Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta

Chương 44: Là người của sói




Dịch giả: asuconm, haunguyen1106

Biên: O_G

Liễu Minh sau khi cảm nhận được Tinh thần lực dồi dào bên trong Tinh Hải thì liền ngồi dậy, khẽ vận chuyển pháp lực giũ sạch bụi đất trên người. Sau đó hắn đưa tay, xoa bóp mi tâm, tựa hồ vẫn còn một chút đau đớn.

Sau khi nghỉ ngơi, Liễu Minh lấy ra một cái vòng tròn màu hỏa hồng cùng với một cây cờ lệnh màu lam, đây là hai kiện pháp bảo hình thức ban đầu mà hắn đã lấy được trong bụng Cự thú, từ lúc đó đến giờ hắn vẫn chưa có thời gian để xem xét kỹ hai món pháp bảo này. Những ngày tiếp theo trong Thượng giới phế tích e là càng lúc càng nguy hiểm, cho nên việc gia tăng một chút thực lực là vô cùng quan trọng.

Hai kiện đồ vật này cũng giống như Khổ luân Kiếm, đều là vật áp trận cho Tứ Phương Thanh La Trận, tuy cùng đẳng cấp nhưng hiển nhiên không thể bằng Khổ Luân Kiếm. Thế nhưng nếu như tế luyện, khi gặp cường địch thì có thể chống cự được một lát, là một lựa chọn không tồi.

Liễu Minh sau khi nghĩ kỹ liền nhìn vào vòng tròn màu hỏa hồng, há mồm phun ra một cỗ hắc quang, đồng thời liên tục búng mười ngón tay, liên tiếp bắn ra từng đạo pháp quyết. Từng sợi hắc quang nhè nhẹ quấn quanh vòng tròn, chậm rãi luyện hóa. Sau một lát, vòng tròn màu hỏa hồng bỗng nhiên sáng lên, phát ra ánh sáng màu hồng chói mắt, xoay tròn một hồi rồi ngưng tụ lại, biến thành một vòng tròn có ba mươi sáu đường vân màu đỏ.

Song song với việc luyện hóa vòng tròn, tay kia của Liễu Minh lại đưa lên, điểm vào cây cờ lệnh màu lam, sau đó há miệng phun ra một cỗ hắc quang định bụng bắt đầu luyện hoá cờ lệnh.

Liễu Minh thi triển khả năng nhất tâm nhị dụng, chia tinh thần lực của hắn làm hai phần, luyện hóa hai kiện pháp bảo hình thức ban đầu. Hiện tại tinh thần lực của hắn đã gia tăng không ít, nhân cơ hội luyện hóa pháp bảo rèn luyện tinh thần lực một phen.

Mấy ngày sau, bên trong dãy núi xuất hiện một chiếc thuyền ngọc màu trắng phá không bay đi, người ngồi trong khoang thuyền không ai khác chính là Liễu Minh. Hắn một bên đang tìm hiểu Chân Linh Kinh, một bên thì đem thần thức khổng lồ của mình tỏa ra mấy trăm dặm xung quanh, cẩn thận quan sát tình huống.

Hai ngày trước, sau khi hắn tế luyện thành công hai kiện pháp bảo thì Liễu Minh lập tức tiến đến di tích Lam Tư đã mô tả. Hắn cũng đã định đi tìm đám người Kim Thiên Tứ để tụ họp trước nhưng một là không rõ tung tích, hai là khoảng cách giữa hắn và mấy người Cầu Long Tử lại xa, nếu đi tìm họ trước thì chỉ sợ bảo vật sớm bị người khác tranh hết. Do đó sau khi cân nhắc kỹ càng hắn quyết định đến di tích trước.

Trên đường đi Liễu Minh không gặp trở ngại gì cho nên hắn liền lấy Huyết Thuẫn bí pháp bên trong Chân Linh Kinh ra nghiên cứu. Công pháp này đòi hỏi người tu luyện mỗi ngày phải rút một phần tinh huyết bên trong cơ thể để luyện hóa để hình thành một loại phôi thuẫn đặc thù, bình thường ẩn nấp bên trong Linh Hải nhưng khi gặp địch thủ thì có thể nhanh chóng ngưng tụ thành một Huyết Thuẫn uy lực cực lớn, không những bảo vệ thân mình hữu hiệu, mà còn có thể hấp thu tinh huyết để khôi phục lại thương thế của bản thân trong thời gian ngắn, quả thực thập phần hữu dụng.

Loại bí thuật này tương tự như Khô Mộc Phùng Xuân Đại Pháp của Khuê Mộc tôn giả hay Nguyên Chú Hồi Xuân Thuật của Ôn Tăng, nhưng tinh huyết tiếp tế cho bản thân không có bài xích và hầu như không để lại tai họa ngầm. Tuy nhiên hiệu quả khôi phục thương tích đương nhiên là kém xa hai loại bí thuật trên. Về phần uy lực cụ thể của Huyết Thuẫn, chủ yếu được quyết định bởi hiệu quả tinh huyết của bản thân tu luyện giả và lượng tinh huyết được dung nhập vào phôi thuẫn.

Căn cứ theo ghi chép của điển tịch, số lượng tinh huyết rút ra để tế luyện ở lần thứ nhất cần phải nhiều gấp mấy lần so với những lần sau, nhưng nếu tu luyện giả không quan tâm đến thân thể mình, cưỡng ép rút lấy quá nhiều tinh huyết thì có thể khiến nguyên khí tổn thương. Bởi vậy việc luyện bí thuật này ở giai đoạn ban đầu tương đối khó khăn, còn đối với giai đoạn sau thì dễ dàng hơn rất nhiều.

Nếu là người có thân thể mạnh mẽ, mỗi ngày có thể lấy nhiều tinh huyết để tu luyện thì chỉ cần kiên trì trong vài ngày là có thể cô đọng được Huyết Thuẫn cơ bản rồi.

Ngoài ra, số lượng tinh huyết tối đa tồn trữ bên trong phôi thuẫn không thể vượt quá năm thành tinh huyết bản thân. Theo tính toán của Liễu Minh, thì Huyết Thuẫn do hắn ngưng tụ ra hoàn toàn có thể ngăn được một kích toàn lực của Chân Đan hậu kỳ. Nếu sau này tu vi của hắn tăng lên, thân thể ngày càng tráng kiện thì Huyết Thuẫn ngưng kết ra thậm chí có thể ngăn cản được công kích của đại năng Thiên Tượng cảnh.

Sau mấy canh giờ tìm hiểu cẩn thận Huyết Thuẫn bí pháp, Liễu Minh liền đem điển tịch thu vào. Hắn đi ra chính giữa phi chu rồi ngồi xuống, một tay phất lên, bốn khoả Chân Linh châu bay ra, ngưng kết kết giới màu xám, bao bọc Đái Nguyện Ngọc Chu bên trong.

Sau khi bố trí kết giới phòng hộ, Liễu Minh lấy ra một thanh tiểu kiếm, rạch một đường trong lòng bàn tay rồi đem Linh lực toàn thân truyền xuống, đẩy từng giọt tinh huyết đỏ thẫm từ trong vết thương ra ngoài.

Sau mười mấy hơi thở, hắn đã rút ra được hơn nửa bát tinh huyết. Dưới sự khống chế của pháp lực, đoàn tinh huyết đã ngưng tụ thành một viên cầu đỏ thẫm lớn hơn một tấc, không ngừng lơ lửng trong không khí.

Liễu Minh thấy vậy liền dựa theo ghi chép của điển tịch, đánh ra từng đạo pháp quyết vào đoàn tinh huyết. Tinh huyết xoay tròn trong hư không tiếp nhận từng đạo pháp quyết, dần dần ngưng tụ lại thành một viên cầu màu đỏ thẫm lớn chừng ngón tay cái. Ngay lúc này, Liễu Minh niệm vài câu khẩu quyết tối nghĩa cổ quái, sau đó há miệng, bắn ra một vòng sáng.

"Vèo” một tiếng, vòng sáng cuốn lấy viên châu đỏ thẫm vào trong miệng.

Sau khi nuốt huyết cầu, Liễu Minh chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, không có thêm cảm giác khác thường nào nữa.

Nhưng khi hắn dùng thần thức xem xét toàn bộ thân thể liền ngạc nhiên, phát hiện huyết sắc viên cầu to cỡ ngón cái đang lẳng lặng nằm trong linh hải, từ từ xoay tròn.

Ở phía trên viên cầu, từng sợi huyết quang lượn lờ giống như một đoàn huyết vụ nho nhỏ, không ngừng phình ra co lại theo sự xoay tròn của huyết châu.

Tâm niệm Liễu Minh khẽ động liền thả ra một đám thần thức xâm nhập vào linh hải, hơi chạm vào huyết sắc viên cầu nhưng không có hiệu quả.

Cứ như vậy trong mấy ngày kế tiếp, ngày nào Liễu Minh cũng tế huyết sắc viên cầu ra, rồi thông qua bí thuật dung nhập một ít máu huyết của bản thân vào đấy.

Trải qua khoảng năm sáu ngày tế luyện, huyết sắc viên cầu bên trong linh hải cũng đã xảy ra một ít thay đổi. Bây giờ nó trông như một cái khiên tròn nho nhỏ, đỏ rực.

Vào một ngày, Liễu Minh đang bế quan thì chợt tỉnh, hai mắt trợn tròn, hai tay bỗng nhiên duỗi về phía trước, mười ngón tay bấm niệm pháp quyết nhanh đến hoa mắt. Sau đó hắn nói nhỏ "Tế!"

Từ trong linh hải truyền ra tiếng trầm đục khó có thể nghe thấy, tấm huyết sắc tiểu thuẫn bay ra từ trong miệng, lơ lửng quay một trước người Liễu Minh.

"Phốc" một tiếng!

Huyết sắc tiểu thuẫn sau khi bị Liễu Minh điểm chỉ liền nổ tung, từng sợi tinh huyết từ bên trong chen chúc bay ra, hóa thành từng điểm huyết quang liên tục chớp động.

Sau khoảng một hai hơi thở, một màn sáng huyết sắc lờ mờ ngưng kết xung quanh, cách thân thể Liễu Minh khoảng nửa trượng.

"Ồ? Đây là Huyết Thuẫn thuật."

Ngón tay Liễu Minh búng ra, một đạo vô hình kiếm khí hình xoắn ốc ngưng tụ trên ngón giữa, bắn lên trên huyết sắc màn sáng.

Một màn quỷ dị diễn ra!

Kiếm khí hình xoắn ốc đụng vào huyết sắc màn sáng không ngờ chỉ lóe lên rồi biến mất vào bên trong đó, bề mặt màn sáng ngoại trừ nổi lên một hồi rung động thì không xảy ra bất cứ dị thường nào.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi dốc sức đánh ra một quyền, màn sáng chỉ hơi rung động liền khôi phục như lúc ban đầu, không hề có chút dấu hiệu hư hao.

Liễu Minh lúc này mới gật đầu. Mặc dù cả hai lần công kích hắn đều dùng chưa đến một thành công lực nhưng hiệu quả đạt được như thế khiến hắn vô cùng hài lòng, nếu dùng ngay lúc mấu chốt chắc hẳn đủ để cứu hắn một mạng.

Liễu Minh thay đổi pháp quyết, huyết sắc màn sáng ngay lập tức co rút lại thành một tấm tiểu thuẫn nho nhỏ, nhưng màu sắc so với lúc trước thì ảm đạm hơn. Huyết cầu lóe lên liền chui vào bên trong Liễu Minh.

Mới lần đầu tu luyện Huyết Thuẫn thuật đã thuận lợi như vậy, điều này khiến Liễu Minh vui mừng.

Lúc đầu hắn còn lo lắng lần đầu khống chế số lượng tinh huyết không được tốt khiến hiệu quả tế luyện huyết thuẫn không cao, nhưng nhờ có kinh nghiệm lần này nên trong mấy ngày kế tiếp, ngày nào hắn cũng rút ra tinh huyết để tế luyện huyết sắc tiểu thuẫn.

Một ngày kia, phi thuyền của Liễu Minh xuất hiện trên một vùng đất phủ đầy tuyết, rộng lớn mênh mông bát ngát.

Nơi này là một chỗ hẻo lánh được đánh dấu trên địa đồ lẽ ra không có người ở mới đúng, nhưng trên đường hắn mấy lần gặp tranh đấu kịch liệt, trong đó có Yêu tộc, cũng có Nhân tộc.

Xem ra "giấy không gói được lửa", việc có bảo vật được giấu nơi đây đã có nhiều người biết.

Tất cả các cuộc tranh đấu mà Liễu Minh gặp phải trên đường hắn đều không thèm để ý, liền điều khiển phi chu tránh ra xa, một lòng bay đi.

Nhưng trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc, bởi vì tranh đấu hai bên mà hắn gặp trên đường nếu không phải là Nhân tộc tu sĩ đến từ Trung Thiên đại lục thì là Yêu tộc tu sĩ đến từ Man Hoang đại lục chứ không hề xuất hiện bóng dáng của Ma Nhân và những dị tộc khác.

Liễu Minh điều khiển phi thuyền liên tục bay về phía trước, băng tuyết vốn bằng phẳng bên dưới càng ngày càng trở nên dốc đứng. Trong tầm mắt hắn bắt đầu xuất hiện từng ngọn núi tuyết nguy nga cao ngất.

Hắn phóng thần thức về phía trước, bất ngờ phát hiện ở địa phương khoảng trăm dặm đằng trước có một tòa tuyết sơn khổng lồ cao chừng vạn trượng, khu vực gần đó còn truyền đến từng đợt pháp lực chấn động.

Khi hắn lại gần thêm một chút nữa, bỗng chốc phát hiện rất nhiều người của Nhân-Yêu hai tộc chiếm đóng hai bên tuyết sơn, trong đó Nhân tộc xuất hiện ở phía Đông Nam, còn Yêu tộc chiếm một góc ở Tây Bắc.

Liễu Minh không nói hai lời liền thu phi chu lại, sau đó cưỡi hắc vân bay nhanh về hướng Nhân tộc.

Chỉ sau một hơi hắn đã bay được hơn mười dặm, khi bay qua một đoạn bỗng nhiên hư không chấn động, dập dờn như mặt nước.

Liễu Minh cảm thấy cảnh trí trước mắt lẫn lộn, sau khi phục hồi tinh thần, đột nhiên phát hiện mình đã đi vào một tòa hạp cốc rộng rãi xanh ngắt.

Khác với lúc trước là bên trên hai bên hạp cốc, chỉ có đỉnh núi là có tuyết còn lại toàn bộ bên trong hạp cốc thì trăm hoa đua nở, một cảnh tượng thế ngoại đào viên, cỏ cây phồn thịnh.

Đúng lúc này, hai đạo độn quang một vàng một xanh lóe lên từ sâu bên trong hạp cốc, bay nhanh về hướng Liễu Minh.

Liễu Minh thấy vậy, lông mày nhướng lên, liền ngừng độn quang.

"Người đến từ phương nào? Dám can đảm xâm nhập liên minh Nhân tộc!" Bên trong một đoàn mây mù màu vàng, một lão giả lông mày rủ xuống, mặc quần áo và trang sức đệ tử Hạo Nhiên thư viện, lớn tiếng quát hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.