Sau Khi Trọng Sinh, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Anh

Chương 32: Gặp chuyện




Tuy Vân Nam có ấn tượng xấu, thậm chí chướng mắt với Lâm Tinh nhưng hắn vẫn trò chuyện vui vẻ với Anh Anh và Bảo Như, hỏi các nàng thới gian qua đi đâu, làm gì. Anh Anh chỉ trả lời qua loa còn Bảo Như khôi phục dáng vẻ hoạt bát vốn có cứ tíu tít nói cười không ngừng. Anh Anh cũng là một trong những hoa khôi của trường, nên cô có nhiều nam sinh, công tử theo đuổi mà Vân Nam cũng nằm trong số đó. Vân Nam quen biết các cô khi vào học đại học Bắc Kinh, đã ba năm nên biết nhiều chuyện về Anh Anh. Vân Nam lần đầu gặp Anh Anh ba năm trước đã thích cô. Càng về sau hiểu tính cách con người Anh Anh hắn càng yêu thích cô nhiều hơn. Khi biết tin Diệp gia muốn gã Anh Anh cho Lưu Vĩnh Nghiêm. Vân Nam cũng rất đau khổ. Thậm chí Vân Nam gọi điện về nhà xin cha hắn đến Diệp gia để cầu thân với Anh Anh. Nhưng cha hắn không chấp nhận. Tuy gia dình Vân Nam cũng khá giả giàu có nhưng nếu so với những đại gia tộc lớn thì còn rất nhỏ bé. Ông không muốn đến Diệp gia rồi tự bêu xấu mình hơn nữa không muốn làm kẻ thù với Lưu gia.

Vân Nam lần này gặp Anh Anh muốn hỏi nàng nhiều việc nhất là về việc hôn sự với Lưu Vĩnh Nghiêm. Nhưng vì Anh Anh không muốn nói đến chuyện này nên hắn thôi cũng không cố ép hỏi nàng. Hắn sẽ hỏi Bảo Như khi không có mặt Anh Anh. Bảo Như nhất định sẽ nói cho hắn biết.

Trong bữa cơm Lâm Tinh không nói gì. Việc duy nhất là ăn và gắp thức ăn cho Anh Anh. Đối với Lâm Tinh trên bàn ăn chỉ thấy Anh Anh, trong mắt hắn thế giới cũng chĩ có nàng. Người khác nghĩ gì hắn không quan tâm.

Việc Lâm Tinh gắp thức ăn, Anh Anh có chút xấu hổ nhưng cũng không nói gì anh. Con người kì lạ này cô làm quen với việc anh quan tâm cô.

Vân Nam nhìn thấy hành động của hai người, người này gắp người kia ăn càng thêm ghen ghét Lâm Tinh. Hắn càng không hiểu sao một người như Anh Anh luôn giữ khoảng cách với những người con trai muốn đến gần cô lai có cử chĩ thân mật với Lâm Tinh như vậy. Hắn quyết tâm phải hỏi Bảo Như về Lâm Tinh điều tra về con người này.

Anh Anh ăn rất nhiều, Lâm Tinh liên tục gắp cho nàng thức ăn, nàng cảm thấy mình ăn còn nhiều hơn cả bốn người còn lại. Lâm Tinh hài lòng mĩm cười cưng chiều hỏi:

-No không?

Anh Anh gật đầu, khoa trương tay xoa bụng nói:

-No, bụng muốn bể luôn rồi.

Nói xong lại nhớ đến xung quanh còn nhiều người lại xấu hổ cúi mặt muốn giấu mặt vào trong ngực.

Lâm Tinh cười cưng chiều nói tiếp:

-Vậy ngồi nghĩ ngơi một chút.

Vân Nam nhìn hai người mắt đi mày lại ăn nói thân mật càng thêm căm tức, chỉ muốn đứng dậy rời khỏi chỗ này liền gọi phục vụ đến thanh toán tiền. Anh Anh có chút xấu hỗ nàng không gọi món ăn nhưng nàng ăn nhiều nhất ah. Không hiểu sao hôm nay nàng có thể ăn nhiều như vậy. Nàng muốn nói để nàng thanh toán nhưng nhớ đến giá những món ăn đó mình không đủ tiền trả, tiền trong túi có mấy triệu nhưng đó là nàng giữ “giùm” cho Lâm Tinh nên lại thôi.

Lâm Tinh càng không có gì ai trả cũng được, hắn không có khái niệm tỏ ra hào phóng hay ga lăng.

Vân Nam thanh toán xong chào Anh Anh và Bảo Như rời đi.

Còn lại ba người, Lâm Tinh vẫn ngồi nhìn Anh Anh không có vẻ gì muốn đứng dậy đi. Anh Anh cũng quen với việc bị”nhìn” như vậy rồi. Nhưng lạ là nàng không có cảm giác chán ghét, nếu một người khác nhìn nàng chằm chằm như vậy nàng sẽ cảm thấy không thoải mái, khó chịu nhưng với Lâm Tinh thì không. Có lẽ anh không như những người khác nhìn cô với ánh mắt trần truồng, dục vong đầy tính chiếm hữu mà anh nhìn cô chỉ thấy sự cưng chiều yêu thương được phát ra từ nội tâm. Anh Anh bỏ qua cái nhìn của Lâm Tinh hỏi:

-Chúng ta về khách sạn?

-Em ngồi nghĩ ngơi một chút rồi đi.

Thì ra anh muốn ngồi lại vì mình, để mình tiêu hoá thức ăn. Anh Anh nghĩ đến đây mặt nhõ lại hồng lên. Không hiểu vì sao hôm nay mình ăn nhiều như vậy. Thật ra Anh Anh ăn nhiều vì Lâm Tinh khi gắp thức ăn cho nàng đẩy một tia chân khí vào đó, tia chân khí này tồn tại trong thức ăn chỉ được thời gian ngắn nhưng cũng đủ để thức ăn vào bụng nàng dể bị phân hoá ra là nàng không cảm giác no. Việc này với Lâm Tinh bây giờ rất mất sức vì chân khí trong người hắn không nhiều nhưng chỉ cần giúp nàng việc gì hắn cũng có thể làm.

Anh Anh cũng đồng ý ngồi lại. Ba người ngồi trò chuyện một lúc Anh Anh đề nghị về khách sạn. Cô thật muốn ngủ. Lâm Tinh mi mắt nàng hơi cụp xuống hiểu nàng buồn ngủ nên cũng gật đầu dồng ý.

Ba người vừa về tới cữa khách sạn thì có một nhóm người đứng ỡ đó dợi sẳn. Thấy Anh Anh nhóm người này bước đến về phía họ. một người trong đó khẽ cúi mình nhưng mặt lại nhìn thẳng vào Anh Anh nói:

-Tam tiểu Thư.

Anh Anh vừa thấy người này sắc mặt thoáng cái trắng bệch. Nàng như muốn bõ chạy nhưng hai chân lại chôn cứng tại chỗ.

Người này cũng không đợi Anh Anh nói gì lại lên tiếng.

-Lão gia đang chờ tiểu thư về, mong tiểu thư theo chúng ta.

Người này nói giọng rất lễ phép với Anh Anh nhưng nhìn ánh mắt cử chỉ như là mệnh lệnh không thể từ chối.

Anh Anh cơ hổ nước mắt sắp trào ra. Người này là ai nàng biết. Nàng không nghĩ lại nhanh đến vậy cha đã tìm đến. Anh Anh đang cảm thấy tuyệt vong thì một bàn tay nắm lấy tay nàng, nàng có thể nhận ra một dòng ấm nóng từ bàn tay đó truyền sang bàn tay nàng. Nàng bất giác quay sang nhìn người đang nắm tay nàng. Lâm Tinh mĩm cười ánh mắt ôn nhu cưng chiều nhìn nàng nói:

-Không sao, đã có anh.

Nàng như vô thức gật đầu. Nụ cười, ánh mắt kia từ lần đầu gặp đến giờ vẫn không thay đỗi luôn bên nàng nhẹ nhàng ấm áp. Nàng nhìn anh như một đứa trẻ nhỏ bị bõ rơi trong đêm tối đột nhiên nhìn thấy được ánh sáng, có vui mừng có mong chờ có hy vọng có ỷ lại.

Lâm Tinh không buôn tay nàng. Tia chân khí theo sự điểu khiển tinh thần hắn điên cuồng truyền vào người nàng đi khắp kinh mạch chính lên đại não. Qua một lúc thấy tinh thần Anh Anh tốt hơn Lâm Tinh mới thu chân khí về. Hắn như không nhìn thấy nhóm người kia chỉ nhìn Anh Anh vỗ về nàng:

-Đừng lo.

Anh Anh vẫn trong mơ màng nhìn anh.

Lâm Tinh xác định Anh Anh đã tốt rồi mới quay sang nhìn nhóm người áo đen kia. Người đứng đầu khoảng bốn mươi tuỗi, gương mặt góc cạnh, hai bên thái dương nhô cao chứng tỏ là người luyện qua võ nghệ trong thời gian dài. Ánh mắt Lâm Tinh không còn một điểm ôn nhu mà thay vào đó là lạnh lẽo, lạnh lẽo làm người đối diện như rơi vào hầm băng. Lâm Tinh đã động sát ý hắn muốn tìm đến Diệp gia là thật, nhưng sẽ không giết người. Nhưng hắn chưa kịp đến thì những người này đã tìm đến trước. Anh Anh hoảng sợ khiến hắn động sát ý. Nếu không có Anh Anh ỡ đây sợ liên luỵ nàng, sợ nàng sẽ hoảng sợ những người này hắn phải giết. Lâm Tinh nhìn thẳng vào người đàn ông dẫn đầu nói:

-Cút!

Tiếng nói như phát ra từ cửu u không hề có chút tình cảm.

Anh Anh đang mơ màng cũng giật mình trỡ lại vì tiếng nói này. Lâm Tinh đứng trước cô một chút xoay lưng về phía cô cô không thấy khuôn mặt anh hiện giờ. Nhưng cô cảm thấy anh như thành một người khác.

Trình Côn ngay từ đầu đả nhìn thấy người thanh niên này bên cạnh Anh Anh,Trình Côn không quá để ý. Lại thấy cử chỉ yêu thương của Lâm Tinh với Anh Anh, hắn nghỉ Lâm Tinh là bạn trai của Anh Anh. Việc này không ảnh hưởng gì đến chuyện bắt Anh Anh về, còn Lâm Tinh qua cách ăn mặc không phải là ngưởi có gia thế gì, nếu biết điều hắn sẽ bỏ qua, nếu không? Hắn không ngại dạy dỗ người thanh niên này. Nhưng khi người thanh niên này quay sang nhìn hắn hắn cảm thấy cả người lạnh toát, hít thỡ cũng khó khăn. Dường như chỉ cần một chút một chút cữ động sai lầm nhõ thôi mạng của hắn sẽ bị người thanh niên này huỷ diệt. Chữ “Cút” phát ra làm cho Trình Côn bị đánh một đòn mạnh vào ngực. Cảm thấy cả người huyết khí nhộn nhạo như muốn xông ra ngoài thất khiếu. Trình Côn sợ hắn thật sự hoảng sợ, hắn từ nhỏ đã học võ từ một lò võ gia truyền. Năm ba mươi tuổi phạm vào tữ tội nghĩ rằng sẽ chết không ngờ được Diệp gia cứu giúp. Về sau đi theo bên người Diệp Tống Hành. Hắn đã từng giết người, từng một thời gian sống trên dao kiếm, sung ống nhưng nay hắn bị một người làm hoảng sợ.

Người thanh niện trước mắt này làm Trình Côn có cảm giác đối diện với một con dã thú hung bạo nhất, hùng mạnh nhất, một con ác quỷ đáng sợ nhất. Trình Côn cố gắng lấy lại bình tĩnh khuôn mặt hắn đã tái nhợt, cúi người thật thấp trước Lâm Tinh cung kính nói:

-Xin lỗi, Tiên sinh..

Ánh mắt Lâm Tinh nhìn vào Trình Côn, như nhìn vào người chết.

Trình Khôn nuốt xuống những lời muốn nói. Cúi xuống lần nữa như chào rồi dẫn người rời đi.

Anh Anh vả Bảo Như nhìn nhóm người Trình Côn rời đi. Cả hai cũng mờ mịt. Chỉ như vậy rời đi? Lâm Tinh chỉ bảo “cút” bọn họ nghe theo? Bảo Như thì nhìn Lâm Tinh càng thêm sợ hãi lẫn hiếu kì. Anh Anh thì hết nhỉn nhóm người Trình Côn rồi nhìn Lâm Tinh.

Lâm Tinh nhìn Anh Anh ánh mắt ôn nhu yêu thương hỏi:

-Nàng không sao?

Nàng có sao? Anh Anh nhìn Lâm Tinh tò mò hỏi:

-Bọn họ đi thật sao?

-Ừhm. Đi thật.

-Anh nói bọn họ nghe lời.

-Bọn họ nghe lời.

-Anh là ai?

-Anh là Lâm Tinh.

-…. $^$^%&%

Anh Anh phát cáu vì cái kiểu trả lời quen thuộc này của anh. Phát ra một câu không nghĩa.

Lâm Tinh nhìn nàng yêu thương cười:

-Lên phòng ngủ thôi.

-Anh mới ngủ

Anh Anh tỏ ra giận dỗi đi trước vào thang máy. Lâm Tinh đi theo nàng nụ cười cưng chiều vẫn còn. Bảo Như cũng theo hai người.

Lâm Tinh thuê hai phòng, Bảo Như và Anh Anh ỡ một phòng anh một phòng. Đến phòng Anh Anh nói với anh:

-Lâm Tinh cảm ơn anh.

Cô nói rõ trịnh trọng từng chữ một.

Lâm Tinh cười với nàng yêu thương nói:

-Ngủ ngoan.

Anh Anh mặt nhỏ hơi hồng lên gật nhẹ đầu.

Vào phòng Anh Anh ngã ầm lên giường nhớ lại tình cảnh lúc nãy. Trình Côn là thuộc hạ của cha cô làm sao nghe lời Lâm Tinh? Mới đầu hình như Trình Côn không nhận ra Lâm Tinh, sau đó lại nghe lời mà Lâm Tinh thì chẳng khách sáo gì với ông ta. Trừ phi lúc sau ông ta nhận ra thân phận Lâm Tinh. Nhưng Lâm Tinh là ai mới để ông ta sợ như vậy? Chẵng lẽ sau lưng Lâm Tinh còn có thế lực nào đó lớn hơn Diệp gia. Thế lực lớn hơn Diệp gia có rất nhiều ah. Suy nghĩ một hồi Anh Anh nhìn sang Bảo Như thấy bạn cũng đang ngồi trên giường suy nghĩ. Biết Bảo như đang nghĩ đến chuyện khi nãy Anh Anh hỏi:

-Cậu thấy chuyện này thế nảo?

Bảo Như nhìn Anh Anh một chút rồi trả lới:

-Lâm Tinh rất kì lạ.

-Kì lạ?

Anh Anh như không hiểu. hỏi dồn:

-Kì lạ chỗ nào?

-Câu không thấy anh ta không giống người bình thường sao?

Anh Anh suy nghĩ câu nói của Bảo như. Chỗ nào không giống người bình thường? anh ấy có chút bí ẩn nhưng giống như người bình thường mà. Anh Anh có hơi hướng suy nghĩ cho Lâm Tinh. Cô hỏi lại Bảo Như:

-Anh ấy? Chỗ nào không bình thường?

Bảo Như cũng không biết nói thế nào với Anh Anh. Cô chỉ cảm giác Lâm Tinh bí ẩn, không giống người bình thường, mà cảm giác thì mỗi người một vẻ hư vô mờ mịt khó có thể diễn tả bằng lời. Suy nghĩ một lúc Bảo Như phán một câu:

-Anh ta bí ẩn không giống người bình thường.

Anh Anh tròn mắt nhìn bạn. Rồi lại đem suy nghỉ của mình ra nói cho Bảo Như. Hai cô gái to nhỏ trò chuyện, bên này phòng Lâm Tinh cũng nghe được. Thính giác hắn rất tốt cho dù phòng có cách âm, dù hắn không có ý nghe lén nhưng âm thanh vẫn lọt vào tai hắn. Nghe hai nàng noi chuyện Lâm Tinh không biết suy nghỉ điều gì mà đôi mắt đen thâm thuý toát lên vẻ suy tư thật đậm.

Anh Anh và Bảo Như trò chuyện một lúc thì ngủ. Lâm Tinh nghe được tiếng thở đều của Anh Anh biết nàng ngủ say an tâm rời khỏi khách sạn. Lâm Tinh mua một chiếc điện thoại rồi quay về khách sạn đưa cho phòng lễ tân số điện thoại của minh dặn có người tìm đến phòng Anh Anh gọi cho hắn và Anh Anh có hỏi hắn thì nói cô gọi vào số điện thoại này. Lâm Tinh rời khỏi khách sạn ngay sau đó hắn muốn đến Diệp gia. Vì không biết đường nên hắn đành đi taxi đưa cho tài xế mừời tờ một trăm tệ tìm địa chỉ Diệp gia rồi đee đó. Bác tài xế sau một phen gọi điện cũng tìm được và đưa Lâm Tinh đến Diệp gia.

Trong một căn biệt thự tại khu đất Diệp gia Diệp Tống Hành đang ngồi trên ghế thái sư trong phòng thư giản với vẻ mặt âm trầm. Đứng kế bên là Trình Côn. Qua một lúc Diệp Tống Hành lên tiếng:

-Cậu cùng người thanh niên kia chưa giao thủ.

Trình Côn gật đầu đáp:

-Chưa giao thủ,nhưng nếu thật sự động thủ không quá ba chiêu. Diệp Tống Hành nhướng chân mày nhìn Trình Côn. Trình Côn vẫn cúi đầu không nói thêm gì nữa. Diệp Tống Hành hỏi tiếp:

-Cậu sợ.

Trình Côn vẫn cúi đầu im lặng. Diệp Tống Hành qua một lúc lâu lại hỏi:

-Cần bao nhiêu người giết được anh ta. Trình Côn ngẩn đầu lên nhìn Diệp tống Hành trả lời:

-Chi có thể ám sát.

Diệp Tống Hành “ah” nhẹ một tiếng rồi nằm tựa hẳn vào ghế nhắm mắt lại.

Lâm Tinh vào trong khu đất Diệp gia, nhanh chóng tìm được Trình Côn qua tinh thần cảm ứng. Trình côn đang ở trong một cặn biệt thự bên phải khu đất, tuy có nhân viên bảo vệ cùng nhiều camera theo dõi đặt khắp nơi nhưng những điều này không làm khó được hắn. Lâm Tinh muốn tìm gia chủ hiện giờ của Diệp gia, ông ta là người có quyền nhất tìm ông ta sẽ giải quyết tốt nhất chuyện này. Trình Côn này Lâm Tinh cũng tìm giết, có thể trước đây hắn chỉ muốn vào Diệp gia tìm Diệp gia chủ dùng biện pháp nhẹ nhất có thể để ông ta nghe lời. Nhưng hôm nay Lâm Tinh đã động sát tâm với Trình Côn. Dù Trình Côn chỉ là thuộc hạ nghe lời sai bảo của người khác Lâm Tinh cũng không muốn tha cho hắn. Qua cuộc đối thoại của Trình Côn và người trung niên kia Lâm Tinh đoán được người trung niên này có thể là cha Anh Anh hoặc là người nắm quyền cao trong Diệp gia.

Trong phòng Diệp Tống Hành đang nhắm mắt nằm trên ghế thái sư bỗng nghe âm thanh lạ phát ra từ cửa phòng, mở mắt muốn quay lại nhìn thì nghe kế bên Trình Côn kêu lên một tiếng “a..” Diệp Tống Hành theo bản năng nhìn sang thì thấy đứng bên cạnh Trình Côn từ lúc nào xuất hiện một thanh niên. Mà Trình Côn tiếng “ah” chưa thành công phát ra bây giờ trong cổ chỉ có tiếng khọt khẹt khó nghe.

Diệp Tống Hành hai mắt trừng lớn nhìn lại lần nửa, Trình Côn trên cỗ đầy máu một tay đưa lên cổ giống như đang cố che lại không cho máu trào ra ngoài, tay còn lại đưa về phía trước, cổ họng phát ra tiếng khọt khẹt như muốn hít thở không khí. Bên cạnh người là người thanh niên tóc dài, quần áo đơn giản khuôn mặt lạnh lùng không chút tình cảm.

Diệp Tống Hành như không thể tin được những gì mình thấy, cố gắng nhìn thật kĩ. Lâm Tinh không đợi ông ta phản ứng đã nói:

-Ông là cha Tú Anh?

Diệp Tống Dương nửa như chưa tin vào mắt mình nửa hoảng sợ nhìn Lâm Tinh. sau đó nói với giọng e dè:

-Anh là…

Lâm Tinh không để ý ông ta muốn nói gì:

-Đừng làm phiền Tú Anh.

Nói xong hai mắt lạnh lùng hơi nheo lại nhìn thẳng vào mắt Diệp Tống Hành. Diệp Tống Hành như lâm vào kinh khủng hoảng sợ vô thức gật đầu mấy lần. Lâm Tinh muốn giết con người này đây là loại người sợ chết cũng là loại tiểu nhân nhưng hắn là cha Anh Anh Lâm Tinh tha hắn.

Quay người ra khỏi phòng đến cửa Lâm Tinh nói:

-Đừng làm gì ngu ngốc.

Diệp Tống Hành còn trong sợ hãi hoảng loạn Lâm Tinh đã rời đi. Lâm Tinh đi tìm gia chủ Diệp Gia cũng là ông nội của Anh Anh.

Diệp Hải Phong đang đang ngồi trong một căn nhà gỗ nhõ phía sau ngôi biệt thự. Nơi đây trong lành thoáng mát, có hồ cá lớn bên cạnh cùng những hàng cây được cắt tỉa gọn gàn tạo nên không khi thoải mái, an tỉnh. Trên bàn tách trà được rót sẳn vẫn còn toả ra hơi nóng. Trên tay ông cầm một cuốn sách đã cũ hai mắt vẫn tập trung vào đọc sách. Diệp Hải Phong tuy đã ngoài bảy mươi nhưng hai mắt sáng hữu thần, vẻ mặt uy nghiêm tạo nên dáng vẻ không giận mà uy.

Lâm Tinh sau khi tìm kiếm cũng đến được nơi này. Trong Diệp gia cũng có người lớn tuổi nhưng ông lão trong căn nhà gỗ kia Lâm Tinh xác định là Diệp gia chủ. Chỉ có người đứng trên cao nắm quyền trong tay nhiều năm mới có được khí chất như vậy. Lâm Tinh đi đến căn nhà gỗ không mặn không nhạt hỏi:

-Ông là gia chủ Diệp gia?

Diệp Hải Phong không biết có người đến mãi đến khi Lâm Tinh lên tiếng mới rời mắt khỏi cuốn sách. Vẻ mặt ngi hoặc nhưng không loạn hỏi:

-Cậu là?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.