Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 13: Ngày đầu tiên sống chung




Tiêu Lãng và Thiên Tôn Hiên Viên ở lại trong Tử Đế Cung, mỗi ngày đều có kỳ trân dị quả có lộc ăn no. Mỗi ngày, Mị Nhi hầu như đều ở bên cạnh Tiêu Lãng nửa ngày. Dạ Hậu không lộ diện. Cũng không biết nàng có thể tìm được sen ngũ sắc hay không, hoặc là Tử Mị Hoàng có thể sớm trở về hay không?

Tử Mị Nhi đã cho người truyền xuống mệnh lệnh tìm kiếm Tiểu Bạch, đồng thời ghi lại tất cả dáng vẻ đặc trưng của Tiểu Bạch.

Hoàng Thành Tử Mị Đằng lập tức bạo động. Rất nhiều Thiên Tôn đều hành động, bắt đầu đi xung quanh hỗ trợ tìm kiếm. Toàn bộ tộc Tử Mị Đằng bắt đầu thanh tra địa bàn mình khống chế, chỉ vì tìm kiếm một con huyễn ma thú nho nhỏ.

Thời điểm Tiêu Lãng nhàm chán, luyện hóa một chút tử thánh thạch, cũng không thèm quan tâm tới đám người Độc Long, Hiên Viên Thiên Tâm. Thật ra Dạ Hậu đã căn dặn, các món ăn ngon, mỹ nữ yêu tộc bọn họ khẳng định không thể thiếu.

Mấy ngày nay gần đây, Mị Nhi sai người ta đưa tới rất nhiều linh quả. Một vài loại là tăng cường linh hồn, một vài loại là tăng cường thân thể. Còn có một ít là tăng cường năng lực, khiến thực lực Tiêu Lãng tăng trưởng được một chút. Đáng tiếc hắn lưu ý không phải những cái này, mà muốn cảm ngộ bức vẽ kia. Chỉ có điều Mị Nhi mỗi ngày đều tới đây, khiến Tiêu Lãng cũng không có thời gian bế quan.

Thiên Tôn Hiên Viên cũng không vội. Tử Đế Cung này không phải là nơi người bình thường có thể ở được. Trở lại nói khoác một phen, bảo ở lại trong Tử Đế Cung mười ngày nửa tháng gì đó, sợ là có thể khiến một đám Thiên Tôn khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm. Cho dù hắn đi Tu La Cung, nhiều nhất cũng chỉ ở lại một lúc, không có tư cách ở qua đêm.

Ở trong Tử Đế Cung tới ngày thứ sáu, Mị Nhi lại dẫn theo một thị nữ tiến vào. Thị nữ dâng lên mấy trái cây màu xanh, xem ra cũng không hề có chỗ nào thần kỳ. Mị Nhi cười ngọt ngào nói:

- Tiêu đại ca, mau tới nếm thử thanh phượng quả này. Quả này vừa được đưa tới, không tầm thường đâu.

Tiêu Lãng hiếu kỳ cầm lên, nghi hoặc hỏi:

- Mị Nhi, đây là quả gì vậy? Nhìn bề ngoài rất bình thường!

Trong gian phòng khác, Thiên Tôn Hiên Viên nghe thấy âm thanh đi ra,, vẻ mặt tươi cười nhìn Mị Nhi nói:

- Lại còn có đồ tốt như thế sao? Tiểu công chúa, cho ta thưởng thức một quả chứ?

Mấy ngày nay Thiên Tôn Hiên Viên thường xuyên đi ra nói chuyện phiếm với Mị Nhi, muốn tạo mối quan hệ tốt. Chỉ có điều Mị Nhi đố không thích hắn. Nhưng nói thế nào trên danh nghĩa hắn vẫn là thúc thúc của Tiêu Lãng. Nàng vẫn phải tỏ ra tôn trọng. Nàng bĩu môi nói:

- Ngươi chỉ có thể ăn một quả.

- Đa tạ tiểu công chúa, ha ha!

Trong khay chỉ có năm trái cây. Thiên Tôn Hiên Viên được chia một quả, mặt mày lập tức hớn hở cầm lên nuốt luôn xuống, dường như sợ Tử Mị Nhi đổi ý vậy. Ngay cả mùi vị thế nào hắn cũng không nếm. Nhưng hắn vẫn khen không dứt miệng nói:

- Đồ tốt, ăn ngon thật.

Tiêu Lãng nửa tin nửa ngờ cắn một cái, lại thiếu chút nữa phun ra, miệng đắng như là uống thuốc vậy. Hắn nghi ngờ nhìn Mị Nhi nói:

- Đây không phải là linh quả chứ? Làm sao khó ăn như vậy?

- Tiểu tử ngươi không cần thì cho ta ăn đi!

Thiên Tôn Hiên Viên lập tức đưa tay ra, lại bị Mị Nhi dùng một tay chặn lại. Nàng gật đầu nói:

- Ngươi đừng cắn, nuốt vào là được. Đây là đồ tốt, hiếm lắm mới có.

Tiêu Lãng hồ nghi nuốt xuống, cũng không thấy có phản ứng gì. Mị Nhi đưa ba quả còn lại tới, Tiêu Lãng chỉ có thể nuốt vào tất, cẩn thận cảm ứng vẫn không có chỗ nào kỳ quái.

Mị Nhi cười híp mắt cũng không giải thích, nhưng Thiên Tôn Hiên Viên liếc mắt khinh thường nói:

- Đây cũng là Lại Nhan Quả tuyệt đỉnh. Tiểu tử ngươi ăn bốn viên, cả đời này chắc hẳn sẽ mãi mãi trẻ như vậy. Một quả có thể tăng thêm mười vạn năm tuổi thọ.

- Ta ngất!

Tiêu Lãng sợ đến mức nhảy lên. Bốn quả chính là 400 ngàn năm. Hắn không phải sống được 400 ngàn tuổi vẫn trẻ như vậy chứ? Đây không phải là trở thành lão yêu quái sao?

Thiên Tôn Hiên Viên có chút ước ao nói:

- Thứ này chỉ có ở Yêu Vực, còn hết sức ít ỏi. Ngươi lấy được đem bán ở Thần Vực, một quả ít nhất phải hơn trăm triệu tử thánh thạch!

- A?

Tiêu Lãng hoàn toàn ngây người, có cảm giác kích động muốn dùng dao rạch bụng lấy trái cây kia ra. Thoáng một cái, hắn đã nuốt bốn trăm triệu tử thánh thạch sao? Hắn chưa tới ba mươi tuổi, không mấy để ý tới tuổi thọ. Bốn trăm triệu tử thánh thạch có thể khiến năng lượng bên trong thân thể hắn đạt tới Thần Tổ hậu kỳ chứ?

Tử Mị Nhi cười con mắt cong lại như vầng trăng lưỡi liềm. Nàng không thích nói chuyện, chỉ thích lẳng lặng nhìn Tiêu Lãng. Đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Lãng khi ăn trái cây. Cảm giác có thể giúp Tiêu Lãng làm chút gì, nàng rất vui vẻ.

- Tiêu Lãng, ngươi hỏi nha đầu này một chút xem có nguyên đan của hoang thú Toan Nghê gì đó hay không? Nguyên đan tăng cường thân thể quá ít. Cho dù đi tới Thần Vực nếu ta muốn giúp kiếm giúp ngươi, cũng phải xem vận khí.

Thiên Tôn Hiên Viên đột nhiên nhíu mày nheo mắt truyền âm nói với Tiêu Lãng. Tiêu Lãng vừa nghĩ, cũng cảm thấy đúng! Những thứ này có lẽ đối với người bình thường mà nói là chí bảo, nhưng tại Tử Đế Cung vẫn không tính là gì. Hắn muốn cô đọng đan điền nhỏ, bước thứ nhất chính là phải khiến huyệt đạo trở nên càng mạnh hơn.

Hắn cũng không khách khí, trực tiếp mở miệng nói:

- Mị Nhi, nhà muội có nguyên đan của hoang thú Toan Nghê hay không? Gần đây ta tu luyện phải tăng cường huyệt đạo trong thân thể lên một chút, để cô đọng đan điền nhỏ. Ta vốn định trở lại Thần Vực từ từ tìm kiếm...

Mị Nhi nhíu mày, mê man hỏi:

- Nguyên đan của hoang thú Toan Nghê là cái gì?

- Tiểu công chúa, đó là một loại tương tự với yêu đan của yêu thú, ở trong đó có đan tủy có thể làm cho thân thể võ giả trở nên mạnh mẽ.

Thị nữ thiếp thân của Mị Nhi nhỏ giọng giải thích.

Mị Nhi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Ta không có, không biết mẫu hậu có hay không? Chỉ có điều mẫu hậu đi ra ngoài rồi. Nếu không để ta đi tìm Tử Thiên Nhận hỏi một chút?

Mắt Tiêu Lãng lộ vẻ thất vọng, lập tức lắc đầu nói:

- Vậy thì thôi. Thân phận muội không tầm thường. Đừng tùy tiện nhờ người ta biết không?

- Ồ!

Mị Nhi nghe lời Tiêu Lãng nhất. Nàng gật đầu. Vừa nãy nàng nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Tiêu Lãng, sắc mặt có chút không tốt, nên cảm thấy có chút hổ thẹn. Tiêu Lãng hiếm khi mới nhờ nàng một chuyện, nàng lại không làm nổi.

- Đúng rồi!

Mị Nhi đột nhiên nghĩ tới điều gì, mắt liền sáng lên. Sau đó nàng chạy như gió ra ngoài. Người đã ra đến bên ngoài, âm thanh mới bay vào:

- Tiêu đại ca, đại ca chờ! Mị Nhi có thứ tốt hơn cho đại ca.

Tiêu Lãng mở trừng trừng hai mắt. Nhưng vẻ mặt Thiên Tôn Hiên Viên gian giảo tiến lại gần, nhìn hắn với vẻ ước ao.

Thân phận Tử Mị Nhi như vậy, thứ tầm thường nàng tuyệt đối không lấy ra được, khẳng định lại là chí bảo.

Rất nhanh Tử Mị Nhi lại nhanh như gió chạy vào. Bởi vì chạy quá mau, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng hồng lên, khả ái đến cực điểm. Trên đầu có một cái sừng nhỏ màu phấn hồng kết hợp mái tóc màu tím càng giống với một em bé bằng sứ khiến người ta thương yêu.

- Các ngươi đều xuống đi.

Sau khi Tử Mị Nhi trở lại, không lập tức lấy bảo vật ra, trái lại nói với mấy thị nữ. Chờ sau khi đám thị nữ lui xuống, nàng còn mở cấm chế trong gian phòng ra, lúc này mới cười híp mắt lấy ra một cái hộp bạch ngọc, đưa cho Tiêu Lãng nói:

- Tiêu đại ca, đại ca luyện hóa cái này đi. Cái này còn tốt hơn so với nguyên đan của con toan gì kia.

Tiêu Lãng nghi hoặc tiếp nhận, tò mò hỏi:

- Mị Nhi, đây là cái gì?

Mắt Mị Nhi lại cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm cũng không giải thích, cười híp mắt nói:

- Đại ca không cần quan tâm đây là cái gì, cứ luyện hóa là được. Tuyệt đối tốt hơn thứ đại ca muốn.

Tiêu Lãng cũng không hỏi nhiều muốn mở hộp ra. Chỉ có điều khi hắn dùng sức mở ra, nhưng cái hộp kia lại không nhúc nhích. Tử Mị Nhi nhớ tới điều gì, đưa tay lại dùng ngón tay đâm vào lòng bàn tay, nhỏ một giọt máu lên mặt trên. Cái hộp kia lập tức tản ra hào quang vạn trượng, từ từ mở ra.

Thời điểm Mị Nhi nhỏ máu lên chiếc hộp, sắc mặt Thiên Tôn Hiên Viên đã trở nên vô cùng trịnh trọng. Khi chiếc hộp bạch ngọc toả ra hào quang, con ngươi liền co lại. Chờ khi hắn nhìn thấy rõ ràng bên trong có một giọt máu màu tím, toàn thân hắn đều run rẩy.

Hắn nhìn chằm chằm vào giọt máu màu tím đang trôi nổi ở trong chiếc hộp, há hốc mồm sau đó nuốt nước bọt mấy cái mới run giọng nói:

- A, không ngờ lại có thể là... máu của Thần Chí Cao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.