Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 236: Kích Thước Giới Hạn




Bắt một chiếc taxi đến nhà lão Lâm, cô quan sát một chút, nhà lão vốn to nhưng bây giờ điều hiu quạnh không ai ra vào. Cô nhanh chóng đi vào được bên trong, may sao khi cô bước vào liền thấy lão Lâm đang nửa nằm nửa ngồi trên soopha uống rượu, toàn thân lão ta nồng nặc hơi men.

Bao nhiêu sự hận thù đều không giấu được khi nhìn thấy lão, cơn giận trong người cô bốc lên cao, tay cô khẽ luồng trong túi sách lấy con dao đã đem theo sẵng. Trong một giây mất bình tĩnh cô đâm mũi dao về phía lão Lâm, tinh thần phấn chấn cực kỳ.

Lão Lâm mặc dù say nhưng cũng không đến nỗi không biết trời trăng gì, nghe được tiếng động lão hoàn mở mắt. Thấy Minh lăm lăm mũi dao, lão vội bật dậy né sang một bên. Minh cảm nhận mục tiêu đang di chuyển, hai mắt cô long sòng sọc hơi thở gấp gáp, mũi dao trên tay vẫn không hề di chuyển. Cô hét lên chạy nhanh về phía lão:

- Ch.ó già mày ch.ết đi, ch.ết đi..

Lão Lâm dù sao cũng là đàn ông, mặc dù lớn tuổi nhưng sức khỏe vẫn còn tốt. Nhìn thấy Minh điên cuồng cầm dao đâm đến, lão vừa sợ hãi vừa tức giận, mũi dao đâm đến nhưng lão lại né được. Minh lại xui xẻo bị lão bắt được cổ tay, lão đánh rớt dao trên tay cô, lại ép sát cô vào tường bóp chặt cổ cô.

Minh vùng vẫy, cô dùng hết sức đấm đá vào người lão, lão Lâm cũng không yếu thế, lão đè cô sát vào tường, một tay bóp cổ một tay khống chế tay cô.

Gương mặt lão giờ đây gian ác, hốc mắt đỏ ửng như màu của máu.

- Con đ.ỉ này mày điên sao, muốn gi.ết tao à, mày muốn gi.ết tao sao, đâu có dễ cho mày như vậy. Mạng tao tốt lắm, hahahaha...

Vừa nói lão vừa cười, lực trên tay mỗi lúc một tăng, trong cơn say bị men kích thích, mục đích của lão lúc này chỉ muốn gi.ết ch.ết cô trước khi cô gi.ết lão.

Minh điên loạn, cô gần như đã không giữ được bình tĩnh nữa rồi, ngay lúc đoạn ký ức đau đớn ghê tởm đó ùa về cô đã không còn là cô được nữa. Nếu hôm nay lão Lâm không ch.ết thì cô sẽ ch.ết. Thà ch.ết đi nhưng cô luôn giữ được trong sạch với Tông Dân, thà là ch.ết để cả đời này cô không sống trong ghê tởm sợ hãi. Quên thì tốt nhưng một khi nhớ lại cô sợ bản thân cô sẽ không bao giờ thôi ghê tởm bản thân mình, nó cứ như vết nhơ càng xóa càng in sâu hơn nữa. Mãi mãi cuộc đời này cô sẽ không bao giờ quên đi được...

Cổ bị bóp nghẹn đến nỗi thở không thông nhưng ánh mắt cô vẫn quật cường đến đáng sợ. Lão Lâm nhìn cô, lão ta nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt của cô không khác gì 10 năm trước... Ngày đó cô dùng ánh mắt này mà nhìn lão, làm cho cả đời lão cũng không thể nào quên được. Nếu không có ánh mắt này chắc chắn ngày đó cô đã bị lão gi.ết ch.ết.

Hơn 10 năm trước, trong cơn say loạn lạc lão đã làm chuyện sai trái với cô để rồi hôm nay nỗi đau này cô bắt lão chịu không thiếu một thứ gì. Lão Lâm cũng không phải không sợ hãi, ngần ấy năm lão vẫn không quên được những việc lão đã làm nhưng mà giữa tội ác lão gây ra và cái chết lão thà chọn sai lầm lần nữa chứ nhất định không cho bản thân mình rơi xuống.

Minh nhân lúc lão Lâm mất cảnh giác, cô vùng dậy, đá vào hạ bộ lão. Lão Lâm đau đớn ôm lấy thân dưới, tiếng lão rống lên từng hồi thất thanh. Minh bung chạy, cô chạy đến chỗ con dao đang nằm dưới đất kia chộp nhanh lấy cầm lên. Ngay lúc cô chưa kịp đứng dậy thì lão Lâm đã vùng đến, chẳng biết do trời khiến hay do lão xui xẻo mà mũi dao nhọn bén kia đâm phập vào thân thể to lớn của lão. Lão Lâm nhìn cô, hai mắt lão trợn trắng, dưới đất máu nhỏ ti tách từng giọt đậm lè.

Vừa lúc ấy bên ngoài Long vừa đi đến, anh nhìn thấy một màn kinh hãi kia, liền chạy nhanh đến kéo cô dậy. Lão Lâm ngã ra đất, trước mắt lão vẫn còn sống, vết thương không nằm ngay nơi trí mạng.

Minh trên tay vẫn còn vương máu, thần sắc cô hỗn loạn, tinh thần không hề được minh mẫn như thường. Thân thể cô run rẩy, miệng không ngừng lảm nhảm:

- Tôi gi.ết người rồi, tôi gi.ết lão ta rồi...

- Không...em không giết ông ta, không có.

Long ôm lấy cô, trong giây phút thần sắc cô không tỉnh táo tinh thần lại hoảng loạn, anh ôm lấy cô thật chặt vỗ về lưng cô. Cảm nhận được cơ thể cô run rẩy nấc nghẹn lên từng hồi, trong lòng anh cảm thấy xót xa không ngừng. Cô không giết ông ta, anh biết...nhưng cảnh sát sẽ không tin cô, bằng chứng bất lợi cho cô quá.

Nhìn người con gái trong lòng mình đang run rẩy, anh lại nhớ đến gần 2 năm trước, cô cũng từng run rẩy xin anh cứu cô, cứu con của anh.. Khi ấy anh đã dặn lòng sẽ chỉ để cô đau một lần thôi... Hít một hơi thật sâu, anh buông cô ra, xoay người cô về hướng anh, anh nói với cô rõ từng chữ:

- Minh...nghe anh nói đây, em không giết ông ta là do anh, do anh gi.ết.. em hiểu chưa?

Minh vẫn hoảng loạn, sau khi lão Lâm bị một d.ao đ.âm vào bụng, tinh thần cô dường như đã không còn tỉnh táo được nữa rồi.

- Gi.ết, tôi gi.ết ông ta rồi...

Long nhìn cô, anh hét lên:

- Không, em không gi.ết là anh, là anh gi.ết. Nghe chưa?

Tiếng hét của anh rất lớn, nó gần như dọa được tinh thần Minh khi ấy. Cô vô thức gật đầu, bàn tay run lẩy bẩy.

Cùng lúc ấy bên ngoài Tông Dân chạy như bay vào, anh thấy Minh đang run sợ đứng đó liền chạy đến ôm lấy cô. Trên mặt anh, không chỗ nào là không sợ hãi.

- Minh em có sao không, Minh?

Long đẩy Minh về phía Tông Dân, anh nói:

- Anh đưa cô ấy đi trước đi, tinh thần cô ấy không tốt. Ông ta....để lại cho tôi.

Tông Dân ôm lấy Minh, anh nhìn lão Lâm đang hấp hối dưới nền nhà lại nhìn qua Minh anh gần như hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hít một hơi thật sâu, điều cần nhất bây giờ là đem cô ra khỏi đây, mọi chuyện còn lại từ từ anh sẽ giải quyết.

Gật đầu, anh ôm Minh đi nhanh ra ngoài cũng không quên để người lại phụ giúp Long.

Đợi khi Tông Dân đưa Minh đi rồi, Long mới thở dài nhìn theo...Đây có lẽ sẽ là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời của anh, anh nguyện thay cô chịu đựng tất cả!

___________.....___________

Tông Dân ôm lấy Minh chạy như bay ra ngoài, trong suốt quãng đường về nhà anh chưa hề buông tay khỏi cô. Ngước mắt nhìn người con gái anh yêu thương giờ đây ngây ngây dại dại, anh trách cô một nhưng trách anh đến mười. Đáng lý ra anh không nên để cô về nhà một mình, anh phải theo cô, phải theo sát cô mới đúng chứ...

Có trời mới biết khi nhìn sấp ảnh kia rơi vãi dưới sàn nhà, lòng anh lo lắng đến mức độ tim muốn đập văng ra ngoài. Anh cho người tìm cô, đến khi tìm được cô thì cô đã không còn tỉnh táo mà nhận ra anh được nữa rồi.

- Gi.ết....tôi gi.ết ông ta rồi...

Minh không ngừng lảm nhảm bên tai anh, trong giọng nói của cô chứa đựng sự sợ hãi cùng bất lực. Anh giờ phút này không thể hiểu hết được những thứ mà cô đang trãi qua vì người chịu đau đớn tủi nhục kia không phải là anh. Ngày hôm đó khi gặp Lão Lâm, anh chỉ được biết qua lời lão kể nhưng kể từ sau hôm đó trong thâm tâm anh như bị ám ảnh bởi cái sự thật tàn khốc kia. Đến cả người ngoài như anh còn thấy đau xót đến mức không chấp nhận được thì nói gì là cô kia chứ.

Ôm lấy cô vào lòng, giờ phút này anh chỉ còn biết ôm lấy cô thật chặt... thật chặt...

Minh hai tay run lẩy bẩy, cô không ôm anh, cô cũng chẳng còn biết anh là ai nữa rồi.

Xe dừng trước cổng nhà, anh dìu cô đi xuống, Minh đi theo sát anh, cô lấm la lấm lét sợ hãi với mọi thứ. Anh đưa cô vào trong phòng, để cô nằm xuống, anh vội vàng dùng khăn ướt lau đi bàn tay còn vươn một ít máu của lão Lâm. Anh nhìn cô, thần sắc cô giờ đây yên tĩnh đến lạ lùng.

Ánh mắt cô vô thức nhìn về phía trước, yên lặng không một gợn sóng. Nhưng khi anh vừa đứng dậy, cô lại bật người dậy theo anh, cả người cô lao thật mạnh vào góc tường. Anh hoảng hốt vội chụp cô lại, may sao anh nhanh tay nếu không thì cô đã tự sát thành công rồi.

Minh vùng vẫy, cô hoảng loạn không chịu đứng yên, miệng luôn la hét không ngừng. Tông Dân ôm lấy cô, anh không còn cách nào khác chỉ có thể ôm chặt lấy cô. Nhưng càng ôm cô càng xô đẩy anh thật mạnh, anh càng siết chặt cô càng chống cự mạnh mẽ hơn. Đến khi bị anh siết trong vòng tay cô không vùng vẫy được lại lì lấy vai anh mà cắn, cắn đến mức máu tươi tuông trào cô mới dần yên tĩnh trở lại.

Ngay khi một giọt máu tươi chạm vào đầu lưỡi thì khi ấy sự tỉnh táo mới trở về lại trong cô. Nhìn thấy người đàn ông mà cô yêu đang chật vật trong đau đớn, cô mới cảm nhận được sự sống vẫn còn trên thế giới này. Hốc mắt đỏ ửng, cô bật khóc nức nở trên vai anh:

- Đau không....tại sao lại không đánh em, tại sao lại không đánh em???

Tông Dân khẽ thở hắt ra một hơi, anh ôm lấy vai cô đang run rẩy, giọng anh pha chút cay cay nơi đầu mũi:

- Ngốc... làm sao lại đánh em được.

Minh òa khóc, cô nhớ cô không gi.ết lão Lâm, cô không gi.ết lão nhưng lão lại chết trên tay cô.. Cô nhớ... nhớ hết những tấm ảnh kia...đáng sợ quá..

Từng nỗi sợ hãi cứ nối đuôi nhau mà vây đến trong đầu cô, cô không muốn nhớ nhưng lại không khống chế được bản thân mình. Cô buông anh ra, ôm lấy da thịt của mình, chưa bao giờ cô cảm thấy khối thân thể này lại ghê tởm đến như vậy. Nhơ nhớp, bẩn thỉu, ghê tởm....

- Đừng, đừng chạm vào em, đừng chạm vào em nữa.

Tông Dân tiến đến phía cô, nhưng càng tiến cô càng lùi ra xa.

- Minh...anh biết rồi...anh không thấy sao cả, anh không hề thấy sao cả.

Minh lắc lắc đầu, nước mắt lại thi nhau rơi xuống. Cô nhớ cái đêm anh về trễ, tâm tình của anh khác lạ lắm chắc lúc đó anh đã biết và anh cũng cảm thấy cô thật ghê tởm. Nhưng lại vì thương hại cô nên anh mới tiếp tục ở bên cô, cô biết hết rồi, cô cũng hiểu ra hết rồi. Cô không cần anh phải như thế, tự bản thân cô còn thấy cô ghê tởm thì mong gì anh có thể hiểu được cô, có thể bỏ qua được mà yêu thương cô chứ.

- Không...em dơ lắm, em dơ lắm anh đừng đến gần em làm gì.

Tông Dân muốn ôm lấy cô nhưng cô lại không cho phép, cô lui về sau tự hai tay ôm lấy bản thân mình.

Anh nhìn cô, đáy lòng đau nhói, nói trong nấc nghẹn:

- Minh...anh xin em, anh không hề cảm thấy em dơ bẩn. Anh xin thề, anh xin cam đoan những lời anh nói là thật, là từ tận đáy lòng này. Anh sai rồi, anh sai khi để em biết được sự thật kia, nhìn em đau đớn giày vò bản thân mình, anh thật sự không chịu đựng được. Xin em đừng như thế nữa, xin em đừng rời xa anh có được không, anh xin em mà..

Anh vừa nói vừa nghẹn ngào từng chữ, cô nghe mà xót xa hết ruột gan trong lòng. Nhìn anh, nhìn vết máu đang rỉ trên vai anh lòng cô hoàn toàn trùng xuống. Trong vô thức cô cúi đầu không dám đối diện với anh, cô không biết bản thân cô phải làm gì bây giờ nữa. Nói rằng cô yêu anh, cô muốn bên anh sao? Không, đến cô còn không muốn ở bên cô thì làm sao ép anh ở bên cô được. Nhưng mà nếu nói muốn anh rời xa cô thì thật sự bản thân cô không thể làm được...

Tông Dân nhìn biểu tình rối rắm trên mặt cô, anh đau lòng không muốn ép buộc cô gì nữa. Nếu cô muốn suy nghĩ, anh sẽ để cho cô suy nghĩ, suy nghĩ bao lâu cũng được chỉ xin cô đừng rời xa anh là được rồi.

Bước một bước định đến chỗ cô nhưng lại sợ cô trốn anh, Tông Dân khựng bước lại, anh hướng về cô, giọng nói u buồn không che giấu được.

- Minh anh biết em sợ, anh không ép em, anh không ép em bất cứ cái gì nữa. Nhưng mà anh xin em, xin em đừng đi cũng đừng rời xa anh. Em cứ ở lại đây đi được không, muốn suy nghĩ bao lâu hay thậm chí không gặp mặt anh cũng được. Nhưng đừng bỏ anh, đừng bắt anh xa em, được không em?

Minh đứng gần với anh, nghe từng tiếng anh nỉ non, lý trí muốn bỏ chạy nhưng trái tim lại mạnh mẽ kéo cô về....Khẽ gật đầu, cô "vâng" một tiếng rất nhẹ. Cô nói lí nhí nhưng vẫn không ngước mắt lên nhìn anh lấy một lần:

- Em đồng ý... anh...ra ngoài đi được không?

Tông Dân nghe được giọng cô, anh mừng rỡ thở hắt ra một hơi, lui về sau từ từ đi ra cửa, anh nói

- Em ngủ đi, ngủ một giấc đi, khi nào đói nhớ nói với anh. Anh vẫn chờ em ở trước cửa, anh luôn luôn chờ em.

Thấy cô không trả lời chỉ khẽ gật đầu mấy cái, trong lòng anh thoáng chốc cảm thấy nặng nề. Đôi mắt sáng rực khi nào giờ chìm vào u buồn không lối thoát. Nhẹ nhàng đi ra cửa cũng không quên đóng cửa lại cho cô. Hiện tại để cho cô suy nghĩ cũng tốt tránh cho cô nghĩ quẩn mà rời xa anh. Trái tim anh cũng nhỏ bé lắm, tổn thương thêm lần nữa chắc anh không có sức mà chống đỡ được mất.

Đút hai tay vào túi, anh khẽ thở dài. Nghĩ đến lão Lâm mắt anh lại trở nên sáng rực, khẽ lấy điện thoại gọi cho ai đó, thần sắc anh trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Tắt máy, bước đi của anh càng nhẹ nhàng... Lão Lâm...ngày tàn của ông đến rồi.

________..._______

Chiều hôm ấy, Long bị cảnh sát bắt vì tội giết người, ông Lâm tốt số hiện chưa chết nhưng vẫn còn cấp cứu ở bệnh viện chưa tỉnh lại được. Tông Dân cho người bảo lãnh Long ra ngoài, án gi.ết người chuyển thành ngộ sát, Long được tại ngoại.

Thật sự từ đầu Long vốn muốn để cho lão Lâm chết đi mới báo cảnh sát nhưng giữa chừng lại nhảy ra Hiền chạy đến khóc lóc khi thấy ba ả bị đâm nằm trên sàn nhà. Vì đối với Long, nếu như lão Lâm còn sống lão sẽ khai ra Minh là người cầm dao chứ không phải anh, như thế sẽ bất lợi cho Minh. Nhưng nếu Hiền đã phát hiện ra thì anh cũng không còn cách nào khác, thôi thì sức anh có hạn, mọi thứ trông vào Tông Dân vậy.

Đi ra khỏi đồn cảnh sát, Tông Dân đã đợi anh sẵng trong xe từ lâu. Vào ngồi trong xe, anh quay sang cảm ơn Tông Dân đang ngồi bên cạnh.

- Cảm ơn anh.

Tông Dân nhìn Long, anh cười, giọng nói chân thật nhất kể từ khi biết Long đến giờ:

- Tôi mới là người cảm ơn anh.

Long mím môi, anh cũng không nói gì thêm. Hai người cứ im lặng đến khi về đến nhà Long. Long xuống xe, Tông Dân vẫn không quên cảm ơn thêm lần nữa.

- Cảm ơn anh, anh cần gì có thể nói với tôi. Việc cũ giữa anh và Minh tôi sẽ không nói đến nhưng công ra công, tư ra tư, anh giúp đỡ tôi và cô ấy tôi nhất định không để anh chịu thiệt.

Long mím môi cười, anh nói chân thành:

- Giúp cô ấy là điều tôi nên làm, tôi nghĩ tôi không cần gì đâu.

- Anh nghĩ kỹ chưa?

Long cúi đầu, trong suy nghĩ của anh lại hiện lên hình dáng của một người..

- Tông Dân có việc này... anh có thể nhẹ với ba tôi được không, ông ấy già rồi.

Tông Dân nhìn Long, vài giây sau anh gật đầu đồng ý.

- Được.

Nói rồi Tông Dân cho xe đi mất, để lại Long vẫn đứng nhìn theo. Long thở dài mệt mỏi, đến cùng là anh vẫn nợ Minh, anh giúp cô nhưng lại đổi lại sự bình yên cho ba mình. Chắc có lẽ đến suốt cuộc đời này anh sẽ không có cơ hội nào trả nợ cho cô được nữa. Đời này anh nợ Minh rất nhiều...

_________...________

Sau ngày hôm đó lão Lâm cũng tỉnh lại, Tông Dân không cho người diệt đi ông ta ngay vì sợ Minh sẽ ám ảnh với cái chết của lão. Sau khi lão hồi phục bên phía cảnh sát lập tức triệu tập lão điều tra về hành vi tham nhũng, tham ô rửa tiền và mại dâm, cuộc đời của lão kể từ đó về sau chỉ còn nhìn thấy 4 bức tường lạnh lẽo của nhà giam đến hết đời cũng không được một lần đặt chân ra bên ngoài hít thở không khí.

Mà lão cũng tương đối yên tĩnh, việc Minh đâm lão lão hoàn toàn không nhắc lại câu nào. Chắc có lẽ lão biết có nói cũng chẳng ích lợi gì mà càng nói nhiều thì số ngày lão sống được lại ít thêm một chút. Đôi khi con người phải đối diện với sống chết mới dần dần tỉnh ngộ ra được.

Riêng Hiền con gái lão Lâm thì không mấy suôn sẻ, ngày hôm ấy hộp quà kia là do ả ta đưa đến cho Minh. Ả ghen tuông vớ vẩn khi thấy Long gọi điện hẹn gặp Minh nên sinh lòng thù hận. Vốn dĩ ông Lâm không cho Hiền biết về việc sai trái của ông với Minh nhưng do Hiền vô tình nghe được lão Lâm và lão Hưng nói chuyện. Mấy tấm ảnh kia đều là do ả lấy cắp từ chỗ ông Lâm mà ra. Lúc Tông Dân điều tra ra được đã giận đến mức muốn gi.ết ch.ết ả, nhưng anh nghĩ lại ch.ết thì quá dễ cho ả rồi. Nếu trước kia ả từng cho Minh vào nhà thương điên thì bây giờ anh cũng sẽ làm như thế...

Số phận của Hiền đến đây là kết thúc. Gia đình lão Lâm một người vào tù chung thân không thấy ánh Mặt Trời, một người không điên lại cho vào nhà thương điên nơi mà một người bình thường chắc chắn sẽ không thể sống tốt được. Hết thảy đó là cái giá cho những thứ mà cha con họ đã gây ra, ác giả ác báo muôn đời luôn đúng!

________....________

Đã gần 1 tháng kể từ sau hôm Minh nhớ ra được chuyện, cô vẫn chưa nói với anh câu nào. Suốt ngày cô cứ rút mãi trong phòng, thi thoảng xuống nhà lấy nước sau đó cũng nhanh chóng đi lên phòng. Đã có lần Tông Dân không chịu đựng được,anh phá cửa phòng, lôi cô ra ngoài nhưng khi anh chạm vào người cô cô lại khóc đến khàn giọng, cả người run rẩy sợ hãi đến hoảng loạn. Sau lần đó anh cũng không gặp lại cô nữa, cô chuyển đi về lại nhà bà Chi sinh sống.

Anh còn nhớ rõ hôm cô rời đi, cô đã nói với anh thế này:

- Em cũ rồi cũng rất dơ bẩn, đến bản thân em còn không bỏ qua được cho em thì chắc chắn sẽ chẳng ai bỏ qua được quá khứ của em đâu. Anh đừng chờ em, đừng đợi em, em không còn xứng đáng với anh nữa.

Khi nghe được những lời nói đó, tâm tình anh như vụn vỡ, ngàn vạn đau lòng đều gom đến một mình anh. Anh có trăm lời muốn nói với cô rằng anh không thấy dơ bẩn anh cũng không bao giờ chê bai cô. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thấp thỏm cùng u buồn của cô anh mới hiểu ra rằng anh không nên giữ cô lại nữa. Cái cô cần bây giờ là thời gian chứ không phải anh, giữ cô bên cạnh chỉ làm cô thêm sợ hãi thêm tự tin mà thôi.

Ngày hôm ấy cô đi mưa trút xuống lớn lắm, anh đứng trên phòng nhìn xuống thân ảnh nhỏ bé của cô một mình ôm vali lên xe mà tim như quặn thắt. Nếu có loại thuốc gì có thể lấy đi đau buồn của cô thì dù có đánh đổi bằng cả mạng sống này anh cũng chấp nhận. Cô gái của anh, sao em lại khổ đến như vậy?!!

- Anh chờ em, Minh....

Ngày buồn nhất trời thường hay đổ cơn mưa, không phải ông thương xót cho nhân duyên của ai đó mà là ông muốn người ở lại sẽ không nhìn thấy nước mắt của người ra đi. Vì nước mắt mặn lắm, mặn đến điên dại cõi lòng....

Lời tác giả: Mọi việc diễn ra theo đúng như quy luật của trời đất, du hy vọng chương này Minh sẽ không bị mắng. Vì chỉ khi nào "mình" đặt vào hoàn cảnh từng bị bạo hành mới có thể hiểu được nỗi đau của người bị hại. Tâm lý của Minh đến suốt đời cũng không thể hoàn thiện được như những người phụ nữ bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.