Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 15: Lễ vật




Tử Đế Cung tuyệt đẹp. Đi qua cửa lớn của cung điện cũng không phải là cung điện, mà là một không gian nhỏ tương tự với không gian hư vô, bên trong hữu sơn hữu thủy, cảnh sắc ưu mỹ, linh khí nồng đậm hơn gấp trăm lần so với bên ngoài. Tùy tiện hít thở cũng cảm giác như đang tu luyện, thoải mái từ đầu đến chân.

Vừa đi vào liền nhìn thấy một con đường nhỏ được xây bằng bạch ngọc. Hai bên đều trồng một loại hoa nhỏ màu tím, theo đường nhỏ lan ra ngoài. Phía xa là hồ nước non xanh nước biếc, cung điện màu tím trùng điệp, đình các nhà thuỷ tạ, nơi này chính là một tiên cảnh nhân gian.

Một loạt thị nữ đang cầm hoa lam, tung hoa đi phía trước dẫn đường. Khi mọi người đi qua đều tung xuống từng cánh hoa màu tím, như mộng như ảo, say lòng người.

- Đây chính là Đế Hoàng Cung thập đại chí bảo thiên địa trong truyền thuyết!

Thiên Tôn Hiên Viên là người biết hàng, sau khi đi vào, tùy tiện nhìn lướt qua lập tức cảm khái. Dạ Hậu đi phía trước quay đầu lại cười một tiếng chân thành nói:

- Ánh mắt của Chiến Ma rất tốt. Đây thật sự là Đế Hoàng Cung, Tử Mị Hoàng nhận được, đổi tên là Tử Đế Cung.

Ánh mắt Tiêu Lãng hiếu kỳ nhìn qua. Thiên Tôn Hiên Viên lập tức mỉm cười giải thích:

- Thời điểm không gian hỗn độn sinh ra, có thập đại chí bảo thiên địa. Tử Đế Cung chính là một trong số đó. Tử Đế Cung này có rất nhiều công năng huyền diệu. Một trong số đó chính là phòng ngự siêu cường, có thể chịu đựng ba lần công kích của Thần Chí Cao.

- A...

Con ngươi trong mắt Tiêu Lãng hơi co lại vì kinh ngạc. Công kích của Thần Chí Cao cường đại đến mức nào, hắn không thể nào tưởng tượng được. Hắn cũng không thể nào tưởng tượng được phòng ngự của Tử Đế Cung này cường đại tới mức nào? Chỉ có điều nghĩ tới Tử Đế Cung này là chí bảo do thiên địa sinh ra đã có, Tiêu Lãng cũng trở lại bình thường.

Trong lòng hắn âm thầm cảm khái, nếu như mình có một chí bảo trâu bò như thế, không phải chí ít sự an toàn của người nhà có thể bảo đảm sao? Chỉ có điều suy nghĩ một chút Tiêu Lãng lại nở nụ cười khổ. Tử Đế Cung này sợ là đưa cho mình cũng không giữ được?

Trên đường đi, Tử Mị Nhi không nói gì, chỉ thân thiết kéo cánh tay Tiêu Lãng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nở nụ cười ngây thơ. Mọi người đi về phía trước, rất nhanh đã tới trước mặt một cung điện khí thế hùng v., Tiêu Lãng ngẩng đầu nhìn một cái nhất thời choáng váng.

- Tử Đế Cung!

Bên trên cung điện có ba chữ lớn, chữ viết như rồng bay phượng múa. Qua ba chữ này rõ ràng cho thấy một người sử dụng kiếm khắc hoạ ra. Bên trong chứa một cỗ tinh, khí, thần kỳ lạ. Tiêu Lãng nhìn ba chữ lớn cũng cảm giác như nhìn thấy thiên địa, nhìn thấy thế giới hỗn độn mênh mông, nhìn thấy đại đạo.

Tiêu Lãng đột nhiên dừng lại không đi nữa. Tử Mị Nhi và Thiên Tôn Hiên Viên cũng dừng lại. Hai người thấy Tiêu Lãng nhìn ba chữ lớn phía trên nghi hoặc nhíu mày. Thiên Tôn Hiên Viên vẫn nhìn kỹ ba chữ lớn kia, tuy rằng cảm giác ba chữ này cũng rất đặc biệt, nhưng không cảm giác được ý nghĩa đặc biệt.

Dạ Hậu mẫu thân Tử Mị Nhi quay đầu nhìn lại, thấy ánh mắt mê man của Tiêu Lãng, nở nụ cười dịu dàng cũng không giục, liền đứng như vậy chờ Tiêu Lãng tỉnh lại. Nàng còn vẫy tay bảo Tử Mị Nhi qua.

Tử Mị Nhi sôi nổi bước qua, thân thiết kéo tay Dạ Hậu, đôi mắt to tròn nhìn Tiêu Lãng hỏi:

- Mẫu hậu, Tiêu đại ca làm sao vậy? Mấy chữ này đẹp như vậy sao?

- Xuỵt!

Dạ Hậu khom người làm động tác xuỵt, từ ái cười nói:

- Đừng làm ầm ĩ ảnh hưởng tới Tiêu đại ca của con. Năm đó phụ hoàng con khắc mấy chữ lớn này, đã ngưng tụ một tia thiên đạo chung cực của người. Ngộ tính của Tiêu đại ca con rất tốt. Nhiều người tiến vào Tử Đế Cung như vậy, chỉ có ba người có thể nhìn ra được bên trong ẩn chứa thiên đạo.

Thiên Tôn Hiên Viên nghe được câu này, mắt nhất thời giống như mắt trâu, nhìn chằm chằm vào ba chữ lớn kia, ý đồ cảm ngộ một chút. Nhưng bất luận hắn quan sát thế nào, vẫn không nhìn ra được bất kỳ điều gì thú vị.

Chờ giây lát, mắt Tiêu Lãng vẫn không hồi phục sự thanh tỉnh, trái lại càng thêm mê man, Dạ Hậu mỉm cười nhẹ giọng nói:

- Chiến Ma, chúng ta đi vào trước đi. Tiểu tử Tiêu Lãng này phúc duyên thâm hậu, hi vọng hắn có thể cảm ngộ được.

Thiên Tôn Hiên Viên lại nhìn thoáng qua, xác định không thể có bất kỳ cảm ngộ nào, mới khe khẽ thở dài nhìn Tiêu Lãng với vẻ ước ao, đi theo Dạ Hậu vào phía trong. Thân thể Tử Mị Nhi lại không di chuyển, trái lại ngồi ở trên thang lầu hai tay chống cằm nói:

- Mẫu hậu, mọi người cứ đi vào trước đi. Con ở lại chờ Tiêu đại ca.

Dạ Hậu khẽ lắc đầu, dẫn theo Thiên Tôn Hiên Viên đi vào phía trong. Đi vào bên trong cung điện khí thế, Thiên Tôn Hiên Viên cũng không nhìn thấy có nhiều đồ trang trí sa hoa. Chỉ có điều bản thân Tử Đế Cung này đã là thứ sa hoa nhất, không cần thêm vật trang trí nữa?

Sau khi thị nữ dâng chè thơm xong lui ra, Dạ Hậu ngồi ở một trong hai ghế chủ vị phía trên, cười nhìn Thiên Tôn Hiên Viên nói:

- Chiến Ma, ngươi không tiếc ngang qua biển sao Hỗn Loạn đến Yêu Vực, có chuyện gì quan trọng sao?

Thiên Tôn Hiên Viên không nghĩ tới Dạ Hậu lại hỏi trực tiếp như vậy. Hắn trầm ngâm một chút, gật đầu nói:

- Thật ra lần này Hiên Viên mạo muội tới chơi, là bởi vì chuyện của tiểu nhi. Ừm... chắc hẳn tiểu công chúa Mị Nhi cũng đã gặp tiểu nhi, cũng ở trong vực diện Thiên Châu. Năm đó tiểu nhi bị người hãm hại, tàn hồn chạy trốn tới Thiên Châu, cuối cùng được hài tử Tiêu Lãng này mang đến Thần Vực. Năm đó, hài tử thiên tư ngang dọc, vì chặn một đao cho ta, tu vi toàn thân cơ hồ bị phế bỏ. Trong lòng ta hổ thẹn một lòng muốn phục sinh cho hắn, nên mặt dày đi cầu đại nhân Tu La. Đại nhân thật ra đã đáp ứng, chỉ có điều lại thiếu một linh dược, là sen ngũ sắc!

Dạ Hậu nhẹ nhàng gật đầu biểu thị đã rõ ràng, xong cũng không tỏ thái độ, chỉ hờ hững uống trà.

Thiên Tôn Hiên Viên chờ giây lát có chút kích động, vội vàng cắn răng đứng dậy chắp tay nói:

- Dạ Hậu, không biết người có sen ngũ sắc không? Nếu như có Huyết Kỵ nguyện ý trả bất cứ giá nào để đổi lấy. Nếu như không phục sinh cho hài tử này, Huyết Kỵ sẽ áy náy cả đời.

Nhìn con mắt Thiên Tôn Hiên Viên ửng đỏ, Dạ Hậu khe khẽ thở dài thả chén chè thơm xuống, nói:

- Sen ngũ sắc thì có, chỉ có điều đang ở trên người đế hoàng. Mà bây giờ hắn lại không có ở Hoàng Thành này. Hắn đã đi tới núi Tiêu Diêu ở cực nam. Chắc hẳn nhất thời chưa trở về ngay được.

- Núi Tiêu Diêu?

Sắc mặt Hiên Viên Thiên Tôn buồn bã. Hắn đã từng nghe nói qua về núi Tiêu Diêu. Đó là nơi ở của Tiêu Dao Vương. Rất nhiều người cũng biết núi Tiêu Diêu ở cực nam của thế giới hỗn độn, nhưng rất nhiều người muốn tìm lại không có người nào có thể tìm được. Tàn hồn Thiên Vũ nhiều nhất chỉ có thể bảo tồn năm năm. Giờ phút này đã qua hơn nửa năm, làm sao còn tới kịp tìm tới núi Tiêu Diêu?

Dạ Hậu trầm tư một hồi, đột nhiên mở miệng nói:

- Ngươi đã dẫn theo Tiêu Lãng đến đây, chút tình ý này bộ tộc Tử Mị Đằng nhận. Ta sẽ giúp ngươi suy nghĩ biện pháp. Có được hay không ta cũng không bảo đảm. Trước tiên ngươi cứ ở lại trong Tử Đế Cung đi.

Ánh mắt Thiên Tôn Hiên Viên sáng lên. Tử Mị Hoàng rất chung tình chỉ có một thê tử. Dạ Hậu này đã nói như thế, có thể có phân lượng mười phần. Hắn vội vàng chắp tay bái hạ, cảm kích nói:

- Đa tạ Dạ Hậu, Huyết Kỵ vô cùng cảm kích.

- Ha ha!

Dạ Hậu đứng dậy đi về phía hậu cung. Khi đi nàng còn quay đầu lại nhìn thoáng ra ngoài cửa nói:

- Muốn cảm ơn thì cảm ơn Tiêu Lãng đi. Ảnh Nhi đưa Chiến Ma đi nghỉ ngơi. Sau khi Tiêu Lãng tỉnh lại trực tiếp dẫn vào hậu cung.

Một thị nữ đi tới, dẫn theo Thiên Tôn Hiên Viên đi về phía Thiên điện bên cạnh. Thiên Tôn Hiên Viên nhìn thấy Tiêu Lãng vẫn đứng ngơ ngác ở cửa, nhìn Tử Mị Nhi ngồi ở trên thềm đá chống cằm nhìn hắn, khóe miệng lộ ra một ý cười.

Hài tử này đúng là một phúc tinh vô địch. Nếu như chuyện lần này làm được, Hiên Viên gia nợ hắn một nhân tình lớn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.