Sau Khi Tôi Chết

Chương 16: Chút cảm xúc nhỏ nhoi




Lâm Dịch không phải là người không có trái tim, hơn nữa còn rất tự mình hiểu lấy mình. Biết bản thân trốn không thoát, cho nên vào khoảnh khắc biết được bản thân động tâm, mới nói ra lời bá đạo như vậy với Phương Húc Nghiêu. Ngã rồi thì cho ngã luôn đi, chỉ là cậu không trèo ra thì Phương Húc Nghiêu đừng mơ tưởng đến việc rời đi. Nói là tình yêu, chẳng bằng nói là quen với sự dịu dàng đối phương dành cho cậu, cho nên mới không muốn buông tay. Nhưng vào giây phút này, Lâm Dịch đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc, mình thì có gì đáng giá để Phương Húc Nghiêu bỏ ra nhiều như vậy chứ, một tên con cưng của trời, mình có thể cho hắn được gì?

Lâm Dịch bỏ tập tranh về lại chỗ cũ, lấy một bộ đồ tối nay Phương Húc Nghiêu phải mặc, treo lên trên giá. Hai chân cậu đã tê dại chẳng còn cảm giác, cũng biết thời gian mình ngồi xổm ở đây không ngắn. Nhớ tới người đã ngủ say, trong lòng dâng lên cảm xúc vừa ngọt ngào vừa chua xót. Cảm giác trên chân cậu vẫn như bị kim đâm, vừa tê vừa đau khiến cậu phải tạm thời ngồi trên sofa nghỉ chốc lát, nhíu mày xoa bóp chân của mình.

Cũng không biết có phải vì quá vui mừng không thể nào phát tiết không nữa, Lâm Dịch cảm thấy mình nên làm gì đó. Thế là cậu lặng lẽ đổi giày, dẫn Tiêu Đậu Đậu ra ngoài. Cậu muốn mua một chiếc bánh kem trở về chúc mừng, phải thêm thật nhiều đường!

Lúc này vừa mới qua năm mới, thời tiết lại lạnh, tất nhiên sẽ ít cửa hàng mở cửa buôn bán. Cộng thêm thời tiết hôm nay có hơi âm u, dự báo thời tiết nói hôm nay có tuyết, cho nên người đi đường cũng ít. Được lác đác có mấy cửa hàng mở cửa buôn bán, cả con đường có vẻ khá tiêu điều.

Tiêu Đậu Đậu thấy Lâm Dịch chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, bản thân cậu nhóc cũng bọc kín mít, còn trêu đùa nói: “Tôi đoán với dáng vẻ bây giờ của hai người chúng ta, cho dù là người quen cũng không chắc có thể nhận ra anh đâu.”

Ánh mắt Lâm Dịch cong cong, nhét tay vào trong túi, tính mua ít đồ để kỷ niệm, còn về kỷ niệm gì thì cậu cũng không nói. Tóm lại cậu rất vui vẻ, sau khi nghe được lời của Tiêu Đậu Đậu thì cậu cười nói: “Vốn ở nơi này cũng không có ai quen biết tôi.”

Tiêu Đậu Đậu thấy trong mắt anh là thần thái trước đây chưa từng có, lấp lánh cực kỳ đẹp, thế là cu cậu cũng cười ha hả theo.

Đáng tiếc lời nói của Lâm Dịch vừa mới dứt thì đã nghe được phía sau có người đang gọi tên cậu: “Đại ca? Lâm Dịch!”

Lâm Dịch quay đầu lại nhìn, Lâm Tự Đào dẫn theo Lưu Uyển Quân, Lâm Thái Chi và mấy người trợ lý đi theo phía sau xách mấy chiếc túi nhỏ, đúng lúc đang đứng ở phía sau cách cậu không xa. Hai khách sạn cách nhau khá gần, Lâm Tự Đào vừa đến, đúng lúc gặp được Lâm Dịch. Mà gọi tên cậu không phải Lâm Tự Đào mà là Lâm Thái Chi.

Tiêu Đậu Đậu thoáng cái bị nghẹn họng, vừa nói người quen cũng không nhận ra, Lâm Thái Chi chỉ dựa vào bóng lưng đã nhận ra rồi, quả thực thần!

Lâm Dịch ngoái đầu nhìn, Lâm Tự Đào còn rất kinh ngạc. Nói thật thì ông cũng không nhận ra bóng lưng của Lâm Dịch. Nhìn thấy Lâm Dịch, lồng ngực Lâm Tự Đào như bị chặn. Vốn công ty con ở Bắc Kinh bị một ông chủ tự xưng là Lão A thu mua với giá thấp, tâm trạng ông ra đã rất không thoải mái. Không thể không nói Dịch Hân Nam đúng là có một bộ óc hoàng kim, lúc cô ta vẫn còn có rất nhiều chuyện Lâm Tự Đào đều không cần cố sức như vậy. Mà bây giờ ông ta cảm thấy áp lực trên người càng ngày càng lớn, càng lúc càng dễ cảm thấy mệt mỏi, ngay cả tính tình cũng ngày một kém hơn. Mà tên nghiệt tử trước mặt đây năm mới không về nhà không nói, còn chẳng thèm gọi lấy một cuộc điện thoại. Bất cứ chuyện gì của Lâm gia cũng không quản không hỏi không giúp đỡ, đúng là… con trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi, sinh dưỡng uổng phí rồi!

Nhưng nếu đã nhìn thấy Lâm Dịch, ông ta thật sự rất muốn nói chuyện đàng hoàng với Lâm Dịch, nếu Lâm Dịch có thể nghe lời, biết mình sai, bọn họ vẫn còn có cơ hội hòa hảo. Về sau Lâm gia, Dịch gia và Phương gia có thể buộc chung một chỗ.

Nếu thật sự không nghe lời thì sẽ giống như lời đại sư nói, cha con bọn họ khả năng trời sinh phạm hung, mệnh số tương khắc, thẳng đến bát tự của một phương sẽ khắc chết một phương khác.

Lâm Dịch lẳng lặng nhìn đối phương mấy giây, tâm trạng tốt bị phá hỏng, cậu mất hứng nhíu mày bĩu môi, quay người rời đi.

Lâm Tự Đào gọi cậu lại, “Tiểu Dịch, cha có lời muốn nói với con, con khoan đi đã.”

Lâm Dịch nghe được lời của Lâm Tự Đào thì cả người đều nổi lên một lớp da gà, chẳng hề khoa trương chút nào. Lúc cậu nghe thấy được câu cha có lời muốn nói với con thì cậu thật sự cảm thấy buồn nôn.

Lâm Tự Đào vỗ vỗ tay Lưu Uyển Quân, ý bảo bọn họ đi trước, mình thì đi đến bên cạnh Lâm Dịch, “từ ái” nhìn con trai của mình. Lâm Dịch thoáng chốc đã cao lớn thế này, ông thật sự rất không quen lắm.

Lâm Dịch lạnh lùng nhìn đối phương, không biết đối phương muốn nói gì với cậu. Nhưng mà đứng trên đường bị phóng viên chụp được thì không hay lắm, dù sao cũng không có chuyện gì, Lâm Dịch nhún vai, theo Lâm Tự Đào đi đến quán cà phê gần đó, sau khi ngồi xuống cậu không nói một lời nào. Vốn đã chẳng có chuyện gì để nói, bây giờ lại đột nhiên bày ra vẻ mặt hiền lành cho ai xem?

Thời gian này trong quán vốn chẳng có được mấy người, Tiêu Đậu Đậu nhìn xung quanh, bèn ngồi ở một chiếc bàn sát bên cạnh Lâm Dịch, chỉ cách Lâm Dịch hai bước, cho dù là cha của bát vàng thì cũng không thể thiếu cảnh giác được.

Lâm Dịch lạnh nhạt nhướng mày, “Ông muốn nói chuyện gì với tôi? Đừng làm lỡ thời gian của tôi.” Ý chính là nói xong thì chúng ta tạm biệt nhau đừng ai để ý ai cả.

Lâm Tự Đào thở dài, lời nói thành khẩn: “Hai cha con chúng ta đã rất lâu không gặp rồi, con không thể nói chuyện đàng hoàng với cha được à?”

Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn đối phương, đột nhiên thật muốn cười, nói gì đây? Nói về gia đình? Nói về công việc? Đừng đùa chứ!

“Con kết hôn chuyện lớn như vậy tại sao không bàn bạc với cha trước, con có giận thì cha vẫn là cha của con!” Trên mặt Lâm Tự Đào đầy vẻ lo lắng và tổn thương, như một ông cha bị con trai gây thương tổn, muốn oán trách lại không nỡ lên tiếng nói con trai, nhìn có vẻ khiến người thương hại.

Lâm Dịch không tự chủ được cười chế nhạo, “Ông đúng là một diễn viên giỏi, trước đó mẹ tôi gả cho ông, cũng là bị ông đả động như vậy nhỉ. Cho dù là liên hôn, nếu bà ấy không muốn thì chẳng có ai bức bà ấy được cả.”

Nghe được Lâm Dịch chủ động nói đến khúc mắc của mình, cuối cùng Lâm Tự Đào đã tìm được đề tài câu chuyện, vẻ mặt ưu thương nói: “Lúc đó cha ở cùng với mẹ con là thật lòng, không hề trộn lẫn lợi ích. Bây giờ con cũng đã kết hôn rồi, chắc hiểu được ý của cha chứ.”

Lâm Dịch bĩu môi, cậu chẳng hiểu chút nào, trong ý thức của cậu chính là có thể sống cùng nhau thì phải biết quý trọng, không thể sống với nhau thì vui vẻ chia tay, đừng vừa lôi kéo một người còn đi dụ dỗ một người khác.

“Tính cách của mẹ con, con cũng biết mà, quá cường thế, cha là một người đàn ông, ai cũng có lúc trẻ tuổi, đều sẽ phạm vài sai lầm nhỏ.”

“Sai lầm nhỏ? Ngay cả nửa người dưới của mình đều không quản được thì xem là đàn ông gì chứ?” Chuyện liên quan đến người mẹ quá cố của mình, Lâm Dịch luôn không nhịn được phản kích sắc bén. Tiêu Đậu Đậu chớp chớp mắt, lần đầu tiên thấy bát vàng sắc bén vậy đấy, nhưng nghe hình như rất có đạo lý.

Lâm Tự Đào nhịn xuống bất mãn của mình, thở dài điều tiết, “Từ sau khi có con, tâm tư của bà ấy đều đặt hết lên người con, lại cộng thêm tính cách của bà ấy mạnh mẽ, chúng ta mỗi ngày đều cãi nhau, vào lúc đó cha quen biết Uyển Quân, không ngờ bà ấy lại lén lút sinh Thái Chi.”

Lâm Dịch lãnh đạm nhìn đối phương, tìm tình nhân thì tìm tình nhân, nếu đã tìm thì phải có trách nhiệm, đâu ra nhiều cái cớ vậy chứ? Như vậy đã trực tiếp có lỗi với hai người. “Nếu nói Lâm Thái Chi là một điều ngoài ý muốn, vậy Lâm Hiểu Nhiễm thì sao? Tôi không phải đồ ngu, hơn nữa ông tìm nhầm đề tài rồi, đề tài tình cảm ở chỗ tôi chẳng được đâu. Cứ nói thẳng ý của ông ra đi, chốc nữa tôi còn có chuyện, chẳng có thời gian ở đây diễn kịch với ông đâu.”

Lâm Tự Đào sa sầm mặt, nếu Lâm Dịch đã không nghe lọt thì ông cũng không lắm lời vô ích nữa. “Cha chỉ muốn nói cho con biết, con cũng không còn nhỏ nữa, không còn là con nít nữa, lúc nhỏ tùy hứng thì cha có thể tha thứ cho con, nhưng con không thể cứ mãi không biết điều được. Thái Chi và Hiểu Nhiễm là em trai em gái của con, mặc kệ nói gì thì dòng máu chảy trên người con và chúng nó đều giống nhau. Dì Uyển Quân của con trộm giữ học phí của con, bà ấy cũng biết sai rồi, con là một người đàn ông, sao lại bụng dạ hẹp hòi vậy chứ?”

Lâm Dịch nhét di động vào trong túi, cười lạnh: “Cho nên chúng ta không có gì để nói cả. Đúng rồi, công ty Hồng Trang ở Bắc Kinh tôi nhận được rồi. Mấy tiết mục giải trí ông trù hoạch cho Hồng Trang bên tôi đều có tiết mục trùng lịch chiếu, tỷ suất xem đài của mấy người còn không bằng cả 10% của Thiên Ý, có Thiên Ý ở đây, Hồng Trang đừng mơ tưởng tới lợi nhuận nữa. Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ lấy lại Hồng Trang từng chút một, không cần di chúc của mẹ tôi nữa, dùng tay còn có đầu óc của chính tôi, tôi sẽ khiến mấy người chẳng còn lại gì cả.”

Lâm Tự Đào giận tới mức mặt xanh lè, “Thằng nghiệt tử mày! Mày có biết công ty con ở Bắc Kinh là 10% sản nghiệp của Hồng Trang không! Hạ độc thủ lại là mày!”

Lâm Dịch à một tiếng, “Có nhiều hơn cũng là của mẹ tôi, cho nên con người ấy à không nên tức giận, phải sống thật tốt, bằng không đàn ông của mình bị người khác cướp đi không nói, còn phải lấy tiền của mình đi nuôi kẻ thứ ba và con của kẻ thứ ba, để lại con của mình bị người ta khinh!”

Phẫn nộ của Lâm Tự Đào xộc thẳng lên đầu, nắm lấy tách cà phê trong tay ném thẳng về phía mặt của Lâm Dịch. Tiêu Đậu Đậu lúc nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tự Đào thì đã biết không tốt, nháy mắt cu cậu nhấc một tấm vải trắng ném vào giữa hai người, quấn lấy tách cà phê nóng hổi đó dùng sức kéo ra, hất tách cà phê bay xa 3m. Đồng thời nhảy một bước dài đến bên cạnh Lâm Dịch, hai mắt hung ác nhìn đối phương, ai dám chạm vào bát vàng của tiểu gia?!

Động tác này cũng khiến một người phục vụ duy nhất trong quán cà phê chạy tới, vừa nhìn thấy tư thế của ba người thì lập tức rụt về lại.

Lâm Dịch lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, còn mang theo chút hung ác thâm trầm. Nhiệt độ cao như vậy, đối phương lại chẳng thèm suy nghĩ đã trực tiếp tạt thẳng về phía cậu, khoảng cách gần đến vậy nếu không phải Đậu Đậu nhanh nhạy, gương mặt này của cậu coi như bị hủy rồi. Vừa nãy còn là cha hiền, bây giờ thì sao? Đời trước Lâm Tự Đào tính toán muốn giết cậu, cậu chẳng hoài nghi chút nào, bởi vì người trước mắt đây, ông ta làm được.

Cho nên lúc ra tay tuyệt đối không được mềm lòng!

Lâm Tự Đào nhìn tay của mình, ông thuần túy chỉ là làm theo ý thức, không ngờ đã ném cái tách trong tay ra ngoài, hơn nữa lúc ném ra còn có mấy giọt văng lên tay mình, bây giờ ông ta có thể cảm giác được đau rát.

Thấy Lâm Dịch lãnh đạm liếc mắt nhìn ông, quay người rời đi chẳng chút lưu luyến thì Lâm Tự Đào cũng biết, giữa cha con bọ họ, lần này thật sự không còn đường cứu vãn nữa rồi. Nhìn đứa con trai cực giống người vợ quá cố, Lâm Tự Đào ở đằng sau đuổi theo mấy bước, “Tiểu Dịch…”

Lâm Dịch dùng khăn quàng quấn lấy mặt của mình, lông mi thật dài rũ xuống, che lấy yêu đuối lướt qua trong nháy mắt. Dù sao cũng là cha ruột của mình, lại phải cảm nhận thêm một lần nữa bị vứt bỏ chẳng chút do dự, trái tim vẫn không thoải mái. Nhưng giờ không phải là đời trước, cậu có nhà, có ông ngoại bà ngoại, còn có người yêu đặt cậu trong lòng yêu thương, mấy người khác được xem là thứ gì chứ?

Tiêu Đậu Đậu đi theo phía sau Lâm Dịch, do dự chốc lát vẫn thấp giọng lên tiếng: “Ông chủ Lâm, anh không sao chứ?”

Lâm Dịch lắc đầu, thanh âm trầm thấp nói: “Vừa nãy cảm ơn cậu rất nhiều.”

“Không cần đâu.” Tiêu Đậu Đậu có hơi ngại ngùng, “Tôi nói không phải ý đó, tôi là nói chuyện cha của anh, có thể một người ngoài như tôi nói tới chuyện này thì không tốt lắm, nhưng tôi cho rằng mình có thể hiểu được cảm giác của anh. Tôi là một đứa trẻ không có cha mẹ, nhưng lại có một người anh không biết sống chết.”

Lâm Dịch nhìn về phía Tiêu Đậu Đậu, không ngờ đứa trẻ này lại có thân thế như vậy.

“Tôi còn không biết cả tướng mạo của anh trai tôi, chỉ có một tấm hình của anh ấy, anh ấy lớn hơn tôi 7 tuổi. Nghe nói trước đây anh trai tôi bị bệnh rất nghiêm trọng, trong nhà nghèo chẳng có tiền chạy chữa, nên đã vứt bỏ anh ấy. Năm tôi 9 tuổi chỗ nhà cũ mưa lớn, đất đá trôi nên cha mẹ tôi cũng mất, tôi được sư phụ nhặt về nuôi. Nghe người trong thôn nói, tính cách của anh trai tôi rất tốt, bộ dáng cũng đẹp, nếu còn sống khẳng định là một người rất ôn nhu…”

Tiêu Đậu Đậu trầm mặc mấy giây, đột nhiên nở nụ cười, “Ý của tôi chính là nói con người cần phải có mục tiêu của bản thân, chỉ cần bên cạnh vẫn có người bầu bạn với mình, vứt bỏ cả thế giới cũng chẳng sao, trái đất này thiếu đi ai đó chẳng phải vẫn quay sao? Mục tiêu bây giờ của tôi chính là kiếm tiền cho sư phụ dưỡng lão, coi có thể tìm được người thân duy nhất trên thế giới này của tôi hay không. Ông chủ Lâm anh có gia có nghiệp, có ông bà ngoại còn có ông chủ Phương, chỉ có người không yêu thương anh mới tổn thương anh mà thôi, anh hoàn toàn không cần phải để ý đâu.”

Lâm Dịch dở khóc dở cười, lại bị một cậu nhóc khuyên nhủ. Nhưng mà lời đứa trẻ này nói cậu cũng hiểu, cậu thật sự không thèm để ý. Thằng nhóc Tiêu Đậu Đậu này đáng yêu quá. Cậu nở nụ cười, thu lại âm u nơi đáy mắt, hỏi Tiêu Đậu Đậu: “Anh cậu có đặc trưng gì đó không, tôi tìm giúp cậu.”

Tiêu Đậu Đậu mờ mịt lắc đầu, “Chẳng có chút ấn tượng nào cả, sau khi anh trai tôi bị đưa đi, mỗi lần mẹ tôi xem ảnh đều thấy buồn, về sau lại có tôi, nên đã gần như xé hết ảnh. Vốn gia đình không giàu có, tất nhiên chẳng mấy khi chụp ảnh, cũng chỉ vào lúc sinh nhật mới chụp tấm ảnh lưu niệm. Người trong ấn tượng của tôi đã mơ hồ không rõ rồi.”

Lâm Dịch chậc một tiếng, việc này thì khó rồi, lỡ như hai anh em dáng vẻ không giống nhau, vậy không phải dù đối diện vẫn không nhận ra sao? Hơn nữa xác suất sống sót của người anh trai này rất thấp. “Như vậy đi, tôi bảo người vẽ một bức tranh, cậu so sánh thử xem có giống anh cậu hay không, chính là người trên tấm ảnh trong ấn tượng của cậu ấy, chờ phác họa được hình thức ban đầu thì lại để người đánh giá thử nếu anh ta còn sống, bây giờ sẽ có dáng vẻ thế nào, có lẽ sẽ tìm được.”

Tiêu Đậu Đậu mở to mắt, nắm lấy tay áo Lâm Dịch kích động nói: “Ông chủ Lâm anh đúng là người tốt, tiền lương năm tới của tôi không cần nữa! Anh bảo ông chủ Phương cho sư phụ tôi chút tiền cơm là được!”

Lâm Dịch bật cười, đứa trẻ này có vài suy nghĩ rất ngây thơ, nhưng rất hồn nhiên!

“À đúng rồi, tôi còn nợ Ma Đại rất nhiều tiền! Sao tôi lại quên chuyện này được chứ!” Tiêu Đậu Đậu vỗ lên trán mình, lần trước chơi game thua Phương Húc Thần, đối phương bảo cậu ta ghi một tờ giấy nợ, còn là lãi suất cao nữa!

“Húc Thần?” Lâm Dịch vừa nghe tới Ma Đại liền buồn cười, hai đứa trẻ chẳng lớn nổi sáp lại với nhau, một đứa Tiêu Đậu một đứa Ma Đại, mỗi ngày đều giày vò nhau, hình như còn giày vò rất hăng hái.

Tiêu Đậu Đậu là ngây thơ đơn thuần, nhưng không phải tên ngốc, đối với cậu nhóc tốt cậu nhóc đều biết.

Phương Húc Thần là thằng nhóc tinh nghịch bị chiều hư, nhưng bản tâm không xấu, chính là thích đùa dai, cũng chẳng thiếu mưu trí. Thế là một đứa trẻ nghịch ngợm ngày ngày giày vò một đứa trẻ ngoan, mỗi ngày lừa gạt trẻ ngoan, có thời gian là lại tới chọc đứa trẻ ngoan này.

Lâm Dịch thật sự chẳng tài nào hiểu nổi tình bạn kiểu này, quá cao thâm!

Ra ngoài dạo một vòng, đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít, Lâm Dịch khôi phục lại hình thức bình thường, mua hai xâu mứt quả nhét cho Tiêu Đậu Đậu, lên mạng đặt một chiếc bánh kem lớn, ung dung trở lại khách sạn.

Tiêu Đậu Đậu mỹ mãn giơ mứt quả, lại lần nữa cảm thán, bát vàng chính là bát vàng! Có lẽ anh trai chưa từng gặp mặt của cậu ta cũng là một người ôn nhu như vậy!

Trở lại khách sạn, Phương Húc Nghiêu vẫn còn đang ngủ, Lâm Dịch rất bội phục năng lực ngủ của đối phương, mặc kệ ở đâu, mặc kệ lúc nào, mặc kệ hoàn cảnh mình ở ra sao, Phương Húc Nghiêu đều có thể tranh thủ từng phút từng giây nhắm mắt là ngủ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.