Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta

Chương 53: Chàng sói hôn trộm và Hùng Tiểu Hoa




Dịch giả: khangvan, KaTuLa

Biên: nila32

Những tu sĩ Nhân tộc nhìn thấy Liễu Minh đều nhao nhao gật đầu mỉm cười. Dù sao thực lực mà hắn thể hiện vừa rồi, đủ để cho những người này mở rộng tầm mắt.

Tiếp theo, tu sĩ họ Tôn an bàn người tiếp theo tỷ thí thì sự chú ý của mọi người nhanh chóng rời khỏi Liễu Minh. Đúng lúc này thì lông mày Liễu Minh thoáng nhíu lại, ống tay phải nhẹ nhàng rung lên, một viên châu lặng lẽ rơi trong lòng bàn tay hắn, đúng là Ma Tinh Châu. Giờ phút này, mặt ngoài của Ma Tinh Châu bất ngờ hiện lên màu sắc đen kịt. Liễu Minh cúi đầu nhìn lại, đồng tử co rụt lại, lòng bàn tay bắn ra, Ma Tinh Châu lại chui vào trong áo, nhưng trên mặt lại điềm nhiên như không có việc gì. Yêu tộc đối diện thắng liên tiếp hai trận, khí thế tăng cao, nhìn về phía Nhân tộc tràn đầy ý khinh thường và khiêu khích. Ngược lại, sĩ khí Nhân tộc bên này nhất thời có chút nặng nề.

“Việc này không nên chậm trễ, bắt đầu trận thứ ba đi!”

Tráng hán Man Hùng tộc hét lớn, sau đó một tên yêu tu Liệt Ưng tộc mặc áo bào xám, thân hình chớp động mấy cái liền xuất hiện giữa không trung, trong mắt mang theo vẻ trào phúng, nhìn về phía Nhân tộc. Tên yêu tu này chỉ có tu vi Giả Đan kỳ, nhưng mà yêu lực phát ra tự hồ còn mạnh hơn vài phần so với tên hùng yêu mặt sẹo lúc trước. Tu sĩ Nhân tộc hai mặt nhìn nhau, tuy nhiên theo sự sắp xếp của tu sĩ họ Tôn, lần thi đấu này không cần liều mạng, chỉ cần chống đỡ cho đến khi ấn ký được truyền sang hoàn toàn là được, nhưng mà nếu thua trận nhiều quá thì đúng là mất mặt.

“Trận này để ta xuất chiến vậy.” Giọng nói của nữ tử vang lên phá vỡ im lặng, chính là thiếu phụ Vũ Hồng tiến lên một bước nói.

“Vũ đạo hữu hãy cố gắng, nhưng vẫn phải hết sức cẩn thận đó.” Tu sĩ họ Tôn thấy vậy thì cũng không phản đối, chỉ là thấp giọng dặn dò một câu.

Vũ Hồng nhẹ gật đầu, một đoàn lục quang bao lấy thân thể của nàng ta, lóe lên liền xuất hiện trước người của yêu tu áo xám.

Yêu tu áo xám nhìn thoáng qua Vũ Hồng cách đó không xa, lại quét về phía bọn người tu sĩ họ Tôn, quái thanh quái khí nói:

“Vậy mà lại phái ra một nữ nhân xuất chiến, đám tu sĩ Nhân tộc các ngươi xem ra đã xuất hết vốn rồi!

Lời vừa nói ra thì khiến cho đám yêu tu phía sau đều cười vang.

“Các hạ xuất khẩu cuồng ngôn, ngược lại tiểu nữ lại muốn xem thực lực của đạo hữu có lợi hại như khẩu khí hay không!” Trong mắt Vũ Hồng lóe lên lãnh mang, trong miệng nói lẩm bẩm, há miệng phun ra một sợi lam ti, trong nháy mắt liền biến thành một con băng thiềm màu xanh da trời, to bằng một căn phòng ốc, hai chân đạp một cái liền lao thẳng về phía yêu tu áo xám.

Tốc độ của băng thiềm cũng không tính là nhanh, nhưng những nơi nó đi qua đều khiến cho không trung lưu lại một vết màu trắng, ngưng kết ra không ít băng vụn óng ánh. Yêu tu áo xám thấy vậy thì trong mắt hiện lên vẻ cười nhạo, thân hình nhoáng lên một cái rồi biến thành một đạo hư ảnh nhàn nhạt, biến mất tại chỗ. Băng thiềm thoáng một cái liền chụp vào khoảng không, thần sắc hiện lên vẻ mờ mịt. Bóng người lóe lên, thân ảnh yêu tu áo xám bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Vũ Hồng, bàn tay lóe lên biến thành một trảo ưng dữ tợn, như thiểm điện liền chụp vào linh hải của Vũ Hồng. Yêu tu áo xám thân là tu sĩ Liệt Ưng tộc, không chỉ có thân pháp và độn tốc cực nhanh, phong cách chiến đấu cũng giống vài phần so với nam tử mũi ưng, vừa ra tay liền muốn dồn người ta vào chỗ hiểm. Vũ Hồng cũng không quay đầu lại, hai tay vung lên, hai chiếc vòng xanh biếc trên cổ tay của nàng ta bay ra, rồi phân biệt lơ lửng ở trên đầu và dưới chân nàng ta, trong khoảng khắc liền ngưng tụ thành một vòng bảo hộ hình quả trứng gà, bao bọc hoàn toàn nàng ta vào bên trong.

Phanh!

Trảo ưng của yêu tu áo xám hung hăng chộp vào vòng bảo hộ, nhưng mà cũng chỉ khiến cho vòng bảo hộ lõm đi một chút, căn bản không thể tiến vào được một chút nào. Sau một khắc, một lực lượng ôn nhu, mềm dẻo từ chỗ lõm của vòng bảo hộ khôi phục lại mà bắn ra, khiến cho yêu tu áo xám không kịp phản ứng liền bị bắn ngược ra ngoài. Đúng lúc này, Vũ Hồng như thiểm điện quay người lại, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, sau đó điểm lên hư không vài cái.

Ông!

Hai chiếc vòng vốn đang phiêu phù ở trên đầu và dưới chân của nử tử này lập tức xoay tròn, trong nháy mắt liền hóa thành một tấm lưới khổng lồ màu xanh, dựa dịp thân hình của yêu tu áo xám chưa ổn định lại, liền chụp xuống. Sắc mặt yêu tu áo xám đại biến, nhưng muốn trốn tránh đã muộn. Miệng gã truyền ra vài tiếng chú ngữ trầm thấp, ngân quang trên người lóe lên, sau đó bắn ra hai thanh đoản giáo, toàn thân được bao phủ bởi linh văn ngân sắc, đón gió liền biến lớn mấy lần, giao nhau một cái liền chắn trên đỉnh đầu của hắn, cũng “Oanh” một tiếng, chống lại việc hạ xuống của tấm lưới. Yêu tu áo xám thừa cơ, hóa thành một ánh trăng mờ, phi độn ra ngoài. Vũ Hồng thấy vậy thì quát một tiếng, hai tay mơ hồ kết xuất ra từng đạo thủ ấn kỳ quái, từng đạo phù văn màu xanh lá nhanh chóng bắn ra, liền rơi vào trong hai chiếc vòng tay.

Xoẹt!

Tấm lưới màu xanh phía trước lập tức quấn lại, trong nháy mắt liền bao phủ hai thanh đoản giáo màu bạc lại. Yêu tu áo xám mới vừa bay ra ngoài mười trượng, quay đầu nhìn lại thì sắc mặt lập tức biến đổi. Chỉ thấy hai chiếc vòng tay này, trên dưới xoay tròn một cách nhanh chóng, bắn ra từng sợi tơ mỏng màu xanh lá, một vòng lại một vòng cuốn lấy đoản giáo màu bạc, rất nhanh đã biến thành một cái kén lục quang óng ánh. Yêu tu áo xám vội vàng bấm niệm pháp quyết, muốn thúc giục hai thanh đoản giáo này phá khốn mà ra. Bên trong kén, hai thanh đoản giáo ngân quang đại phóng, nhưng mà những sợi tơ mỏng này lại cứng cỏi vô cùng, mặc cho hai thanh đoản giáo này rung động kịch liệt, nhưng không thể nào thoát khốn được.

“Ưng huynh, tộc nhân của ngươi tựa hồ có chút không ổn!” Tráng hán cầm đầu Hùng tộc cười hắc hắc, trào phúng nói.

“Hừ, Ưng Trăn đúng là có chút khinh địch, mà ả nữ tu Nhân tộc kia rõ ràng là cố ý dụ hắn đến gần, nhưng bây giờ cũng chỉ rơi xuống hạ phong mà thôi, thắng bại cuối cùng vẫn còn khó mà nói được.” Sắc mặt nam tử mũi ưng âm trầm, lạnh lùng nói.

Yêu tu mặc áo bào xám trong lúc này không khỏi than khổ trong lòng!

Hai thanh trường thương màu bạc đúng là vũ khí sở trường của hắn. Bình thường thì dùng vài loại thủ đoạn để ẩn giấu nhưng trong lúc chiến đấu có thể tùy thời thi triển ra hai thanh giáo dài ra, khiến đối thủ trong lúc nhất thời chủ quan có thể ăn vào không ít khốn khổ.

Vào lúc này, băng thiềm màu xanh bất ngờ đạp chân sau lao về phía gã. Yêu tu mặc áo bào xám lóe lên hung quang trong mắt, hai tay tỏa ra hắc mang. Đôi móng vuốt sắc bén đột ngột dài hơn một trượng, cái nào cái nấy đều có vẻ vô cùng bén nhọn. Từng đạo hắc mang theo đó bất ngờ mãnh liệt bay vút ra nghênh đón băng thiềm màu xanh.

Âm thanh lách cách vang lên một hồi!

Băng thiềm trông như khối băng không hơn không kém, tức thì vỡ vụn từng mảnh băng tuyết vỡ nát. Luồng khí màu lam nhạt cũng lập tức từ trong đống băng nhẹ nhàng tỏa ra.

"Không tốt!"

Yêu tu mặc áo xám thấy thế không khỏi khẽ rùng mình. Toàn thân tỏa ra yêu khí, biến thành lốc xoáy màu xám xoay cuồn cuộn, khiến cho luồng khí màu xanh nhạt xung quanh tản đi không ít. Hắc khí tiêu tán dần dần, hiện ra Cự Ưng màu xám. Yêu tu mặc áo xanh trực tiếp hiện nguyên hình yêu thể, đương nhiên là muốn dùng toàn lực đánh cược một trận. Võ Hồng thấy vậy, sắc mặt càng trở nên cẩn trọng. Hai tay đổi pháp quyết, khua tay đánh ra từng đạo pháp quyết vào bên trong vòng tay vòng tròn màu xanh lá. Ngay lập tức vòng tay không ngừng tỏa ra lục quang, nhanh chóng phá không bay đi. Tia lục quang dày đặc công kích về phía Cự Ưng, liền muốn đem gã xuyên thủng thành cái tổ ong. Cự Ưng màu xám thấy vậy, trong miệng phát ra âm thanh sắc bén. Đôi mắt lóe lên lam quang, hai cánh khẽ vỗ, thân thể liền biến thành một luồng bóng xám bắn đi. Trong bóng xám mơ hồ thân hình biến mất không thấy bóng dáng. Sau một khắc, phía trên đầu Võ Hồng chợt chấn động, Cự Ưng trong trận cuồng phong thình lình hiện ra. Hai cự trảo nâng lên bắn ra hắc mang dài hơn một thước co dãn không ổn định lao xuống phía dưới.

Oanh!

Mượn lực lao xuống hai ưng trảo mạnh mẽ chụp lấy Võ Hồng đang có màn hào quang màu xanh che chắn. Màn hào quang lập tức lõm vào dần dần hiện lên từng vết rạn nứt. Cự Ưng màu xám dang rộng hai cánh, trên người luồng yêu khí bất ngờ tăng mạnh, hắc mang trên ưng trảo nhờ đó tăng vọt.

Rắc rắc!

Vòng bảo hộ màu xanh không thể nào chống đỡ nổi, nhanh chóng vỡ vụn, biến thành quang vũ màu xanh lá. Ánh mắt cự ưng màu xám lộ vẻ cực kỳ mừng rỡ, khí thế ưng trảo to lớn đánh tới hậu tâm Võ Hồng so với lúc trước chỉ tăng không giảm. Lúc này, thân thể gã biến hóa lướt nhanh như gió, thi triển chỉ trong một hơi thở. Đúng là Nhân tộc, thân thể không cách nào có thể tiếp đỡ một kích sắc bén như thế. Cự Ưng màu xám trong mắt dường như đã thấy kết cục chết thê thảm của nữ tu sĩ nhân tộc kia. Nhưng vào lúc này, Võ Hồng thình lình ngửa đầu lên trời, trên mặt không có dấu hiệu của sự sợ hãi hay kinh hoàng. Cự Ưng màu xám khẽ giật mình, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Không đợi gã phản ứng, ô... ô... n... g một tiếng, không gian bên cạnh bỗng chấn động. Một vòng tròn xanh biếc to lớn xuất hiện nhanh chóng lóe lên chụp lên cự trảo, lập tức có rút lại nhanh chóng. Cự Ưng màu xám lúc này sợ hãi tột độ liền điên cuồng vỗ cánh. Móng vuốt tỏa ra luôn hắc mang ở bên trên, ra sức giãy giụa điên cuồng.

Đúng lúc này, một chiếc vòng tròn xanh biếc khác đánh xuống từ trên trời. Ngay lập tức chính xác rơi vào cổ Cự Ưng, càng lúc càng siết chặt mơ hồ đã nằm trong lớp lông vũ. Cự Ưng màu xám hét thảm, thân hình bị cố định trên không trung, hai cánh điên cuồng vỗ vào tứ phía, giãy giụa một cách đau đớn. Võ Hồng tức khắc nghiêm nghị đánh ra từng đạo pháp quyết. Sương mù màu xanh nhạt ngưng tụ từ tứ phía nhanh chóng bao phủ toàn cơ thể Cự Ưng. Lập tức một tia khí lạnh ác liệt quét sạch khắp bốn phương tám hướng, còn bên trong sương mù thỉnh thoảng lại có từng hồi âm thanh răng rắc vang ra.

Sau một lát, sương mù màu xanh nhạt dần dần tan biến, cảnh tượng bên trong đó hiện ra. Cự Ưng màu xám bất ngờ bị đóng băng bởi một tầng băng tinh màu xanh. Gã thình lình trở thành một tượng băng điêu trong rất sống động, ngay cả hình dáng giãy giụa trong một khắc trước cũng giữ không thay đổi. Tu sĩ nhân tộc lập tức mừng rỡ, Liễu Minh lóe lên tia kinh ngạc trong mắt. Lúc này, Võ Hồng mới thả lỏng tinh thần buông thả hai tay, sắc mặt tái nhợt hẳn đi, liên tục thở hổn hển. Trong khoảnh khắc thi pháp này, ước chừng đã hao phí hơn phân nửa pháp lực của nàng. Nếu không phải một phen tính toán tài tình, nàng căn bản không thể nhanh chóng làm đóng băng tên yêu tu Ưng tộc có tu vi mạnh mẽ như thế này.

"Ưng Trăn!"

Tiếng quát chói tai vang lên, ánh sáng màu xanh lóe lên trong tràng đấu, thân ảnh nam tử mũi ưng hiện ra. Võ Hồng sắc mặt biến đổi đột ngột, không chút chậm trễ chân khẽ dậm, thân hình theo đó bay ngược mà trở ra. Đúng lúc này, một luồng bạch quang lóe lên, một thân ảnh xuất hiện đứng chắn trước người nàng. Đúng là tu sĩ họ Tôn.

"Ưng đạo hữu, người của quý tộc chỉ là tạm thời bị đóng băng mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, không nên kích động quá mức như thế." Tu sĩ họ Tôn điềm nhiên nói, trên người ẩn hiện luồng bạch quang, nhất thời dùng sức đợi tình huống xảy ra liền ra tay.

Nam tử mũi ưng nghe vậy ánh mắt sáng lên, lập tức kiểm tra bên trong băng tinh màu lam. Nhìn thấy đồng tử Cự Ưng còn chuyển động, không mất đi sinh mệnh. Hiện tại hắn mới phát ra một tiếng hừ lạnh lùng, đưa tay phát ra tia thanh mang, liền đánh lên bề mặt của băng điêu Cự Ưng. Băng tinh vỡ vụn ầm ầm, Cự Ưng màu xám vẫn còn bị khống chế bởi hai chiếc vòng trong xanh biếc, nhất thời không cách nào hoạt động.

"Trận này là chúng ta thua, hãy thả người ra." Nam tử mũi ưng sắc mặt càng thêm khó coi, nhìn tu sĩ họ Tôn liền nói ra một cách lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.