Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Chương 14




Đối với sự khiêu khích của Bạch Diệc Phong, Sở Mặc không hề né tránh. Ngay từ đầu anh vẫn ngồi trên ghế ở cạnh bàn hội nghị, vẻ mặt hưng trí bừng bừng nhìn trò hay đang diễn ra. Đợi tới khi Bạch Diệc Phong tiến đến gần, Sở Mặc mới từ trên ghế đứng lên, ánh mắt không né tránh mà nhìn thẳng vào ánh mắt có ý tứ không tốt của Bạch Diệc Phong. Sở Mặc dùng ánh mắt để nói cho Bạch Diệc Phong biết Bạch Diệc Trạch đã sớm là người của anh, anh còn lâu mới sợ Bạch Diệc Phong.

Mọi người không rõ chân tướng nên chỉ biết nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm, chuyện yêu quái còn chưa giải quyết, lại thêm chuyện Bạch Diệc Trạch không phải là yêu quái, cùng với một con tiểu yêu đang nằm trên vai cậu… vậy mà hai người kia lại gác bỏ việc chính qua một bên mà trừng mắt nhìn nhau. Hôm qua còn bình thường, ít nhất là vẻ bên ngoài vẫn duy trì hòa bình, nhưng không hiểu sao mới qua một đêm mà đã như kiểu kẻ thù gặp mặt rồi.

Bạch Diệc Trạch lập tức phản ứng, cậu hiểu ra đây là anh trai mình muốn tìm Sở Mặc gây rối. Cho nên không do dự, cậu một bước xông lên phía trước, ngăn cách Bạch Diệc Phong và Sở Mặc.

“Anh!”

Bạch Diệc Trạch làm nũng gọi một tiếng anh, cố tình không cho Bạch Diệc Trạch đến gần Sở Mặc. Cậu giang hai tay, đem Sở Mặc chắn lại ở phía sau lưng mình, tránh cho Bạch Diệc Phong tiếp xúc với anh.

Bạch Diệc Phong nhìn Bạch Diệc Trạch mất bình tĩnh che chở Sở Mặc ở trước mặt mình, ý tứ quá rõ ràng như vậy. Bạch Diệc Phong có thể khẳng định, nếu như mình làm gì Sở Mặc thì Bạch Diệc Trạch sẽ không chút do dự mà giúp Sở Mặc để đối phó lại mình.

Ngày hôm qua hắn cố ý để mọi người rời đi, là vì hắn nhận ra người té xỉu kia chính là cấp trên nơi Bạch Diệc Trạch làm việc. Sau đó hắn lại ngạc nhiên phát hiện, Sở Mặc này đã rời khỏi Lâm Tuyền từ nhiều năm trước giờ lại quay trở lại, hình như còn thu mua lại công ty của Bạch Diệc Trạch đang làm nữa.

Đột nhiệt Bạch Diệc Phong có dự cảm không tốt.

Lo lắng em trai cùng với Sở Mặc lại có quan hệ với nhau, Bạch Diệc Phong tạm thời đem ủy thác gác qua một bên. Chỉ để lại Dư Đông Huy, nhờ giúp hắn tìm người có tên trên danh sách. Hắn sợ nếu như Bạch Diệc Trạch đến đây thì không ổn, cho nên nếu cậu đến thì hắn tuyệt đối phải đem cậu đưa về nhà, ít nhất không thể để cho cậu cùng với Sở Mặc ở chung một chỗ.

Vốn tư liệu của du khách trong sơn trang là không được phép cho người ngoài xem, nhưng vì chuyện của yêu quái làm loạn nên Dư Đông Huy mới theo yêu cầu của Bạch Diệc Phong mà cho người đi điều tra. Đợi tới khi nhìn thấy các phòng của sơn trang không có tên em trai mình, lại nghĩ tới Bạch Diệc Trạch không thể nào bỏ lại công việc dẫn linh sư mà rời đi luân hồi tuyền thì mới yên tâm, không tiếp tục theo đuổi chuyện này nữa. Vì thế mà khi thấy trên danh sách có toàn bộ nhân viên của công ty em trai, nhưng lại không có tên Bạch Diệc Trạch, Bạch Diệc Phong càng yên tâm hơn, bởi vì không có tên có nghĩa là Bạch Diệc Trạch chưa tới.

Dù sao thì hai người này đã sớm chia tay, dựa theo tính tình của Bạch Diệc Trạch, cậu nhất định là sẽ trốn tránh Sở Mặc, chứ làm gì có khả năng ở cùng một chỗ.

Bạch Diệc Phong nào đâu dự đoán được, trong danh sách đặt phòng của tập đoàn Vân Mặc, tên của Bạch Diệc Trạch là cố ý bị Sở Mặc gạt ra. Thời điểm khi vào sơn trang, Đơn Kiệt theo lệnh Sở Mặc đã khai báo tên tuổi đầy đủ, Bạch Diệc Trạch là do thân thể không thoải mái, nên chưa kịp làm gì thì đã bị Sở Mặc đem vào phòng, căn bản là bỏ qua mấy trình tự thông thường…. thành ra ở trên bản đăng kí của sơn trang mới không có tin tức gì của Bạch Diệc Trạch.

Bạch Diệc Phong có một cảm giác thất bại thảm hại, cuối cùng thở dài một hơi. Em trai mình không những theo Sở Mặc đến đây cùng nhau, mà còn trực tiếp leo lên giường của người ta luôn. Bạch Diệc Phong cảm thấy bất lực, mở miệng hỏi: “Em có khỏe không?”

Bạch Diệc Trạch thấy anh trai không truy cứu nữa thì thở phào nhẹ nhõm, hai người ngầm hiểu liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Bạch Diệc Trạch mới trả lời: “Em không sao!”

Câu hỏi hàm hồ này, người ngoài nghe thấy có lẽ chỉ biết là do Bạch Diệc Phong quan tâm tới em trai mình, nhưng Bạch Diệc Trạch lại biết anh trai hỏi như vậy là hỏi thân thể của cậu. Dù sao đây cũng là lần đầu cậu rời khỏi luân hồi tuyền xa như thế, Bạch Diệc Phong vì vậy mới lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện.

Sở Mặc đột nhiên bị Bạch Diệc Trạch đứng ra bảo vệ, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng vì đối phương là anh trai của Bạch Diệc Trạch, hơn nữa tình cảm cũng có vẻ tốt, cho nên Sở Mặc đành phải nhịn xuống cái cảm giác khó chịu này.

“Anh!” Cuộc nói chuyện của hai người khiến cho mấy người không biết chuyện ở đây lờ mờ hiểu ra. Không biết vì sao người này lại bị coi là yêu quái, nhưng chỉ trong nháy mắt lại bỗng biến thành em trai của phó hội trưởng. Mà phó hội trưởng hình như chỉ có một em trai, đó chính là tam công tử của Bạch gia thì phải!

“Cậu cậu… Cậu là Bạch Diệc Trạch?” Hà Dương ăn thuốc của Bạch Diệc Phong cho nên đã tạm thời ổn định lại, nhưng khi nghe nói người vừa bị mình nhận định là yêu quái, bỗng trở thành em trai của phó hội trưởng thì thương tích của hắn chẳng những không có chuyển biến tốt lên, mà ngược lại còn nghiêm trọng hơn, thậm chí mặt mũi của hắn cũng trở nên phờ phạc.

“Bạch Bạch…. Tam thiếu” Tề Vũ cũng cảm thấy không tốt tí nào. Hắn phát hiện ra người mà mình chọc vào lại chính là người mà không thể trêu chọc. Tề Vũ lúc này đã sợ tới mức ngay cả đầu lưỡi cũng thắt lại, sau đó kéo theo thân thể không khỏe mà đi tới trước mặt Bạch Diệc Trạch, vô cùng thành khẩn rồi giải thích: “Bạch tam thiếu, là tôi học nghệ không tinh, mắt bị mù, ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi …”

Bộ dạng Tề Vũ lúc này trông chẳng khác gì đang khóc. Hắn gặp Bạch tam thiếu này không nhiều, hơn nữa bởi vì Bạch tam thiếu rất ít khi đi lại hay quan hệ với mấy gia tộc trong mấy năm gần đây, nên tin tức cũng hầu như không có. Chỉ biết cách đây vài năm, có tin đồn là Bạch Diệc Trạch đã rời khỏi Bạch gia.

Mặc dù không có nhiều người gặp Bạch Diệc Trạch, nhưng mà các gia tộc thì lại luôn lấy cậu ra làm tấm gương để cho mọi người noi theo. Ai chả biết Bạch tam thiếu của Bạch gia kể từ khi sinh ra đã không có linh lực, là một trường hợp vô cùng đặc biệt. Sinh ra tại gia tộc thiên sư, nhưng lại không có linh lực, thì trên cơ bản chỉ có thể bị người xa lánh. Nhưng Bạch Diệc Trạch này lại không bị người xa lánh, thậm chí tất cả mọi người trong Bạch gia đều vô cùng che chở cho một người không có linh lực như cậu. Mà chuyện này chỉ có những người thân quen mới biết rõ, còn đâu thì ngay cả tên của cậu là Bạch Diệc Trạch cũng không mấy ai biết.

Từ từ, Bạch tam thiếu không phải là không có linh lực sao? Cậu ta từ khi nào thì trở nên lợi hại như vậy, ngay cả hai người bọn hắn cộng lại cũng không là đối thủ!

Hiện tại mấy vấn đề này chỉ là chuyện nhỏ, nếu như để người có thân phận của Bạch gia và mấy tiền bối của hiệp hội thiên sư biết rõ, vậy thì chuyện hắn ra tay với Bạch Diệc Trạch sẽ là tội lớn. Hiện giờ bọn hắn rất có địa vị ở trong hiệp hội, nếu như dính phải chuyện này thì chỉ sợ tương lai sau này sẽ mất hết. Cho nên nếu chỉ cần bị trách phạt, cộng thêm vừa rồi lại bị Bạch Diệc Phong dậy dỗ một trận, đối với bọn họ tuyệt đối đã là nhẹ tay lắm rồi.

Dư Đông Huy lúc này cũng kịp thời phản ứng lại, ý thức được vừa rồi mình đã nói bậy nói bạ trước mặt Bạch Diệc Trạch, hơn nữa còn nói cậu là yêu quái…mà quan trọng là hắn lại còn nói ở ngay trước mặt của gia chủ đương nhiệm Bạch Diệc Phong, không biết có bị người của Bạch gia trách tội hay không đây.

Vốn Dư Đông Huy tự nhận mình là người có ánh mắt rất chuẩn, nhưng không ngờ lại nhìn Bạch tam thiếu trở thành tình nhân của Sở Mặc. Nếu biết trước Bạch Diệc Trạch tới sơn trang, hắn đã sớm chuẩn bị phòng ở tốt nhất cho cậu ta, đem cậu ta trở thành đại thần mà đối đãi. Mấy thiếu gia của gia tộc bình thường nào có thể so sánh với Bạch tam thiếu, hắn đây còn muốn nịnh bợ mà không được nữa là. Biết trước thế, hắn đâu dám nói thiếu phòng, để rồi để cho cậu ta phải ở chen chúc với người khác, rồi không may lại phải ở đúng gian phòng của Sở Mặc.

Dư Đông Huy không rõ, Bạch Diệc Trạch sao không đợi người của Bạch gia tới, mà lại đi cùng với tổng giám đốc của tập đoàn Vân Mặc tới đây xem náo nhiệt trước làm gì. Hai người léng phéng hắn tuyệt không dám nói lung tung, hắn đã lăn lộn nhiều năm ở trong thương trường, điểm này hắn vẫn có cái nhìn rõ ràng.

Nhìn Bạch Diệc Trạch có cái nhìn chán ghét đối với Hà Dường và Tề Vũ, Dư Đông Huy thức thời không đi lên giải thích gì cả, mà đúng lúc dời đề tài sang chuyện khác. Tay chỉ vào Lý Đức Hải vẫn đang trong cơn hôn mê hỏi: “Phó hội trưởng Bạch, chuyện này không biết….”

Lý Đức Hải một ngày còn chưa tỉnh lại, Dư Đông Huy cảm thấy cuộc sống càng gian nan hơn. Hiện tại một trong những người lợi hại nhất của hiệp hội thiên sư đã đến, nhưng mà vẫn không có cách nào làm cho Lý Đức Hải tỉnh lại. Dư Đông Huy bỗng nhiên cảm thấy ngày lành của mình càng lúc càng rời xa….

“Ngồi xuống rồi nói” Chuyện của em trai tạm thời không giải quyết được, Bạch Diệc Phong kêu mọi người đến bàn hội nghị ngồi xuống, trước mắt giải quyết chuyện đau đầu nhất này đã.

Bạch Diệc Phong là phó hội trưởng của hiệp hội thiên sư, xử lý loại chuyện này rất có kinh nghiệm, cho nên tất cả đều lấy Bạch Diệc Phong làm đầu, đem vị trí chủ vị của bàn hội nghị tặng lại cho Bạch Diệc Phong. Nhưng Bạch Diệc Phong lại không vội ngồi xuống, hắn đi tới cạnh bàn rồi đưa mắt nhìn Bạch Diệc Trạch một cái. Thấy thế Bạch Diệc Trạch cũng nhìn lại, ánh mắt mang theo cầu xin, rất nhanh đã chiếm lấy vị trí bên trái của chiếc ghế chủ vị. Sở Mặc nhìn Bạch Diệc Trạch ngồi xuống, thì anh cũng theo sát bên cậu ngồi xuống.

Bạch Diệc Phong nhíu mày, đợi tới lúc hắn ngồi xuống thì những người khác ở xung quanh mới theo thứ tự mà ngồi xuống.

Tất cả mọi người đều đang chờ Bạch Diệc Phong nói chuyện, nhưng Bạch Diệc Phong lại lấy ra hai đạo phù chú đặt lên trên bàn hội nghị. Dư Đông Huy, Sở Mặc và Đơn Kiệt đều không hiểu rõ ý tứ của Bạch Diệc Phong là gì. Mà chỉ có Hà Dương và Tề Vũ là nhìn ra, đây chính là đạo phù chú thượng phẩm do cao nhân vẽ, chẳng qua là phù chú này đã bị sử dụng rồi, nên không còn tác dụng gì cả.

Lúc này chỉ có sắc mặt của Bạch Diệc Trạch là thay đổi, bởi vì đạo phù chú mà Bạch Diệc Phong lấy ra chính là đạo phù chú mà cậu làm rơi ở trong rừng cây ngày hôm qua.

“Hai đạo phù chú này là của em đúng không?” Bạch Diệc Phong hỏi em trai của mình: “Ngày hôm qua khi Lý Đức Hải hôn mê, em đang ở đó đúng không? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Ngày hôm qua hắn đã kiểm tra và biết được Lý Đức Hải trúng phải mị thuật, trừ bỏ tước yêu thi triển pháp thuật ra thì không ai có thể giải trừ được. Vì muốn nắm giữ thêm nhiều manh mối, nửa đêm Bạch Diệc Phong đã đi tới nơi Lý Đức Hải gặp chuyện để xem xét. Nhưng khi nhìn thấy đạo phù chú thiên lôi nằm trên cái hố đất kia, hắn bắt đầu nghi ngờ thời điểm Lý Đức Hải gặp nạn chắc hẳn là đã được cao thủ nào đó che chở. Thiên lôi phù chỉ có thiên sư có tu vi cao mới có thể sử dụng, mà hình như vị cao thủ này giống như không muốn lộ diện thì phải.

Nếu như có đương sự ở đây, có thể hiểu thêm rõ ràng tình huống lúc đó, cùng với tình hình yêu quái ở núi Tây Sơn hiện giờ ra sao. Cao nhân có tu vi cao như vậy ở thành phố Lâm Tuyền có thể đếm trên đầu ngón tay, mà người ở trong hiệp hội thiên sư thì Bạch Diệc Phong đều rất quen thuộc, nhưng nếu là người của hiệp hội bọn hắn thì đâu có lý do gì để trốn tránh.

Bạch Diệc Phong cũng không theo đuổi vấn đề này lâu, vì dù cao nhân có bại lộ mà dựa vào quan điểm không muốn tiết lộ tình hình của người ta, thì hắn cũng chẳng đạt được tin tức nào. Cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, nhưng ngoài dự đoán khi trở lại sơn trang, hắn lại bị Hà Dương và Tề Vũ mời đi thu thập tiểu yêu, rồi phát hiện ra Bạch Diệc Trạch cũng có mặt ở trong sơn trang.

Khi đó Bạch Diệc Phong mới hiểu ra, suy đoán về người cao nhân kia của mình lại chính là Bạch Diệc Trạch. Bạch Diệc Trạch từ trước tới nay đều không thích có quan hệ hay liên quan gì với hiệp hội thiên sư, cho nên Bạch Diệc Phong có thể khẳng định được em trai mình là vì không muốn bị dính vào chuyện này nên mới tránh né. Nhớ lại trong máy theo dõi từ đầu tới đuôi đều không thấy xuất hiện người khác, Bạch Diệc Phong đoán chắc là do em trai đã dùng phù chú để tránh né máy theo dõi. Vì thế mà khi Bạch Diệc Phong đi vào rừng điều tra, mới phát hiện ra hai đạo phù chú đã qua sử dụng.

Trên đạo phù chú đều có để lại bút tích giống nhau, mà bình thường mỗi đạo phù chú dù là cùng loại nhưng khác người vẽ ra thì cũng không có cách nào giống nhau tuyệt đối được như vậy. Thế nhưng hai đạo phù chú mà hắn nhặt được, đã nói lên rõ ràng là do Bạch Trạch vẽ, người khác dù muốn bắt chước cũng không được.

Nhìn ánh mắt khẳng định của anh trai, Bạch Diệc Trạch biết mình không lừa được anh nữa. Hơn nữa Bạch Diệc Phong còn đem chứng cớ lấy ra, chuyện này cậu cũng không thể nào tránh né tiếp được.

Bạch Diệc Trạch nhìn thoáng qua mọi người ở đây, nhất là Sở Mặc đang ngồi bên cạnh mình, sau đó mới bắt đầu nói lại sự việc từ đầu đến cuối.

“Xế chiều ngày hôm qua tôi đang ở bên ngoài sơn trang nghỉ ngơi, nhìn thấy Lý Đức Hải thần sắc không được tốt mà lại đi một mình ra ngoài sơn trang. Tôi thấy kỳ lạ nên mới vội vàng đi theo” Bạch Diệc Trạch sắp xếp lại từ ngữ để nói. Vì Sở Mặc đang ngồi bên cạnh, nên cậu cũng không dám nói cho Sở Mặc biết ngày hôm qua thiếu chút nữa thì cậu đã cùng đám yêu quái đánh nhau. Một khi để Sở Mặc biết cậu làm chuyện nguy hiểm như vậy, nhất định anh sẽ không bỏ qua cho cậu.

Nếu chỉ có mình anh trai ở đây, có lẽ Bạch Diệc Trạch đã nói ra sự thật từ lâu rồi. Nhưng trong phòng họp có nhiều người không liên quan như thế, cậu cũng không muốn bại lộ thân phân dẫn linh sư của mình. Hơn nữa cậu cũng không muốn có quan hệ gì với hiệp hội thiên sư cả, cho nên chỉ nói về mấy điểm chính, nói càng ít càng tốt.

Bạch Diệc Trạch trộm nhìn Sở Mặc, thấy anh bắt đầu nhíu mày thì cậu lại càng khẩn trương hơn, rồi sau đó kể nhanh lại chuyện đã xảy ra hôm qua: “Sau đó tôi thấy Lý Đức Hải đi vào trong rừng một mình, cảm thấy như thế sẽ rất nguy hiểm cho nên mới dùng lá bùa để bảo vệ chính mình. Khi tôi đến nơi mới phát hiện ra Lý Đức Hải đã trúng phải ảo thuật của yêu quái, nên mới trong tình trạng mơ hồ không hay biết mà đi vào trong rừng. Tôi muốn đánh thức ông ta rồi dẫn ra ngoài, nhưng mà lại bị yêu quái vây quanh không đi được. Hết cách, nên tôi chỉ có biện pháp trốn ở một bên xem xét tình hình” Bạch Diệc Trạch biết Bạch Diệc Phong nhận ra cậu đang nói dối, nên chỉ có thể hướng về phía Bạch Diệc Phong cười cười, tỏ ý xin lỗi.

Bạch Diệc Trạch biết anh trai muốn biết rõ tình hình xảy ra, nên cậu đã nói đại khái tình hình xảy ra ở đó, còn trong lúc đấy cậu đã làm gì thì đều bị cậu lấp liếm cho qua, hi vọng anh trai sẽ nhắm một mắt mở một mắt mà không so đo với mình. Hơn nữa chuyện cậu giao tiếp với đánh nhau với yêu quái, cậu cũng không dám để cho Sở Mặc biết.

Bạch Diệc Trạch cố gắng suy nghĩ rồi kể lại cho Bạch Diệc Phong nghe, cũng hi vọng Sở Mặc sẽ không trách tội cậu bỏ mặc an nguy của bản thân. Vì thế mà Bạch Diệc Trạch khó khăn tìm kiếm điểm cân bằng, đem trọng điểm đặt hết vào chuyện Lý Đức Hải đang hôn mê. Cậu tả lại lúc đó có bao nhiêu yêu quái, rồi Lý Đức Hải làm sao mà hôn mê, thậm chí gần như là đem cậu trở thành người vô hình luôn trong tình cảnh đó.

“Về sau nhóm yêu quái phát hiện ra Dư Đông Huy mang theo người đến, cho nên đã chạy hết đi. Còn tôi thì thấy người sơn trang đã ra mặt, nên cũng bỏ đi”

Bạch Diệc Trạch ở bên cạnh kể lại chuyện, nhưng câu chuyện này lại vô cùng nhạt nhẽo, miễn cưỡng lắm mới chấp nhận được. Nhưng ít ra thì cũng có thể giải thích vì sao cậu lại xuất hiện ở trong rừng, rồi tận lực biến mình thành nhân vật phụ trong câu chuyện… nhưng mà cậu vẫn cảm giác được áp suất thấp đang tỏa ra từ trên người Sở Mặc.

Trên bàn hội nghị, ba người Bạch Diệc Phong, Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc ngồi cạnh nhau, nên Sở Mặc nhờ có chiếc bàn che giấu mà không kiêng nể gì kéo lấy tay Bạch Diệc Trạch qua, rồi hung hăng bóp mạnh một cái tỏ vẻ trừng phạt. Tối hôm qua thấy Bạch Diệc Trạch có chỗ không thích hợp, anh còn nghĩ là có thể cậu đã biết chuyện gì đó thì phải. Chứ nếu không thì tại sao cậu lại trở về sớm như thế, cho đến tận giờ anh mới biết, hóa ra là cậu đi theo Lý Đức Hải vào rừng, hơn nữa còn gặp mặt cả cái đám được gọi là yêu quái.

Bạch Diệc Trạch và thiên sư đều nói tới yêu quái, Sở Mặc tuy cảm thấy hơi huyền ảo, nhưng anh cũng là người từng trải cho nên hai chữ yêu quái này rơi vào tai, anh chỉ cảm thấy đó giống như là một kí hiệu riêng chứ cũng không có bao nhiêu cảm giác. Anh biết Bạch Diệc Trạch vừa rồi không nói hết sự thật, nhưng vì trong phòng có nhiều người nên anh cũng không thể nào nghiêm hình bức cung được, cho nên chỉ có thể đợi tới khi trở về sẽ tính sổ với cậu sau.

Bạch Diệc Trạch tay bị đau nhưng biết là mình đuối lý, nên cũng thành thật để cho Sở Mặc cầm tay cậu, tùy ý anh muốn làm gì thì làm. Sở Mặc nào nỡ nặng tay đối với Bạch Diệc Trạch, nên sau khi bóp một cái thì anh cũng chỉ nắm lấy tay cậu, rồi vuốt ve qua lại vị trí vừa bị anh bóp đau.

Ngồi ở gần hai người, những người khác đều không ai nhìn ra được hành động mờ ám ở dưới bàn trừ Bạch Diệc Phong. Hắn đem toàn bộ mọi chuyện thu hết vào mắt, cố gắng xem nhẹ hành động của hai người, rồi đem mọi tâm tư đặt hết vào tin tức mà Bạch Diệc Trạch vừa nói.

Cầm đầu nhóm yêu quái ở núi Tây Sơn chính là báo yêu bốn trăm năm đạo hạnh, mặt khác còn có rất nhiều tiểu yêu quái. Mà trước mắt nhóm yêu quái này đều đã trốn vào tít bên trong núi, muốn bắt được con tước yêu kia thì nhất định phải phong tỏa núi. Hơn nữa còn phải phái rất nhiều thiên sư tới thì mới được, còn không thì sợ là không có cách nào bắt được nó. Mặt khác nếu muốn yêu quái không tiếp tục làm loạn, thì phải đem toàn bộ núi Tây Sơn dọn dẹp sạch sẽ lại một lần.

Hiện tại thiên sư và yêu quái đang duy trì hòa bình, chỉ cần yêu quái an phận thủ thường thì thiên sư bọn họ cũng sẽ không đi gây phiền toái cho chúng. Nếu yêu quái ở trên núi đã đả thương người, hơn nữa lại còn là hành động tập thể với qui mô lớn, thì bọn họ đương nhiên là có đầy đủ lý do để ra tay. Cơ mà muốn dọn dẹp núi Tây Sơn sạch sẽ, chuyện này độ khó khá là cao.

“Phó hội trưởng, ngài nhất định phải làm chủ thay cho sơn trang chúng tôi ạ!” Bạch Diệc Phong còn đang suy nghĩ biện pháp, bên này Dư Đông Huy bỗng nhiên khóc lóc kêu la.

Dư Đông Huy nghe Bạch Diệc Trạch kể lại, hắn phát hiện ra sơn trang này không phải chỉ có một vài yêu quái gây chuyện mà là cả một tập đoàn yêu quái. Sơn trang tuy có thiết bị và chấm chế phòng chống yêu quái, nhưng mà cũng chỉ phòng được một ngày, hai ngày mà thôi chứ sao phòng được cả đời. Bị nhóm yêu quái để mắt tới chính là phiền toái lớn đối với hắn ạ, bao nhiêu chuyện làm ăn buôn bán của hắn phải biết làm sao đây!

“Phó hội trưởng Bạch, ngài phải hiểu rõ công ty xây dựng một cái sơn trang ở trên núi này là phải vượt qua bao nhiêu khó khăn mới làm được ạ” Dư Đông Huy nước mắt, nước mũi tèm nhem kể ra công lao gian khổ: “Lúc chuẩn bị xây dựng sơn trang cũng có vài yêu quái tới quấy nhiễu, nên đã phải mời người của hiệp hội thiên sư tới đây xử lý. Vì thế mà sơn trang mới có thể xây dựng, và cũng được các thiên sư bố trí trận pháp cùng bùa chú để tránh cho yêu quái tới gần sơn trang, nếu không sơn trang cũng không có cách nào xây dựng được. Sau khi sơn trang xây xong, cứ nghĩ yêu quái sẽ vì vậy mà không dám tới quấy phá nữa, nào đâu ngờ được bọn chúng không những không dừng tay, mà ngược lại còn khiến cho tình hình nghiêm trọng hơn, thậm chí còn làm tổn thương tới du khách. Yêu quái quấy phá, khiến cho buôn bán không thuận lợi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu cứ để như vậy thì chỉ sợ nhóm yêu quái kia sẽ còn gây ra không biết bao nhiêu chuyện và làm hại tới bao nhiêu người nữa!”

Dư Đông Huy vừa nói vừa khóc lóc, đem nhóm yêu quái ở đây nâng đến một độ cao hoàn toàn khác trước. Ý muốn nói nếu như hiệp hội thiên sư không xử ký, những yêu quái này sẽ đi ra ngoài gây hại cho nhân gian. Khó lắm mới có được một người lãnh đạo của hiệp hội thiên sư đến, làm sao hắn có thể không nhân cơ hội mà nhờ thiên sư một lượt bắt hết nhóm yêu quái này.

Dư Đông Huy kể lể chiếm được không ít ánh mắt đồng tình ở xung quanh.

Hà Dương chịu đựng thân thể còn đang đau đớn, vỗ mạnh một phát lên bàn, tràn đầy căm phẫn nói: “Những yêu quái này quả thật là quá đáng!” Sau đó quay qua nói với Bạch Diệc Phong: “Phó hội trưởng, chúng ta lập tức liên hệ với hiệp hội. Không thể để cho những tên yêu quái này tiếp tục gây hại cho nhân gian!”

Dư Đông Huy chiếm được cơ hội, lập tức rèn sắt khi còn nóng, đối với Bạch Diệc Phong tuyên dương, còn đối với nhóm yêu quái thì hạ thấp: “Phó hội trưởng Bạch, người không biết chứ, nhóm yêu quái này vốn đã chiếm cả một khu rừng trên núi. Trước giờ chúng tôi vẫn không xâm phạm hay va chạm gì với chúng, vốn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng giờ bọn chúng lại nhằm vào chúng tôi….”

“Không phải như thế!” Dư Đông Huy còn đăng nói hăng say, thì đã bị một giọng nói run rẩy đột ngột vang lên ở trong phòng hội nghị, ngắt lời đang nói của hắn.

Một âm thanh chưa từng nghe qua xuất hiện, hơn nữa cũng không phải là thuộc về bất cứ người nào ở đây, khiến cho mọi người đều ngạc nhiên mà tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó.

“Hắn nói dối, sự thật căn bản không phải như thế!” Thanh âm kia lại xuất hiện một lần nữa. Lần này âm thanh đó đã lớn hơn một chút, làm cho mọi người tìm ra được ngay chủ nhân của giọng nói này. Chính là con sóc nhỏ ở trên vai Bạch Diệc Trạch.

Phòng hội nghị có ba thiên sư, trong đó còn có một thiên sư có tu vi rất cao có thể sánh ngang với yêu quái đã tu hành mấy trăm năm. Sóc nhỏ vì để bảo đảm an toàn, móng vuốt vươn ra túm chặt lấy áo Bạch Diệc Trạch, cổ cũng rụt xuống để hạ thấp cảm giác tồn tại của mình. Nhưng khi nghe thấy người kia nói không đúng sự thật, sóc nhỏ không nhịn được nữa, và cũng không quan tâm tới chuyện Bạch Diệc Trạch không cho nó lên tiếng lúc trước, thì đã mở miệng phản bác.

Thiên Sư đã nói con vật mà Bạch Diệc Trạch đang che chở kia là yêu quái, nhưng vì con sóc nhỏ này nằm ở trên vai cậu giống như sủng vật không động đậy, mới khiến cho Dư Đông Huy xem nhẹ sự tồn tại của nó. Sóc nhỏ bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, Dư Đông Huy mới nhớ ra trong phòng còn có yêu quái ở đây. Sau khi kinh ngạc qua đi, Dư Đông Huy mặt mũi tối sầm lại, lập tức khinh thường nói: “Nhóm yêu quái các ngươi đều âm hiểm giả dối, những lời nói ra một câu cũng không thể tin được!”

Lời nói của Dư Đông Huy chính là muốn để mọi người đừng có nghe con yêu quái này nói hươu nói vượn, yêu quái và người từ trước tới nay đều không chung đường. Hắn muốn nhắc nhở mọi người, đừng dễ dàng mắc mưu nó.

Sóc nhỏ liếc mắt nhìn Bạch Diệc Trạch một cái, thấy cậu không ngăn cản nó nói chuyện thì mới dám nhảy xuống khỏi vai cậu. Sau đó nó đi tới trên bàn hội nghị, đứng trước mặt Dư Đông Huy hùng hổ nói: “Rõ ràng là ngươi chiếm đoạt địa bàn núi Tây Sơn dùng để tu luyện của chúng ta! Báo yêu đại nhân đã tìm ngươi để nói chuyện nhiều lần, nhưng mà ngươi đều từ chối, không muốn đem địa bàn trả lại cho bọn ta!”

Sóc nhỏ nói rất rõ ràng, bởi vì nó biết ở trong nơi này nó có nói dối thì cũng không thể nào qua mặt được một đám thiên sư. Chỉ cần được dẫn linh sư đồng ý, thì nhóm người ở đây không ai có thể ra tay với nó được, kể cả là thiên sư cũng vậy.

“Nói chuyện, thật sự là buồn cười chết ta rồi!” Dư Đông Huy không nghĩ tới tên tiểu yêu này lại dám đứng trước mặt thiên sư công khai kể tội hắn. Nhìn Bạch Diệc Phong không có ý muốn ra tay tiêu diệt con yêu quái, nhưng hắn cũng không thể để con yêu quái này nói xấu mình được: “Yêu quái các ngươi từ trước tới nay đều trực tiếp đả thương người, làm sao mà có chuyện đi tìm ta bàn bạc! Ta mà gặp được tên báo yêu kia, chỉ sợ đã sớm mất mạng từ lâu rồi!”

Bạch Diệc Phong không hề có hành động gì, Hà Dương và Tề Vũ lại càng không dám ra tay bắt yêu. Cho nên một người, một yêu cứ như vậy ở trong phòng tranh luận. Đơn Kiệt và Sở Mặc là người ngoài đứng một bên nhìn, khi thấy sóc nhỏ mở miệng nói chuyện thì cũng không che giấu nổi kinh ngạc. Nhưng cả hai đều biết chuyện mâu thuẫn giữa yêu quái trên núi và sơn trang này không phải là chuyện mà bọn họ có thể nhúng tay, vì thế mà sau khi kinh ngạc qua đi, cả hai đều chỉ đứng một bên xem xét đợi kết quả.

“Báo yêu đại nhân hóa thành hình người đi tới tìm ngươi, ngài hi vọng ngươi có thể đổi chỗ khác để xây dựng sơn trang. Nơi này là nơi có linh khí tốt nhất của núi Tây Sơn, thích hợp để tu luyện. Ngay từ khi sơn trang vừa mới bắt đầu thành lập, ngài ấy không chỉ một lần đi tìm ngươi, nhưng ngươi lại luôn luôn lấy đủ mọi lý do để từ chối gặp ngài ấy! Việc này tất cả mọi yêu quái ở đây đều biết rõ ràng” Sóc nhỏ không hề sợ hãi nói tiếp: “Về sau đại nhân biết chuyện xây dựng sơn trang là không thể thay đổi, vì thế nên ngài ấy mới tìm một vài cách quấy rối để làm cho công trình xây dựng tạm ngừng. Thế nhưng chúng ta lại bị uy hiếp, nói nơi này là địa bàn của hiệp hội thiên sư, bảo chúng ta đừng nên đối nghịch với hiệp hội. Sau đó người của hiệp hội rất nhanh cũng tới đây để bố trí pháp trận, làm cho chúng ta không có cách nào đến gần sơn trang!”

Sự tình xảy ra càng lúc càng xấu, nguyên bản là đến đây để giúp người lại trở thành đến để tiếp tay hại người, hơn nữa lại còn liên lụy tới hiệp hội thiên sư… làm cho sắc mặt Bạch Diệc Phong cũng phải thay đổi.

“Ngươi nói bậy!” Dư Đông Huy đập bàn, ngắt ngang lời sóc nhỏ đang nói.

“Ta không hề nói lung tung, đại nhân biết người của hiệp hội thiên sư rất lợi hại nên đối với thiên sư mới có điều kiêng kị. Cũng vì thế mà từ trước tới giờ đại nhân chỉ dám tức giận ở trong lòng, chứ không dám nói ra” Sóc nhỏ hôm nay quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải nói hết lời muốn nói: “Yêu quái ở núi Tây Sơn chúng ta từ trước tới nay đều không tranh với đời, vô cùng tuân thủ mọi quy tắc mà thiên sư đã ước định. Nhưng các ngươi dựa vào cái gì mà đi khi dễ chúng ta, đoạt địa bàn của chúng ta. Chúng ta đồng ý cùng nhân loại hòa bình chung sống, nhưng các ngươi lại chiếm lấy chỗ để chúng ta tu luyện, đây không phải là ép buộc chúng ta phải đối nghịch với các ngươi sao!”

“Phó hội trưởng Bạch, đừng nghe lời nó nói. Tôi là vì thấy sơn trang có yêu quái hay đến quấy rối, nên mới đứng ra mời các vị tới bắt yêu!” Dư Đông Huy nóng nảy, lợi dụng danh nghĩa của hiệp hội thiên sư là tội danh lớn, nếu cứ để cái mũ này chụp xuống đầu thì chỉ sợ người của hiệp hội thiên sư tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

“Chúng ta ở sơn trang chưa từng làm loạn bất cứ chuyện gì!”

“Các ngươi không quấy rối, vậy người kia tại sao lại hôn mê!” Dư Đông Huy chỉ vào Lý Đức Hải hỏi.

Một người một yêu cứ tranh cãi ta một câu, ngươi một câu. Cho nên Bạch Diệc Trạch nhìn anh trai, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng hội nghị.

Hết chương 66.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.