Sau Khi Tôi Bị Kim Chủ Đuổi Ra Khỏi Cửa

Chương 50




Editor: May

Mộng thiên đường, tựa hồ là tênquá mức mộng ảo, đích xác, bên trong xa hoa lộng lẫy. Đây là nơi tiêu khiển thiết kế cho kẻ có tiền, trình diễn vẻ đẹp bao vây trong vàng son, trong lòng đều biết rõ ràng lẫn nhau.

Mới vừa đậu xe xong, liền có người khách khí đi lên trước, khiêm tốn mà cung kính, “Lâm tổng anh đã đến rồi. Mời bên này.” Bởi vì bận rộn, anh cũng không phải là khách quen nơi này, nhưng anh cũng là hội viên vip suốt đời ở nơi này. Mà nhân viên ở nơi này cần thiết nhớ kỹ tất cả  tư liệu cơ bản của hội viên. Cho nên phục vụ chí tôn cũng là có thù lao.

Ở dưới dẫn dắt của người phục vụ, Lâm Dật gặp được cô gái trong điện thoại, hơi sửng sốt, mới thoáng gọi về một chút ký ức. Nhưng mà, là ai đều không quan trọng. Chú định, đêm này, là một hồi kiều diễm luân hãm……

Ba ngày sau, thiết kế trang sức hôn lễ hợp tác với vương thất Tây Ban Nha rốt cuộc hoàn thành bản thảo cuối cùng ở phòng họp tầng cao nhất của cao ốc Điền Lâm.

“Tôi tưởng bọn họ nhất định sẽ vừa lòng.” Trên người Rebecca luôn có một loại khí chất khôn khéo giỏi giang, cực kỳ đường hoàng, một loại sẽ chọc người chú mục. Giữa khuôn mặt xinh đẹp của cô sinh động như thật phác hoạ một tình tiết động lòng người.

Điền Kỳ Kỳ luôn rất bội phục một loại tự tin cùng không sợ sinh ra đã có sẵn của cô ấy, ít nhất cô luôn học không được thản nhiên và dứt khoát của cô ấy, trong lòng cô luôn dấu quá nhiều băn khoăn.

“Kỳ Kỳ, cô đừng luôn bảo thủ như vậy. Tin tưởng tôi, bằng không cô hỏi Lâm tổng đi.” Ở khi cuộc họp kết thúc, Rebecca hài hước một phen.

Điền Kỳ Kỳ ở dưới dẫn đường của cô ấy, tầm mắt xinh đẹp mà ôn hòa lơ đãng xẹt qua biểu tình Lâm Dật, lại thấy anh gật gật đầu chắc chắn với mình. Trong nháy mắt kia, lại giống như cho Điền Kỳ Kỳ ăn một viên thuốc an thần, tâm thấp thỏm bất an của cô lập tức trở nên rộng mở thông suốt.

Khóe môi Điền Kỳ Kỳ kéo nhẹ, cười nhàn nhạt, liền như một hồ nước an tĩnh gợi lên chút gợn sóng, đơn thuần mà mỹ lệ.

“Được rồi, Rebecca cô thông báo một chút, đêm nay tôi làm chủ, nhìn xem mọi người có hoạt động sáng ý gì.” Từ trước đến nay Lâm Dật đều hào phóng, đại khí khao thưởng kia làm Rebecca rất hưởng thụ, ôm quyền tỏ lòng biết ơn, “Như vậy tôi trước thay bọn họ cảm ơn Lâm tổng. Yên tâm đi, chúng tôi tuyệt không sẽ thay anh tiết kiệm tiền. Lát nữa chọn nơi xong sẽ thông báo cho anh.” Ngữ điệu nước chảy kia của Rebecca cũng tràn ngập khoái ý vô tận.

Lâm Dật ra dấu tay ok, liền đi đến văn phòng anh.

Rebecca thực thoải mái duỗi eo lười, sau đó vươn cánh tay đặt lên bả vai Điền Kỳ Kỳ, “Thế nào, có chủ ý tiêu khiển gì không?”

Khóe miệng Điền Kỳ Kỳ vẫn treo tươi cười, “Tôi tùy ý, các người đặt là được rồi. Tôi cũng không biết Ninh Thành có nơi nào ăn ngon chơi vui.” Một phen lời nói của Điền Kỳ Kỳ có vẻ thực khiêm tốn, nhớ tới khẳng định vừa rồi của Lâm Dật, cô bỗng nhiên cảm thấy giá trị của mình lại được tăng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.