Sau Khi Viết Nam Thần Vào Tiểu Thuyết Tui Có Được Người Thật

Chương 27




Trong đầu Hạ Úc Huân phút chốc biến thành đầu tàu, sôi trào thét chói tai.

A a a! Thật đáng yêu a! Cậu bé thật đáng yêu a!

Vẻ mặt thuần khiết vô tội kia, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp kia, biểu tình đáng thương hệt như thú cưng bị chủ nhân vứt bỏ……

“Chị à, đau quá, thổi thổi!” Thiếu niên yếu ớt mà nỉ non.

“Được được! Chị sẽ thổi giúp em, thổi giúp em nha!” Hạ Úc Huân đầu óc choáng váng, vội không ngừng lại gần nhẹ nhàng thổi vết thương rất sâu trên cánh tay cậu.

Sauk hi đến gần nhìn rõ mặt cậu thiếu niên, trước mắt Hạ Úc Huân vô số sao lấp lánh…… Đứa nhỏ này thật xinh đẹp a!

Bất quá, đây không phải trọng điểm…… Trọng điểm là, dáng dấp tên này sao lại quen đến vậy?

A! Cô nghĩ tới! Cậu không phải là kẻ có tiền đi siêu xe đụng phải cô sao?

Thật là nhân sinh hà xử bất tương phùng a!(*)

(*): Đời người nơi nào không gặp lại.!

Đúng rồi, chính là cậu, không sai, đôi mắt cậu thiếu niên này như một cặp ngọc bích xinh đẹp, thật sự khiến người ta ấn tượng khắc sâu.

Một đôi? Ách! Ách? Hạ Úc Huân nhìn kỹ, phát hiện người này cư nhiên hệt như mèo Ba Tư, một con mắt màu lam, một con mắt kia là…… Màu tím?

Con mắt màu tím kia trong phút chốc hủy diệt hảo cảm Hạ Úc Huân với cậu, cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, xoạt một tiếng đứng lên, xoay người muốn đi.

Thiếu niên thấy thế vội vàng nắm ống quần cô, nói: “Chị à, đừng bỏ rơi em!”

Con mắt lam ngập nước đáng yêu kia, thật là nhìn thấy mà thương, nhưng, con ngươi màu tím kia thật sự là có đủ chán ghét.

Hạ Úc Huân nhìn mắt trái, lại nhìn mắt phải, bởi vì nửa ngày cũng chưa quyết định rốt cuộc muốn quản người này hay không.

Cuối cùng, Hạ Úc Huân ngữ khí lạnh nhạt nói, “Tôi cho cậu 120 đồng gọi xe cứu thương, vậy đã là tận tình tận nghĩa.”

“Chị à, em không cần đi bệnh viện, chị có thể cho em ở lại một đêm hay không?” Thiếu niên tiếp tục ngước khuôn mặt vô tội xinh đẹp hướng Hạ Úc Huân phóng điện.

“Không được!”

“Chị à……”

“Này! Tiểu tử! Em đừng được một tấc lại muốn tiến lên một thước a!” Hạ Úc Huân ý đồ đem chân mình bị túm rút trở về.

“Chị à, chị không cần em sao?”

Tên kia đem vết máu tro bụi không quan tâm mà hướng quần trắng của cô chùi chùi.

Hạ Úc Huân nhìn tay có chút run, tự kiềm chế xúc động muốn đá bay cậu ta ra, tức giận nói, “Fuck! Lão nương khi nào cần qua cậu!”

Người này có phải đầu óc có vấn đề hay không?

Ngày đó còn kiêu ngạo mà kêu cô dì, hiện tại liền làm nũng mà gọi cô là chị, cònvới bộ dạng câu nhân như vậy.

Đây không phải dẫn dụ người phạm tội sao?

Hay cậu ta là nhân cách phân liệt? Hay là…… tính cách đột biến sau khi say?

Có vẻ như Lãnh Tư Thần cũng từng có tình huống như vậy, tên kia nếu say đến một trình độ nhất định, thường xuyên sẽ làm ra chuyện không thể tưởng tượng được……

Một lần ấn tượng tương đối khắc sâu chính là……

Mùa hè năm mười tám tuổi, anh say sau đó mộng du nhảy qua cửa sổ bò đến bên giường cô, sau đó……

Liền như vậy ngủ cả đêm.

Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Hạ Úc Huân cả kinh thiếu chút nữa đem đầu lưỡi cắn rớt, anh lại quần áo cởi một nửa, nghiêng người, vô tội mà xoa xoa mái tóc hỗn độn, nói một câu: “Hạ Úc Huân, cô bản lĩnh càng lúc càng lớn!”

Fuck! Rõ ràng là chính anh chạy tới, còn oan uổng cho là cô kéo anh tới, bản lĩnh cô lớn sao? Cô muốn có bản lĩnh này còn đến nỗi hồ đồ cho tới hôm nay phải đau buồn ra nông nỗi này sao?

Thiếu niên lã chã chực khóc mà cắn môi, “Thiên sứ tỷ tỷ, đừng bỏ rơi em có được không?”

Hạ Úc Huân ngẩn ra, tất cả lửa giận đều bị cả kinh trong nháy mắt mất đi một nửa.

Thiên sứ tỷ tỷ…… Thiên sứ tỷ tỷ! Tiểu tử này cư nhiên gọi cô thiên sứ tỷ tỷ! Cậu có phải mắt mù rồi hay không a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.