuốc mới, nghe nói rất có lợi đối với việc khép miệng của vết thương, ngươi thử chút đi.”

Nói xong, Đỗ Từ móc một cái bình sứ trắng nho nhỏ ra khỏi lồng ngực, nhìn cũng không nhìn đã mở nắp sử dụng. Chờ khi quấn băng vải, y mới đột nhiên nhận ra có chỗ không đúng.

Đỗ Từ nghĩ nghĩ, đưa tay lên sờ soạng vạt áo, lấy ra thêm một bình sứ khác.

Xong rồi. Đỗ Từ một bộ chết không còn gì đáng tiếc. Lúc đó sốt ruột, hai bình thuốc để lẫn với nhau, giờ biết bình nào với bình nào đây?

Thích Nam Kha còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy hôm nay Đỗ Từ rất khác với mọi hôm, cực kì hấp dẫn liền ôm lấy hôn môi, rồi dụ dỗ Tiểu Vương gia hé miệng, dùng đầu lưỡi dây dưa đùa giỡn.

Hô hấp của Tiểu Vương gia gấp dần, ôm cổ Tướng quân, tỉ mỉ quan sát “Ngươi khó chịu ở đâu sao?”

Thích Nam Kha “Không?”

Tiểu Vương gia thở phào nhẹ nhõm: Chắc là không có lấy nhầm đâu.

Tiểu Vương gia dự định chỉ ôm hôn Tướng quân một chút rồi về ngay, tuy là y vừa mới huênh hoang cái danh Vương gia thật đấy, thế nhưng vẫn không nên gây phiền phức cho Thích Nam Kha thì hơn.

Chỉ là Thích Nam Kha hôm nay đặc biệt luyến tiếc Tiểu Vương gia, quấn quýt hồi lâu mà vẫn chưa muốn buông tay.

Đợi khi Tướng quân rốt cuộc nguyện ý thả người, sắc mặt lại đột nhiên đỏ lên, cả người nóng rần, hơi thở hổn hển, thân dưới dựng đứng.

Tiểu Vương gia “…”

Thích Nam Kha phản ứng rất nhanh, hỏi “Ngươi cho ta dùng thuốc gì?”

Tiểu Vương gia “…”

Tiểu Vương gia vội vã muốn chạy, đây chính là quân doanh đó! Tuy là rất kích thích, nhưng bên ngoài hãy còn người canh gác mà!

Cho dù y có to gan hơn nữa, y cũng không dám to gan đến mức này đâu!

“Ngươi cố nhịn một chút!” Tiểu Vương gia bày ra tư thế chuẩn bị bỏ chạy, cảnh cáo “Phải nhịn! Không cho chạm vào người khác! Nếu không ta thiến!”

Thích Nam Kha “…”

Thích Nam Kha quả thực bị chọc cho tức đến bật cười, làm gì có chuyện tha cho đối phương. Thế là hắn trực tiếp kéo Đỗ Từ tới, ấn vào trong chăn, có chút gấp gáp mà giận dữ tách hai chân y ra, chen vào.

“Đợi…”

Thích Nam Kha cắn cổ Đỗ Từ “Không đợi, là tự ngươi đưa mình tới cửa. Nói, sao lại bỏ thuốc ta?”

Tiểu Vương gia uất ức nói “Ai bảo ngươi không… Không nhiều cái kia…”

“Cái kia?”

“Một tháng có hai lần!”

Thích Nam Kha “…”

Thích Nam Kha cạn lời “Ta muốn tốt cho ngươi…”

“Ai thèm chứ!”

Thích Nam Kha đen mặt một lúc, cắn răng nói “Là ngươi tự mình nói đấy nhé.” Phàm là chuyện gì, hắn cũng luôn kiềm chế, kể cả là chuyện phòng the cũng phải một mực dè dặt, dịu dàng chăm sóc, sợ làm bị thương bảo bối cành vàng lá ngọc.

Hôm nay vừa hay không phải nhịn nữa, còn bị bỏ thuốc. Thích Nam Kha vừa tức vừa buồn cười, kéo tay Tiểu Vương gia áp lên quá đỉnh đầu, trầm giọng nói “Đây là ngươi tự chuốc, cấm được khóc.”

Tiểu Vương gia “???” Khóc?

Thế là đêm đó, Tiểu Vương gia khóc trọn một đêm, tiếng cầu xin tha thứ khiến binh sĩ tuần tra mặt đỏ đến tận mang tai, đi tuần cũng không dám tuần đến gần lều của Tướng quân.

Hôm sau, trên dưới quân doanh ai nấy đều biết, Viễn chinh Tướng quân cưới nam nhân không phải vì bị ép mà là thật lòng thật dạ, ngược lại Tiểu Vương gia mới là người bị bắt nạt thê thảm, nghe đâu còn ngất đi hai lần.

Cuối cùng, chẳng còn ai nói năng lung tung nữa.

Thật là đáng mừng (?).

- Hoàn-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.