Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta

Chương 54: Trong cơ thể bồ Câu mập có linh thạch




Dịch giả: nila32, KaTuLa

Sau khi nhìn thấy tu sĩ họ Tôn gật nhẹ một cái, Vũ Hồng liền phất tay đánh hai đạo pháp quyết về phía Cự Ưng.

“Phốc” “Phốc” hai tiếng, chỉ thấy lục quang lóe lên, vô số phù văn màu xanh lá sau khi tụ tập thành quang cầu xoay quanh một vòng liền biến mất khỏi người của Cự Ưng rồi nhanh chóng xuất hiện trên cổ tay của vị thiếu phụ kia.

“Xin tôn giá trả lại linh khí cho Ưng Trăn.” Nam tử mũi ưng sau khi nhìn vào kén tằm màu xanh bên cạnh liền lạnh lùng lên tiếng.

Vũ Hồng nghe vậy, chỉ cười khanh khách một tiếng sau đó khẽ động hai tay, gõ gõ hai chiếc vòng kỳ diệu kia.

Một tiếng “Coong” thanh thúy vang lên!

Chỉ thấy chiếc kén màu xanh thình lình tỏa ra hào quang chói mắt giữa không trung, tiếp đó những sợi tơ lục sắc cũng từ từ bong tróc ra rồi từng li từng tí sáp nhập trở lại vào đôi vòng tay. Đôi trường qua sau khi thoát khỏi sự trói buộc liền hóa thành hai đạo ngân quang được yêu tu họ Ưng thu về bên người. Ưng Trăn hung hăng trợn mắt nhìn Vũ Hồng một cái chỉ hiềm nam tử mũi ưng lại ra hiệu lui xuống nên hắn đành hậm hực bay ngược về sau. Cùng lúc đó, Vũ Hồng cũng theo sát phía sau tu sĩ họ Tôn để trở về khu vực của Nhân tộc.

“Công pháp của Vũ đạo hữu quả thật tinh diệu, thật khiến chúng ta bội phục.”

“Bội phục, bội phục!”

Trong lúc nhất thời, mọi người không ngừng lên tiếng tán thưởng một phen chiến đấu vừa rồi của thiếu phụ họ Vũ. Tuy nàng không phải xuất thân từ danh môn đại phái hay thế gia nghìn năm nhưng chỉ bằng việc có thể dùng sức bản thân chuyển bại thành thắng, giành lấy ưu thế cho Nhân tộc đã khiến cho những tu sĩ có mặt vô cùng khâm phục. Sau khi tùy ý đáp lại vài câu, Vũ Hồng liền khoanh chân ngồi xuống, tranh thủ giời gian điều ổn khí tức bản thân. Liễu Minh thấy vậy bèn kiểm tra sơ qua tình trạng pháp lực trong cơ thể. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn cũng ăn vào mấy viên đan dược tiếp đó nhanh chóng ngồi sang một bên để điều tức một phen.



Không biết qua bao lâu, Liễu Minh đang ngồi khoanh chân rốt cuộc nhẹ nhàng hé mở hai mắt. Dược lực của Kim Nguyên Đan cùng một số loại đan dược khác đã giúp pháp lực trong cơ thể của hắn phục hồi hơn phân nửa, hao tổn đối với Tinh Thần lực trước mắt cũng không còn đáng ngại.

“Liễu đạo hữu, ngươi đã tỉnh?” Thanh niên họ Lý nhìn thấy Liễu Minh đứng dậy liền tiến đến nghênh đón.

Liễu Minh thấy vậy liền khẽ gật đầu đáp lễ. Khi hắn đang định lên tiếng hỏi han gì đó thì sự chú ý đã bị âm thanh va chạm trầm thấp phía xa hấp dẫn bèn không khỏi ngoái đầu nhìn về phía đó. Chỉ thấy trên không trung trước mặt, hai đạo hắc bạch hào quang đang không ngừng va chạm kịch liệt kéo theo lưu quang chói lòa bốn phía, hơn nữa còn thỉnh thoảng truyền đến từng hồi u u vang vọng rung trời. Về phần những tu sĩ chung quanh, ngoại trừ hai người vừa rồi khoanh chân điều tức, phần lớn những người còn lại đang chăm chú quan sát tình hình chiến đấu trên không.

“Lý đạo hữu, có thể nói lại cho tại hạ một ít huống hiện tại?” Liễu Minh đột nhiên hỏi Lý Vĩnh Hồng bên cạnh một câu.

Vừa rồi để mau chóng khôi phục Pháp lực, ngoại trừ một chút phân tâm để chú ý tình huống dị thường xung quanh, hắn đã đem toàn bộ tinh thần tiến nhập vào quá trình vận hành công pháp vì vậy không hề lưu ý đến diễn biến những trận thi đấu vừa diễn ra. Bất quá, hắn có thể cảm giác được, thời gian bản thân tiến vào điều tức cũng không quá hai canh giờ.

“Hiện tại, bảy trận thi đấu thì đã trải qua sáu trận, chỉ còn lại Tôn đạo hữu đang phân cao thấp với tên đầu lĩnh của Man Hùng tộc mà thôi.” Thanh niên họ Lý sau khi nhìn lên cao liền chậm rãi đáp lời.

“Nói vậy, kết quả những trận thi đấu kia ra sao?” Liễu Minh nghe vậy, thần sắc khẽ động.

“Tình huống trước mắt quả thật không quá lạc quan. Trải qua sáu trận thi đấu, bên phía chúng tay chỉ có Vũ Hồng đạo hữu cùng Diệp đạo hữu của Ma Huyền Tông là giành được chiến thắng. Bất quá, chúng ta dù thua nhưng cũng không quá khó coi, tối thiểu cũng không phải ra tay trắng.” Tu sĩ họ Lý thở dài rồi nói.

Liễu Minh nghe vậy liền không hỏi thêm gì nữa, ánh mắt tiếp đó xoay chuyển, lần nữa quan sát cuộc chiến đang diễn ra trên cao. Chỉ thấy giữa không trung, tu sĩ họ Tôn đang nắm trong tay một kiện đồ vật phát ra tia chớp đồng thời không ngừng bắn ra từng đạo tinh quang màu trắng rực rỡ liên tục đánh về phía đại hán cao to đen hôi của Man Hùng tộc. Đại hán cao to kia giờ phút này đã tiến đến tình trạng bán Yêu hóa, không chỉ có toàn bộ đầu lâu biến thành một cái đầu gấu vô cùng dữ tợn, trên người cũng mọc ra rậm rạp lông cứng màu đen, một đôi tay gấu không ngừng huy động, bạo phát đạo đạo chưởng ảnh màu đen khiến cho đối phương cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Ngạc nhiên hơn nữa, tên yêu tu cao to đen hôi kia chẳng những sở hữu pháp lực vô cùng hùng hậu mà tốc độ của y cũng không chậm chút nào, chỉ bằng một đôi tay trần đã có thể cứng rắn va chạm liên hồi với pháp bảo trong tay Tôn Bằng. Mỗi một lần va chạm đều phát ra tiếng động ầm ầm như sấm dội. Chỉ là công kích của tên yêu hùng kia dù có mạnh mẽ thế nào, tinh quang màu trắng trên tay tu sĩ họ Tôn đều có thể biến hóa liên tục, chẳng những tiếp nhận toàn bộ công kích của đối phương, lại có thể giữ vững thế cân bằng, không hề rơi vào hạ phong.

Sau khi xoay chuyển tâm niệm, đôi mắt Liễu Minh mơ hồ toát lên hắc quang liền thấy rõ đồ vật chói mắt trong tay Tôn Bằng, rõ ràng là một tấm kính hình vuông lớn chừng một xích, mặt trước bóng loáng như nước lại có bạch quang lưu động, mặt sau lại trải đầy hình vẽ của muôn loài hoa điểu cá thú, lộ ra hàn khí băng lãnh.

“Thì ra là Ngưng Quang Kính!” Liễu Minh thấy vậy liền thốt lên.

“Liễu đạo hữu không ngờ có thể nhận ra bảo vật này, không hổ là đệ tử Thái Thanh Môn, kiến thức quả nhiên rộng rãi!” Tu sĩ họ Lý nghe vậy khẽ giật mình, tùy cơ tán thưởng một tiếng.

"Ha ha, cũng chỉ là nghe thoáng qua mà thôi." Liễu Minh cười cười tìm cách thoái thác mà nói.

"Thì ra là thế, tại hạ từng nghe không ít danh tiếng về món bảo vật của Hạo Nhiên thư viện này từ các trưởng bối. Nghe nói rằng bảo vật này mặt kính phát ra Thiên Thần quang tinh thuần, có thể khắc chế làm tiêu tan hết tất cả các loại Yêu khí, Ma khí. Cái tên Man Hùng kia cho dù Pháp lực cao cường hơn một bậc so với Tôn đạo hữu, nhưng xem ra tại hạ cảm thấy rằng Tôn đạo hữu lại chiếm ưu thế hơn một ít." Thanh niên họ Lý cười khặc khặc nói.

"Trong Tứ đại Thái tông, từ xưa đến nay Hạo Nhiên thư viện vẫn dùng công pháp chính khí, được Nhân tộc xem là phái chính thống, công pháp đối với việc khắc chế với lũ yêu ma thì có không ít, những công pháp đó thi triển cùng với Ngưng Quang kính này thì khiến độ mạnh mẽ tăng cao." Liễu Minh không tiếp lời thanh niên Họ Lý, khẩu khí có chút kì quái mà nói.

Thanh niên họ Lý khẽ giật mình, lộ ra vẻ kỳ quái liền liếc mắt quay qua nhìn Liễu Minh.

Liễu Minh lúc này thần sắc không có gì thay đổi. Thanh niên họ Lý mở miệng định nói thêm vài điều, Liễu Minh đột ngột truyền âm đến hắn:

"Phải rồi, Lý đạo hữu này, chỗ di tích mà ngươi nói lúc trước. Ta nhìn sơ qua cái bản đồ của ngươi đưa, trong lòng ta có vài điều đang thắc mắc liền muốn hỏi thăm đạo hữu."

"Xem ra Liễu huynh đã muốn đến di tích cùng tại hạ để tìm Bảo vật rồi hả? Chỗ nào đạo hữu thắc mắc, chỉ cần ta biết ta sẽ liền nói rõ cho đạo hữu ngay." Thanh niên họ Lý nghe vậy liền mừng rỡ trong lòng đồng thời truyền âm trả lời.

Liễu Minh cười mỉm, nói chuyện với thanh niên họ Lý vài câu trong khi tay phải hắn lúc đó rung nhẹ nhàng. Ma Tinh châu nằm im không nhúc nhích trong lòng bàn tay, năm ngón tay hắn nắm chặt lại. Bỗng nhiên hắn bước chân đi về tên nam tử của Ma Huyền tông.

"Vừa nghe được đạo hữu đại triển thần thông mạnh mẽ tranh đấu cùng tên Yêu tộc kia, giành được một trận thắng lợi, thật sự đáng mừng." Liễu Minh dừng chân ngay bên cạnh nam tử họ Diệp, trên mặt biểu hiện vẻ vui mừng liền chắp tay nói.

"Liễu đạo hữu quá khen rồi!" Nam tử họ Diệp thu lại ánh mắt, trong mắt hiện lên tia nghi ngờ đồng thời cảnh giác đối với Liễu Minh.

Dù sao thì Ma Huyền tông cùng tên Liễu Minh của Thái Thanh môn này thật sự là không thể cùng nhau hòa thuận. Liễu Minh thờ ơ như không có cảm giác đối với sự lạnh nhạt của nam tử họ Diệp, nói đôi lời chúc mừng liền quay đi. Hắn cất bước nhanh đến Võ Hồng. Tu sĩ họ Diệp ngạc nhiên nhìn Liễu Minh bước đi một lúc mới nhướng lông mày không quan sát nữa.

Liễu Minh tùy tiện lướt qua mọi người một vòng, bắt chuyện với mỗi người một hai câu. Sau đó hắn mới về chỗ cũ, đứng yên tiếp tục quan sát trận đấu phía trên. Trong không trung, trận đấu pháp cũng đến thời điểm quyết định. Mỗi lần va chạm kịch liệt, hai thân hình bắn về hai hướng ngược nhau. Tu sĩ họ Tôn hít sâu một hơi, hai tay chắp lấy trước ngực, thân hình bay phập phồng. Trong lòng bàn tay bất ngờ bạch quang to như ngón tay cái bắn ra tứ phía, toàn bộ chui vào thân hình trong gương một cách quỷ dị. Ngay lập tức Ngưng Quang kính tỏa ra ánh sáng cực kỳ rực rỡ, sau một hồi rung động. Bên cạnh bất ngờ hiện ra thêm một quang kính màu trắng. Tiếp theo đó là mặt kính thứ hai, mặt thứ ba...

Trong chốc lát, trước người tu sĩ họ Tôn hiện ra tám cái quang kính giống nhau không sai khác gì, lơ lửng không ổn định trên không trung. Quang mang màu trắng chiếu ra từ mặt gương, hào nhoáng khiến chói mắt cực kỳ. Đại hán đen đúa đứng đối diện trong chốc lát, mắt thấy cảnh này, sắc mặt hơi biến đổi. Quang kính màu trắng chấn động pháp lực trên mặt làm cho hắn cảm thấy tim đập nhanh đi một ít. Gã quát khẽ, pháp quyết trong tay trở nên trì trệ, khuôn mặt trở nên đen thui, thiết bài trên mặt có đồ án hình gấu xuất hiện trong tay hắn, lúc này trong lòng hắn mới dần dần ổn định. Nhưng mà không chờ hắn có phản ứng tiếp theo, tu sĩ họ Tôn không chút chậm trễ phát động công kích, mở miệng hô lên chữ "Dung". Tám mặt kính run lên trước người hắn, đồng thời bắn ra một tia quang kính màu trắng. Từng tia quang kính nhanh chóng hòa nhập thành cột sáng lớn hơn một trượng, mạnh mẽ lao tới Hắc đại hán.

"Đi!"

Đại hán da đen khẽ quát, thiết bài trước người đại phóng hắc quang. Gã thở hồng hộc như trâu, mảng lớn hắc khí toát ra không dứt, trong giây lát nhanh chóng biến thành ảo ảnh mặt gấu có kích thước như cái lầu các, hư ảnh mặt gấu trông rất sống động. Mặt gấu vừa hình thành đã bị cột sáng màu trắng bất ngờ công kích. Mặt gấu màu đen hét thảm một tiếng, những nơi bị ánh sáng màu trắng chiếu đến nhanh chóng trở thành từng sợi khói xanh mà tiêu tán, giống như bị hòa tan trực tiếp trở thành một cái động lớn được mở rộng. Nhưng mặt gấu màu đen cực kỳ to lớn, hắc khí nơi khác nhao nhao ngưng tụ với nhau nhanh chóng chống sự xâm nhập của cột sáng màu trắng. Đại hán da đen nhìn thấy sắc mặt buông lỏng nhẹ nhàng, mở miệng phun ra một ngụm tinh huyết liền chui vào thiết bài.

Trong không trung hiện ra ảo ảnh mặt gấu, hai mắt chớp động hào quang, bắn ra hai tia huyết quang. Trong không trung hai tia huyết quang biến thành hai con rắn nhỏ to bằng ngón tay cái giống hai mũi tên lao về phía tu sĩ họ Tôn. Tu sĩ họ Tôn liền biến đổi sắc mặt, một tay bấm niệm pháp quyết, hai mặt quang kính phân chia thành mỗi cột ánh sáng trắng nghênh đón tiểu xà huyết sắc. Đôi rắn nhỏ màu máu còn chưa va chạm với cột sáng màu trắng đã bất ngờ nổ tung. Liền biến thành hai luồng huyết vụ, nhanh chóng hòa nhập di chuyển, bao phủ tu sĩ họ Tôn vào trong đó. Đại hán da đen thấy vậy không khỏi tươi cười, vẻ tàn độc hiện lên trên mặt. Huyết vụ này nhìn không có gì nhưng chính là máu huyết của nhiều loại thú cực độc luyện chế thành. Cho dù không thể dùng huyết độc này giết tên nhân tộc trước mắt nhưng cũng có thể vây khốn đối thủ một thời gian.

Sau một khắc, đại hán đen hôi không ngừng thúc đẩy pháp lực truyền bên trong thiết bài. Ảo ảnh mặt gấu màu đen to lớn dần dần, thình lình ngẩng đầu liền rống to, hiển nhiên là muốn công kích thêm một lần nữa. Đúng vào lúc này, tiếng hừ lạnh lẽo truyền ra từ trong huyết vụ, tiếng xé gió kêu gào. Tia sáng màu trắng chằng chịt bất ngờ bắn ra bốn phía, trong nháy mắt huyết vụ bị xuyên thủng như cái tổ ong. Thân hình tu sĩ họ Tôn không nhanh không chậm hiện ra.

"Không thể nào!"

Đại hán chứng kiến một màn như thế không khỏi kêu lên nghẹn ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.