Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 3: Chương 3




Thu Vân Sơn nói:

- Trong mấy ngày nay, chúng ta ở chỗ Lão đại đạt được không biết bao nhiêu chỗ tốt, không nói gì xa, chỉ riêng thánh địa tu hành như Vân phủ, cùng với vô số thiên tài địa bảo tăng tu vi, đã khiến mấy kẻ tầm thường như chúng ta tăng tới Đạo cảnh, đã là phúc duyên lớn lao. Trở lại bản gia chúng ta, tu giả Đạo cảnh, đi đâu kiếm a!

- Chớ nói chi, mỗi người chúng ta đều thu được một đầu cao giai Huyền thú, khiến cho thực lực mỗi người đều như tăng thêm một cấp.

- Hiện tại, một khi chúng ta về nhà, quãng đời còn lại, chính là tồn tại mà người khác không thể trêu vào, tuyệt đối không dám trêu chọc. Cho dù chúng ta không muốn cầm quyền, cũng có thể có địa vị ngang bằng gia chủ, nửa đời còn lại có thể tiêu dao, tuyệt không sầu lo.

Bốn người hổ thẹn nhìn Vân Dương:

- Coi như trở lại trạng thái lúc trước, chúng ta… cũng đã rất thỏa mãn…

Vân Dương mỉm cười gật đầu:

- Ta đã rõ, cũng đã hiểu, thậm chí là nhận đồng, cho nên có thể nói, giờ, các ngươi nên về nhà đi.

Đông Thiên Lãnh nói:

- Mặc dù chúng ta không có năng lực giúp Lão đại, nhưng mấy người chúng ta vẫn muốn nhìn thấy Lão đại đánh thắng Tứ Quý lâu, nếu không chúng ta khó mà an tâm, mà bỏ lỡ trận quyết chiến thế kỷ này, chính là tiếc nuối cả đời a.

- Trận chiến này, thực sẽ không có gì đẹp mắt.

Vân Dương nói:

- Các ngươi miễn cưỡng lưu lại, với ta với ngươi, đều không phải là chuyện tốt.

Bốn người đồng thời ngây ra, lại chợt giật mình.

Vân Dương nói không sai.

Bọn hắn ở lại, Vân Dương sẽ phải phân một phần chú ý, nếu như lúc đó, Tứ Quý lâu lại dùng bọn hắn làm uy hiếp, Vân Dương tất không thể ngồi nhìn, như vậy ý tốt của bọn hắn, lại trở thành kiềm chế của Vân Dương?

Nếu như đã nhất định phải đi, cần gì phải nhìn kết quả?

- Ta ở đây, mong ước cho các ngươi… đời này, không cần phải phấn đấu.

Vân Dương cười ấm áp.

Vừa rồi bốn người cũng đã nói, muốn để bọn hắn liều mạng phấn đấu, có lẽ cũng chỉ có lúc sơn cùng thủy tận, hàm súc trong câu nói này, Vân Dương nào có thể không hiểu.

Nếu một ngày nào đó, nhà nát cửa ta, sơn cùng thủy tận, cừu nhân mạnh đến khó mà địch nổi… đó chính là lúc cần liều mạng.

Cho nên Vân Dương nói: mong ước cho các ngươi, đời này, không cần phải phấn đấu.

- Bốn người các ngươi, mãi là huynh đệ của Vân Dương ta.

Vân Dương mỉm cười:

- Điều ta cảm thấy vui mừng nhất, chính là bốn người các ngươi tự hiểu được mình. Cho dù các ngươi nói không biết bản thân muốn gì, nhưng thực tế, thứ mà các ngươi muốn nhất, đều đã sớm đạt được, đã sớm nắm trong tay.

- Hữu duyên, gặp lại.

Thân ảnh Vân Dương lặng yên hòa tan vào không trung, dần dần biến mất.

- Nhanh chóng về đi!

Nói xong bốn chữ này, thân ảnh Vân Dương liền hoàn toàn biến mất.

Bốn người nhìn cái ghế mà Vân Dương vừa ngồi, ánh mắt hiện lên vẻ mất mát, như chết cha chết mẹ.

- Mặc dù trong miệng cho phép, nhưng còn rất khó chịu, đúng không lão địa.

Đông Thiên Lãnh thở dài.

Thu Vân Sơn buồn bã nói:

- Lão đại là chân long, chúng ta nhất định không thể theo kịp hắn. Đời này, có thể cùng làm bạn một thời gian, cũng đã đủ dư vị trăm năm, trong truyền kỳ của hắn, cũng đã có lưu niệm của chúng ta.

Xuân Vãn Phong cười đắng chát:

- Nói đến đây, ba người chúng ta còn phải cảm tạ Đông Thiên Lãnh một phen. Nếu không phải hắn kéo quan hệ với Lão đại… chúng ta nào có cơ hội kết giao với thần thoại bực này, mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, luôn cảm thấy không được chân thực, nhất là sau khi thân phận Vân Tôn của Lão đại lộ ra ngoài, ban ngày ta cũng thấy bừng tỉnh, không dám tim.

- Kỳ thực ta muốn đi theo Lão đại…

Đông Thiên Lãnh ủ rũ, đột xuất ngữ điệu kinh người.

- Nào chỉ là ngươi!

Ba người khác cũng cười đắng chát, Thu Vân Sơn nói:

- Ngoài miệng dù nói biết thỏa mãn, nhưng là nam nhân, ai mà không có dã vọng? Ai không muốn đứng trên đỉnh phong, lãnh hội chút khoái cảm rét lạnh?

- Ai mà không muốn trở nên nổi bật, vô địch thiên hạ?

- Gia tộc của chúng ta dù cũng không tệ, nhưng chúng quy cũng chỉ an phận một góc, so với những thần thoại này, lại đáng là gì?

- Nhưng chúng ta cũng cần phải tự hiểu lấy, không thể quá không thức thời.

Xuân Vãn Phong tự giễu:

- Lão đại là người trọng tình trọng nghĩa, nếu chúng ta muốn đi cùng hắn, hắn tất sẽ nghĩ mọi biện pháp để thành toàn chúng ta.

- Nhưng tốc độ tấn thăng của chúng ta, tâm cảnh của chúng ta, lòng dạ nghị lực của chúng ta, so với Lão đại, thực sự kém quá xa.

- Chúng ta miễn cưỡng theo đuổi, chỉ có thể không ngừng liên lụy đến hắn! Chúng ta níu áo hắn, để Lão đại không thể tiến nhanh, đó mới là hại Lão đại, có lỗi với Lão đại.

- Nếu Lão đại nhất định bay lượn cửu thiên, chúng ta cần gì phải đi làm vướng víu? Mệt người mỏi mình!

Bốn người nhìn thoáng qua nhau, đều nhẹ nhàng nở nụ cười:

- Chúng ta không thể làm gì cho Lão đại, nhưng chúng ta có thể để hắn nhẹ nhàng xuất trận, sau này còn có thể kể với hậu bối tử tôn: Thần thoại Thiên Huyền, Trí Tôn Vân Tôn, chính là huynh đệ của gia gia ngươi, chưa chắc đã không phải chuyện vui.

Đông Thiên Lãnh đứng lên:

- Hiện không có nhiều thời gian tưởng tượng như vậy, tranh thủ thu đồ, trở về nhà mới là đúng đắn.

Hắn nhìn ba người khác:

- Sau khi trở về, ta sẽ bế quan khổ tu một thời gian, sau đó lại đi giang hồ lịch luyện… nếu đời này còn có cơ hội đi Huyền Hoàng giới, vậy ta sẽ thử tới tìm Lão đại, nếu cuối cùng không thể đi… đó cũng là vận mệnh.

Ba người khác cùng nói:

- Không sai không sai, đúng là nên như vậy!

- Đi!



Bốn người nối đuôi nhau ra khỏi cửa phòng.

Đã nhìn thấy một tên hộ vệ đứng đấy, nói:

- Vừa rồi khi công tử đi ra, có để lại cho bốn vị thiếu gia bốn chiếc nhẫn.

Nói xong, liền đưa bốn chiếc nhẫn tới.

Bốn người tự mình nhận một mai, lại cảm thấy cảm xúc bành trướng, nhất thời không dám mở.

- Vẫn là chờ đến khi về nhà lại mở.

Đông Thiên Lãnh thu chiếc nhẫn về:

- Đồ Lão đại để lại, tất không tầm thường… trong lúc này, tuyệt không nên gây thêm chuyện cho Lão đại.

- Nên như vậy.

- Đi!



Xế chiều hôm đó, tứ đại công tử thu xếp gọn nhẹ lên đường, đám hộ vệ dẫ đầu, yên lặng rời khỏi Thiên Đường thành, một đường hướng nam đi hơn trăm dặm, mới phân làm bốn phương tám hướng, nhanh chóng biến mất trong vùng hoang dã.

Hoàn toàn không ai chú ý bốn người rời đi.

Bởi vì trong lúc này, trên không trung đã bất ngờ xuất hiện một đám mây trắng, mây trắng tạo thành chữ.

Tinh lực của tất cả mọi người, đã sớm bị dẫn dắt tới đây.

- Niên tiên sinh, ba ngày sau, Thiên Huyền gặp lại!

Một hàng chữu, yên lặng phiêu đãng trên trời.

Khi thì là mây đen, khi thì là mây trắng, khi lại là áng mây, khi lại là kim vân, dấu hiệu rõ ràng.

Lại trải qua một hồi, chữ trên trời lại càng lớn dần, to lớn cự vô bằng, biến hoa như vậy, rung động lòng người, sớm đã hấp dẫn chú ý của mọi người.

Toàn bộ kinh thành, bỗng dậy tiếng hoan hô như sấm, kinh thiên động địa!

- Vân Tôn!

- Là Vân Tôn đại nhân!

- Vân Tôn đại nhân trở về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.