Sau Khi Trọng Sinh, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Anh

Chương 39: Thiếu chủ




Tuyết bay trắng trời.

Cô ngồi bên khung cửa sổ và hờ hững nhìn ra cõi không gian lạnh lẽo ấy, trong đôi mắt cô là nỗi buồn vô tận.

Anh ngồi bên cô và lặng lẽ chải tóc cho cô, trong chút ánh sáng mờ nhạt của buổi cuối chiều. Anh hết sức cẩn thận, một tay gỡ từng lọn rối, một tay cố gắng đưa lược khẽ khàng nhất có thể trên những làn tóc thơm thoang thoảng mùi hoa diên vĩ của cô.

Thời gian như đã ngừng trôi trong căn phòng tĩnh lặng này.

Ngoài kia, tuyết cứ rơi không ngừng. Thi thoảng một vài hạt lại đậu lên tấm kính, như những đốm bông trắng xóa.

"Em đừng suốt ngày ủ rũ như vậy nữa được không, Thiên Nhi?" - Thiên Hà lên tiếng phá vỡ bầu không khí lặng ngắt.

"Kệ tôi." - Giọng Thiên Nhi băng lãnh.

Đã gần một tháng nay, hai tập đoàn Egyh và MFJ gần như rối tung lên vì sự mất tích của Xương Uy. Họ đã dùng đủ mọi biện pháp để tìm kiếm anh mà vẫn không có kết quả.

"Cái thằng tệ bạc ấy, nó bỏ đi đâu mà chẳng thèm báo với ai một câu. Em hãy quên nó đi, và đừng lo gì cả. Bởi vì trên đời này vẫn còn rất nhiều đàn ông khác tốt hơn nó ngàn lần!" - Thiên Hà hùng hồn tuyên bố.

"Anh im đi." - Thiên Nhi lầm rầm.

Thiên Hà rút ra hai tấm vé:

"Thôi nào, chúng ta đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa nhé? Anh có vé xem bóng đá đây."

"Không đi đâu cả." - Thiên Nhi uể oải đáp.

"Hay đi xem phim?" - Thiên Hà rút ra hai tấm vé khác.

"Chẳng xem gì hết." - Thiên Nhi chán chường nói.

Thiên Hà với lấy một khay bánh ngọt trên chiếc bàn gần đó và đưa đến bên Thiên Nhi:

"Ít ra thì em cũng ráng ăn một chút gì đó đi, được không?"

"Không ăn." - Thiên Nhi mệt mỏi nói, ánh mắt cô vẫn đăm chiêu hướng ra những bông tuyết bên ngoài khung kính.

Không ổn rồi... xem ra con bé đang có những dấu hiệu của bệnh trầm cảm mức độ nặng - Thiên Hà lo lắng nghĩ, thấy cô em gái ngày càng héo hon tiều tụy đi như vậy mà lòng anh đau như cắt. Không thể để tình trạng này kéo dài thêm được nữa, anh sẵn sàng làm mọi điều để cô bé vui lên!

Trước tiên là âm nhạc.

Thiên Hà đặt khay bánh xuống và ôm lên cây đàn ghi ta, rồi anh vừa đánh đàn vừa hát, một bản tình ca đầy tươi trẻ. Giọng anh cực hay, tiếng đàn cũng rất mượt, mái tóc anh tỏa dài sau lưng như một chàng nghệ sĩ hào hoa:

"Tình yêu rực rỡ như hoa

Nở trong gió buốt mưa sa cuộc đời

Bên nhau tay nắm không rời

Dẫu rằng bão tố, thế thời đổi thay

La la la..."

"Ồn ào quá!" - Thiên Nhi quát.

Thiên Hà liền buông cây đàn xuống:

"Em không thích nghe hát ư? Vậy thì..."

Tiếp theo là ảo thuật.

Thiên Hà bưng ra một chiếc hộp lớn màu đen đậm trông khá bí hiểm, anh mở nắp hộp để Thiên Nhi thấy bên trong hộp hoàn toàn rỗng không. Rồi anh đóng nắp hộp vào và đặt xuống sàn, và rồi anh bắt đầu niệm thần chú theo cách các ảo thuật gia vẫn thường làm.

"Ha ha ha, Thiên Nhi, ngay bây giờ anh sẽ cho chim bồ câu bay rợp phòng em. Xem đây!"

Nắp hộp lại được bật tung ra một lần nữa. Và...

Xoạt! Xoạt! Rào Rào!

Một bầy dơi ào ạt bay ra khỏi chiếc hộp! Phải, là dơi chứ không phải chim bồ câu. Những con dơi màu đen thẫm cực kì hung dữ, chúng tỏa ra và bay hỗn loạn khắp căn phòng.

"Trời ơi anh bị điên à Thiên Hà!!!!" - Thiên Nhi hét lên.

"Thế quái nào lại toàn là dơi thế này?" - Thiên Hà khẽ chau mày - "Mình lấy nhầm hộp à?"

Cuối cùng Thiên Hà đành mở toang cửa sổ cho bầy dơi bay thoát ra ngoài trời mưa tuyết. Căn phòng dần trở lại yên tĩnh.

"Anh xin lỗi, có một chút nhầm lẫn..." - Thiên Hà cố gắng thanh minh.

Đầu tóc Thiên Nhi đang rối tả tơi vì bị lũ dơi cắn xé, gương mặt xinh xắn của cô cũng có vài vết xước. Và ánh mắt cô bùng lên những quầng lửa:

"Đủ lắm rồi! Anh đi ra khỏi phòng tôi ngay!!!"

"Nhưng..."

Choang!

Thiên Nhi quăng cả khay bánh ngọt vào Thiên Hà khiến anh phải xoay người né tránh. Những chiếc bánh văng vương vãi.

"Anh cút đi! Biến đi!"

Thiên Nhi tiếp tục vơ chén đĩa trên bàn ném Thiên Hà. Anh vội vã phóng mình ra phía cửa, xong còn ngoái lại:

"Khoan, vẫn còn tiết mục múa lửa nữa."

"ĐI RA!" - Thiên Nhi quơ lấy một chiếc ca sứ bự chảng và quăng về phía cửa.

CỐP!!

Chiếc ca sứ trúng ngay vầng trán Thiên Hà. Anh lảo đảo bước ra hành lang và đóng sầm cửa lại sau lưng.

...

...

...

Thiên Hà đứng dựa vào cánh cửa phòng, vết thương trên trán anh đang chảy máu ròng ròng, nhưng đôi môi anh vẫn nở ra một nụ cười:

"May quá, xem ra con bé lấy lại sinh khí rồi. Cú ném rất có lực."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.