Sau Khi Trọng Sinh, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Anh

Chương 22: Mới quen, trêu đùa




Phoenix tháo chiếc nón phân loại ra, nó cảm thấy toàn bộ đại sảnh đường có chút yên lặng —— vậy nên một tiếng “Phoenie” của Neville và câu cảm thán “Một Slytherin Longbottom” của cặp sinh đôi nhà Weasley càng trở nên chói tai.

Nó cảm giác được có rất nhiều người đang len lén đánh giá nó, điều này làm đầu nó có chút hỗn loạn. Phoenix đi đến bàn ăn nhà Slytherin, lát sau, tiếng vỗ tay vang lên, nhưng vẫn có chút kỳ lạ.

Ánh mắt Phoenix lướt qua Draco Malfoy ngồi ở phía trước, cậu ta mở to đôi mắt màu xám xanh nhìn chằm chằm nó, cứ như lúc nãy nó đã ếm bùa Độc đoán lên chiếc nón phân loại vậy.

Lúc giáo sư McGonagall đọc cái tên phía sau dường như có chút lắp bắp, có vẻ bà cũng khó mà chấp nhận thực tế như vậy.

Phoenix ngồi xuống, từ đầu đến cuối không có nhìn về phía bàn ăn nhà Gryffindor. Tâm trạng nó rối bời, nhưng vì thân phận thuần huyết của mình mà thở phào nhẹ nhõm —— nó ngồi ở giữa bàn ăn, không trước không sau, bên trái là một cô bé học sinh năm nhất tóc màu cọ, hình như tên là Daphne Greengrass. Mà bên phải hình như là một cô bé máu lai, tên là Dominica Ford, cô bé có mái tóc xoăn ngắn màu đen, làn da hơi ngăm, cô bé thân thiện cười với Phoenix.

Phoenix cảm thấy dường như ai đó đã thả một tảng băng xuống dạ dày nó, ép nó không thở nổi.

Lễ phân loại nhanh chóng kết thúc, trong nháy mắt, trên bàn xuất hiện đủ loại đồ ăn. Phoenix tùy tiện ăn một cái bánh ngọt và salad trộn rồi thôi.

“Cậu đang giảm cân sao?” Nữ sinh tóc xoăn đen Dominica hỏi, cô bé đang cố gắng cắt một miếng sườn dê.

“Không. Chỉ là mình cảm thấy có chút căng thẳng.” Phoenix hớp một ngụm nước bí đỏ, nói.

Đối phương hiểu, cười cười với nó. Phoenix không biết nên đáp lại như thế nào.

“Longbottom nói chuyện với một kẻ máu lai.” Greengrass ở bên trái nó hừ lạnh.

“Tôi nghĩ cậu nên quen với việc này đi.” Phoenix liếc nhìn đối phương, dù nhà Longbottom không phải là đại quý tộc như nhà Malfoy, nhưng địa vị không khác biệt so với nhà Greengrass.

Phoenix làm mặt lạnh nhìn cô bé tóc màu cọ, âm thầm thở dài —— lại có thể là Slytherin, có nằm mơ nó cũng không nghĩ tới.

Sau khi tất cả dùng xong tráng miệng, bàn ăn lại trở nên sạch sẽ.

Lúc này một vị lão phù thủy râu tóc bạc phơ mặc áo choàng màu tím đứng lên, bắt đầu nói rõ về thời gian của một số hoạt động.

Phoenix cảm thấy lúc hiệu trưởng Dumbledore nói “Không nên lên lầu bốn, trừ khi muốn chết thảm”, bầu không khí của Gryffindor dường như sôi nổi hơn. Nó kỳ quái liếc nhìn lão phù thủy râu tóc bạc phơ phía xa, ông ấy xác định cách nói này không phải là một loại cổ vũ đối với Gryffindor sao?

Hát xong bài ca của trường tụi nó liền theo huynh trưởng trở về phòng sinh hoạt chung của Slytherin.

Phòng sinh hoạt chung của Slytherin nằm ở trong hầm của lâu đài, tụi nó đi tới trước một cổng vòm, huynh trưởng Marcus Flinders lạnh lùng quét mắt qua đám học sinh mới, nói: “Mật khẩu là thuần huyết.”

Sau khi vào trong hầm, màu sắc chủ đạo liền biến thành bạc và xanh lá, màn che dày nặng rủ xuống tới thảm lông mềm mại, đèn thủy tinh treo phía trên sáng vừa phải, không làm người ta cảm thấy chói mắt, ngọn lửa xanh lửa đỏ đang cháy trong lò sưởi, bảy tám ghế salon bằng da lót nhung quay xung quanh lò sưởi, vô cùng ấm áp.

Đá cẩm thạch tinh xảo trên tường có khắc quy tắc của Slytherin, Phoenix còn chưa xem xong thì nghe thấy có âm thanh từ ngoài cổng vòm truyền vào, nó lấy lại tinh thần, lập tức nhìn thấy một người mặc áo choàng đen đang đi vào —— Severus Snape, chủ nhiệm nhà Slytherin, giáo sư Độc dược của Hogwarts.

Vẻ mặt của giáo sư Snape rất u ám, giống như trên đời này không có gì để vui vậy. Chỉ là nó cũng không thể tưởng tượng ra dáng vẻ vui cười hào hứng của giáo sư Snape —— nghĩ vậy, nó rùng mình một cái, mà ánh mắt của đối phương cũng kịp quét tới, Phoenix lập tức cứng đờ.

Dường như trong chốc lát, nó nghe được người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người đi ra.

Tiếp đó lựa chọn thủ lĩnh năm nhất cũng không có gì đáng ngạc nhiên, lúc tiểu thiếu gia Malfoy kiêu ngạo hất cằm lên khiêu khích nhìn Phoenix thì Phoenix vô cùng bình tĩnh quay mặt sang chỗ khác —— tiểu lưu manh hay so đo.

“Cậu quen biết người nhà Malfoy à?” Sau khi ánh mắt hung hăng của tiểu thiếu gia Malfoy quét qua hướng này bốn, năm lần, Dominica không nhịn được hỏi.

“Ai cũng vậy thôi, chỉ cần phát hiện ra kẻ thù thì đều vô cùng nhạy cảm.” Phoenix ngáp một cái, mệt đến muốn nhũn ra! Hôm nay nó thật sự không còn sức để đấu võ miệng với vị thiếu gia này.

Nó và Dominica ở chung một phòng, dường như đối phương rất kinh ngạc, Phoenix đem hành lí đi cất, sau khi soạn đồ xong nó hài lòng nói: “Đây thật sự là một sự sắp xếp không thể hợp lí hơn, mình cũng không muốn đối địch với bạn cùng phòng của mình bảy năm.”

Dominica tính cách rộng rãi lại có chút nam tính bắt đầu cười ha hả, Phoenix nhìn nó nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng, vậy càng tốt, Phoenix ghét nhất là những quý tộc khi cười đều che miệng lại.

Bạn cùng phòng Dominica của nó mang dòng máu lai, má xuất thân từ Slytherin, ba là một Muggle làm chuyên gia tài chính gì đó —— có lẽ là công việc giống các yêu tinh ở Gringotts. Cô bé còn có một người chị, nhưng là Muggle, thành viên trong gia đình vô cùng đơn giản.

Sau khi tụi nó chúc nhau ngủ ngon, Phoenix mặc váy ngủ nằm trên giường, nó mở to mắt lăn qua lăn lại nhiều lần cũng không ngủ được, nó tự nhủ nhiều lần với bản thân cuộc sống ở Hogwarts bắt đầu rồi, nhưng nó càng hiểu rõ trong tương lai gần, ngày mai hoặc là ngày kia, hoặc là một tuần sau, nhất định sẽ có một lá Thư Sấm đang chờ nó.

Mong là bà nội không tức giận quá. Nó lạc quan nghĩ, cuối cùng nhắm mắt lại.

Cuộc sống ở Hogwarts bắt đầu bước vào quỹ đạo, Phoenix trải qua cũng không tệ.

Sau tiết thứ nhất của buổi sáng đầu tiên Neville liền đi tìm Phoenix, sau khi biết cuộc sống ở Slytherin của em gái mình không tệ thì cũng yên tâm.

“Ron nói với anh, Slytherin sẽ treo ngược những người mà họ không thích lên trong phòng sinh hoạt chung.” Neville lo lắng nói.

“Ồ, đúng, nếu như anh tin tưởng trí tuệ của Weasley.” Sau khi Phoenix biết anh hai và Weasley đã làm quen với nhau, bắt đầu lo lắng cho tương lai của anh nó —— nghĩ vậy liền cảm thấy buồn cười như cái suy nghĩ phải giết rồng trong buổi lễ phân loại của Neville.

“Trừ phi giáo dưỡng (giáo dục + bồi dưỡng) của Slytherin trở nên giống Gryffindor.” Phía sau tụi nó đột nhiên truyền đến một giọng nói chậm rãi, mang theo trào phúng, không có ý tốt.

Phoenix lập tức bước lên che chắn cho anh nó, nhìn Malfoy và hai kẻ tùy tùng, Goyle và Crabbe —— hai kẻ mà theo Phoenix thì ngoại trừ chiều cao và trí thông minh thì giống như quỷ khổng lồ, về phần chiều cao? Có lẽ sau này cũng giống quỷ khổng lồ thôi.

“Nghe trộm sau lưng người khác?” Malfoy ở khắp nơi, cậu ta không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để châm chọc Potter và nó, nếu như cậu ta châm chọc Potter vì đố kị, vậy nó thì sao? Lẽ nào thiếu gia Malfoy cũng muốn có anh trai? Nó bị suy nghĩ của mình chọc cười.

“Tôi chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở bạn học Longbottom tiết sau là tiết Lịch sử Pháp thuật.” Cậu ta bình tĩnh hơn trước nhiều, Phoenix nhún nhún vai, tỏ vẻ biết rồi.

Giáo sư Binns dạy Lịch sử Pháp thuật là một con ma, cách giảng của ông làm người ta cảm thấy buồn ngủ, nhưng Phoenix lại thích cách giảng của ông.

“Trong đó không có bất kỳ tình cảm chủ quan nào, có thể giúp chúng ta hiểu được lịch sử thật tốt.” Lúc thức dậy nó vô cùng hưng phấn nói, đoán chừng nó là học sinh duy nhất ở Hogwarts đồng ý với cách giảng của giáo sư Binns.

“Điều kiện tiên quyết là mình phải hiểu được nó.” Dominica ngủ cả một buổi chiều, lúc tỉnh lại bên gò má còn có một dấu đỏ.

Phoenix cũng có thiên phú về Bùa chú, ít ra nó có thể khống chế được chiếc lông chim, nhưng nó cảm thấy đó là do đũa phép của nó, bởi vì biểu hiện của nó ở lớp Biến hình cực kỳ tệ, tệ đến nó không dám nhìn giáo sư McGonagall —— đến cuối tiết mà diêm của nó không có một chút thay đổi gì cả, nó nghe thấy Weasley nói ít ra diêm của cậu ta còn sáng lên một chút.

Về phần môn Thiên văn và môn Thảo dược nó có chút hiểu biết, dù sao nó cũng đọc qua rất nhiều sách trong phòng sách nhiều năm.

Chỉ có tiết Phòng tránh Nghệ thuật Hắc ám và tiết Độc dược là làm nó ấn tượng nhất.

Cái mùi tỏi gay mũi trong chiếc khăn quấn đầu của giáo sư Quirrell đã để lại ấn tượng sâu sắc cho toàn bộ đám học sinh năm nhất, trở về phòng sinh hoạt chung của Slytherin sau tiết Phòng tránh Nghệ thuật Hắc ám, tất cả mọi người đều lấy nước hoa ra xịt. Đương nhiên, kết quả cuối cùng là làm cho khứu giác của tất cả đều mất cảm giác. Còn tiết Độc dược thì ——

Có lẽ do lời mở đầu của chủ nhiệm quá êm tai, vô cùng cảm động, hoặc do áo choàng đen phấp phới vô cùng khí phách, hay do ánh mắt lạnh lẽo làm người ta run rẩy, mà nó cảm thấy chắc chắn là giáo sư Snape và Potter có thâm thù đại hận với nhau!

Ba vấn đề kia thật sự không khó, nhưng toàn bộ Gryffindor chỉ có Granger trả lời được, cơ bản là toàn quân bị diệt.

Đến lượt Potter, Phoenix nhìn thấy cậu bé tóc đen bị làm khó đến đỏ mặt không nhịn được thay cậu ta tìm một cái cớ, dù sao cũng sống ở thế giới Muggle nhiều năm như vậy, làm sao có thể chuẩn bị bài trước đây? Về phần danh hiệu của cậu ta —— chủ nhiệm Snape, hay là ngài thử hỏi cậu ta một chút vấn đề liên quan đến vết thẹo đi? Không chừng cậu ta còn có thể trả lời được.

Có lẽ do Potter không trả lời được ba vấn đề kia, nên cả tiết vẻ mặt của giáo sư Snape đều âm trầm —— dù Phoenix chưa bao giờ thấy ông ấy tươi cười lần nào.

Nhưng rất nhanh, chủ nhiệm của nó liền chú ý đến nó, bởi vì nó bắt cặp với Neville.

“Hừ, xem nào, một cặp Longbottom.” Lúc bóng dáng màu đen kia đến gần, Phoenix phát hiện được chân Neville bắt đầu run rẩy, nó bình tĩnh chắn ở phía trước, muốn bảo vệ anh nó.

“Đúng là anh em tình thâm.” Ông ấy cảm thán một câu, cách đó không xa Malfoy cười nhạo một tiếng.

Độc dược chữa mụn nhọt là một thứ thuốc màu xanh nhạt, về phần thực hành Phoenix tự nhận có thể dễ dàng vượt qua, dù Neville liên tiếp phạm sai lầm, nhưng mà chỉ cần tự tay cắt tất cả các nguyên liệu, chắc sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng do giáo sư Snape nóng lòng muốn trừ điểm Gryffindor nên không có khen tụi nó, chỉ âm trầm quét mắt qua nó, sau đó nói: “Ta nghĩ đây phải là hai người cùng làm, Longbottom, Gryffindor bị trừ mười điểm vì sự lười biếng mi.”

Phoenix nhìn qua Neville, mặt Neville bắt đầu trờ nên trắng —— thật ra nó rất muốn an ủi anh hai, đãi ngộ của anh đã tốt hơn Potter rất nhiều rồi đó, tuy rằng cùng bị trừ mười điểm, nhưng Gryffindor không sợ hãi chút nào, xem ra bị giáo sư Độc dược trừ điểm đã trở thành chuyện vô cùng bình thường.

“Vì có thể giúp Longbottom trở nên tự lập ——” nói đến đây, cả đám Slytherin bắt đầu cười lớn, Phoenix mím chặt môi, hung hãn trợn mắt nhìn Malfoy đang cười lớn nhất, nó muốn thu lại câu nói cảm thấy đãi ngộ của Neville tốt hơn kia!

“Cô Longbottom và Malfoy một nhóm.” Câu này lập tức đình chỉ Malfoy đang cười to, Phoenix cũng không phấn chấn lên được bao nhiêu, nó lo lắng nhìn Goyle đang ngây ngô cười bên kia —— thân ái, cậu chung nhóm với Neville, còn có thể bình an trải qua mỗi tiết Độc dược sao?

Sau khi hết tiết Malfoy lập tức bắt đầu đến châm chọc nó, nhưng Phoenix lại vì số lượng từ ngữ của đối phương mà cảm thấy lo lắng, dường như đấu võ miệng không phải là việc mà vị thiếu gia này thường làm, sự độc miệng của cậu ta so với chủ nhiệm khác biệt một trời một vực giống như là chất nhầy của một con sên và nọc độc của rắn độc vậy.

“Tôi nghĩ, cậu nên phụ đạo thêm kiến thức độc dược cho ngài Goyle.” Sau khi Malfoy dừng lại, Phoenix đề nghị, còn về bản thân cậu ta có lẽ nên thêm một lớp ngôn ngữ vào thời khóa biểu.

“Cậu muốn ra lệnh cho một Malfoy?” Đối phương trừng to đôi mắt màu xám xanh.

“Không, tôi chỉ không muốn Slytherin bị trừ điểm chung với anh hai tôi thôi.” Phoenix trả lời Malfoy một cách thỏa đáng, cậu ta có chút miễn cưỡng gật gật đầu, nó lại nói tiếp: “Hơn nữa cậu là người duy nhất được giáo sư Snape khen ngợi.”

Nhìn bóng lưng vô cùng đắc ý của Malfoy, Phoenix bĩu môi, thật ra độc dược của nó cũng chuyển sang màu xanh nhạt mà! Nhưng mà cuối cùng cũng chỉ được một điểm Chấp nhận được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.