Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 12: Đừng chán ghét anh




- Máu của Thần Chí Cao là sao?

Tiêu Lãng thấy dáng vẻ Thiên Tôn Hiên Viên khiếp sợ như vậy, không dám luyện hóa. Đây sẽ không phải máu của Thần Chí Cao chứ?

- Tiêu Lãng, đừng hỏi nhiều như vậy, lập tức luyện hóa! Nhanh!

Thiên Tôn Hiên Viên truyền âm lại, một câu nói không giải thích chỉ cực kỳ cấp bách giục giã. Tiêu Lãng vừa nhìn lại càng không dám luyện hóa, vô cùng trịnh trọng nhìn Mị Nhi và Thiên Tôn Hiên Viên nói:

- Cụ thể đây là vật gì? Nếu như không nói rõ, ta tuyệt đối không luyện hóa!

Mị Nhi cũng không dám mang theo thứ này trên người, còn nhất định phải dùng máu của nàng mới mở hộp ra. Nàng còn bảo thị nữ ra ngoài. Rõ ràng cho thấy đây là chí bảo do Tử Mị Hoàng đưa cho Mị Nhi. Bảo vật như vậy hắn sao có thể dễ dàng luyện hóa được? Nếu như là vật vô cùng quan trọng đối với Mị Nhi, cho dù hắn luyện hóa cả đời cũng sẽ không an lòng.

Ánh mắt Mị Nhi có chút né tránh, Thiên Tôn Hiên Viên nhìn thấy Tiêu Lãng thật tình như thế, chỉ có thể giải thích:

- Đây là thần huyết do Thần Chí Cao ngưng tụ ra. Đây cũng không phải là máu đơn giản, mà máu bản nguyên của hắn. Loại máu này rất nhiều năm mới có thể ngưng tụ được một giọt, cơ bản đều để cho đời sau sử dụng. Hiệu quả... Không biết thế nào! Chỉ có điều con cháu Thần Chí Cao cơ bản đều có thể đột phá đến Thiên Tôn, hẳn là có quan hệ với máu Thần Chí Cao này.

- Hồ đồ!

Sắc mặt Tiêu Lãng đột nhiên trầm xuống, đậy nắp hộp lại, trừng mắt với Mị Nhi mắng:

- Đây là phụ hoàng muội đưa cho muội dùng để tu luyện, sao muội có thể cho ta? Thực sự là quá hồ đồ!

Tử Mị Nhi bị Tiêu Lãng mắng một hồi, trong đôi mắt đã ửng đỏ, có chút oan ức nhìn Tiêu Lãng, một hồi lâu sau mới lên tiếng:

- Tiêu đại ca, đại ca luyện hóa đi. Mị Nhi... trước đây đã... luyện hóa một giọt máu của Thần Chí Cao...

Sắc mặt Tiêu Lãng càng âm trầm hơn, trừng mắt Mị Nhi lạnh lùng nói:

- Tốt, bây giờ muội còn dám nói dối ta, học ở đâu được thói xấu như vậy! Có phải muốn ta lập tức rời khỏi Yêu Vực hay không? Muội còn nhận ta là Tiêu đại ca sao?

- Không, không cần! Tiêu đại ca, Mị Nhi sai rồi, đại ca đừng đi! Sau này, Mị Nhi không dám tiếp tục nói dối nữa!

Nước mắt Mị Nhi nhất thời trút xuống, ôm chặt lấy eo Tiêu Lãng, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Thiên Tôn Hiên Viên nhìn thấy thiếu chút nữa thì nổi giận đánh Tiêu Lãng một trận.

Tử Mị Nhi là ai? Đó là cô con gái nhỏ mà Tử Mị Hoàng yêu nhất. Hắn và Tử Thiên Nhận muốn nịnh bợ còn không có cơ hội. Ngược lại Tiêu Lãng được lợi còn mắng nàng. Nếu như Mị Nhi thật sự làm sai thì thôi. Người ta một lòng đối xử tốt với ngươi, nhưng lại đổi lấy lời mắng của ngươi? Tiểu tử ngươi muốn nghịch thiên hay sao?

- Cất nó lại đi!

Tiêu Lãng không nhìn Thiên Tôn Hiên Viên nổi giận nói. Sau khi thấy Mị Nhi nghe lời cất lại, lúc này vẻ mặt hắn mới hoà hoãn lại. Hắn ngồi xổm xuống ôn nhu lau nước mắt cho Mị Nhi, khẽ giọng nói:

- Mị Nhi, nói dối là một thói quen không tốt. Bất kể là xuất phát từ thiện ý hay cố ý lừa gạt, ta cũng không hy vọng muội có khuyết điểm này. Tiểu Mị Nhi ở trong lòng ta, là tiểu công chúa đáng yêu nhất thuần khiết nhất. Ta hi vọng muội vĩnh viễn giữ nguyên một trái tim thuần khiết, không nên bị dơ bẩn trong thế giới này làm ô nhiễm. Máu Thần Chí Cao này là tình yêu thương sâu đậm của phụ hoàng muội đối với muội. Nó cũng không phải là một bảo vật tầm thường. Muội sao có thể lấy phụ thân muội để tặng cho người khác?

Tử Mị Nhi liên tục gật đầu. Trong ánh mắt nàng hoàn toàn không có tạp chất. Nàng cắn môi nói:

- Tiêu đại ca, Mị Nhi biết, lần này thật sự là do Mị Nhi sai.

Lúc này Tiêu Lãng mới nở nụ cười, kéo Mị Nhi vào trong lòng, một tay vuốt mái tóc tím của nàng, còn một tay khẽ xoa sau lưng nàng nói:

- Tiểu Mị Nhi nhà ta là ngoan nhất. Tiêu đại ca vĩnh viễn yêu mến Mị Nhi.

Một tiếng vỗ tay vang lên. Cấm chế trong gian phòng lóe lên. Cửa lớn đột nhiên mở ra. Một mỹ phụ trung niên dẫn theo một đám thị nữ đi đến. Ánh mắt ôn hòa của nàng nhìn Tiêu Lãng, chân thành cười nói:

- Tiêu Lãng, Mị Nhi có đại ca như ngươi, thật sự là phúc khí của cả đời con bé. Hôm nay ta cho ngươi một lời hứa, không quan tâm là lúc nào, cửa lớn Tử Đế Cung vĩnh viễn mở rộng với ngươi.

Tiêu Lãng và Thiên Tôn Hiên Viên liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Ngay lập tức hai người liền nghĩ thông suốt. Mị Nhi không nói dối. Dạ Hậu thật sự đi ra ngoài, chỉ có điều vừa vặn mới trở về? Chắc hẳn nhận được lời bẩm báo của thị nữ, nàng liền chạy tới đây. Còn cấm chế? Tử Đế Cung này là nhà của các nàng, cấm chế có hay không thì có gì khác nhau?

Thiên Tôn Hiên Viên âm thầm kinh sợ, mồ hôi lạnh ướt sũng toàn thân. Sợ là vừa nãy nếu Tiêu Lãng trực tiếp luyện hóa máu Thần Chí Cao, nhất định sẽ gặp phải chuyện xấu. Thứ tôn quý như thế này, Tử Mị Hoàng cũng không có nhiều lắm? Mà hắn biết rõ lai lịch thứ này còn bảo Tiêu Lãng luyện hóa, sợ là sen ngũ sắc sẽ bị nhỡ. Ấn tượng về Tiêu Lãng cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Nghĩ tới đây, đánh giá của Thiên Tôn Hiên Viên đối với Tiêu Lãng lại cao hơn một chút. Bảo vật quý trọng như vậy, vừa nãy tâm thần của hắn bị ngoại vật làm rối loạn. Tiêu Lãng lại có thể giữ nguyên ý muốn của mình, bất kể là tâm tình tu vi hay là tình cảm yêu thương thuần túy của hắn đối với Mị Nhi, đều đáng để người ta bội phục.

Vèo!

Trong tay Dạ Hậu chợt hiện ra hai chiếc hộp ngọc, lần lượt bắn tới trong tay Tiêu Lãng và Thiên Tôn Hiên Viên. Ánh mắt của nàng nhìn về phía Thiên Tôn Hiên Viên thản nhiên nói:

- Đây là một cây sen ngũ sắc. Ngày mai ngươi khởi hành về Thần Vực đi.

Thiên Tôn Hiên Viên buồn bã một hồi. Vừa nãy hành động nóng vội của hắn lập tức nhận được sự báo ứng. Nhân vật lớn quả nhiên không có một ai không phải là kẻ lãnh khốc tuyệt tình. Chỉ có điều sen ngũ sắc đã tới tay, ngược lại hắn đã đủ hài lòng.

Không chờ hắn cảm ơn, Dạ Hậu nghi hoặc nhìn Tiêu Lãng nói:

- Đây là một giọt máu Thần Chí Cao, nếu ngươi cầu Mị Nhi, ta cũng không thể khiến ngươi thất vọng. Đám người Chiến Ma khởi hành trước, ngươi ở lại đây thêm một thời gian ngắn nữa chứ? Chờ thêm một thời gian, ta sẽ sai người đưa ngươi về Thần Vực.

Dạ Hậu nói nhẹ nhàng, nhưng cũng không thể nghi ngờ. Thân là Đế hậu bộ tộc Tử Mị Đằng, tuy rằng mấy lần gặp mặt nàng vẫn rất hòa hợp, nhưng một khi phát uy vẫn có khí phách của một người thượng vị, không cho người khác phản bác.

Thiên Tôn Hiên Viên và Tiêu Lãng đồng thời hành lễ cảm ơn. Chỉ có điều Tiêu Lãng trầm ngâm một lát, vẫn cắn răng liếc mắt nhìn Mị Nhi một cái nói:

- Đa tạ Dạ Hậu ưu ái, ta rất lâu không trở lại Thiên Châu thăm vợ con. Ta thấy vẫn nên đi cùng thúc thúc. Sau này có thời gian ta sẽ trở lại thăm Mị Nhi.

- A? Không, không nên! Tiêu đại ca, tại sao đại ca có thể đi nhanh như vậy? Mị Nhi không muốn. Không phải đại ca còn muốn tìm Tiểu Bạch sao? Mị Nhi đã sai người ta tìm kiếm. Đại ca ở đây thêm mấy tháng nữa đi!

Mị Nhi vừa nghe liền vội vàng kêu lên. Nhưng Tiêu Lãng lại ôn nhu xoa đầu nàng, mỉm cười không nói. Sở dĩ hắn muốn đi cùng Thiên Tôn Hiên Viên, không phải vì hắn không muốn ở lại cùng Mị Nhi. Chung quy hắn vẫn cho rằng cùng đi thì phải cùng trở lại. Bọn họ đều đi, một mình hắn lưu lại không có ý nghĩa.

Về phần Tiểu Bạch, hắn cơ bản đã tuyệt vọng. Bộ tộc Tử Mị Đằng muốn tìm một con linh thú còn không phải rất đơn giản sao? Nếu như Tiểu Bạch sống sót, sợ là hai ngày đã có thể tìm được. Nhưng hiện tại một chút tin tức cũng không có...

Còn cả chuyện Âu Dương Lãnh Yên nữa, hắn cơ bản cũng không dám hy vọng xa vời! Vừa nãy trong giọng nói Dạ Hậu không nói một câu nào tới Tử Mị Hoàng, hiển nhiên trong thời gian ngắn sợ là sẽ không về được. Cũng nói Tiêu Lãng ở trong lòng Tử Mị Hoàng phân lượng không đủ, bằng không dù sao cũng sẽ nhắn lại một câu.

Hắn là một người kiêu ngạo. Nếu người khác xem thường hắn, hắn cần gì quan tâm ngươi là Thiên vương lão tử hay là Thần Chí Cao?

Quả nhiên, Dạ Hậu cũng không có ý giữ lại thêm, chỉ nói một câu sau đó rời khỏi:

- Hài tử này sao lại bướng bỉnh như vậy? Vậy cũng tốt, ngươi và Chiến Ma ở lại năm ngày đi. Trong mấy ngày này cố gắng ở cùng với Mị Nhi. Vẫn câu nói kia, Tử Đế Cung bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.