Sau Khi Tôi Chết

Chương 47: Cứng đầu




Phương Húc Nghiêu phát hiện Lâm Dịch ra ngoài đã nửa tiếng nhưng vẫn chưa trở lại, trong lòng có hơi lo lắng. Lục Tư Kỳ muốn nói chuyện gì với vợ anh chứ, sao lâu vậy rồi mà còn chưa trở lại.

Phương Húc Nghiêu muốn ra ngoài tìm, nhưng mới đi đến cửa thì lại quay trở về. Hắn cứ nhìn thấy Lục Tư Kỳ thì lại muốn trốn, bây giờ đi đến, lỡ như đối phương làm gì đó, vợ có hiểu lầm không?

Vợ chồng Dịch lão đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được hài lòng trong mắt của nhau. Phương Húc Nghiêu quan tâm Lâm Dịch, bọn họ rất hài lòng, càng khiến bọn họ hài lòng hơn là Lâm Dịch biết nắm bắt lấy hạnh phúc của bản thân. Không giống con gái của bọn họ, cao ngạo chỉ đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, chờ chồng bị người ta cướp đi rồi nó vẫn khinh thường không thèm quan tâm.

Kiêu ngạo, dùng sai chỗ thì chịu tội vẫn chính là bản thân mình.

Phương Húc Nghiêu chờ thêm 10 phút, rốt cuộc không chờ được nữa, mặc kệ nó, hao tốn rất nhiều tâm tư mới theo đuổi được người tới tay, một người phụ nữ thì tính là gì chứ?

Lâm Dịch nghe thấy chuông di động, cầm lên liếc mắt nhìn, cười xin lỗi với Lục Tư Kỳ, sau đó bắt máy: “Sao vậy?”

Phương Húc Nghiêu nghẹn lời, sao vậy? Em nói thử xem? Lỡ như người phụ nữ đó đổi ý nhìn trúng em thì làm sao? Phương Boss thấy mình thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa rồi, cảm giác mỗi ngày toàn thế giới đều yêu vợ mình thật đúng là muốn say.

Lâm Dịch lại bật cười, “Em đang uống trà chiều ở nhà hàng đối diện, nếu anh không yên tâm thì đến đây. Chúng ta cùng tản bộ trở lại, ngày hôm nay cũng đã ngột ngạt sắp hỏng rồi.”

Phương Húc Nghiêu nhận được cho phép thì hừ một tiếng, “Tất nhiên rồi, đừng quên em đã là người của anh! Không cho phép nói chuyện với người phụ nữ khác lâu như vậy, anh sẽ ghen!”

Lục Tư Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, Phương Húc Nghiêu đã nhanh chân bước đến cửa tiểu khu. Cô mỉm cười cô đơn, thanh mai trúc mã, cuối cùng chỉ là thanh mai với trúc mã, mấy lời nói đùa lúc nhỏ, cũng chỉ là nói đùa. Phương Húc Nghiêu tìm được người hắn yêu, mà mình thì sao? Vẫn còn mơ mộng ôm lấy búp bê, trốn sau lưng Phương Húc Nghiêu nhìn bóng lưng hắn cả đời ư? Còn nhớ nhung tiểu ca ca nho nhỏ vì mình mà đánh nhau, bây giờ bọn họ đều đã lớn cả rồi, tiểu ca ca không còn nữa, hắn sắp sống chung cả đời với người hắn yêu, bản thân cô thì sẽ đi về đâu đây?

Lục Tư Kỳ đột nhiên cho rằng một người phụ nữ như cô lại không bằng Lâm Dịch. Đúng vậy, cô ngồi đối diện Lâm Dịch, đã sắp bị sức hấp dẫn của cậu thuyết phục, thua đến không thể thua hơn được nữa. Huống chi Phương Húc Nghiêu từ đầu đến cuối đều nói rõ với cô, hắn không thích cô.

Thấy Phương Húc Nghiêu đi đến, ánh mắt trào phúng của Lục Tư Kỳ lóe lên cái rồi biến mất, trào phúng chính bản thân mình, nhiều năm như vậy mới thông suốt. Cô mỉm cười nói với Lâm Dịch: “Nếu như cậu lớn hơn mấy tuổi nữa, nói không chừng tôi sẽ di tình biệt luyến yêu cậu mất.”

Khóe miệng Lâm Dịch giật giật.

Lục Tư Kỳ đứng dậy cầm lấy túi xách của mình, đi đến bên cạnh Lâm Dịch, cúi người nói một câu bên tai cậu. Lâm Dịch nghe xong thì nhíu mày, sau đó khẽ nói một câu cảm ơn. Lục Tư Kỳ thở dài, sau đó tiêu sái rời đi.

Phương Húc Nghiêu vừa tới đã trông thấy Lục Tư Kỳ nhoài người nói gì đó bên tai Lâm Dịch, hai người dựa rất sát, tất nhiên hắn rất không thoải mái. Lục Tư Kỳ đi tới cửa thì cười với Phương Húc Nghiêu, nói với vẻ cực kỳ tiếc nuối: “Bây giờ em lại muốn cướp Lâm Dịch với anh, làm sao đây?”

Khóe miệng Phương Húc Nghiêu cũng giật giật, nhớ lại thủ đoạn quấn chặt lúc Lục Tư Kỳ theo đuổi người ta, mặt hắn đã xanh lè.

Lục Tư Kỳ cười ha ha mấy tiếng, “Không dọa anh nữa, anh A Nghiêu, ôm một cái, ôm xong em sẽ đi, đừng nói chỉ một yêu cầu nho nhỏ thế này anh cũng không đồng ý nhé.”

Phương Húc Nghiêu đứng yên không dám nhúc nhích, bởi vì Lâm Dịch đã nhìn qua, hơn nữa biểu cảm cười như không cười, ánh mắt nheo lại thành một đường thẳng, ác độc mê người. Phương Boss cảm thấy hổ khu của mình lại chấn động, bộ vị nào đó trên người như bị nhéo một cái, đau lâm râm.

Lục Tư Kỳ đi tới, còn chưa dựa đến gần thì Phương Húc Nghiêu đã né qua, trong mắt Lục Tư Kỳ hiện ra ánh nước. Phương Húc Nghiêu càng cạn lời, sao lại làm như thể hắn là một kẻ bạc tình vậy, bọn họ rõ ràng chẳng có gì cả.

Lục Tư Kỳ không miễn cưỡng nữa, nói lời tạm biệt rời đi. Phương Húc Nghiêu vừa định hỏi Lâm Dịch vừa nãy hai người đã nói gì, kết quả nhìn thấy Lâm Dịch nheo mắt nhìn mình, Phương Boss nhanh chóng vuốt vuốt nếp nhăn không tồn tại trên người, nuốt một ngụm nước bọt. Vợ chính là trời, vợ không vui chẳng phải lại muốn chia phòng ngủ sao? Sắp động phòng hoa chúc rồi cầu em đừng quậy!

Lâm Dịch đi đến cửa, chủ động kéo cổ tay Phương Húc Nghiêu, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Anh đang nghĩ gì vậy? Hối hận không ôm được?”

Phương Húc Nghiêu dở khóc dở cười trực tiếp ôm lấy eo của Lâm Dịch, cọ cọ bên tai cậu, còn không phải sợ em tức giận?

Hai người tay nắm tay, chậm rãi đi dọc theo con đường, mặt trời chiều ngã về phía Tây, dát lên mặt hai người một tầng ánh sáng ấm áp sắc vàng. Lâm Dịch kéo tay Phương Húc Nghiêu, mười ngón đan xen, đột nhiên bật cười, Phương Húc Nghiêu nhướng mày, sao vậy?

“Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy ánh mắt của em rất không tệ, người em yêu tuyệt đối không kém.”

Trái tim Phương Húc Nghiêu như bị đánh mạnh một cái, “Em yêu à, em nói lại một lần nữa, nói lại lời vừa nãy một lần nữa!”

Lâm Dịch mỉm cười nhìn mặt trời chiều, “Em là nói, ánh mắt của em rất tốt! Chính là có ý này.”

Phương Húc Nghiêu mất mác thở dài, đã biết lời hay tuyệt đối sẽ không nói lại lần thứ hai, hắn hỏi: “Vừa nãy người phụ nữ kia không nói xấu hãm hại anh đó chứ?”

Lâm Dịch cười, “Anh có chuyện xấu gì để nói chứ? Dù có nói thì em cũng phải tin mới được. Bây giờ không nói chỉ là một người phụ nữ yêu anh chạy tới dây dưa, dù đặt video anh với người khác thuê phòng lăn giường trên bàn của em, em sẽ tìm người kiểm tra thử có phải thật hay không. Nếu như là thật, em sẽ không quay người bỏ đi, mà là trực tiếp ném video lên mặt của anh, muốn khiến anh thân bại danh liệt. Nếu là giả, em muốn tìm ra cái người đã dùng gương mặt của anh, xé nát mặt… ưm…”

Phương Húc Nghiêu ôm Lâm Dịch vào lòng, dịu dàng hôn lên môi cậu. Lần này Lâm Dịch không trốn, thấy được bên cạnh có ánh đèn chớp lóe, biết bây giờ bọn họ lại bị chụp ảnh rồi. Lâm Dịch ôm ngược lại Phương Húc Nghiêu hôn đáp trả hắn.

Nụ hôn triền miên qua đi, Phương Húc Nghiêu sờ sờ lưng Lâm Dịch, thấp giọng nói: “Em lại cùng anh lên trang đầu rồi.”

Lâm Dịch gật đầu, cười khẽ, “Không sao!”

Tin tức chồng chồng Lâm Dịch – Phương Húc Nghiêu tản bộ lãng mạn trước khi kết hôn, ôm hôn dưới mặt trời chiều lên trang đầu, trong mấy cuộc thảo luận bát quái, rốt cuộc đã đến ngày kết hôn của hai người.

Phương Húc Nghiêu từ trước khi bắt đầu nghi thức hôn lễ đã dán lấy Lâm Dịch không buông, nói thẳng ra là hắn có chút lo lắng An Tước vẫn luôn không có động tĩnh gì sẽ đột nhiên ra tay bắt cóc Lâm Dịch.

Phương phu nhân không nhìn nổi nữa, nhưng lại hết cách với con trai. Bà thấy Lâm Dịch chỉ cười không nói gì, vẻ mặt cưng chiều thì bà chỉ có thể thở dài. Tân hôn mà dính thì cứ dính đi, chỉ cần không bị người khác chê cười là được, cứ tùy tụi nó vậy.

Buổi sáng 9 giờ theo giờ địa phương, trong sự chú ý của các giới, cuối cùng đã tới hôn lễ của hai người. Thế giới trên nước mộng ảo đều là do một tay Phương Húc Nghiêu thiết kế, ngay cả lắp ráp linh kiện suối phun nho nhỏ cạnh tường đều do Phương Húc Nghiêu quan sát từ đầu tới cuối.

Lâm Dịch từng rất đam mê với biển cả, có đợt rất hứng thú với mấy phương tiện giao thông trên biển như thuyền, tàu ngầm. Cậu đã từng thiết kế mô hình thủ công, còn từng đạt được giải thưởng trong mấy cuộc thi liên quan. Phương Húc Nghiêu bây giờ chính là nhắm ngay sở thích của cậu.

Bây giờ bọn họ đang giẫm trên bãi cỏ đã được trải trước trên boong thuyền, đỉnh đầu là trời xanh mây trắng, bên tai là tiếng hót khẽ của chim hải âu cùng với tiếng sóng biển. Lâm Dịch cảm thấy bản thân như trẻ đi không ít, nụ cười trên môi ai nhìn cũng biết cậu đang hạnh phúc, bởi vì người bên cạnh đây, yêu cậu yêu đến tận xương.

Tuy cậu nói với Lục Tư Kỳ, Phương Húc Nghiêu gặp được mình là may mắn của hắn, nhưng mình gặp được Phương Húc Nghiêu sao không phải là may mắn của mình chứ? Đúng thời gian đúng người, tình thâm duyên mới không cạn.

Hai người trao nhẫn cho nhau, ôm hôn trong sự ồn ào của mọi người. Lâm Dịch nghiêng mặt, bèn thấy Phương Húc Nghiêu đang thâm tình nhìn mình, trong con ngươi tràn ngập bóng dáng của cậu. Tự dưng cậu thấy mặt hơi nóng, người này đúng là không biết thu liễm mà, sợ người khác không biết ý nghĩ trong lòng hắn à?

Phương Húc Nghiêu cọ cọ mũi Lâm Dịch, cười khẽ nói: “Em là của anh rồi.”

Lâm Dịch gật đầu, của anh của anh đều là của anh cả, chỉ cần anh đừng đùa giỡn lưu manh trước mặt mọi người, anh nói cái gì thì là cái đó.

Nghi thức được tiến hành xong thì khách mời đều bị mời đi, Lâm Dịch và Phương Húc Nghiêu bị lôi kéo đi khắp nơi mời rượu, bầu không khí đang rất tốt thì bỗng một người áo đen mặc đồ phục vụ cúi người nói vài câu bên tai Lâm Dịch. Lâm Dịch nhíu mày, dùng tay ra hiệu cho Phương Húc Nghiêu, Tiêu Đậu Đậu bám sát theo sau. Ra khỏi đại sảnh thì thấy một ông lão đứng trên boong thuyền, cả đầu tóc bạc, sống lưng lại thẳng tắp. Phía sau ngoài hai người vệ sĩ thì không còn người nào nữa.

Nghe thấy tiếng bước chân, ông lão quay người, trong đôi mắt sắc bén lúc này còn kèm theo cả cảm khái.

“Ông nội.” Lâm Dịch nhìn dung nhan đối phương già đi không ít, thấp giọng gọi một tiếng.

Lâm Thanh Hải không mời mà tới, cũng không muốn để quá nhiều người biết, ông gật đầu, cảm khái nói: “Trưởng thành rồi…”

Lâm Dịch đứng đó không nói chuyện, không biết đối phương tới là có ý gì. Khoảng cách xa như vậy, tuổi tác Lâm Thanh Hải đã lớn, hiển nhiên không phải tới để trò chuyện với cậu.

Quả nhiên Lâm Thanh Hải cảm khái xong thì nhận lấy một tập tài liệu từ trong tay vệ sĩ, đưa cho Lâm Dịch. Lâm Dịch không hiểu, có ý gì chứ?

“Lâm gia sắp bị cháu đào rỗng rồi, ông tuổi tác đã lớn không muốn giày vò thêm nữa, cha cháu… nó cũng cần phải nghỉ ngơi, cho nên tất cả sản nghiệp của Lâm gia, đều làm thành quà cưới cho cháu, ông chỉ cần 10% cổ phần, giữ lại cho cha cháu khám bệnh.”

Lâm Dịch nghi ngờ nhìn đối phương, điều này không giống phong cách của Lâm Thanh Hải.

“Chú ba cháu, nó vẫn tốt chứ?” Lâm Thanh Hải đột nhiên hỏi một câu.

Lâm Dịch gật đầu, không tiếp lời.

“Vậy thì tốt, ông chẳng sống được bao lâu nữa, cháu có thể giúp ông hỏi nó một câu, có thể tới gặp mặt ông một lần được không.”

Lâm Dịch trầm mặc chốc lát, gật đầu.

Sau đó cậu mới biết, Lâm Thanh Hải mắc phải bệnh nặng, bởi vì mệt nhọc quá độ, sớm hơn đời trước ba năm, sống không được lâu nữa.

Lâm Thanh Hải chạy xa như vậy, nhưng không có ý đi vào uống ly rượu mừng, hình như ông còn có chuyện gì khác cần làm, trò chuyện mấy câu với Lâm Dịch xong thì rời đi.

Lâm Dịch cầm thứ trong tay, bĩu môi, chuyện đến nước này, thứ này cậu hoàn toàn không thèm quan tâm, thứ cậu quan tâm đều đã ở bên cạnh. Đưa tài liệu cho Tiêu Đậu Đậu sau lưng, “Cầm giúp tôi, chốc nữa đưa cho Mã Trí Viễn.” Hai người sắp đi đến cửa đại sảnh, Tiêu Đậu Đậu chợt cảm giác được gì đó, cảnh giác nhìn nhân viên công tác đang bận rộn, Lâm Dịch hoài nghi hửm một tiếng, “Sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.