Sau Khi Tôi Bị Kim Chủ Đuổi Ra Khỏi Cửa

Chương 22




Editor: Con Dê Bay

Bà mối Triệu chết rồi, tiểu thư tửu lâu lại đến.

Tiểu thư tửu lâu dáng người thướt tha đi tới, thẹn thùng liếc nhìn hắn một cái, “Lý thợ may, đã lâu không gặp.”

Lý thợ may cười ôn hòa, “ Gần đây trong tiệm có một vài vật liệu mới, tiểu thư đến xem sao?”

“Ta không phải muốn cái này.” Tiểu thư tửu lâu chạm một cái vào gương mặt đang nóng lên của chính mình, giương mắt liếc nhìn hắn. “Lý thợ may, ngươi nhớ ta là ai không?”

Biểu tình trên mặt Lý thợ may càng thêm ôn nhu, “Mỹ nhân như tiểu thư tự nhiên là…”

Không nhớ.

“Nhớ.”

Tiểu thư tửu lâu mặt mũi mừng rỡ, nhưng nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lý thợ may, nhìn đi nhìn lại nhiều lần muốn nói gì, cuối cùng đỏ mặt xoay người.

Lý thợ may cũng không ngại, trong lòng nghĩ về mấy bộ quần áo chút phải làm. Bầu không khí nhất thời yên tĩnh, mãi đến khi bên ngoài có người đi ngang qua liếc mắt một cái, hướng bên trong cười trêu nói: “Lý thợ may cùng tiểu thư tửu lâu thật là trai tài gái sắc nha, khi nào có chuyện vui?”

Người nọ vừa dứt lời, Lý thợ may liền nhíu mày một cái, ngón tay bị cây kéo làm bị thương.

Càng sốt ruột hơn, tiểu thư tửu lâu đỏ mặt nói: “Lý thợ may, ta vui mừng cho ngươi.”

Nên tới vẫn phải tới, Lý thợ may thở dài, nghiêm túc nói: “Ta đã có thê tử, đời này sẽ không có thêm người thứ hai.”

Tiểu thư tửu lâu bối rối, “Thế nhưng, nhưng bà mối Triệu nói ngươi…” nói dối.

Lời còn chưa nói hết, ngoài cửa đã có một mỹ nhân đi tới, nhìn kỹ trong ánh mắt còn cất giấu mấy phần nôn nóng, mỹ nhân mím môi trực tiếp đến bên cạnh Lý thợ may nắm chặt tay hắn, cúi đầu hỏi tiểu thư tửu lâu: “Ngươi tìm phu quân ta có chuyện gì?”

Tiểu thư tửu lâu nhìn đôi mắt đẹp tỏa sáng của y, nửa ngày mới hiểu rõ ý tứ, “A a a?”

Lý thợ may nghênh đón ánh mắt mờ mịt của tiểu thư tửu lâu, hắn vốn nên rũ sạch quan hệ, nhưng bàn tay vừa lạnh vừa sáng nắm tay hắn bên dưới ra sức lớn đến mức gần như run rẩy, Lý thợ may cười cười: “Gia cảnh tại hạ mộc mạc, thê tử đã bầu bạn với ta nhiều năm, tiểu thư hẳn sẽ không thích người bất trung bất nghĩa.”

Tiểu thư tửu lâu nghe được sửng sốt một chút, cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại cảm thấy rất có đạo lý.

“Vâng, ta thích chính là nhân phẩm của ngươi. Ai? Chờ chút, các ngươi không phải đều là đàn ông sao…” Tiểu thư tửu lâu bỗng nhiên phản ứng lại.

Mỹ nhân được tiếp thêm sức, giương cằm cao ngạo nói: “Ta khó coi sao?”

Tiểu thư tửu lâu đỏ mặt: “Rất, rất đẹp.”

“Vậy ta chỗ nào không tốt?”

“Cũng…đều tốt.”

Tiểu thư tửu lâu trong lòng khó xử, vì sao cả hai đều đẹp mắt như vậy.

Cuối cùng tiểu thư tửu lâu đi, mỹ nhân ở trên giường phía sau phòng quấn lấy Lý thợ may một lần lại một lần.

Thời điểm xong việc sắc trời đã tối, mỹ nhân đang muốn đứng lên mặc quần áo, Lý thợ may từ sau đem người ôm lại đè xuống giường, bên tai mỹ nhân thấp giọng nói: “Tối nay lưu lại không?”

Hậu huyệt mỹ nhân còn ngậm lấy dịch thể của hắn, nghe vậy cả người run lên, vừa có chút mờ mịt, vừa có chút không dám tin quay đầu lại nhìn hắn, nhưng mà Lý thợ may chậm rãi động hạ thân, “Ở lại đây không?”

Lòng mỹ nhân hốt hoảng, thân thể càng mẫn cảm, cuối cùng bị Lý thợ may chặn lại tính khí hung hãn mà làm một phen, trong mơ màng liền đồng ý.

Lại thêm một lần nữa, mỹ nhân đã mệt đến không mở mắt nổi, Lý thợ may chống tay bên giường lẳng lặng nhìn khuôn mặt đẹp đẽ cũa mỹ nhân, con mắt u tối không rõ.

Ngày hôm sau, tiểu thư tửu lâu không chết, bộ đầu vẫn lặng lẽ chờ bên ngoài tiệm may thở dài nhẹ nhõm.

Lý thợ may mở mắt thấy giường trống không, hắn ngồi dậy đem cây kéo trong hộp lấy ra, thấp giọng cười một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.