Sau Khi Viết Nam Thần Vào Tiểu Thuyết Tui Có Được Người Thật

Chương 7: Hỗn loạn




Tư Mã Duệ nhẫn nại tính tình khảo giáo công khóa cho Tư Mã Diễm mất cả buổi chiều, dùng xong vãn thiện, cuối cùng cũng tới giờ đi ngủ.

Du Phức Nghi mới vừa tắm rửa xong, tóc còn chưa khô đâu, đã bị hắn lôi kéo lên giường, thành thạo cởi sạch sẽ.

Gấp gáp như vậy khiến nàng muốn há mồm răn dạy, ai ngờ hắn thò môi qua lấp kín miệng nàng.

Đầu lưỡi cạy hàm răng chui vào, quấn quýt lưỡi của nàng.

Nàng không có thói quen răng môi lẫn lộn như thế, cảm giác cả người đều bị hút đi linh hồn.

Khiến nàng có cảm giác giống như đang ở nơi hoang dã xung quanh không có người, cô đơn thê lương.

Quá hoảng sợ nàng vội vàng giơ tay đẩy ngực hắn, chân đá đạp lung tung, muốn ngăn cản hắn.

Nhưng hắn đang lên đồng, hoàn toàn không để ý tới nàng đang khoa chân múa tay.

Ước chừng thời gian uống chén trà nhỏ mới tách ra, cả người hô hấp khó khăn, Du Phức Nghi bị lăn lộn đến chóng mặt nhức đầu.

Tư Mã Duệ cũng có chút thất thần, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, đưa tay mò xuống.

Đặt lên nơi thần bí của nàng, ai ngờ lại sờ ướt cả tay, hán đột nhiên ngẩn người.

Trong đầu linh quang chợt lóe, giống như hoảng hốt lại hiểu ra cái gì đó, lập tức phủ người lên thân nàng, môi phủ lên môi nàng, tiếp tục...

Du Phức Nghi không biết khi nào thì hắn xông vào hợp nhất với mình, cũng không biết khi nào hắn bắt đầu hành quân lặng lẽ.

Miệng nàng vẫn bị hắn hôn không ngừng, cả người đều bị hắn hôn hít mà hồ đồ u mê, giống như bị mất trí nhớ, suốt quá trình cày cấy nàng hoàn toàn không nhớ rõ.

Vẻ mặt Tư Mã Duệ thoả mãn vô cùng, kéo nàng ôm vào trong ngực, một hồi thì sờ sờ đầu nàng.

Một hồi lại cúi đầu hôn đôi môi sưng đỏ của nàng, một hồi lại bỏ tay vào trong chăn, nhéo mông nàng, năm lần bảy lượt lăn lộn khiến nàng tỉnh ngủ, tức giận mắng:

- Đã lúc nào ròi, còn lăn lộn, ngài không mệt, nhưng thằn thiếp mệt muốn chết đây.

- Được được được, không sờ nữa, chúng ta ngủ.

Tư Mã Duệ tốt tính xoa xoa đầu nàng, an tĩnh nhắm mắt.

Sáng hôm sau.

Du Phức Nghi trang điểm chải chuốt đâu vào đấy, đồ đệ của Triệu Hữu Phúc là Tống Tiểu Hỉ ôm hộp gỗ lưu kim tiến vào.

Sau khi quỳ gối làm đại lễ, vẻ mặt vui mừng nói:

- Hôm nay là phương thần của nương nương, nô tài chúc nương nương mỗi năm mỗi tuổi giống như sáng hôm nay, vĩnh viễn xinh đẹp như hoa.

Lời này tuy ngắn gọn nhưng lại nói được điểm mấu chốt, trong hậu cung, nữ nhân nào mà không hy vọng vĩnh viễn xinh đẹp như hoa?

Du Phức Nghi nâng tay, cất cao giọng nói:

Thưởng.

Tiểu Mãn đưa hà bao cho Tống Tiểu Hỉ, Tống Tiểu Hỉ tiếp nhận, lại hành lễ với Du Phức Nghi.

Sau đó mới đem hộp gỗ mở ra, đưa đến trước mặt Du Phức Nghi, nói:

- Đây là thọ lễ mà hoàng thượng chuẩn bị cho nương nương.

Thấy Du Phức Nghi chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, Tống Tiểu Hỉ nghĩ nàng không hài lòng, vội giải thích:

- Tuy dương chi bạch ngọc không hiếm lạ, nhưng khó tạo thành bộ trang sức, là thủ nghệ của Đại Lý quốc làm ra, năm trước Đoạn thế tử của Đại Lý quốc tự mình cống nạp qua, hoàng thượng luyến tiếc không thôi, vẫn lưu trữ trong tư khố không ban cho ai, hôm nay là phương thần của nương nương, hoàng thượng mới bỏ qua mà lấy ra.

Không thể không thừa nhận Tư Mã Duệ rất biết dụ dỗ, nếu đưa vàng bạc đá quý, chưa chắc Du Phức Nghi để ở trong mắt.

- Làm phiền hoàng thượng bận tâm.

Du Phức Nghi gật đầu, liếc nhìn Tiểu Mãn phân phó:

- Hôm nay mang bộ này đi.

Tiểu Mãn tay chân lanh lẹ đổi mới toàn bộ trang sức, đem vòng bạch ngọc đeo vào tay trái của Du Phức Nghi, ở giữa gắp đằng vòng, phòng ngừa hai vòng chạm nhau.

Trang điểm đầu tóc xong, Tiểu Mãn mang giày thêu ra, Tống Tiểu Hỉ thấy thế, vội cáo từ:

- Nương nương đang bận rộn, nô tài không dám quấy rầy nữa, nô tài cáo lui.

- Đi đi.

Du Phức Nghi cho hắn lui xuống, rồi mới đưa chân ra, lại thấy Thường mỹ nhân đi vào, hét to nói:

-Ai da nha, đừng mang đôi hài đó, thần thiếp đã làm một đôi khác, từ đầu đến chân đều phải là đò mới, như vậy mới có may mắn.

Nói xong cầm hộp gỗ mở ra, lấy một đôi Hỉ Thước Đăng Chi, ngồi xổm xuống, tự mình giúp Du Phức Nghi mang vào, rồi lại cẩn thận đánh giá một phen, lúc này mới cười nói:

Chân nương nương thật thon dài, khiến đôi hài của thần thiếp nhìn đẹp mắt hơn nhiều.

Các ngươi một cái hai cái đều mở miệng khen ngợi ta, này còn chưa có ăn thọ tửu đâu, ta đã say trước rồi.

Du Phức Nghi bất đắc dĩ cười cười, sau đó dịu giọng cảm động nói:

- Lại lấy thứ tốt của ngươi rồi, thật là đa tạ.

- Tàn thiếp không có thọ lễ gì tốt, chỉ có thể vì nương nương làm đôi hài mà thôi.

Thường mỹ nhân cười ngượng ngùng, ánh mắt quét tới trang sức dương chi bạch ngọc trên đầu Du Phức Nghi, khen nói:

- Nương nương bộ đỏ trang sức này thần thiếp chưa từng thấy qua, là hoàng thượng hay là thái hậu đưa thọ lễ qua? Cũng thật đẹp, xứng vớiy phục của nương nương, càng tôn lên da mặt trắng nộn dáng vẻ thiên tiên.

- Hoàng thượng mới sai Tống Tiểu Hỉ đưa tới, nói cái gì mà cống phẩm của Đại Lý quốc, ta cũng không biết những đò vật này, chỉ là nhìn thấy chúng đa dạng không giống với trang sức của chúng ta, thay đổi cũng coi như mới lạ, nên sai Tiểu Mãn mang lên cho ta.

Du Phức Nghi thuận miệng giải thích một câu, rồi đứng dậy, kéo tay Thường mỹ nhân nói:

- Đi thôi, nên đi thỉnh an.

Một thân hồng y áo gấm đàu mang trang sức dương chi bạch ngọc, Du Phức Nghi rảo bước tiến vào Khôn Ninh Cung.

Lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Trương tiệp dư ghen tỵ khinh miệt nhỏ giọng nói với Phúc Tần đang ở bên cạnh:

- Không phải chỉ là phương thần thôi sao, cũng không phải là chỉnh thọ, trang điểm hoa hòe lộng lẫy như vậy làm gì.

Phúc Tần nhíu mày, coi như không nghe thấy lời Trương tiệp dư nói, lưu loát đứng lên nhún người hành lễ.

Sau khi Du Phức Nghi hành lễ với Vương hoàng hậu xong, liền đi đến chổ ngồi của mình, ngồi xuống, lúc này Vương hoàng hậu mới cười nói:

Ngày xưa Đức phi muội muội vẫn luôn yêu thích thuần tịnh, hôm nay đột nhiên thay đổi một thân y phục tươi sáng, thật khiến bổn cung phải lắp bắp kinh hãi, cẩn thận suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra hôm nay là phương thần của muội muội....Xem trí nhớ của bổn cung này! Cũng may lúc này đang chuẩn bị yến thọ cho thái hậu, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều có sẳn, đặt mấy bàn giống như tiệc tửu cũng không phải là chuyện khó.

Nói xong liền cất cao giọng:

Hôm nay bổn cung làm chủ, các vị tỷ muội đều đến Trường Xuân Cung ăn thọ tửu đi, các ngươi nói coi, được không?

Du Phức Nghi vội chối từ nói:

Cũng không phải là chỉnh thọ, ăn chén mì trường thọ là được rồi, sao có thể để nương nương tốn kém?

Không đáng gì, chỉ là mượn cơ hội này để đám tỷ muội ở chung một chỗ vui đùa với nhau mà thôi, ngươi đừng  có chối từ.

Vương hoàng hậu xua xua tay, sau đó phân phó Diêu Hoàng:

Đi đến Ngự Thiện Phòng nói với Tào tổng quản một tiếng, phải nói hắn tận tâm mà làm, nếu không tận tâm, chính là không cho Đức phi muội muội mặt mũi, ta sẽ hỏi tội hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.