Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 37: 37: Âm Mưu Của Obadiah Stane




Thiếu niên thanh âm mềm ấm như hoa, hai chữ "Nặc Nặc" từ đôi môi phun ra, làm cho người ta một loại ảo giác ân ái, lưu luyến triền miên.

Các nữ sinh ở đây, đều hận không thể hóa thân vào Phong Hoa, chỉ mong được nhiều thêm một cái nhìn ôn nhu, chăm chú, một câu nói lưu luyến.

Nhưng nữ hoàng bệ hạ chỉ số thông minh cao, EQ lại thấp, cả người đều thấy không tốt!

Phong Hoa:"......." Trẫm là ai? Trẫm đang ở đâu? Trẫm đang làm gì?

Thật kinh ngạc, thật loạn.

Ở thời điểm trên mặt Phong Hoa hiện lên biểu tình kinh ngạc, trong con ngươi lưu li của thiêu niên, hiện lên ý cười chân thật một chút, không hề dối trá.

Ý cười trong suốt, rực rỡ, lung linh, hơi hơi cong lên nụ cười nhạt, từ đuôi mắt cho đến khóe môi, đều nhiều hơn một gợn sóng.

Biểu tình kinh ngạc của chị a, thật là đáng yêu.

Đáng yêu làm cho người ta muốn.........

Hung hăng phá hủy.

Phong Hoa một bên lấy ánh mắt "ngươi uống lộn thuốc?", một bên ở trong lòng đối với hệ thống nói:

"Trẫm cuối cùng đã biết, khi được trẫm kêu tên Khả Khả, tâm tình của hắn ra sao rồi!".

".............."

Hệ thống hoàn toàn giơ ngóm tay cái tới bệ hạ với đế quân, nó cảm thấy Nặc Nặc, Khả Khả gì đó rất êm tai nha.

Cái tên điệp từ này nghe thực thân thiết, cảm giác thực đáng yêu phải không.

Nó muốn được kêu là.......Manh manh.

#Cảm giác chính mình thật quá dễ thương#

#manh manh lên liền rất đáng yêu#

Bất quá, nó cũng chỉ kêu tên "manh manh" ở trong tâm, phỏng chừng tự mình kêu như vậy, khẳng định sẽ bị Phong Hoa xé rách.

Cho nên, nó đàng giả ngu bán manh hỏi:"........ Tâm tình gì vậy?".

Phong Hoa ngữ khí thâm trầm:" Ngũ vị tạp trần, thập phần muốn bùng nổ".

Hệ thống lập tức kích động cao hứng nói:" Không nghĩ tới bệ hạ ngài có thể dùng được mấy cái từ hiện đại, thật là đáng mừng, viết hoa bôi đậm 6666, vì người mà điên cuồng đánh CALL!!!".

Phong Hoa:"............"

Uy, cẩu tử, ngươi hình như chú ý trọng điểm không đúng lắm nhỉ?

- -

Sau chuyện này, Phong Hoa tại đây trở thành người nổi bật nhất trong học viện quý tộc này.

Học sinh mới Hứa Nặc cùng với nam thần Hứa Khả ngồi trên xe cùng nhau tới.........

Hứa Nặc ngồi chỗ Hứa Khả, không bị quăng ra ngoài..........

Hứa Nặc với Hứa Khả cùng bàn.........

Trãm tuy rằng không ở trên giang hồ, nhưng trên giang hồ đâu đâu cũng truyền thuyết về trẫm.

Chỉ là lời đồn đãi ngày càng nghiêm trọng, phong cách truyền biến thành----------

Hứa Nặc cậy sủng sinh kiêu, cho Hứa Khả một cái tát, Hứa Khả lại không nổi giận.........

Hứa Nặc dã tâm bừng bừng ham Hứa thị tài phiệt, còn nhỏ tuổi dùng thân thể câu dẫn Hứa thiếu gia, tính toán sinh một đứa con, để ngày sau mẫu bằng tử quý. (mẹ giàu nhờ con)

Excuse me?

Ngươi xác định?

Phong Hoa rất bội phục sự tưởng tượng của các cô.

Nếu sự tưởng tượng này, có thể trợ giúp cô học cái.......... Tiếng Anh, Phong Hoa cảm thấy hiện tại không phát sầu như vậy.

Một giờ học Tiếng Anh kết thúc,Phong Hoa yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

Cho dù là nữ hoàng bệ hạ, đối mặt với Tiếng Anh biến thái này, cũng không có biện pháp nha.

Lúc sau.

Phong Hoa khóe mắt dư quang liếc một cái, nhìn thiếu niên đang úp mặt vào bàn ngủ, trong lòng..........

Trẫm hâm mộ, ghen tị, hận.

Vì cái gì người nào đó mỗi ngày đi học đều ngủ, còn trẫm phải nghiêm túc nghe giảng bài?

Trời xanh bất công!

Lúc này, có một nữ sinh xuất hiện bên cạnh bàn Phong Hoa.

"Hứa Nặc, cái kia........ có thể hỏi cậu một vấn đề không?".

Không đợi Phong Hoa trả lời, cô cắn cắn môi, tiếp tục hỏi:

"Cậu cùng Hứa Khả, là có quan hệ gì vậy?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.