Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn

Chương 45: Tiểu Minh Căng 2




Chương 4

Editor: Mèo tam thể

Bạch Thần biết rất rõ tính cách của Lư Dương, cho nên Bạch Thần không nói, Lư Dương cũng biết điều mà không truy hỏi.

Đồ ăn đều là Lư Dương gọi, đều là món mà Bạch Thần thích ăn.

Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, Lư Dương dù đã cố nhưng vẫn không nhịn được mà xoa đầu Bạch Thần, tóc cậu đen bóng mềm mại, xúc cảm rất tốt.

Đáng tiếc, anh có tà tâm bên trong người nên cũng không dám manh động.

Bởi vì anh cảm thấy được Bạch Thần không phải là loại người sẽ lưu luyến không bỏ, dù sao lúc trước Lư Dương cũng đã ngầm ám chỉ Bạch Thần nên tìm một người bạn trai, kết quả Bạch Thần mỗi lần đều dị thường kiên quyết đem đề tài đẩy trở lại.

Sau đó Lư Dương cũng không nói nữa, anh nghĩ, thời gian còn dài, Bạch Thần cũng không có quá nhiều tiền, tạm thời sẽ không có cơ hội rời khỏi công ty, cơ hội của anh vẫn còn.

Nghĩ tới đây, Lư Dương liền mỉm cười với Bạch Thần, gắp cho cậu một đũa đồ ăn.

Bởi vì Lư Dương lái xe tới, cho nên cơm nước xong Lư Dương chủ động đề xuất muốn đưa Bạch Thần trở về kí túc xá, Bạch Thần đương nhiên sẽ không từ chối.

Hai người từ trong phòng đi ra, Lư Dương vốn ban đầu đi trước, kết quả đi đến thang máy anh liền phát hiện mình để quên điện thoại di động, vội vã quay đầu trở về lấy.

Bạch Thần liền đứng ở cửa thang máy đợi Lư Dương.

Cậu một bên chờ Lư Dương, một bên tuỳ tiện nhìn xung quanh.

Ngay tại lúc này, một anh chàng đẹp trai trên người bận tây trang đi vào, thân hình hắn cân xứng, thong dong đi lại, thần sắc hững hờ mang theo vài phần lạnh lùng.

Bạch Thần chỉ vừa liếc mắt nhìn liền cảm thấy máu trên người lập tức vọt hết lên đỉnh đầu, có thứ gì đó trong lòng cậu bùm bùm nổ ra.

Một giây sau, Bạch Thần liền quay đầu chạy.

Lư Dương lúc này vừa vặn từ bên trong đi ra, hắn thấy Bạch Thần một mặt kinh hoảng hướng hắn chạy tới liền vội vã ngăn cản, thấp giọng hỏi. “Làm sao vậy?”

Bạch Thần cũng không biết phải nói gì, cậu chỉ là lôi Lư Dương đi, nhẹ giọng nỉ non nói. “Chúng ta trở về lô ghế riêng đi.”

Lư Dương nhìn biểu tình của Bạch Thần giống như là gặp phải cái gì không muốn gặp liền hiếu kì – dù sao bình thường Bạch Thần gặp chuyện đều giữ vẻ mặt bình tĩnh, anh là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thần kinh hoảng thất thố như vậy.

Mím mím môi, Lư Dương ngoái cổ nhìn xuống dưới tầng, nhưng lúc này người đã biến mất, anh cũng chẳng thấy gì.

Lư Dương thất vọng, sau đó liền lợi dụng thời cơ mà nắm vai Bạch Thần, một bên thấp giọng an ủi cậu, một bên ôm cậu hướng về lô ghế lúc trước.

Tiến vào lô ghế riêng, Lư Dương để Bạch Thần hãy còn đang kinh hoảng ngồi xuống, sau đó tự mình đóng cửa, rót một chén trà nóng đưa tới. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bạch Thần hiện tại vô cùng hoảng loạn, cậu chỉ biết mím môi thật chặt, lắc lắc đầu.

Lư Dương nhìn lông mi Bạch Thần đang không ngừng run rẩy, môi mỏng nhạt màu đều đã bị cậu cắn ra thành đỏ tươi, thoáng suy đoán một chút, hỏi. “Sẽ không phải là công ty đòi nợ tới chứ?”

Bạch Thần nghe vậy hơi sững sờ, cậu bỗng nhiên nhận ra biểu hiện của mình có hơi khoa trương.

Mà cũng không biết tại sao, vừa nhìn thấy Lục Hành Vũ, tim Bạch Thần liền đập nhanh hơn.

Đương nhiên, Bạch Thần không ngốc, cho nên cậu cố gắng bình ổn tâm tình của mình, liền thuận theo phỏng đoán của Lư Dương, nói, “Là bọn chúng, cho nên em mới sợ như vậy.”

Lư Dương nghe thế, liền cảm thấy thương cảm, vì vậy anh liền vỗ vai Bạch Thần trấn an, xoa đầu cậu, thấp giọng nói. “Không có chuyện gì không có chuyện gì, đây là nơi công cộng, bọn chúng không dám càn quấy đâu.”

Bạch Thần đương nhiên biết như vậy, liền yên lặng gật gật đầu.

Lư Dương thấy thế, còn muốn ăn thêm chút đậu hũ, nhưng lại cố tình vào lúc này có ai đó gõ cửa phòng của bọn họ.

Lư Dương hơi nhướng mày, liền đứng lên, nói vang. “Ai đấy?”

Ngoài cửa trầm mặc một chút, rồi truyền tới một giọng nam trầm thấp. “Làm phiền một chút.”

“Cậu lầm người rồi.” Ngữ khí của Lư Dương đã hơi không kiên nhẫn.

“Lư Dương tiên sinh phải không?”

Lư Dương ngây ngẩn cả người.

Một giây sau, Lư Dương liền cúi đầu đẩy Bạch Thần một cái, thấp giọng nói. “Thần Thần, em mau trốn vào phòng rửa tay đi!”

Bạch Thần biết rõ mọi chuyện, biết người ngoài kia không phải là bọn đòi nợ, nhưng tâm lý vẫn có chút rối mắc.

Vì vậy cậu liền vội vàng đứng lên đi vào trong buồng rửa tay.

Lư Dương nhìn cửa phòng rửa tay đóng kĩ rồi mới đi mở cửa, đối phương là một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen, đeo kính râm trông rất thần bí.

“Lư Dương tiên sinh?” Người đàn ông kia nhìn thấy Lư Dương, khách khí mở lời.

“Có chuyện gì sao?” Lư Dương nhìn một thân tràn đầy khí tức lạnh lẽo của người này liền không tự chủ được mà dịu giọng xuống.

“Là như vậy, tổng giám đốc của chúng ta là bạn của Bạch Thần tiên sinh. Trùng hợp nghe nói thấy hai vị đang ở đây, liền muốn mời hai vị đi tâm sự một chút.”

Lư Dương nghe ngữ khí trầm thấp của người kia liền có chút lúng túng, mấu chốt là do nội dung của lời nói kia.

Người bình thường làm sao mà biết được mình với Bạch Thần đang ở đây ăn cơm?

Lư Dương run lập cập, mà nghĩ đến Bạch Thần, anh vẫn nói. “Bạch Thần đã về trước rồi.”

Nói xong, Lư Dương đành kéo cửa ra cho ông ta nhìn.

Người đàn ông kia thấy thế, ánh mắt quét qua chỗ đống bát đĩa chất đống, sau đó ngưng lại tại cửa phòng rửa tay đóng kỹ.

Thấy người kia nhìn về phía phòng rửa tay, tim Lư Dương như muốn nhảy ra, may mà ông ta không nói gì, chỉ “Xin lỗi” một tiếng liền đi ra.

Ông ta vừa đi, Lư Dương liền vội vã sập cửa lại.

Bạch Thần đương nhiên là nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, cậu bỗng nhiên nhớ tới người ban ngày theo dõi mình, nhất thời cả người đều sợ hãi.

Sẽ không phải thật sự bị bọn đòi nợ theo dõi đi?

Lư Dương đi thật nhanh đến cửa phòng vệ sinh, kéo ra liền vội vã nói với Bạch Thần, “Chúng ta phải đi mau!

Bạch Thần vội vã gật đầu.



Lư Dương rất quen thuộc với Đường Triều, cho nên hai người từ lối thoát hiểm đi ra, lần này Lư Dương cũng đặc biệt lưu tâm, không phát hiện ra kẻ theo dõi nào.

Lên xe, Lư Dương vừa khởi động xe vừa nói với Bạch Thần. “Hay là đêm nay em ở lại chỗ của anh đi? Em về nhà một mình như vậy rất nguy hiểm.”

Bạch Thần nghe Lư Dương nói, trong lòng hơi động, nhưng rồi cậu vẫn lắc đầu, nói. “Không sao đâu, hôm nay hắn cũng đâu có ra tay với em, với cả tiền của em rất nhanh liền chuẩn bị xong rồi.”

Trước đó Bạch Thần dường như đã phát hiện Lư Dương có điểm mờ ám với cậu, cũng không quá thân thiết với anh, nên cậu vẫn chưa bao giờ đến nhà Lư Dương, cũng rất ít khi đem Lư Dương về kí túc xá.

Nhưng tại Lư Dương vẫn chưa nói ra, luôn dùng phương thức ‘anh trai tốt’ mà đối xử với Bạch Thần, nên cậu căn bản vẫn chưa tìm được lý do cự tuyệt.

Có một khoảng thời gian, Bạch Thần thử xa cách với Lư Dương, nhưng sau đó Lư Dương liền tự đứng trước mặt cậu mà xin lỗi, hỏi xem anh khi nào đã đắc tội với cậu.

Thế là Bạch Thần liền mềm lòng.

Cậu biết đấy chính là khuyết điểm của mình, nhưng mà cậu cũng không có cách nào đổi được…

Đem Bạch Thần về đến tận cổng kí túc xá, Lư Dương rất muốn cùng cậu đi lên, nhưng Bạch Thần lại kiên trì nói nơi này không cho đỗ xe, sợ Lư Dương bị phạt.

Lư Dương hết cách, cũng chỉ có thể tức giận rời đi.

Bạch Thần nhìn bóng lưng xa xa của Lư Dương, rũ mắt nghĩ, đến lúc cậu kí hợp đồng trở thành tình nhân của người khác, chắc Lư Dương cũng đã tuyệt vọng rồi.

Trở về phòng ở của mình, cậu bật đèn lên rồi tiến tới phía tủ quần áo, bắt đầu tìm mấy món hàng hiệu mà mình vẫn còn mặc vừa – ngày mai đi kí hợp đồng chắc chắn sẽ gặp kim chủ, cậu cũng không thể nào mà ăn mặc tuỳ tiện như khi đi khám sức khoẻ.

Mới vừa lấy ra vài món quần áo đặt lên giường, di động của Bạch Thần liền vang lên.

Vốn tưởng là Lư Dương gọi tới, rốt cuộc lại là Trần Trí.

Bạch Thần theo bản năng mà nhăn mặt, nhưng cậu vẫn nhanh chóng nhận điện thoại. “Xin chào, anh Trần.” Cậu biết rằng người khác thường gọi gã là ‘Trần tổng giám’, nhưng gã vẫn châm chước khi cậu gọi ‘anh Trần’, Bạch Thần biết đây là điểm khiến gã mềm lòng, liền tận dụng triệt để.

Trần Trí nghe thấy tiếng Bạch Thần gọi ‘anh Trần’ này, tâm tình tốt lên một chút, sau đó gã liền dùng ngữ khí nghiêm túc hỏi. “Cậu ngày hôm nay cùng Lư Dương ra ngoài ăn cơm?”

Bạch Thần nhất thời sững sờ. “Anh Trần, sao anh biết?”

“Cậu đừng có hỏi làm sao tôi* biết!” Trần Trí nặng nề mắng một tiếng. “Tính cách của Lư Dương cậu còn chưa rõ sao? Bạn trai bạn gái của hắn còn tập hợp lại thành một đội bóng rổ được, cậu thế mà còn qua lại với hắn?”

*bình thường Trần Trí đều gọi cậu xưng anh mày với BT, nhưng lúc này giận quá mới xưng tôi, như kiểu bố mẹ mình giận là hay ‘tôi nói cho anh chị biết’ ấy.

Bạch Thần nhất thời nghẹn lời.

Điều Trần Trí nói là sự thật, mà Bạch Thần cũng biết tuy rằng Lư Dương thay người như thay quần áo, nhưng cũng chưa từng bắt cá hai tay, nếu không thì anh đã bị đánh thành một cục từ lâu rồi. Mà Bạch Thần trước giờ cũng không hay chú ý mấy tiểu tiết như vậy.

Bất quá Bạch Thần cũng không hề biện giải cho Lư Dương, vì cậu biết rằng Trần Trí đang lo lắng cho cậu, cho nên đành thấp giọng phụ hoạ nói. “Vâng, em sẽ chú ý.”

Trần Trí nghe thế, thoáng bình tĩnh trở lại, sau đó nói. “Ngày mai kí hợp đồng, cậu mau chóng thu dọn đồ đạc đi, cũng đừng dây dưa với Lư Dương nữa. Lục tổng bên kia rất không thích loại người đã có người mới mà còn vương tơ tình, biết rõ chưa?”

Bạch Thần nghe thế, tay không khỏi siết thành nắm đấm.

Nói tới nói lui vẫn dính tới vị kim chủ kia, bất quá Bạch Thần phân tích phải trái một hồi, vẫn ngoan ngoãn rũ mắt, dùng hết sức kìm chế tâm tình xuống, chậm rãi trả lời. “Vâng, em biết rồi.”

Trần Trí có được câu trả lời của Bạch Thần liền hài lòng cúp điện thoại, sau đó lại vội vã đánh một cuộc điện thoại cho Lục Hành Vũ.

Bạch Thần bên này thì lại lâm vào tình cảnh tự giận chính mình.

Bạch Thần đang định vùng lên, nhất thời nhớ tới số tiền mình còn đang nợ, nhất thời lại xìu xuống.

Cậu trông có vẻ không quan tâm lắm về chuyện xảy ra ban tối, nhưng thật ra trong lòng so với Lư Dương còn hoảng sợ hơn. Ở cái thành phố này, cậu không gia đình không quyền không thế, nếu thật là vì tiền mà bị mấy người kia nhìn chằm chằm, Bạch Thần nghĩ một chút liền đổ một thân mồ hôi lạnh.

Thôi, nhịn đi…

Bạch Thần, cố gắng duy trì nguyên tắc của mình là được rồi.

Thầm ở trong lòng khuyên chính mình, nhưng móng tay lại một lần nữa bấm vào lòng bàn tay mềm mại.



Mà bên này, Trần Trí một bên chờ Lục Hành Vũ nhấc máy, một bên thầm trách người này lòng dạ thật thâm sâu, nhanh như vậy liền đem hành tung của cải của Bạch Thần sờ soạng rõ ràng.

Xem ra sau này muốn bấu víu quan hệ cũng phải cẩn thận.

“Ai đấy?”

Trần Trí còn đang lo tính toán chuyện sau này, thanh âm Lục Hành Vũ liền vang lên.

“Lục tổng, là tôi đây!” Trần Trí vội vã cười nói.

“Có việc?” Đối diện âm thanh vô cùng lạnh nhạt.

Trần Trí cấp tốc báo cáo, lấy lòng cười cười. “Thế này, tôi vừa mới cùng đứa bé kia bàn chuyện một chút, cậu ta đã đồng ý sẽ không lui tới với hạng người không sạch sẽ kia nữa rồi, Lục tổng ngài đừng để -“

“Tôi không hề nói ông có thể đi tìm cậu ấy.” Lục Hành Vũ ngữ khi băng hàn đánh gãy lời Trần Trí.

Trần Trí là lần đầu tiên nghe được tâm tình của Lục Hành Vũ trong lúc nói chuyện, có vẻ rất không vui.

Gã sợ đến chân đều nhũn ra, vội vàng nói. “Lục tổng ngài yên tâm, tôi tuyệt đối chưa từng đem chuyện ngài điều tra cậu ta nói ra!”

Đối phương trực tiếp cúp điện thoại.

Trần Trí nắm điện thoại nửa ngày, phát hiện ra mình hình như vừa làm một chuyện rất sai lầm.



tại sao tôi lại cảm thấy chap này nó dài hơn mấy chap trước nhẩy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.