Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Không Cưới Thêm Ai Nữa

Chương 39: nhầm lẫn




Dịch giả: argetlam7420

Đám tăng ni này số người khoảng trên dưới bốn mươi, đa số là tăng nhân, chỉ có số lượng không nhiều mấy vị ni cô, mặc phần lớn là cà sa đỏ thẫm, cũng có vài người mặc cà sa màu vàng.

Mạc Vấn định thần liếc nhanh ba người, xong liền tăng nhanh tốc độ quan sát, Liễu Sanh rất thông minh, nếu hắn cứ nhìn chằm chằm từng người thì gã sẽ nghi ngờ hắn đã đoán được chân tướng sự tình.

"Mạc Vấn, ngươi tội ác tày trời, hôm nay đừng hòng toàn thân trở ra." Một hòa thượng cao lớn tay cầm cây thiền trượng màu vàng thấy Mạc Vấn nhìn quanh bốn phía, cho là hắn muốn tìm đường lui.

Mạc Vấn nghe vậy thầm cười nhạt, hắn cố ý tăng nhanh tốc độ quan sát chính là để lừa gạt đối phương, để đối phương cho là hắn đang tìm lỗ hổng thoát thân, kì thực hắn mặc dù nhìn rất nhanh nhưng lại không phải “cưỡi ngựa xem hoa”, mà là tìm có mục đích, cái hắn nhìn không phải dung mạo hay thân hình những người này, mà xem xem người nào trên người có mang theo bọc quần áo. Liễu Sanh nếu đã lấy được Cửu Long đỉnh nhất định sẽ đem nó đặt ở nơi an toàn nhất, vậy nơi nào là an toàn nhất? Mang bên người chính là an toàn nhất, dù cho nếu có ngày việc bị bại lộ thì tùy thời có thể mang Cửu Long đỉnh cao bay xa chạy, cho nên, trên người người nào mang theo bọc quần áo sẽ là đối tượng khả nghi nhất.

Tăng ni mang theo bọc quần áo tổng cộng có năm người, hai gã hòa thượng mang theo bọc quần áo, còn có ba vị ni cô cũng đều mang theo bọc quần áo. Cửu Long đỉnh khá nhỏ, nếu giắt ở bên hông hoàn toàn có thể thấy được, nhưng nếu bỏ trong bao quần áo sẽ rất khó phát hiện.

"Đám các ngươi ai là người chủ sự?" Mạc Vấn ngồi trên chiếu, lấy trong túi lương khô ra ăn, lúc này đã là buổi chiều giờ Thân, từ đêm qua đến giờ hắn vẫn chưa hề ăn gì.

Mạc Vấn nói xong, đám tăng ni bao vây hắn lấm lét nhìn nahu, ánh mắt bọn họ đại khái tập trung vào ba người, đều là lão tăng mày râu bạc trắng, như vậy có thể thấy đối phương xác thực là một đám người ô hợp nhất thời tụ họp với nhau.

"A Di Đà Phật, bất kỳ ai ở đây cũng đều có thể làm chủ, thí chủ có gì cứ nói, đừng ngại." Một vị lão tăng lông mày trắng đứng ở hướng tây bắc chắp tay mở miệng.

"Các ngươi buộc tội bần đạo giết hại ba vị tăng nhân có căn cứ gì?" Mạc Vấn vừa hỏi vừa cúi đầu ăn uống.

Các tăng ni nghe vậy nhất loạt nhìn về phía lão tăng lông mày trắng vừa nói chuyện, Mạc Vấn men theo tầm mắt của mọi người nhìn lão tăng đó, người này không cao, thân hình gầy gò, căn cứ dung mạo thì người này ít nhất đã tám mươi tuổi, có điều hòa thượng ngược lại hoàn toàn với đạo sĩ, đạo sĩ luôn muốn mình trông thật trẻ, hòa thượng lại thường lộ vẻ già nua, đây là do người Phật Môn ít quan tâm tới thân thể, cho nên lão tăng lông mày trắng này tuổi tác thực sự hẳn khoảng thất thập (70).

"Nếu không có bằng chứng thì đám người lão nạp đã không đến làm khó thí chủ." Lão tăng lông mày trắng không trả lời thẳng vấn đề của Mạc Vấn.

"Bắt trộm thì bắt tận tay, nếu có bằng chứng thì mau lấy ra, nếu không có bằng chứng thì đừng đứng đó nói nhảm." Mạc Vấn nói.

"Dám mời thí chủ đến Bồ Đề tự một chuyến, tới Bồ Đề tự, tự nhiên sẽ có bằng chứng đưa ra." Lão tăng kia nói.

Mạc Vấn nghe vậy cười lớn một tiếng, nếu như chuyện này thật là do Liễu Sanh trong bóng tối âm thầm bày ra, ắt sẽ phải làm rất cẩn thận chặt chẽ, mấy đứa tiểu đồng đưa cơm trong Bồ Đề ít nhất đã từng trông thấy hình dáng của hắn cùng cái bao bố trên vai.

"Không biết đại sư xưng hô như thế nào?" Mạc Vấn ăn xong một cái bánh hạt kê, lại lấy một cái khác ăn tiếp.

"A Di Đà Phật, lão nạp pháp danh là Hoằng Quang." Lão tăng chắp tay đáp lời.

"Hoằng Quang đại sư, các ngươi lúc này không đưa ra được bằng chứng, ngươi nghĩ bần đạo sẽ chấp nhận để các ngươi dẫn đi Bồ Đề tự sao?" Mạc Vấn hỏi.

“Người làm chứng kia không ở xa đây, người xuất gia không nói dối, thí chủ hãy theo đám người lão nạp đi Kiến Khang, đến Bồ Đề tự nhất định sẽ có bằng chứng." Hoằng Quang hòa thượng giọng ôn hòa kiên định.

"Bần đạo có một chuyện không rõ, mong đại sư giải thích." Mạc Vấn nói.

"A Di Đà Phật, thí chủ xin hỏi." Hoằng Quang hòa thượng chắp tay mở miệng.

" Vô Minh hòa thượng ở Lưu Vân Tự là chết như thế nào?" Mạc Vấn hỏi.

"Biết rõ còn hỏi, đúng là đồ vô liêm sỉ." Gã tăng nhân trung niên tay cầm tích trượng (cây gậy trên đầu có vòng của đạo Phật) cao giọng mắng.

"Không phải người làm chủ thì đừng có nói leo." Mạc Vấn nhíu mày nhìn tăng nhân trung niên kia một cái.

Hoằng Quang hòa thượng do dự chốc lát rồi lên tiếng đáp, "Vô Minh đại sư là bị một lưỡi dao sắc bén đoạt mạng, hồn phách cũng bị hủy diệt."

Mạc Vấn gật đầu một cái, lại hỏi, "Người cũng bị chém chết cùng với Vô Minh hòa thượng tại hiện trường là ai?"

"Hắc hắc, làm kẻ gian ba ngày không đánh đã khai, nếu không phải ngươi giết Vô Minh đại sư, làm sao biết còn có một tiểu đồ đệ cũng bị ngộ hại với hắn chứ." Tăng nhân trung niên kia nghe Mạc Vấn nói xong, tự cho là chộp được thóp của hắn, cao giọng mỉa mai.

Sau khi tăng nhân trung niên kia nói ra, những tăng ni khác vẻ mặt chợt thay đổi, cực kỳ lúng túng, bọn họ đã nhìn ra Mạc Vấn đang mượn cơ hội vạch trần thói xấu tồn tại trong một số ít tăng lữ Phật Môn.

"Nói như vậy, Vô Minh đại sư đêm đó ngộ hại còn đem theo tiểu đồ đệ ngủ chung với nhau, theo bần đạo biết Lưu Vân Tự có nhiều tòa trạch viện bỏ trống mà, thầy trò hai người đó sao lại phải ngủ chung một phòng, cả người trần truồng ôm chặt lấy nhau chứ?" Mạc Vấn cúi đầu ăn lương khô.

"Biết cặn kẽ như thế, còn dám nói ngươi không phải là hung thủ?!" Tăng nhân trung niên kia lại cho là mình bắt được đằng chuôi, nào ngờ gã tuy buộc tội được Mạc Vấn là hung thủ nhưng đồng thời cũng gián tiếp thừa nhận Mạc Vấn nói đều là chính xác.

"Biết rõ ràng sự thật cũng không thể nói lên ta là hung thủ, bần đạo chưa từng thừa nhận mình giết người." Mạc Vấn nói. Kì thực những lời hắn nói lúc trước đã biểu thị chính mình là hung thủ, ba người kia đích xác là hắn giết, nhưng mà hắn chỉ giết Vô Minh cùng học trò của y thôi, ngoài ra hai tên hòa thượng kia hắn chỉ hủy bỏ tu vi đối phương chứ không hề giết.

"Sắp chết đến nơi rồi vẫn còn chống chế, làm như Phật Môn ta không có người ư?" Tăng nhân trung niên kia thật sự có vẻ hơi đần độn, tới lúc này vẫn còn không hiểu ra.

Mạc Vấn không thèm để ý người này, mà quay đầu nhìn về phía Hoằng Quang hòa thượng, "Đại sư, ngươi vừa mới nói đệ tử Phật Môn không nói dối, lời này là thật chứ?"

Hoằng Quang hòa thượng nghe vậy khẽ nhíu mày, không tiếp lời ngay, lão đã phát hiện ra Mạc Vấn tâm cơ thâm sâu, nếu không cẩn thận e rằng sẽ bị hắn đùa bỡn, làm trò cười cho thiên hạ.

"Không bằng thế này, đại sư thành thật trả lời cho bần đạo một vấn đề, bần đạo cũng thành thật trả lời đại sư một vấn đề, được không?" Mạc Vấn cắn một cái bánh trong tay, nói.

Hoằng Quang hòa thượng nghe vậy nhìn về phía hai lão tăng khác đứng ở phía Đông bắc và chánh Nam, hai người kia chậm rãi gật đầu, Hoằng Quang hòa thượng bèn lên tiếng, "Thí chủ cử hỏi."

"Chỗ giam cầm này bên trong có gì còn sống không?" Mạc Vấn giơ tay chỉ sơn động phía đông bắc.

Hoằng Quang hòa thượng nghe Mạc Vấn nói, lại hướng ánh mắt trưng cầu ý kiến hai lão tăng kia, hai vị lão tăng gật đầu lần nữa, Hoằng Quang lên tiếng trả lời, "Sơn động này hoang phế đã lâu, bên trong bình chướng không có vật gì."

Mạc Vấn gật đầu một cái, lại tiếp tục nhai bánh hạt kê.

"Xin hỏi thí chủ, Hưng Quang đại sư ở Bồ Đề tự và ba người khác có phải là... ngươi hay không..."

Mạc Vấn không đợi đối phương hỏi xong, bất ngờ nhấc chân đá một khối đá xanh bên người, mượn lực đẩy lao nhanh về hướng Đông, "Không sai, hính là do bần đạo gây nên!"

Lúc thanh âm truyền ra thì hắn đã vọt ra khỏi vòng vây, nhằm hướng đông đề khí bay nhanh.

Đông đảo tăng ni không ngờ tới Mạc Vấn sẽ nhằm đúng lúc này phá vòng vây, đợi đến khôi phục tinh thần thì hắn đã xông ra ngoài. Thấy Mạc Vấn xông ra, mọi người lập tức điên cuồng đuổi theo.

Sau khi Mạc Vấn lao ra, vị lão tăng đứng ở phía đông bắc nhanh chóng đuổi theo, Mạc Vấn nghe tiếng gió phân biệt vị trí, liền vung tay ném thẳng nửa cái bánh hạt kê về phía lão tăng kia.

Lão tăng kia mải đuổi theo, bỗng nhiên thấy Mạc Vấn ném bánh hạt kê, e sợ có độc, vội vàng xuất chưởng đánh bay, đợi đến khi lão đề khí bay lên lần nữa thì Mạc Vấn đã kéo dãn khoảng cách đôi bên ra mười trượng.

Mạc Vấn ở phía trước bay nhanh, đông đảo tăng ni đuổi sát đằng sau, những người này vốn rất là kiêng kỵ Mạc Vấn, thấy Mạc Vấn trốn ra được nhất thời hào khí đại tăng, ở phía sau kêu la om sòm.

Mạc Vấn sẽ không để ý bọn họ, chỉ tập trung vận khí bay vút, nhưng lúc bay cũng không có dùng hết toàn lực, mà từ đầu đến cuối luôn duy trì khoảng cách mười trượng đến hai mươi trượng. Hắn làm như vậy mục đích là nhân cơ hội quan sát trong đám truy binh phía sau có Liễu Sanh hay không, cứ cho rằng Liễu Sanh không cần Truy Phong Quỷ Bộ, khi gã bay đi tư thế cũng phải có mấy phần giống Truy Phong Quỷ Bộ. Truy Phong Quỷ Bộ là loại bộ pháp Liễu Sanh tiếp xúc đầu tiên, giống như một người mới sinh ra cái đầu tiên được học sẽ là tiếng địa phương mình, dù cho có cố gắng ngụy trang thế nào, khi nói cũng sẽ phải mang vài phần giọng quê.

Pháp thuật khinh thân của tăng nhân cũng là tham khảo của Đạo gia, so với đám người Ngọc Thanh chậm hơn mấy phần, Mạc Vấn nắm chắc có thể cắt đuôi những tăng ni này, nhưng hắn cũng không làm như vậy, thứ nhất là hắn không muốn gây thêm rắc rối cừu hận nữa, thứ hai nếu như Liễu Sanh đang thật sự biến hóa thân hình ẩn núp trong đám truy binh, nếu Mạc Vấn giết hết hòa thượng cùng ni cô thì e rằng gã sẽ chạy mất. Liễu Sanh cũng hiểu dù gã đã vượt qua Thiên Kiếp cũng không phải là đối thủ của hắn, phải cậy vào những tăng ni này làm tốt thí, mà bản thân gã sẽ nhằm lúc trai cò đánh nhau, làm ngư ông đắc lợi.

Đang lúc bay, Mạc Vấn thỉnh thoảng sẽ bay chếch sang trái hoặc sang phải, nhằm quan sát được những người ở giữa và cuối đám truy binh sử dụng thân pháp gì, đây là một quá trình khá dài và gian khổ, đang bay thẳng bỗng nhiên bay lệch đi phải lý do hợp lý, chỉ có thể mượn địa thế núi non hai bên. Liễu Sanh làm việc cẩn thận không kém gì hắn, nếu như vô cớ quay đầu nhìn lại thì gã có thể đoán được mục đích của hắn.

Mạc Vấn lựa chọn đường đi là hướng về phía chỗ giam cầm thứ bảy, chỗ giam cầm này chắc cũng có người mai phục, hắn lúc này hy vọng ở nơi giam cầm đó sẽ có càng nhiều người càng tốt, nếu như số người đủ đông, hắn liền sẽ có cơ hội rửa đi nỗi oan khuất, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Liễu Sanh phải đúng là đang ngụy trang thành tăng nhân, hơn nữa gã cũng phải đem Cửu Long đỉnh bên người.

Truy đuổi một giờ, Mạc Vấn lén quan sát được ba lần, ông trời không phụ người có lòng, hắn rốt cuộc từ trong đám người phát hiện ra một kẻ khả nghi, người này là một ni cô trung niên khoảng bốn mươi, vóc người trung đẳng, dung mạo bình thường, đầu đội mũ, sau lưng vác một cái túi vải không lớn lắm.

Điều làm Mạc Vấn nghi ngờ không phải là túi quần áo sau lưng người này, có ba vị tăng ni khác cũng đeo túi, cái khiến hắn nghi ngờ là cử chỉ của người này, người này lúc đang bay đi động tác của nữ nhi rất rõ ràng, hai cánh tay đung đưa biên độ so với tăng nhân lớn hơn, trọng tâm thân thể lúc bay lên hạ xuống dao động với biên độ rất nhỏ, lúc bay vút tỏ ra rất là nhẹ nhàng phiêu dật. Ngoài ra, người này lúc đạp đất mượn lực là hai chân khép lại. Tất cả những điều này đều là phong thái cử chỉ của phụ nữ, không có bất kỳ chỗ nào giống đàn ông.

Thế nhưng điều bất thường chính là ở chỗ đó, nếu như người này là đạo cô, nàng ta hành động như thế rất là bình thường, vậy nhưng người này lại là ni cô, người đời đều biết pháp môn tu hành của Phật giáo là do đàn ông sáng tạo ra, ni cô nếu tu hành sẽ dẫn đến những đặc thù của phái nữ dần dần biến mất, cử chỉ tác phong cũng sẽ ngày càng giống đàn ông.

Ngoài ra so sánh với hai ni cô khác, vị ni cô này ngực cực kỳ bằng phẳng, nhưng cử chỉ lại vô cùng giống phụ nữ, cái trước hẳn là Liễu Sanh tận lực biến hóa mà thành, cái sau có thể là gã vô tình để lộ ra.

Cho dù phát hiện ra dị thường, nhưng Mạc Vấn vẫn không dám khẳng định ni cô kia chính là Liễu Sanh, trên đời tâm trí của con người có cao có thấp, mặc dù đều là hai tay hai chân một cái đầu, nhưng người thông minh với người bình thường chênh lệch trí tuệ lại có khác biệt một trời một vực. Liễu Sanh là người thông minh, gã không thể nào lộ ra sơ hở quá lớn, nếu chỉ bằng vào việc cử chỉ của đối phương tỏ ra quá nữ tính liền nhận định ni cô kia là Liễu Sanh biến thành thì có phần quá vội vàng.

"Bố nó ơi, ngươi mau nhìn xem, một đám hòa thượng đang truy đuổi một đạo sĩ kìa."

"Chỉ là mấy người có chút bản lãnh, bay tới bay lui thôi mà."

"Ngươi nói bọn họ tại sao lại muốn đuổi theo đạo sĩ kia?"

"Ta làm sao biết được, cầm củi với dao đi, về nhà thôi..."

Vậy là Tử Dương đã đi được 1/2 chặng đường rồi. Thay mặt nhóm dịch Naughty Dogs tại hạ chân thành cảm ơn các vị đạo hữu đã ủng hộ truyện trong suốt thời gian qua. Tuy nhiên hiện tại nhân lực nhóm rất mỏng, truyện không thể ra đều được, rất mong các bạn thông cảm và luôn đón đọc! Bạn nào có lòng hảo tâm dịch xin liên hệ với mình, fb: argetlam7420, chúng mình chân thành cảm ơn:D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.