Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 56: Quà Thất Tịch (3)




Hôm nay La Tiểu Lâu vẫn như thường lệ đến nhà xưởng, chào hỏi mọi người xong liền chui vào phòng làm việc, đêm qua cậu nghiên cứu thật lâu, trong đầu cũng dần dần hình thành chút ý tưởng mờ nhạt. Nhưng dù sao, linh kiện bậc hai cũng phức tạp hơn so với linh kiện bậc một, có thể thành công hay không, trong lòng cậu một chút ý niệm cũng không có.

Dương Dật vốn muốn kéo La Tiểu Lâu qua cổ vũ cậu vài câu, thấy cậu lấy linh kiện vội vã ly khai, nhất thời bật cười.

La Tiểu Lâu lấy bản vẽ từ trong ngực áo ra, sau đó dựa vào ý tưởng từ tối qua, bắt đầu thực hiện tổ hợp từng bước. Nếu những người khác nhìn thấy, hoặc sẽ ngạc nhiên, hoặc sẽ tức giận, bởi vì La Tiểu Lâu có cải biến tương đối lớn. Truyền thống mấy ngàn năm, mọi người đã quen thuộc với các bước thực hiện, lý giải hoặc phán đoán như thế.

Cho nên đây cũng chính là ưu điểm của La Tiểu Lâu, cậu không có đường lối suy nghĩ cố định. Rất nhiều ý tưởng mới lớn mật có thể gặp phải thất bại, nhưng đối với La Tiểu Lâu hiện tại mà nói, thất bại cũng không tính là gì.

Một tiếng trôi qua, La Tiểu Lâu lau mồ hôi trên trán, âm thầm thở dài. Phương pháp đầu tiên, thất bại.

Thật ra, linh kiện đã được gia công xong, xem ra cũng không tệ lắm, không xuất hiện tình trạng hư tổn mà Dương Dật từng đề cập đến, nhưng thời gian thực hiện so với tiến trình hai mươi ba bước cũng không khác nhau bao nhiêu, thậm chí còn chậm hơn vài giây.

La Tiểu Lâu cũng không tháo dỡ linh kiện này, mà cầm lên một món linh kiện khác, lấy ra bản vẽ thứ hai.

Lại nửa tiếng nữa trôi qua, phương án thứ hai đã hoàn thành được phân nửa, khóe miệng La Tiểu Lâu hiện ra một nụ cười mỉm, cậu có cảm giác, lần này sẽ thành công.

Khi La Tiểu Lâu lần nữa nhìn về phía bản vẽ, cậu phát hiện, có lẽ là do thao tác của bản thân quá lớn, tờ giấy đã bay xuống đất, thay vào đó, thứ cậu đang nhìn là bản vẽ thứ ba.

Hiện tại, La Tiểu Lâu vô cùng thống hận tốc độ tay của chính mình, khi cậu phát hiện ra thì bản thân đã vô tình gia công được vài bước trong bản vẽ thứ ba.

La Tiểu Lâu chán nản dừng lại, một tiếng đồng hồ vừa qua xem như lãng phí vô ích.

Hôm nay, xem ra việc cậu có thể hoàn thành hai tổ hay không cũng là một vấn đề.

La Tiểu Lâu vuốt ve linh kiện trong tay, ánh mắt nhìn về phía bản vẽ trên mặt đất. Có nên làm lại linh kiện này hay không? Tháo ra rồi lại lắp vào cần rất nhiều thời gian.

Tay La Tiểu Lâu căng thẳng, không hiểu vì sao, cậu có chút cảm giác luyến tiếc.

La Tiểu Lâu nhìn bản vẽ trên bàn, trong đầu bỗng nhiên lóe sáng, chẳng lẽ chính mình nên tìm một thân cây thắt cổ chết đi cho rồi? Phương án thiết kế của cậu vốn không được định hình, cậu hoàn toàn có kết hợp phương án thiết kế thứ hai và phương án thiết kế thứ ba.

La Tiểu Lâu lại nhặt bản vẽ trên mặt đất lên, đặt hai bản vẽ song song, so sánh đối chiếu từng bước, kết cấu linh kiện đã ghi tạc trong đầu, cẩn thận loại bỏ những bước trùng lặp giữa phương án thứ hai và thứ ba, cuối cùng La Tiểu Lâu rút ra một phương án càng đơn giản.

Thật sự là niềm vui ngoài sức tưởng tượng.

La Tiểu Lâu lập tức tháo dỡ linh kiện trong tay, ấn đồng hồ đếm giờ, bắt đầu gia công theo phương pháp mới.

Mười bốn, mười lăm. Không một chút ngắt quãng, La Tiểu Lâu đã hoàn thành cả linh kiện. Đúng vậy, ít hơn tám bước so với phương pháp gia công hai mươi ba bước! Trong ba phương pháp ban đầu mà cậu nghĩ ra, vốn không có cái nào ít hơn mười tám bước.

Đồng hồ bấm giờ báo thời gian: “Ngài đã dùng 10 phút 57 giây, chúc mừng ngài đã vượt qua kỉ lục vốn có.” La Tiểu Lâu cười híp mắt, dùng thời gian nghỉ trưa để nghiên cứu quả nhiên là chính xác, làm việc mà có chuẩn bị trước bao giờ cũng tốt hơn.[1]

Xem ra vẫn còn dư thời gian, La Tiểu Lâu bắt đầu gia công một cách thuần thục.

Giữa trưa, Dương Dật cố ý đến xem, thấy trên bàn làm việc của La Tiểu Lâu bày mười một linh kiện, không khỏi cười ha hả nói: “Được lắm, tiểu tử, giữ được tốc độ như hôm qua, không tồi! Chỉ cần cố gắng thêm bốn ngày nữa, Dương thúc sẽ có tiền thưởng cho cậu!”

La Tiểu Lâu chớp mắt, lập tức đáp: “Lời này của Dương thúc tôi sẽ nhớ kĩ a, bốn ngày sau tôi phải được một cái hồng bao đó nha.”

“Ân, tiểu tử cậu mỗi lần nhắc đến tiền là mắt sáng cả lên, nói một chút, không phải cậu gạt người nhà lén có người tình ở bên ngoài chứ?” Nói xong, Dương Dật nhìn sắc mặt như bị táo bón của La Tiểu Lâu mà cười ha hả.

Như thường lệ, La Tiểu Lâu lại mua thức ăn trong gà mên, thức ăn nhân tạo, trông như cháo trắng.

Nhìn đến chiếc gà mên này, La Tiểu Lâu nhịn không được mà nghĩ đến thức ăn trong bát cơm của mình lúc sáng. Có lẽ, tên hỗn đản Nguyên Tích nào đó cũng không đến mức đáng giận hết thuốc chữa.

Mang theo tâm tình thoải mái và vui vẻ, sau buổi trưa La Tiểu Lâu làm việc vô cùng tốt, tất cả các linh kiện đều được hoàn thành trong khoảng thời gian xấp xỉ mười phút.

Đến hết giờ, La Tiểu Lâu đẩy xe ra khỏi phòng làm việc.

Dương Dật nhìn La Tiểu Lâu sửng sốt, La Tiểu Lâu cơ hồ mỗi ngày đều tăng ca. Ông mở xe đẩy của La Tiểu Lâu ra nhìn thoáng qua thì ngay lập tức cả kinh, ba mươi lăm cái, ba tổ rưỡi, so với ngày hôm qua, thời gian ngắn hơn nhưng số lượng lại nhiều hơn! Trong mắt Dương Dật không chỉ có kinh hỉ, mà còn có kiên định, bất luận thế nào, ông cũng phải tranh thủ lúc La Tiểu Lâu còn ở đây mà bắt lấy vị khách hàng lớn kia mới được.

La Tiểu Lâu mĩ mãn nhìn tài khoản, lại có thêm một ngàn hai trăm đồng liên bang, cũng như hôm qua, vì không làm hỏng bất cứ linh kiện nào, Dương Dật cho cậu them một tram mươi đồng.

La Tiểu Lâu mang theo tâm tình thoải mái về nhà. Khi về đến nơi, vừa mở cửa vào nhà, lập tức bị mấy cái thùng khổng lồ trong phòng khách làm cho hoảng sợ.

Sau đó cậu thấy Nguyên Tích đang ngồi gác chân trên sô pha xem TV, trong tay cầm điều khiển từ xa.

Thấy La Tiểu Lâu vào nhà, Nguyên Tích hất hất cằm, khoái trá nói: “Hiếm thấy cậu về sớm như vậy, biết trước là phải sắp xếp đồ đạc sao? A, hay là nấu cơm trước đi, tôi đói bụng?”

Khóe miệng La Tiểu Lâu co rút, nghe lời xoay người đi vào phòng bếp.

Cậu nhất định là đã sa sút rồi, mói có mấy ngày mà nô tính càng lúc càng nghiêm trọng. Bất quá nhìn theo một góc độ nào đó mà nói thì đâu cũng là một biểu hiện của năng lực thích ứng cao, bằng không cậu sẽ bị khảo nghiệm lớn nhất ở thế giới tương lai là Nguyên Tích làm cho tức chết từ lâu rồi.

Dùng cà chua xào trứng, đương nhiên, chỉ dùng một nửa quả cà chua để làm với trứng, còn nửa quả còn lại thì La Tiểu Lâu đem đi nấu canh…

Đêm đó, khi dọn cơm lên bàn, Nguyên Tích đã ngồi trong tư thế sẵn sàng…

Trước mặt La Tiểu Lâu vẫn là một cái gà mên, buổi sáng Nguyên Tích phát hiện, y quan sát La Tiểu Lâu, thấy cậu không có ăn thức ăn. Nguyên Tích nhíu nhíu mày, nhớ lại hình như từ đầu đến giờ đều là như vậy.

Nguyên Tích nhìn gà mên cùng rau xào trước mặt mình, bên cạnh còn có một bát canh, đây có thể nói là loại thức ăn đơn giản mộc mạc mà y chưa bao giờ nếm qua, hiện tại lại ở trước mặt y tỏa ra hương khí mê người.

Chỉ có chút rau dưa, thật sự không có thịt, nhưng ăn vào cũng không tệ lắm, cho nên chính mình mới dễ dàng nhân nhượng lâu như vậy. La Tiểu Lâu vì sao không ăn, cậu không muốn ăn?

Khi thức ăn trong chén dĩa còn lại gần phân nửa, Nguyên Tích bỗng dung đẩy chén dĩa về phía La Tiểu Lâu, lạnh lung nói: “Ăn mấy thư này đi.”

La Tiểu Lâu ngẩng đầu khỏi gà mên, cậu mê hoặc nhìn Nguyên Tích, không biết vị tổ tông này lại muốn làm gì.

“Ăn mau! Chẳng lẽ một chút tự giác cậu cũng không có, nô lệ không phải là nên xử lý hết phần đồ ăn còn lại sau khi chủ nhân ăn xong sao?” Nguyên Tích án thanh ác khí nói.

La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn Nguyên Tích vài giây, Nguyên Tích nổi giận, trực tiếp đổ thức ăn trong chén dĩa vào gà mên của La Tiểu Lâu, “Thế nào?! Cậu dám chán ghét tôi?!”

Nhìn Nguyên Tích sắp giận tím mặt, La Tiểu Lâu cũng không có mở miệng giải thích mà chỉ lo cúi đầu ăn, cơm là do chính cậu làm, cậu sẽ không ngại bẩn. Về phần Nguyên Tích – ai mà biết người như y suy nghĩ cái gì trong đầu.

Ăn cơm xong, La Tiểu Lâu dọn bàn, sau đó bắt đầu sắp xếp lại những chiếc thùng trong phòng khách.

Phòng thay quần áo trong chủ phòng rốt cuộc cũng có thể dùng tới, quần áo của các mùa, giày, thậm chí ngay cả khăn quàng cổ mũ linh tinh đều đầy đủ. La Tiểu Lâu thở hồng hộc đứng trong phòng thay đồ, oán giân nghĩ thầm: những kẻ có tiền là đáng giận nhất!

Trong tủ quần áo của La Tiểu Lâu chỉ đơn giản có mấy bộ, vừa thấy chính là loại hàng đơn giản, bền, rẻ.

Hơn nữa, rõ ràng là giàu như vậy! Vì sao không đóng sinh hoạt phí! Có biết hiện nay giá thức ăn cao tới đau hay không! La Tiểu Lâu gào thét trong lòng, nhưng cậu không dám đi chất vấn Nguyên Tích, lần trước còn có thứ tốt nhất, mỗi khi mình chống đối y, y sẽ càng làm cho mình bi thảm hơn. Chẳng hạn như nấu cơm, giặt đồ….

Có lẽ sau này cậu nên nghĩ đến việc mua những loại rau dưa rẻ hơn, khó ăn hơn, sau đó Nguyên Tích sẽ không thể chịu được nữa mà tự đi mua đồ ăn chăng?

Nghĩ đến đây, khóe miệng của La Tiểu Lâu mang theo một nụ cười quỷ dị. Ngay sau đó, cậu liền nhìn thấy Nguyên Tích lỏa thể – thật sự là quần áo gì cũng không có – đi qua trước mặt cậu, vừa đi vừa hỏi: “Quần áo của tôi cậu để ở đâu?”

La Tiểu Lâu không biết nếu bây giờ mình thét lên có phải là chuyện bé xé ra to hay không, chỉ có thể điên cuồng hò hét trong lòng: hỗn đản, anh còn có thể biến thái hơn nữa không hả….

Nguyên Tích không kiên nhẫ bắt đầu thúc giục La Tiểu Lâu: “Nhanh lên, cho dù dáng người của tôi tốt hơn cậu, cũng đừng có nhìn lén.”

La Tiểu Lâu vô lực đỡ lấy ngăn tủ bên cạnh, cậu cảm thấy nếu mình tiếp tục ở với Nguyên Tích, không thể không hộc máu, vừa kéo ngăn tủ chứa nội y ra, vừa yếu ớt giải thích: “Tôi không có nhìn lén.”

Ai thíc xem chứ! Cho dù mặt của anh dễ nhìn, dáng người tốt, cũng không thể so sánh với vị hôn thê của tôi a, tôi tuyệt đối không có suy nghĩ phản bội Kiều Toa! – La Tiểu Lâu âm thầm suy nghĩ.

Nguyên Tích cười nhạo một tiếng, tựa hồ là chọc La Tiểu Lâu khẩu thị tâm phi, cầm nội y đi ra ngoài, “Tất cả quần áo của tôi đều do cậu xếp đặt, cậu hẳn là nhớ chỗ hết rồi chứ. Về sau mỗi ngày sớm tối gì cũng phải chuẩn bị quần áo cho tôi.”

La Tiểu Lâu ở phía sau nhìn chằm chằm vào kẻ nói năng rất là hiển nhiên kia, còn chưa kịp nguyền rủa y, Nguyên Tích lại xoay người, “Đúng rồi, lát nữa nhớ đi lau dọn phòng tắm.”

Nhìn thấy ánh mắt đang hung hăng theo dõi y của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích nhướng mày, tràn đầy đắc ý mà nói: “Cậu xem, tôi đã nói là cậu nhìn lén mà.”

La Tiểu Lâu bám vào tường đi trở về phòng mình, cậu cảm thấy nội thương hôm nay càng trở nên nghiêm trọng, hẳn là cậu nên đến bệnh viện tìm bác sĩ.

Thừa dịp này, La Tiểu Lâu cũng đi rửa mặt, sau đó canh thời gian đi vào phòng Nguyên Tích.

Lúc mở cửa, Nguyên Tích đang đi về phía giường. La Tiểu Lâu liếc mắt một cái, tốt xấu gì lần này y cũng còn mặc quần áo.

Năm phút sau, La Tiểu Lâu tắt hệ thống vệ sinh tự động, sau đó một cái chớp mắt cũng không có đã đi ra ngoài.

“Từ từ.” Nguyên Tích lên tiếng.

La Tiểu Lâu đợi nửa ngày cũng không thấy Nguyên Tích nói gì, không khỏi cảm thấy kì quái mà ngẩng đầu lên nhìn. Người này đang muốn làm gì, vẻ mặt vặn vẹo không được tự nhiên như vậy? Chẳng lẽ đối với y còn có gì đáng xấu hổ mà y chưa từng làm qua hay sao?

Còn đang nghi hoặc, rốt cuộc Nguyên Tích cũng không quá tự nhiên mà nói: “Kia, về sau cơm chiều không được làm ít như vậy – cậu rốt cuộc có thể làm một nô lệ tốt hay không a!” Nói đến nửa câu sau Nguyên Tích đã sắp thẹn quá hóa giận.

La Tiểu Lâu nhanh chóng đáp lời, ra khỏi chủ phòng.

Cánh cửa tự động khép lại sau lưng La Tiểu Lâu, cậu rốt cuộc cũng nhịn không được mà nhỏ giọng cười rộ lên, Nguyên Tích đói bụng? Hoặc là bữa tối nay y còn chưa có ăn no?

Quên đi, sau này chuẩn bị nhiều một chút, hiện tại số tiền tích lũy cũng đã gần đạt mức kế hoạch, tài chính cũng sẽ dư dả một ít. Còn về chuyện sau khi khai giảng, La Tiểu Lâu nhắm mắt, từ từ rồi tính.

Bốn ngày tiếp theo, ngày nào La Tiểu Lâu cũng tăng ca, với tốc độ hiện tại của cậu, lại cộng thêm việc tăng ca một tiếng, mỗi ngày có thể hoàn thành ít nhất năm tổ. Đối với việc này, Dương Dật đã đi từ khiếp sợ đến chết lặng. Mà số lượng của linh kiện bậc hai tăng lên lại làm cho ông mừng rỡ cười toe toét. Bất quá, bởi vì lo sẽ mang đến phiền toái cho La Tiểu Lâu, hiện tại Dương Dật tự mình đứng ra đưa linh kiện cho cậu.

Nguyên Tích cũng mỗi ngày không nhìn thấy bóng người, nhưng cơ hồ mỗi lần La Tiểu Lâu về nhà, trên mặt đất lại bày đầy những thùng cartons, đến khi nhìn thấy không ít văn phòng phẩm cao cấp, La Tiểu Lâu do dự trong chốc lát, liền vứt bỏ thể diện, nịnh nọt hỏi xem cậu có thể dùng một ít hay không, hơn nữa còn cam đoan cậu tuyệt đối sẽ không sử dụng quá nhiều.

Lúc ấy, Nguyên Tích lạnh lùng liếc nhìn cậu, “Chẳng lẽ cậu không nhớ lời của chủ nhân sao? Tôi nói rồi, ngoại trừ thứ trên cổ của tôi, những cái khác cậu có thể tùy ý động vào. Có lẽ tôi nên đưa cậu đến cửa hàng điều giáo nô lệ vài ngày.”

La Tiểu Lâu lập tức sợ đến mức không dám nhiều lời, nhưng mà, xã hội tương lai sao lại có một nơi như thế a!!

Cũng may, Nguyên Tích tiếp tục lầm bầm lầu bầu: “Bất quá, tự mình ra tay dạy dỗ có vẻ vẫn thành công hơn.”

Lần đầu tiên, La Tiểu Lâu kiên trì trả lời y về vấn đề có liên quan đến nô lệ: “Đúng vậy, tôi nhất định sẽ phối hợp với anh, tôi nói thật.” Thể diện gì đó cũng không cần thiết…

Năm ngày sau, La Tiểu Lâu vạn phần cảm kích mà tạ ơn Dương Dật, Dương Dật phát cho cậu năm ngàn đồng tiền thưởng! Cộng thêm trong năm ngày này, chính cậu cũng làm được tám ngàn đồng liên bang, tổng cộng tài khoản sau năm ngày có hơn mười ba ngàn đồng liên bang

Hai mươi lăm ngày trước, La Tiểu Lâu thu vào khoản mười tám ngàn đồng liên bang, như vậy, trong một tháng này, tổng số tiền lương mà cậu thu vào đã gần đạt đến ba mươi mốt ngàn đồng liên bang.

Hiện tại trong tài khoản ngân hàng của La Tiểu Lâu đã đạt đến sáu mươi chín ngàn đồng liên bang.

Trước kia, ngay cả nghĩ cậu cũng không dám nghĩ đến bản thân không hề có bất cứ bằng cấp hay chứng nhận gì lại sẽ có một ngày kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhìn vào số tiền trong tài khoản mỹ mãn nghĩ, hiện tại, chắc cậu cũng có thể được xem là một trong những người có vị trí cao nhất trong số những người sống ở tầng dưới của xã hội, ít ra thì thu nhập của những công nhân lao động phổ thông khác không thể nào so sánh với cậu.

Hôm nay, lúc La Tiểu Lâu rời đi, rất nhiều đồng sự cũng cùng lúc ra khỏi phòng làm việc, tất cả mọi người đều biết, về sau có lẽ La Tiểu Lâu sẽ không thể đến đây mỗi ngày được nữa.

“Tiểu Lâu, sau này có rỗi thì nhớ đến đây nhé.”

“Tiểu tử cậu, tốt nhất là lo học hành đi, đến lúc đó anh đây ra ngoài nói chuyện còn có thêm chút mặt mũi.”

“Tiểu Lâu, những chuyện khác chúng tôi không thể giúp cậu, nhưng nếu đến lúc cần chúng tôi giúp đỡ thì cứ gọi một tiếng.”

…………….

Nhìn những công nhân ngày thường lúc nào cũng hi hi ha ha, La Tiểu Lâu âm thầm cảm động, cho dù ở đây không ai có bằng cấp cao, nhưng lại có thể cảm nhận được lòng chân thành giản dị của bọn họ. Cậu cười tủm tỉm, nói: “Cám ơn mọi người một tháng nay đã chăm sóc, bất quá, không cần nhớ tôi, Tiểu Lâu còn có thể trở lại đây mà.”

Trong tiếng cười của mọi người, La Tiểu Lâu bước ra khỏi cánh cổng nhà xưởng.

Dương Dật nhìn La Tiểu Lâu càng ngày càng xa, không biết có phải nảy sinh ảo giác hay không, chỉ cảm thấy, trong ánh trời chiều, xung quanh người thiếu niên này tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Nhu hòa, chứ không chói mắt, mà lại vô cùng thu hút người khác.

Bản thân ông biết rằng, kì thật nếu lấy tiền thưởng mà ông phát cho La Tiểu Lâu ra so sánh với những gì mà cậu đã làm thì căn bản cũng không có gì đáng nói. Nhưng, là một phó tổng, đây đã số lượng lớn nhất mà ông có thể cho La Tiểu Lâu trong phạm vi chức trách của mình.

Thiếu niên này tuyệt đối là một thiên tài, cậu sẽ không vĩnh viễn là một người bình thường như vậy. Hơn nữa, ở loại trường học này, cậu sẽ còn tiến rất xa. Có lẽ sau này, khi gặp lại Tiểu Lâu, cậu đã tiến đến một độ cao mà những người như bọn họ cho dù có ngẩng đầu cũng nhìn không đến.

Công việc của La Tiểu Lâu chấm dứt, cùng lúc đó, học viện Saint Miro cũng bắt đầu khai giảng.

———————————-

[1]Nguyên văn là “ma đao bất ngộ khảm sài công”, nghĩa đen là “người chẻ củi không ngại mài dao trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.