Sau Khi Tôi Bị Kim Chủ Đuổi Ra Khỏi Cửa

Chương 47




Bạc Sủng Nhi quả thực không nghĩ tới Tịch Giản Cận đột nhiên hỏi vấn đề này, nhìn Tịch Giản Cận hơi khẩn trương, rất muốn thốt ra đó là Lý Tình Thâm, con trai của chú Lý Niệm, cũng tính là đại ca cô.

Tuy nhiên lại ngậm miệng lại.

Bời vì cô cũng nghĩ đến chính mình lúc trước đụng phải Tịch Giản Cận cùng Triệu Tố Nhã, anh cũng không có giải thích quan hệ anh cùng Triệu Tố Nhã sao?

Nhất thời mặt mày Bạc Sủng Nhi cong cong, ý cười bên môi vô cùng cạn, giả bộ như căn bản không có nghe được Tịch Giản Cận, cố ý dời đề tài nói ra: "Vậy ngày mai em cùng Tiểu Hải Dương chờ anh, thời gian không còn sớm, em muốn đi về nghỉ rồi."

Nói xong, cô liền tự mở cửa xe đi ra.

Tịch Giản Cận thoáng có chút uể oải cùng lo lắng, tình địch là ai chính mình cũng không mò ra, tuy nhiên lại sợ cô thật động tâm với người đàn ông khác, thế là bắt lấy cổ tay cô, nắm thật chặt: "Em còn không có nói cho anh biết người đàn ông kia là ai đâu!"

"Anh muốn biết?" Bạc Sủng Nhi hỏi lại, Tịch Giản Cận hơi gật đầu, Bạc Sủng Nhi tiếp tục hỏi: "Biết làm cái gì?"

Tịch Giản Cận lập tức không biết nên nói những gì, cũng là muốn biết, về phần biết làm cái gì, anh lại không có nghĩ qua.

Nếu như biết người đàn ông kia là ai, anh sẽ làm thế nào?

Khẳng định trước tiên đem người nam kia lôi ra, đánh một hồi, uy hiếp anh ta cách Bạc Sủng Nhi một chút!

Tịch Giản Cận lập tức tưởng tượng, ý nghĩ này tựa hồ rất không tốt, sau đó bất tri bất giác ý thức được ban đầu chính mình thế mà cũng có tiềm chất vậy.

Thế nhưng anh cũng không dám đảm bảo chính mình thật biết người kia là ai, sẽ không tìm đến khiêu chiến.

Tịch Giản Cận nghĩ, thân thủ của mình tốt như vậy, nếu như biết người kia là ai, ngộ nhỡ không cẩn thận thật anh ta đả thương vậy phải làm thế nào?

Nhất thời, Tịch Giản Cận mở miệng nói ra: "Được rồi, anh không muốn biết, anh ta là ai tuyệt đối không trọng yếu, dù sao em là của anh!"

Bạc Sủng Nhi kinh ngạc nhìn Tịch Giản Cận, mới vừa rồi còn lo lắng không thôi, làm sao hiện tại đột nhiên bình tĩnh xuống vậy.

Tịch Giản Cận hơi hơi gật đầu, một bộ cực kỳ khẳng định nói ra: "Anh sợ khi anh biết, làm thương người vô tội!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.