Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 1




Edit: Ame — Beta: Chicho

*****

Buổi chiều, hai ba con Hình Dã gieo xong hạt giống rau trong vườn, sau đó lái cái xe hơi nhỏ dùng năng lượng mặt trời đến siêu thị trong thành phố dạo một chuyến. Buổi tối lười nấu cơm, cả hai liền dựng luôn một giá nướng trong sân nhà.

Tháng mười, gió đêm kèm thêm hơi ẩm lạnh lẽo thổi vù vù.

Hình Dã rút cái đũa vẫn cắm trên tóc mình xuống, giơ tay gạt mấy nhúm tóc bị gió thổi dính trên mặt sang một bên, gọi một tiếng: “Ba.”

“Ừm?” Miệng Hình Lập Quốc ngậm thuốc lá, nhanh tay lật cái cánh gà, quét thêm sốt nướng lên mặt bên kia, “Cái gì?”

“Hôm nay là chủ nhật, sao ba không ra ngoài đánh bài vậy?”

“Là do con về nhà chứ sao?” Hình Lập Quốc nói, “Ông đây muốn ở cùng con trai ông, có vấn đề gì không?”

Hình Dã mở to mắt nhìn ông, Hình Lập Quốc đưa qua cho cậu một xiên tim gà nướng.

“Gần đây ba không lên mạng à?” Hình Dã nhận lấy, dùng răng rút một miếng ra khỏi xiên sắt để ăn, thờ ơ hỏi, “Tin tức về con trai ba đầy trên mạng đó, ba có biết không?”

“Có chuyện gì lạ hả?” Hình Lập Quốc buồn cười nhìn cậu, “Đây cũng không phải là lần đầu tiên mà.”

Hình Dã nhăn mũi, hỏi: “Ba không mắng con à?”

“Sao, nhiều người mắng chửi như thế còn chưa thấy đủ hả?” Hình Lập Quốc ngậm thuốc lá vào miệng rồi hút một hơi, âm thanh có chút khàn đục, “Ba cũng không hiểu mấy cái màn biểu diễn nghệ thuật của giới trẻ bọn bây, nhưng ba biết con của ba không phải người như vậy.”

Hình Dã nhai tim gà nướng, cổ họng hơi căng ra, miệng cũng cảm thấy hơi cay đắng, cậu mơ hồ hỏi: “Con là loại người như thế nào ạ?”

“Con đó.” Hình Lập Quốc hơi nheo mắt nhìn cậu, “Con từ nhỏ đến lớn đều rất thông minh. Tuy là trong đầu con đầy những cái suy nghĩ không đứng đắn gì cả, còn sắp đầy đến độ không nhét nổi thứ gì khác nữa rồi, nhưng chắc chắn con sẽ không làm cái chuyện quá giới hạn này. Ba của con vẫn có chút lòng tin đó.”

Hình Dã hạ mắt nhìn cái cánh gà nướng trước mặt, cánh mũi cậu hơi run. Nghẹn đỏ mũi hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, cậu đỏ cả vành mắt, phải thả cái xiên trong tay xuống, rút khăn giấy ra lau mắt.

Sốt nướng trên cánh gà rơi xuống than, phát ra âm thanh xèo xèo. Hình Lập Quốc ngậm thuốc lá, thả cánh gà đã nướng chín xuống cái đĩa trước mặt cậu: “Khó chịu rồi hả?”

Hình Dã sụt sịt mũi, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Con vẫn luôn thấy khó chịu, cũng không biết nên nói với ai.”

Hình Lập Quốc ngồi đối diện với cậu, mò chai rượu xái cất dưới gầm bàn lên: “Uống mấy chén ha?”

“Vâng.” Hình Dã lấy chén ra.

Hình Lập Quốc nâng chén lên cho cậu rót, không thèm nhấc mắt: “Ba thấy khi nào con cởi mở hơn, con sẽ vui vẻ cả ngày thôi.”

“Con cũng từng nghĩ như vậy, nhưng có ấm ức cũng khó nói ra lắm, nhất là cuối tuần ba cũng chẳng ở nhà.” Hình Dã cầm chén lên, “Có phải ba đang chê cười con không?”

“Còn trách ba à?” Hình Lập Quốc nở nụ cười.

“Đúng thế mà.” Hình Dã chơi xấu, “Hôm nay ba lại không đi câu cá, con mãi mới về nhà được một chuyến, thế mà lại không có cá nướng để ăn.”

“Ái chà, cái thằng nhóc này, buổi chiều ở siêu thị sao không bảo là muốn ăn cá, về nhà rồi mới bày trò hả?”

Hình Dã cười đến híp cả mắt.

“Ba còn muốn hỏi con nữa đó.” Hình Lập Quốc vừa lẩm bẩm vừa cắn củ lạc, “Buổi chiều con gọi điện thoại cho ai đó, vừa nói chuyện vừa cười tít mắt, con còn chưa thân thiết với ba như thế đâu.”

Từ nhỏ Hình Dã đã không sợ sệt hay e ngại gì với Hình Lập Quốc. Thi khảo sát đạt kết quả kém thì lần sau nhớ cố gắng hơn, muốn đi quán net thì nhớ về nhà sớm là được. Cho dù là gây sự đánh nhau ở trường phải mời phụ huynh đến, lúc về nhà cùng lắm là bị ăn mắng hai, ba câu.

Nhưng lần này lại không giống, cậu yêu rồi, đối tượng còn là một người đàn ông.

Cho nên khi Hình Lập Quốc hỏi cậu có chuyện gì vui mà cười đến không ngậm được miệng, cậu quả thật không biết nên đáp như thế nào.

Hình Lập Quốc cũng không hỏi nhiều, chỉ rót cho mình một chén đầy, cười ha ha giơ lên trước mặt cậu: “Con trai lớn rồi, có tâm sự rồi hả?”

Hình Dã cầm chén rượu lên cụng với ông, nhấp một ngụm rồi mới chậm rãi mở miệng: “Ba, con đang yêu.”

“À.” Hình Lập Quốc không có phản ứng gì, “Yêu thì yêu thôi. Lúc bố lớn bằng con, bố với mẹ con đã yêu nhau được 2 năm rồi đó.”

“Nhưng con cảm thấy rất kỳ lạ.” Hình Dã để chén rượu xuống, “Như mấy lời ban nãy ấy, con không nói ra với người đó được.”

“Con thích cô ấy phải không?” Hình Lập Quốc hỏi.

Hình Dã im lặng. Dù Hình Lập Quốc là người mà cậu không muốn giấu diếm bất kỳ điều gì, nhưng bắt cậu nói ra điều này trước mặt ba mình, cậu cũng thấy hơi thẹn thùng và bối rối đó.

Cậu xoa nhẹ cánh mũi: “Con thích mà.”

“Vậy là đúng rồi.” Hình Lập Quốc nói, “Lúc bố với mẹ con mới bên nhau ấy, cũng là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Đi làm ở công trường trèo lên cái giá cao, bị ngã gãy cả xương mà cũng phải cắn răng không được nói mình đau. Đó là thật lòng yêu thích đó.”

“Vì sao ạ?” Hình Dã khó hiểu.

“Không muốn bị mất mặt thôi, ba cũng sợ bị mẹ con chê cười nên không nói ra. Dù sao cũng không thể mở miệng than thở kêu đau được.”

Hình Dã nhìn ông: “Vậy sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó, khi kết hôn với mẹ con rồi, ban đêm ba đi xe đạp bị ngã chổng vó, về nhà kiểu gì cũng phải khóc lóc với mẹ con.” Hình Lập Quốc cười rộ lên, “Thực ra chỉ bị trầy da một chút thôi, nhưng lúc ấy ba chỉ muốn mẹ con đau lòng cho ba. Thấy mẹ con vừa mắng ba vô dụng, vừa bưng cơm rót nước cho ba, trong lòng ba cực kỳ sung sướng luôn đó.”

“Ba thật ngốc.” Hình Dã không nhịn được cười ha ha.

Hình Lập Quốc cũng cười, ngừng trong chốc lát, ông lại cầm chén rượu lên, nhìn cậu: “Con bé đó có thích con không?”

“Con không biết” Hình Dã lầm bầm, “Người đó chưa từng nói, con… con cũng chưa từng hỏi.”

Hình Lập Quốc thoáng gật đầu: “Con thích người ta nhiều hơn.”

Hình Dã bị vạch trần, cũng cảm thấy không có gì phải giấu giếm, cậu thoải mái thừa nhận, nghiêng đầu chống tay nói: “Đúng vậy, vốn là con theo đuổi người ta mà, mất một thời gian dài người ta mới bằng lòng. Con cảm thấy người ta cũng thích con, thế nhưng đôi khi con lại có cảm giác không đúng lắm… Hừm, người đó có vẻ coi con như trẻ con, con lại cố gắng khiến người đó không cảm thấy con vô dụng, không đáng tin cậy.”

“Con gái thường sẽ trưởng thành sớm hơn.” Hình Lập Quốc nói, “Nhưng cái gọi là thích này không phải dựa vào một lời nói. Có người tự gò bó không quen thể hiện cảm xúc, cũng có người nghĩ gì liền thể hiện ra ngay, nên chỉ dựa vào lời nói thì không có tác dụng gì đâu. Con phải tự nhận thức, tự cảm nhận được nó.”

Hình Dã đỡ trán khe khẽ thở dài, lòng nghĩ còn chẳng mấy khi được thấy mặt, dựa vào cảm giác thế nào được? Hay mỗi ngày phải gọi video một lần sao?

Tắm rửa xong, Hình Dã đi từ trong phòng tắm ra, thấy điện thoại di động đặt trên giường bật sáng, tóc còn chưa kịp lau khô, cậu đã vội xỏ dép chạy loẹt quẹt tới.

Điện thoại của Ôn Thừa Thư vừa ngừng, Hình Dã đã gọi lại. Người bên kia nhanh chóng cúp điện thoại, gửi một tin nhắn hỏi cậu có tiện không.

Cậu đè nút tin nhắn thoại: “Đương nhiên là tiện rồi.”

Tin nhắn thoại vừa được gửi đi, người bên kia đã gửi yêu cầu gọi video.

Cuộc gọi còn chưa kết nối, Hình Dã đã không nhịn được ý cười trên khóe mắt. Cậu nhìn hình ảnh hiện ra trên màn hình, cất giọng nhẹ nhàng: “Anh, buổi tối tốt lành.”

Internet bên anh hình như không quá tốt, video giật giật lag lag. Vì cầm quá gần, hình ảnh hiện ra trên màn hình là đôi mắt cong cong đầy ý cười được phóng đại của Ôn Thừa Thư, âm thanh cuộc gọi lại không bị giật.

“Sao em không sấy khô tóc đi?”

“Em mới tắm xong liền nghe thấy chuông điện thoại, còn chưa kịp sấy.” Hình Dã ôm điện thoại nằm lì trên giường, “Anh bận xong rồi sao?”

“Tạm thời xong.” Ôn Thừa Thư đáp, “Cười ngây ngô gì đó?”

Hình Dã nhìn mắt anh trên điện thoại, cười nói: “Đếm lông mi của anh.”

“Hử?”

“Anh đứng im đó đã!”

“Vậy à? Tôi chuyển mạng đã.”

Hình ảnh đối diện nhanh chóng hết giật lag, ý cười trong mắt Hình Dã lại phai nhạt đi một chút. Cậu thấy trong màn hình, Ôn Thừa Thư ăn mặc chỉnh tề, ngồi tựa lưng trên ghế salon gần cửa sổ, phía sau anh là cái cửa sổ chỉ được che bằng một tấm rèm mỏng, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng.

… Chỗ đó là ban ngày.

“… Anh đang ở đâu thế?” Hình Dã kinh ngạc hỏi.

“Nước C.”

“Anh đi công tác sao?” Hình Dã hỏi, “Đi lúc nào thế? Sao hôm trước anh không nói gì với em?”

“Chuyến bay tối hôm qua.” Ôn Thừa Thư đáp, “Buổi sáng không trả lời tin nhắn của em là vì tôi đang trên máy bay.”

“… À.” Hình Dã buồn buồn lên tiếng, cảm thấy lồng ngực đột nhiên nghẹn lại. Tất cả những gì muốn nói, cậu đều không thốt nên lời.

Đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Mặc dù không đến nỗi tức giận, nhưng…

Cái cảm giác bị gạt ra khỏi thế giới của anh, thật sự rất khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.