Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về

Chương 463: Lại đây đứng để cho ta chém




TỪ TIỀN MẠN(*)

(*) Từ tiền mạn: Là tên một bài thơ của một nhà văn, họa sĩ Mộc Tâm, không rõ thời gian sáng tác.

Type: Thùy Miên

Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ và ấm áp ngập tràn thành phố, gió mát quấn quýt trên những mái hiên. An Nham chạy xe đạp trên con đường rợp bóng cây yên tĩnh. Cậu đeo tai nghe, đi giày thể thao, sau lưng khoác ba lô máy tính màu đen hệt như sinh viên đại học. Hôm nay thời tiết khá đẹp nên mọi hành động của cậu trông nhanh nhẹn hơn hẳn thường ngày. Khi cậu dừng xe đi vào tòa nhà Bộ Công an, anh bảo vệ còn tò mò hỏi: “Hôm nay, tâm trạng cậu tốt quá nhỉ?”

Lúc này, An Nham mới phát hiện khóe môi mình vẫn còn thấp thoáng nụ cười cong cong in trên cửa kính. Cậu lập tức mím môi khôi phục vẻ mặt bình thản, lạnh lùng.

Anh bảo vệ câm nín. Lại ra vẻ thâm trầm rồi!

An Nham đẩy cửa văn phòng ra. Bây giờ vẫn còn sớm, trong phòng không một bóng người. Cậu bật máy tính chơi game, tiện tay hack luôn nick của mấy tay game thủ khó chịu trong đó.

Cánh cửa bị đẩy ra lần nữa khiến cơn gió lạnh bất chợt ùa vào. Người đàn ông cao ráo, lạnh nhạt đưa tay giữ cửa, một cô gái nhỏ bé duyên dáng bước vào phòng, cất tiếng hỏi: “Ồ, An Nham đến rồi à?”

An Nham mất tập trung trong tích tắc, nhân vật trong game đã bị người ta giết chết. Cậu ngẩng đầu nhìn họ, gật lấy lệ: “Ừm.”

Hừm. Mấy ngày nay, một mình cậu trông coi văn phòng vô cùng nhàm chán, Bạc Cận Ngôn không có ở đây, cũng chẳng có vụ án nào mới. Thậm chí cậu đã đột nhập vào hệ thống của Bộ Công an ba, bốn lần để giết thời gian rồi. Haiz, cuộc sống thật buồn tẻ.

Dù dán mắt vào màn hình nhưng khóe mắt An Nham vẫn thỉnh thoảng liếc sang nhìn họ. Bạc Cận Ngôn treo vest lên giá, xắn tay áo đi pha cà phê.

An Nham gọi với theo: “Pha cho em một cốc luôn.”

Bạc Cận Ngôn dửng dưng trả lời: “Tôi chỉ pha cho Giản Dao thôi. Cậu không có tay à?”

Giản Dao ngồi xuống, lập tức cất lời: “Cận Ngôn, anh cũng pha cho cậu ấy một cốc đi, tiện tay mà.”

Bạc Cận Ngôn im lặng. An Nham nhếch môi cười đắc ý.

Giản Dao đặt một hộp bánh hoa đào trước mặt cậu, cười hỏi: “Sao cậu thích ăn ngọt như vậy?”

An Nham lấy một miếng bánh trong hộp cho ngay vào miệng: “Cảm ơn chị dâu.”

Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh cười khinh thường: “Chỉ trẻ con mới thích đồ ngọt.”

An Nham lườm anh rồi cất luôn hộp bánh vào ngăn tủ của mình.

Chuông báo giờ làm việc bắt đầu vang lên. Hương cà phê thấm đượm cả căn phòng, ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ thành từng mảng sáng ấm áp. Đó là một ngày đẹp đẽ và yên bình. Không có vụ án mới nên Bạc Cận Ngôn dành thời gian xem lại hồ sơ, Giản Dao viết báo cáo phân tích vụ án ở thành phố cổ, còn An Nham thống kê số liệu tội phạm mới nhất năm nay.

Sau khi Bạc Cận Ngôn về nước và phá được hàng loạt các vụ án lớn, cấp trên đặc biệt thành lập Tổ chuyên án của Phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm thuộc Bộ Công an hồi đầu năm nay. Giản Dao và An Nham được xem như cấp dưới của anh, thân phận tạm thời là cảnh sát hình sự. Bình thường họ sẽ phối hợp với Cục Cảnh sát thành phố trong quá trình điều tra phá án. Sau vụ án tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi, tính cả vụ ở thành phố cổ thì họ đã phá được ba vụ rồi.

“Đúng rồi, tuần trước Cục trưởng Nghiêm bảo sẽ điều một cảnh sát hình sự nữa cho tổ chúng ta. À, là người từ tỉnh khác đến.” An Nham lên tiếng.

“Có lý lịch không?” Bạc Cận Ngôn hỏi.

“Vẫn chưa gửi đến.”

Bạc Cận Ngôn “hừ” một tiếng: “Tôi không cần mấy kẻ tầm thường.”

An Nham và Giản Dao không để ý đến anh. Lát sau, anh lại tự lẩm bẩm: “Nhưng đúng là trong tay tôi không có cảnh sát hình sự thực thụ nào cả.”

An Nham buồn bực nói: “Chị dâu, bảo anh ấy im đi.”

Giản Dao nhất trí: “Im lặng!”

Cùng lúc đó, Phương Thanh kéo hành lý rời khỏi ga tàu hỏa Bắc Kinh. Anh thầm mắng ánh mặt trời ban trưa chói chang nhức mắt. Mới tháng Năm mà thành phố quỷ quái này đã nóng đến thế rồi. Thời tiết tệ hại như vậy thật không thể so với thành phố cổ bốn mùa xanh tươi êm dịu. Bất chợt, anh thấy mũi có phần khó chịu, liền hắt hơi một cái.

Hừm, ai đang chửi sau lưng anh đấy?

Phương Thanh kéo hành lý chen chúc lên tuyến xe buýt chạy qua Bộ Công an.

***

Buổi tối, Bạc Cận Ngôn đi ăn với người bạn chí cốt Phó Tử Ngộ.

Phó Tử Ngộ lái chiếc Cherokee lao vun vút trên con đường hướng đến Bộ Công an. Anh thắc mắc là tại sao Bạc Cận Ngôn về rồi mà anh vẫn phải giúp cậu ta lái xe đi rửa chứ? Hiện tại, ngoại trừ Giản Dao, không phải Bạc Cận Ngôn còn có thêm một chân sai vặt là An Nham sao? Cuối tuần trước, anh còn thấy cậu ta ăn chực ở nhà họ cơ mà? Tại sao công việc rửa xe vặt vãnh này cuối cùng vẫn về tay anh? Nếu Bạc Cận Ngôn đã có thêm bạn mới, chẳng phải anh nên được “thăng chức” thành bạn VIP sao?

Dù tức giận như vậy nhưng hôm qua, khi nhận được điện thoại Bạc Cận Ngôn thông báo sắp về, Phó Tử Ngộ vẫn hết sức tử tế đi rửa xe giúp anh, thậm chí còn tự bỏ tiền túi thay hai tấm thảm mới trên xe cho anh nữa chứ!

Từ xa, Phó Tử Ngộ đã nhìn thấy Bạc Cận Ngôn đứng trước cửa nhà hàng. Hai tay cậu ta bỏ trong túi quần, dáng vẻ lạnh lùng, nổi bật. Anh nhìn cậu ta chốc lát, bỗng bật cười. Có lẽ Bạc Cận Ngôn nói đúng. Anh đúng là bao đồng, tính cách thật “gà mái mẹ”. Nhất định là do anh quá giàu lòng trắc ẩn, lại không có chỗ ban phát tình thương nên mới dồn hết sang cho cậu ta.

Hai người ngồi xuống, gọi một món cá, một món rau và một đĩa thịt ba chỉ xào như cũ. Đương nhiên, thịt là của Phó Tử Ngộ.

Lát sau, Phó Tử Ngộ mới hỏi thăm: “Giản Dao đâu rồi, sao không đi ăn cùng?”

Bạc Cận Ngôn làm như không nghe thấy, cắm cúi nhặt xương cá.

Phó Tử Ngộ nhấn mạnh: “Hỏi cậu đấy. Vợ cậu đâu rồi?”

Lúc này, Bạc Cận Ngôn mới buông đũa. Anh uống một ngụm trà, hờ hững đáp: “Cô ấy đi họp mặt đồng hương rồi.”

“Đồng hương?” Phó Tử Ngộ chợt hiểu ra, nhất định không bỏ qua cơ hội trêu anh. “Anh chàng thanh mai trúc mã gì đó của cô ấy cũng có mặt hả?”

“Hừ…” Bạc Cận Ngôn khinh thường. “Nếu độ dài của đời người tính là một trăm tuổi, vậy tôi mới là thanh mai trúc mã với Giản Dao. Tên kia chỉ là một trong số những người đồng hương hồi bé của cô ấy thôi.”

***

Giản Dao bước xuống xe, nhìn thấy Lý Huân Nhiên đứng cạnh một người đàn ông lạ mặt trước cửa hàng.

“Hiên Nhiên!” Giản Dao đi đến, cất tiếng gọi anh. Hai người họ cùng quay lại, nở nụ cười với cô.

“Dao Dao, giới thiệu với em…” Lý Huân Nhiên vỗ vai người đàn ông bên cạnh. “Đây cũng là người thành phố Đồng chúng ta, luật sư Lạc Lang. Lúc nhỏ, anh ấy còn dẫn chúng ta đi câu cá đấy, em nhớ không?”

Giản Dao nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Anh ta khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt mũi đoan chính, mặc bộ vest cắt may tinh tế, cả người toát lên vẻ lịch sự, phong độ.

Lạc Lang nhìn cô mỉm cười: “Chào em, Giản Dao.”

Hồi bé, họ từng đi câu cá với nhau sao? Giản Dao thực sự không nhớ nổi chuyện đó. Nhưng cô cũng mỉm cười bắt tay anh ta: “Chào anh, luật sư Lạc.”

“Xưng hô thế này xa lạ quá!” Lạc Lang mỉm cười. “Đều quen biết nhau cả, em cứ gọi anh là anh Lạc như Huân Nhiên thôi.”

Lý Huân Nhiên cười rộ. Giản Dao cởi mở đáp: “Vâng, anh Lạc.”

Ba người đi vào nhà hàng, mấy người đồng hương khác cũng đã đến. Trong bữa tiệc, mọi người tán gẫu khá rôm rả, chủ yếu xoay quanh chuyện phong thủy thành phố Đồng và công việc ở Bắc Kinh. Hiện tại, Lý Huân Nhiên đã chuyển công tác đến Bắc Kinh, nhưng ở một Sở Cảnh sát khác. Anh và Giản Dao thường xuyên gặp mặt, ăn uống, chuyện trò. Cô cảm thấy giữ liên lạc như vậy là tốt, tình cảm sẽ không dần phai nhạt.

Lạc Lang là luật sư nên được mọi người chú ý và hỏi thăm nhiều. Có người cười nói: “Anh Lạc, anh là luật sư. Sau này, nếu bọn em gặp phải rắc rối có dính đến luật pháp, có thể nhờ anh tư vấn không?”

Lạc Lang thoải mái cười đáp: “Không thành vấn đề. Tôi sẽ tư vấn miễn phí cho đồng hương.”

Tất cả đều vui vẻ phấn khởi, hô hào muốn mời anh ta một ly. Lạc Lang không hề câu nệ, thoải mái uống cạn. Giản Dao ngồi bên cạnh cảm thấy người đàn ông này vừa thẳng thắn vừa thân thiện, rất dễ chiếm được cảm tình của người khác.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ta quay sang khẽ hỏi: “Sao vậy? Không uống được thì đừng miễn cưỡng, để anh uống thay em.”

Giản Dao chợt thấy ấm lòng: “Không cần đâu.” Cô nhấc ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Lý Huân Nhiên cười to: “Anh Lạc, anh đừng coi thường cô ấy. Tửu lượng cô ấy còn mạnh hơn em nữa đấy.”

Giản Dao đặt ly xuống, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên ẩn chứa nét cười của Lạc Lang. Cô cũng thoải mái tươi cười: “Anh Lạc, em cũng có một vấn đề, mượn cơ hội hôm nay nhờ anh tư vấn có được không?”

“Em cứ nói.” Lạc Lang rót thêm rượu cho cô.

“Bọn em gặp phải một vụ án, một người đàn ông cưới năm bà vợ. Dĩ nhiên ông ta chỉ đăng ký kết hôn với một người, nhưng bốn người còn lại đều sống chung dưới một mái nhà với hai vợ chồng họ, giống như thời cổ đại vậy. Tình huống như thế, luật pháp có làm gì được ông ta không?”

Người khác tình cờ nghe được cũng hứng thú nhìn sang.

Lạc Lang suy nghĩ chốc lát mới trả lời: “Mặc dù ông ta chỉ đăng ký kết hôn với người vợ cả, không có quan hệ hôn thú với những người khác nhưng nếu sống chung với họ như vợ chồng thì cũng coi như phạm tội trùng hôn. Kiểu cưới vợ bé biến tướng này đã vi phạm chế độ một vợ một chồng. Có điều bây giờ, tội trùng hôn ở nước ta thuộc diện “không tố không xử”. Nói cách khác, trừ khi người trong cuộc đệ đơn lên tòa, bằng không, tòa án thường sẽ không chủ động can thiệp những chuyện thế này.”

Giản Dao và mọi người đều ồ lên.

Lạc Lang nhấc ly rượu. “Mọi người đều ở Bắc Kinh, nên quan tâm lẫn nhau nhiều hơn. Xưa nay, anh luôn bội phục cảnh sát, không ngờ cô bé thường theo đuôi anh và Huân Nhiên ngày xưa giờ đã trở thành cảnh sát hình sự tài ba rồi. Anh mời em một ly nhé! Thật ra, nói theo một góc độ nào đó, nghề luật sư cũng có cùng lý tưởng với cảnh sát, đều theo đuổi chính nghĩa và chân lý. Nếu đã gọi anh một tiếng anh thì sau này có chuyện gì liên quan đến vấn đề luật pháp, em có thể hỏi anh bất cứ lúc nào. Anh nhất định sẽ dốc hết sức giúp em.”

Mọi người nghe được đều hào hứng bảo Giản Dao cạn ly với anh ta. Giản Dao vừa cảm động vừa ngượng ngùng. Dù sao cũng không quen thân cho lắm, cô không muốn tự dưng nợ ơn nghĩa người ta. Tuy vậy, cô vẫn gật đầu đứng dậy, cởi mở nói: “Anh Lạc quả là người hào sảng, vậy em xin cảm ơn trước. Sau này, nếu anh có việc gì cần giúp đỡ, vợ chồng em nhất định sẽ dốc lòng.”

Lạc Lang mỉm cười uống cạn ly rượu.

Buổi họp mặt kết thúc, một chiếc Cherokee màu đen đã sớm yên lặng chờ đợi trước cửa nhà hàng. Giản Dao tạm biệt mọi người rồi lên xe. Từ xa, họ chỉ thấy cửa kính xe hạ xuống, để lộ gương mặt người đàn ông lạnh lùng, tuấn tú bên trong. Anh khẽ gật đầu với Lý Huân Nhiên xem như lời chào hỏi, lại liếc sang mấy người khác rồi nâng cửa kính, lái xe rời đi.

Lạc Lang đứng sóng vai Lý Huân Nhiên khẽ hỏi: “Đó là chồng em ấy à?”

“Vâng.” Lý Huân Nhiên thoáng cười, không quên giới thiệu: “Chuyên gia điều tra, giáo sư tâm lý tội phạm nổi tiếng, là một nhân vật rất cừ khôi.”

Lạc Lang im lặng chốc lát, khẽ hỏi: “Cậu không theo đuổi được em ấy sao?”

Lý Huân Nhiên đứng lặng, lát sau mới bật cười: “Anh nói gì vậy?”

Lạc Lang chỉ cười xòa, vỗ vai Lý Huân Nhiên rồi quay người lên xe.

Gió đêm mát mẻ thổi xào xạc trong thành phố rực rỡ ánh đèn. Lạc Lang lái chiếc Cayenne màu đen dừng lại ở giao lộ không người dưới cầu vượt. Anh mở cửa xe, châm một điếu thuốc.

Ven đường, có mấy người qua lại tò mò liếc nhìn gương mặt tĩnh lặng của người đàn ông trong xe. Lạc Lang không để ý, chỉ chăm chú nhìn khung cảnh trước mắt, tựa như thông qua nơi ấy nhìn về phương xa nào đó.

Lát sau, anh dụi điếu thuốc, mở di động ra xem tấm ảnh mọi người chụp chung khi nãy. Giản Dao đứng chính giữa, xinh đẹp, thanh tú như trong tranh, còn anh đứng cạnh cô cũng tươi cười rạng rỡ.

Anh lại mở ví lấy ra một tấm ảnh đã ố vàng trong ngăn nhỏ. Đó là ảnh thời thơ ấu của Giản Dao. Cô vẫn xinh đẹp hệt như bây giờ, buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt to tròn, nụ cười rực rỡ ngọt ngào. Lạc Lang mỉm cười ngắm nhìn một lát, sau đó anh nhét bức ảnh lại vào ví rồi lái xe rời đi.

***

Trong màn đêm yên tĩnh như thế, Giản Dao ngồi ở ghế lái phụ lướt di động. Bạc Cận Ngôn tập trung lái xe. Trong xe đang bật một giai điệu du dương, trầm bổng nào đó, anh khẽ ngâm nga theo, thế nhưng âm thanh rất khẽ. Anh không cho phép bất cứ ai nghe được tiếng hát của mình. Cho dù họ đã kết hôn, anh vẫn nhất quyết không chịu hát cho cô nghe. Giản Dao lướt di động rất chăm chú, thấy ảnh đám cưới của người bạn thời đại học đăng trên tường. Cô vừa bình luận chúc mừng đã có người bạn khác nhảy vào hỏi: “Giản Dao, nghe nói cậu kết hôn rồi, sao chưa tổ chức hôn lễ?”

Giản Dao gửi qua một khuôn mặt cười: “Khi nào có thời gian mình sẽ tổ chức.”

Nhưng mà lễ cưới của người ta trang trí đẹp thật. Sân khấu màu xanh lam mơ mộng, cả hội trường kết đầy hoa tươi và lá xanh, có mấy đứa bé đáng yêu cầm giỏ hoa nữa. Lúc chú rể ôm cô dâu, vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt họ như thể lan tỏa khắp xung quanh. Tất cả bạn bè, người thân có mặt đều cười tươi rạng rỡ, chúc phúc cho đôi trẻ.

Bạc Cận Ngôn bất chợt lên tiếng: “Em đang xem gì vậy?”

“Không có gì.”

Họ đang dừng đèn đỏ ở ngã tư. Anh nghiêng người đến xem, thấy rõ màn hình di động của cô.

“Hóa ra là… Đám cưới.” Bạc Cận Ngôn nhìn cô đầy thâm ý rồi tiếp tục lái xe.

Giản Dao thoáng sửng sốt: “Ý anh là sao?”

Cô khẽ đẩy cánh tay anh. Nhưng mặc cô quấy rầy thế nào, anh chỉ mỉm cười không nói. Bày đặt làm ra vẻ bí ẩn gì chứ! Cả thế giới đều nhìn ra được anh đang âm thầm đắc ý, cất giấu bí mật về hôn lễ của chúng ta đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.