Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 29: Rời Khỏi Pandaria "2 tháng trước"




Ánh mắt Lang Tiếu Thiên khi chào vị sư huynh Thiên Kiếm môn kia còn không chút che dấu ngạo khí của mình.

Bước chân của hắn như ngạo nghễ chúng sinh, ánh mắt chậm rãi quét qua toàn trường 1 cái chứa đầy khí thế cái thế vô song.

Khí thế trên thân dần dần bộc phát, hung uy sâm ngục phả ra khiến người nhìn đều kinh tâm.

Cơ bắp hắn lồ lộ ra giống như ẩn chứa 1 đầu cự thú đang ngủ say, thân hình bộc lộ ra sức bật kinh người, 1 thân da thịt như kim loại....to lớn mà bạo tạc.

Phía dưới 1 số nữ tính hiếm hoi nhìn thấy hắn liền sáng rỡ 2 mắt mê trai.

"Hừ....phế vật...mở to mắt ra mà xem đây" tiếng hét kinh người này vừa vang lên, toàn bộ cốt cách trên thân hắn liền bạo hưởng 1 tràng âm thanh chấn động, cơ bắp luân phiên giao động, phù văn trên thân sáng lên lóa mắt, cánh tay hắn giống như vạn lang cùng xuất lấy toàn bộ lực lượng trên thân dồn hết vào cánh tay phải, thân người hắn cuốn động 1 vòng trụ vững trên đất rồi xoay thân 1 góc 120 độ nện nắm đấm mang theo tiếng gió rít chói tai như khai thiên phá thạch ập đến....

"Ầm......binh...." 1 âm thanh chói tai vang lên

Mực nước bị đại lực bắn tung lên cao..

300...310...320..340...342....345...

"Khực..".nhẹ nuốt nước miếng 1 cái thật mạnh vị sư huynh Thiên Kiếm môn sợ hãi đọc lên 1 con số.

"3 trăm....350 tinh....siêu cấp thiên tài....siêu cấp thiên tài...sư đệ mời lối này.."

Thái độ nịnh nọt lạp tức thay thế cho sự ngạo mạn vốn có của vị sư huynh kia.

Lang Tiếu Thiên vừa lòng nhìn con số 350 đỏ chói vẫn còn in trên cột nước sau đó nhếch 2 nụ cười vô cùng đắc ý đưa mắt nhìn Thiên 1 cách vô cùng khinh bỉ.

Khiêu khích....đe dọa.

Chính là loại thái độ này, chính là ánh mắt này, chính là mục đích này khi hắn nhìn Thiên.

"Vị sư đệ này, quý tính đại danh của ngươi là gì?

Vị sư huynh ghi chép có chút nịnh bợ hỏi

"Lang Tiếu Thiên..." tên này rất là ngạo mạn hô 1 tiếng lớn thể hiện mình sau đó đưa cặp mắt âm lãnh quẳng trở lại cho Thiên.

"Uhm...Lang huynh đệ, mời đi lối này"

"Không cần...để ta xem, tên tạp chủng mạt tiện kia...có bò qua được cửa thứ nhất hay không..."

"Uhm....tốt rồi, ngươi...nghe thấy rồi đó, còn không mau tiến lên"

Vừa nghe lời Lang Tiêu Thiên nói vậy, vị sư huynh Thiên Kiếm Môn kia liền chỉ thẳng ngón tay vào mặt Thiên rồi gằn giọng quát hắn lên, thái độ nịnh bợ thấy rõ.

Trong khi Thiên vẫn còn cách 5 người nữa mới tới thì bây giờ lại được trực tiếp chỉ mặt điểm danh gọi lên, hắn cũng không ngu gì mà không lên.

Thiên đi lên, không có khí thế kinh tâm động phách, không có xa hoa diêm dúa, không có ngạo mạn chúng sinh, lại càng không có kêu gào hò hét.

Hắn cứ bình thường còn hơn cả bình thường như thế bước lên.

"Nhanh lên...vận hết sức bình sinh đấm vào đây, làm lẹ rồi có thể cút" tên sư huynh này làm thái độ khinh thường Thiên thấy rõ, làm như cho Thiên lên đây cũng chỉ để làm nhục mắt người ta thôi vậy.

Thiên cũng khá bất ngờ với cái thái độ khinh người của đệ tử tông môn này, đại môn dù sao cũng phải dậy đệ tử cho có giáo dưỡng khí độ 1 chút chứ.

Vô tình, hắn ngoảnh đầu nhìn nhìn, cố xem hắn xem bộ mặt tên này thế nào....nhưng trong 1 cái vô tình này, tay phải của hắn lại vô tình vung nhẹ 1 cái theo quán tính thân thể rồi vừa khéo gõ vào khối hắc thạch.

1 âm thanh liền vang lên.

"Binh...rào" 1 âm thanh rõ to vang lên, kéo theo đó là cột nước trực tiếp bắn lên mốc 320 tinh 5 lượng.

Toàn trường lập tức ồ lên 1 cái rõ to sau đó lặng ngắt như tờ.

Cái vung tay vô tình này, cũng không có ai chú ý mấy nhưng con số 320 tinh 5 lượng thì ai cũng thấy rõ ràng.

Tuy không cao bằng 350 nhưng lại là thành tích rất hiếm có, là cao thứ nhì từ sáng tới bây giờ, thậm chí có thể còn là cao thứ nhì trong toàn đợt thí luyện này.

Vị sư huynh Thiên Kiếm môn còn đang định xem thường 1 cái rồi nói 1 từ "cút" chiều lòng Lang Tiếu Thiên, nhưng mà con số 320 tinh 5 lượng còn đỏ chói ở đó làm hắn vội nuốt lại những gì định nói trong miệng

"320 tinh 5 lượng....thành tích tạm được...hợp cách"

Bên dưới vô số người liền ồ lên thêm 1 lần nữa.

Lần trước Tiêu Khắc chỉ có 300 tinh đã nói là "thiên tài" vậy mà bây giờ đây tới 320 tinh lại bị hắn nói thành "tạm được" sự đổi trắng thay đen này khiến bên dưới lập tức có tiếng xì xào.

"Ồn ào cái gì...có muốn thí luyện nữa hay không"

"Ngươi...tên gì.."

"Hoàng Thanh Thiên..." Thiên cũng bắt đầu có ấn tượng xấu với thái độ cư xử của môn phái này cho nên cũng không muốn rườm rà lễ kính gì hết.

Chạm mặt với Lang Tiếu Thiên đang băng giá nhìn mình 1 cái rồi Thiên lại cất bước thong thả tiến vào trong.

"...đứng lại" 1 câu hét lớn kèm theo hung uy ngập trời tràn tới, khí thế như muốn dìm ngập người khác

"Hoàng Thanh Thiên....cẩu vật ngươi...ráng tranh thủ 1 chút thời gian sống sót ngắn ngủi này đi...."

"Chờ tới vòng tỉ thí lôi đài....ngươi...nhất..định..phải chết!"

"Uhm...vì cái gì" Thiên nhẹ giọng hỏi.

"Vì...ta là Lang Tiếu Thiên"

"Uhm...vì tên ngu xuẩn như ngươi sao...buồn cười"

"Ngươi...muốn...chết..." Lang Tiếu Thiên gào lên 1 tiếng định nhào tới nhưng mà Thiên đã sớm bước đi từ lâu.

Rời khỏi khu thí luyện thứ 1, Thiên đi tới 1 cái quảng trường lớn, ở trên cao là 1 vị cường giả địa cấp đang hư không ngồi đó giống như tu luyện.

Nhưng mà Thiên có thể thấy rõ ràng không gian bên dưới đang không ngừng vặn vẹo, mặt đất cũng giống như có thể nứt vỡ bất kỳ lúc nào.

Ở tầm ngoài lối đi này là mấy chục người đang thở hồng hộc vừa bò vừa lết cố kéo mình về phía trước.

Thiên hiểu rồi, thí luyện thứ 2 chính là chống chọi áp lực.

Loại áp lực này không chỉ có thể thử thách về thân thể mà còn có thể thử thách được cả về linh hồn cùng nghị lực.

Theo quy định, thì chỉ cần ai trong ngày hôm nay có thể đi qua được mảnh quảng trường này là coi như thông qua thí luyện.

Nhìn thoáng qua phía dưới ai nấy cũng đều cố lách mình ra tận mép đường để tránh xa trung tâm ảnh hưởng của uy áp hòng sớm ngày vượt ải, Thiên lại nhìn tới vị trí trung tâm nơi vị địa cấp cường giả kia đang ngồi, trong lòng thầm kích động.

Hắn thấy gì....

Đó không phải là lĩnh vực hay sao.

Uy áp này thực ra cũng chính là 1 loại lĩnh vực, tuy rằng vị địa cấp cường giả này cũng chỉ thả ra không tới 1% lĩnh vực nhưng điều đó đủ với Thiên rồi.

Chán gét nhất là đang lúc định bước vào thì giọng nói miệt thị kia lại vang lên.

Cái lũ ngứa mắt này thật là âm hồn bất tán.

"Uhm...Thiên đệ à, ngươi sợ rồi phải không...thôi chờ huynh đi qua thí luyện này rồi đệ xem...ta có thể dang tay bố thí kéo tay đệ 1 chút ah....hahahaaha"

Lại là tên Vũ Quân

Lúc này Lang Tiếu Thiên đã đi tới, hắn lại 1 lần nữa bày ra khí thế ngạo mạn khinh miệt nhìn Thiên 1 cái rồi đủng đỉnh ung dung bước đi.

Lang Tiếu Thiên rất ngạo mạn, hắn cũng không cố ý chọn đường rìa nhất nơi có 1 đám người đang mồ hôi nhễ nhại bò tới mà né qua 3 bước ra giữa rồi đi.

Vừa bước vào phạm vi uy áp, cả người hắn liền không nhịn được phải hạ người, lấy thế trung bình tấn bước tới, cơ bắp trên thân nhanh chóng bộc lộ ra cố kéo bàn chân nặng như đeo chì đi tới.

Tuy nhiên, trông hắn như vậy nhưng còn thong dong hơn 3 tên Vũ Quân, Mộng Hằng, Tiêu Khắc nhiều. Chỉ mới bước vào mấy bước nhưng trên thân chúng đã bộc lộ ra gần như toàn bộ lực lượng, lưng chậm rãi uốn cong lại.

Thấy 1 lũ không xem ai ra gì này bước đi, Thiên cũng chậm rãi dời ánh mắt ra ngay tại giữa đường, chân không chút nào sợ hãi bước tới.

"Bịch..." Vừa bước vào phạm vi lĩnh vực, áp lực khổng lồ liền áp tới...ước chừng khoảng 300 tinh lực áp. Đồng thời Thất Diệu Đan Điền cũng cấp tốc vận chuyển.

Thiên vận dụng lại diệu kế "nước sôi chậm nấu ếch" của lão già Mộng Tôn, chân hắn chậm rãi từng bước..từng bước đi tới, Thất Diệu Đan Điền lại từng chút...từng chút hấp thu lĩnh vực.

Vô tình bước đi của hắn lại trở nên chậm hơn so với đám người Lang Tiếu Thiên 1 chút.

Nước sôi chậm nấu ếch là 1 bện pháp ru ngủ từ từ, lấy sự từ từ này khiến người khác không có cảm nhận ra. Tựa như nước sôi vậy....nó sẽ chỉ ấm lên rất từ từ làm con ếch cảm thấy ấm áp sau đó thích thú ngủ mất, rồi đến khi nhiệt độ đủ nóng để giết nó thì nó nhận ra cũng đã trễ.

Vị cường giả địa cấp này lại đang trong trạng thái tu luyện, cho nên phần lĩnh vực bị thôn phệ đi lại vô tình sẽ được bổ sung dần dần....cảm giác mất đi sẽ càng khó cảm thấy hơn.

Vô Sắc Lĩnh Vực lại còn có 1 tác dụng khác ngoài việc thôn phệ đó là bồi dưỡng.

Khi nó thôn phệ đi 1 mảnh lĩnh vực của người ta, nếu Thiên muốn thì lại có thể lấy Vô Sắc Lĩnh Vực tương trợ kẻ đó hấp dẫn thiên đạo bổ sung lại phần bị thiếu.

1 bên thì tu luyện, 1 bên lại hỗ trợ....thật là quá thích hợp để cho Thiên thực hiện hành vi "kiếm ăn" của mình rồi.

10 phút sau, đám người Lang Tiếu Thiên đã đi được 1/3 đường.

Thiên đi được 1/5 đường, nhưng "uy áp lĩnh vực" lại bị hắn hấp thu trọn vẹn 1 thành

Bước chân của Thiên càng đi càng thêm chậm, càng chậm thì cảm giác "ru ngủ" cho vị địa cấp cường giả kia sẽ càng mạnh mẽ.

30 phút sau, đám Lang Tiếu Thiên đi được nửa đường.

Thiên đi được 1/3 đường, lĩnh vực thôn phệ được 3 thành

Lại 30 phút sau, đám người Lang Tiếu Thiên đi được đến bước cuối cùng sắp về đích.

Còn Thiên đi được nửa đường, "uy áp lĩnh vực" hắn thu được 5 phần

Vừa tu luyện vừa bổ dưỡng, quá trình mất đi này quả thật đã ru ngủ được lão cường giả kia.

Nhờ có Thiên thôn phệ bớt, mà uy áp hạ xuống giảm mạnh, mấy tên bình dân kia liền nhất cử vượt qua hết, còn đám người Lang Tiếu Thiên lại đi nhanh hơn.

Vị cường giả trên cao này vẫn không hề biết rằng, ban đầu mình chỉ vận 1% uy áp, nhưng tới bây giờ lão lại vận lên tới 6 thành uy áp, đáng tiếc cảm giác này đã bị Thiên "ru ngủ" khiến lão không hề biết tới.

Vô thanh vô tức, lão đã dần vận lên tới 6 thành....7 thành...8 thành....sau đó là 9 thành...

Đám người Lang Tiếu Thiên sớm đã đi qua ải này từ lâu chỉ còn lại Thiên và mấy tên hồi nãy đứng cuối hàng tại trạm thứ 1 đang quằn quại ở lại.

Rốt cuộc 2 giờ sau, vị cường giả đó đã vận hết tới 10 thành lĩnh vực, còn Thiên cũng "ăn no" sau đó lặng lẽ biết điều "chuồn êm"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.