Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 12




Edit: Misa

Beta: Maple

Về sau, mỗi lần ra khỏi Cẩm Tú cung, Lạc Yên đều thay nam trang, đây là thói quen được dưỡng sau mấy năm. Mỗi khi ra cửa nàng luôn thích giả thành nam tử.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là vấn đề dung mạo của nàng.

Trong Cẩm Tú cung không có một ai là xấu xí, Chúc Cẩm Tú chính là một đại mỹ nhân, Lạc Yên không biét nàng bao nhiêu tuổi, nhưng dung mạo của nàng ấy trước sau vẫn duy trì dáng vẻ 16 17 tuổi, làm người khác nhịn không được tán thưởng năng lực dưỡng nhan cao siêu.

Lớn lên xinh đẹp dễ dàng trêu chọc phiền toái, vì để không trêu chọc phiền toái, Lạc Yên đành phải giả nam trang.

Đương nhiên, nếu nàng biết chính mình đã giả nam trang mà vẫn có thể câu nhân, nàng cũng sẽ không hao hết tâm tư che dấu.

Cẩm Tú cung nằm ở Lộc Thành, khoảng cách so với Giang Thành có chút xa, liền tính cưỡi ngựa cũng mất 3 4 ngày, hơn nữa là ở dưới tình huống không ngủ không nghỉ.

Lạc Yên tính toán một chút tiến độ của cốt truyện.

Vào nửa tháng trước, Chúc Cẩm Tú đã phái Phó Thanh Ti cùng Tiết Nguyễn Nguyễn đi.

Lúc này, hẳn là Bách Lí Ngọc Nhân vẫn còn ở Uyển Thành tránh né sự đuổi giết của các môn phái, phỏng chừng còn hơn nửa tháng nữa hắn mới có thể đến được Giang Thành, thời gian vẫn đủ.

Nghĩ đến đây, Lạc Yên cũng không vội lên đường, nàng vui sướng, trực tiếp biến hành trình đến Giang Thành trở thành một cuộc lữ hành.

Ánh nắng mặt trời mùa hạ chói chang như muốn nướng luôn mảnh đất, phảng phất như muốn đem con người ta vắt cạn cho đến giọt nước cuối cùng. Tiếng ve mùa hạ kêu lớn, âm thanh ồn ào khiến cho người ta tâm phiền ý loạn.

Lúc này đây là thời điểm nóng bức nhất của mùa hạ, Lạc Yên đang cưỡi trên lưng ngựa. Tuy rằng nội công của nàng có thể giúp nàng không chật vật đến nỗi phải rơi xuống, nhưng là nàng vẫn cảm thấy gian nan vô cùng, cho nên lúc vừa mới bắt đầu, nàng còn thực nhàn nhã mà du sơn ngoạn thủy, nhưng hai ngày gần đây, tiến độ đi đường của nàng rõ ràng nhanh hơn.

Trời rất nóng, mọi người đều lười ra cửa, Lạc Yên đi cả ngày trời mới phát hiện một tiểu trà quán.

Lạc Yên lắc lắc túi nước của mình một chút, phát hiện vừa lúc hết nước cho nên nàng liền dừng lại, mặc kệ ngựa của mình ở một bên gặm cỏ, tự mình vào trà quán, tìm một chỗ vắng người ngồi xuống.

"Cho ta một bình trà lạnh."

"Hoan nghênh, khách quan ngài chờ một chút."

Chủ trà quán chính là một cụ ông đã 7 8 tuần tuổi và một nhị bát niên hoa tả hữu thiếu nữ, có vẻ là ông cháu. Cụ ông đang ở sau pha trà, tiểu cô nương thì đón tiếp khách nhân.

Trà quán tuy nhỏ, nhưng là trên con đường này đại khái chỉ có 2 quán là mở bán, người đi đường đề ghé qua nơi này nghỉ chân, thế nên trà quán nhỏ cũng trở nên náo nhiệt.


Trà lạnh của Lạc Yên gọi rất mau liền bưng lên, tiểu cô nương thẹn thùng đem chén lớn đưa tới trước mặt nàng, âm thanh nhỏ nhỏ nói:

"Công tử, thật ngại quá, chúng ta không có ly trà ngài dùng chén uống nước được không?"

Lạc Yên nâng ấm trà, một bên thong thả ung dung mà châm trà, một bên mở miệng nói:

"Không sao, ta cũng không am hiểu trà đạo, dùng ly trà hay chén đối với ta mà nói không có gì khác nhau, bất quá cũng chỉ là phương thức giải khác mà thôi..."

Nàng nói không nhanh không chậm, cử chỉ hào phóng ưu nhã, làm tiểu cô nương kia lại lần nữa đỏ mặt.

Không nghĩ tới vị công tử này, người lớn lên không chỉ đẹp hơn nữa còn là người tốt như vậy!

Tiểu cô nương nhịn không được lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Công tử, ta đi xuống trước, có chuyện gì ngài hãy gọi ta..."

Lạc Yên tâm tình tốt mà ừ một tiếng: "Ta đã biết, có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi."

Tiểu cô nương nhận được câu trả lời liền hồng khuôn mặt nhỏ mà rời đi, mỗi bước đi đều mang theo lưu luyến, nhưng mà vô hình trung liêu muội tử - Lạc Yên không hề phát hiện điểm dị thường của người vừa rồi.

Tại đây mặt trời mùa hạ chói chang, sau cả ngày rong ruổi lại được uống một chén trà lạnh, cảm giác này rất không tồi. Sau khi Lạc Yên uống 1 ngụm liền không nhịn được mà nheo lại đôi mắt, đáy mắt xẹt qua một tia vừa lòng mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.