Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 12: Sindragosa Và A Thát"Arthas" "2 tháng trước"




Cầm được lá tỵ trần linh phù về đến phòng Tịnh Phú liền nâng niu hệt như 1 món bảo bối bắt đầu dùng thần niệm tiến vào điều tra.

"Diệu....diệu....thật là diệu..." miệng lão không ngừng tấm tắc khen

1 điều vô cùng đang kích động đó là tác dụng liên tục của nó.

Tỵ trần.

Là khả năng lọc sạch mọi dơ bẩn thế gian.

Nếu là 1 lá phù bình thường thì chỉ có tác dụng làm sạch khoảng 1m² không gian trong 1 lần duy nhất rồi hết.

Nhưng lá tỵ trần linh phù này lại có thể liên miên không dứt làm sạch 10m² không gian.

Cái loại ý chí tinh lọc đó không ngừng lăn lộn trên tấm phù hệt như những làn sóng biển lăn tăn cuốn trôi đi mọi dơ bẩn ra bên ngoài, ý chí này liên tục ngưng tụ không tán đi....năng lực tỵ trần cũng vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

1 tấm phù lại có được 10m² không gian phạm vi, hiển nhiên là nó đã sớm đạt đến tình trạng siêu phẩm trong phù lục.

Nếu như gian phòng này mà có khoảng 3 tấm như vậy đặt vào thì có thể đảm bảo cả năm không có 1 hạt bụi.

Và nếu đeo nó trên người thì cũng đồng dạng như vậy, sẽ không bao giờ cần phải đi tắm.

"Rầm..." còn chưa kịp tỉnh táo khỏi khoái cảm trong lòng thì cửa phòng đã bị đạp tung sau đó Tịnh Lão liền nhảy vào thóm mất lá phù trên tay.

"Ah...đại ca...ngươi..."

"Ngươi cái gì mà ngươi,...phù đạo ngươi hiểu được bao nhiêu mà cũng đòi xem linh phù....cút cho ta" Tịnh lão rất lưu manh vừa cầm được phù liền dở "đại nghĩa cướp đoạt" ra giảng

"Ah...nhưng mà nó là của đệ...là Tiểu Thiên cho đệ mà.."

"Ngươi thì biết gì...nó nói cho là cho sao....nó là đệ tử của ta....lá phù này là nhờ ta anh minh sáng suốt giáo dục nó mà có....cho nên nó phải là của ta"

"Cái này gọi là "vú lấp miệng em" "cưỡng từ đoạt lý" trong truyền thuyết đó sao?" Tịnh Phú nỉ non

"Hừ....biết điều đó...biết rồi thì còn không phắn mau.." Tịnh lão thể hiện ra nét cương mãnh của mình.

"Ah...để đệ xem với, phù thì cho huynh cũng được, đệ chỉ xem ké thôi"

"Xem ké thôi...không được mó tay vào phù của ta.."

"Đệ không mó...đệ chỉ sờ....ah...vậy đệ ngắm, đệ không sờ nữa..."

........

Thế là 2 huynh đệ nhà này kẻ gầm người gườm tranh nhau xem 1 lá phù.

Còn Thiên, từ buổi trưa hôm đó trở đi hắn liền được nghỉ ngơi 1 đêm, chuyện kinh động ngày hôm qua liền bị mọi người cưỡng ép cho 1 lý do rằng "1 lá bạo thiên phù của Tịnh lão sơ ý bị dẫn động cho nên vì an toàn của mọi người mà phải làm thế"

Đám học trò kia cũng chẳng mấy hứng thú nghe tiếp nữa, xong việc là ai về nhà nấy tiếp tục tập vẽ phù tự.

Sáng sớm ngày hôm sau Tịnh lão trong bộ dạng 2 mắt đỏ ngầu liền đến phòng bắt Thiên đi học phù, hiển nhiên là nguyên 1 ngày đêm hôm qua lão không ngủ nghiên cứu linh phù.

"Tiểu Thiên....việc vẽ phù rườm rà thế nào ta sẽ không nói với con nữa, con đã có kinh nghiệm vẽ 1 đạo tỵ trần phù rồi thì giờ hãy tiếp tục vẽ phù đi thôi"

Vẽ phù vốn dĩ yêu cầu vô cùng cao về độ chính xác trên nét bút và năng lực khống chế tinh thần lực, khống chế phù lực vô cùng cao.

Đặc biệt là phải ghi nhớ hết mọi biến hóa nằm trong 1 đạo phù văn, tựa như 1 đạo hoàng phẩm sơ kỳ phù văn sẽ có 6 loại biến hóa nằm trong cùng 1 nét bút, trung kỳ sẽ có 6 loại, cao cấp sẽ có 9 loại và siêu cấp thì vượt qua phạm trù của phù văn là 1 loại phù văn biến ảo đa đoan, năng lực vô cùng toàn diện.

Phù sư xưa nay cũng rất hiếm khi có thể vẽ được những lá phù siêu phẩm cỡ như vậy.

Thiên đã từng vẽ thành 1 đạo Tỵ Trần Phù hoàng cấp sơ phẩm thì hiển nhiên về lực tay, độ chính xác và lực khống chế tinh thần của hắn đã đạt yêu cầu, thứ hắn cần bây giờ là rèn luyện thật nhiều trên công đoạn vẽ phù chứ không phải là luyện tay, luyện mắt như những học đồ khác.

Tịnh lão cũng trực tiếp đốt cháy giai đoạn bắt Thiên tập vẽ đệ nhị phù văn sau mới chỉ 3 ngày làm quen phù đạo. Nếu người đời mà biết chuyện này có lẽ họ sẽ nói lão bị điên.

Nhưng thực sự thì lão cũng muốn phát điên rồi đây, có được 1 tên đệ tử cỡ này lão hưng phấn đến muốn phát điên...

Không những thiên phú tốt siêu tốt mà còn có được kỳ ngộ tốt siêu tốt...thật sự là 1 món bảo vật sống có tiềm năng vô hạn.

"Con xem đây là tỵ độc phù..." Tịnh lão tự lấy 1 sấp phù chỉ trong nhẫn không gian ra rồi bắt đầu vẽ phù.

Lần này lão thậm chí còn vẽ rất nhanh, tốc độ không chút thua kém so với bình thường,...điều lão muốn... đó chính là xem coi Thiên có theo kịp hay không....lão thật cũng muốn xem 1 lần Thiên gặp thất bại, lão cũng rất muốn nhìn cái bộ mặt khi thất bại đó của hắn.

Nhưng mà lão buộc phải thất vọng rồi tại vì...

"Ah...thì ra là như vậy" Thiên nhẹ nói 1 câu làm tim Tịnh lão run lên, bút vẽ còn chưa xong liền suýt chút rời tay mà làm hư luôn tấm phù còn chưa vẽ xong.

"Uhm...con hiểu được gì từ nó sao?"

Rất hiếm có lần Tịnh lão hỏi những câu hỏi mang tính chất tham khảo kiểu này nhưng mà lần này lão lại chọn nhầm luôn cả người hỏi tại vì...

"Xoẹt...xoẹt.." Thiên gần như không quan tâm tới âm thanh từ miệng lão phát ra, tay hắn nhanh nhẹn lấy 1 tấm phù chỉ mầu vàng óng từ trên bàn sau đó tay kia liền cầm bút.

Cây bút này chính là cây bút hôm qua hắn tập vẽ, là 1 cây bút rất phổ thông trong giới phù đạo.

Bút vừa vào tay, khí chất trên thân liền biến đổi nghiêng trời lệch đất, không mất nhiều thời gian tay Thiên liền động, nét bút chấm xuống - ảo diệu liền sinh ra.

"Xẹt...xẹt...tích..." những âm thanh thanh thoát quen thuộc vang lên khiến Tịnh lão ở bên trợn to mắt lên 1 cách khó tin.

"Tinh.." âm thanh mê người liền vang lên khiến Tịnh lão rùng mình 1 cái khỏi khiếp sợ.

"Thành công....thật sự thành công...phù văn linh động lóng lánh mầu thanh lam, ảo diệu thoáng hiện, mộc hệ phù lực quấn quanh không tan....đây là...siêu phẩm Tỵ độc phù"

"Tốt....hahahahaah....tốt...thật quá giỏi, thật quá là giỏi" Tịnh lão muốn phát mọng....nếu như trước kia là lão cảm thấy bất ngờ sau đó là muốn phát điên vậy thì bây giờ lão bắt đầu cảm thấy ganh tỵ.

Thật không thể tưởng nổi lại có người có thể có được thiên phú khủng bố đến bậc này....khủng bố đến độ khiến người khác phải ghen tỵ.

Từ lần trước vẽ ra linh phù, Thiên cũng không cố kỵ với Tịnh lão nữa, có lẽ thiên phú của hắn đối với kẻ khác sẽ là 1 mầm họa nhưng đối với Tịnh lão hiền lành mến tài này thì hắn yên tâm.

"Uhm...Tiểu Thiên...con đây là...con đã từng vẽ phù chưa? " Tịnh lão hỏi 1 câu rất ngớ ngẩn, lão là muốn cố tìm cho mình 1 chút cân bằng

"Không....đây là lần đầu mà" Thiên trả lời tỉnh bơ

"Hiiiit..."

"Không được rồi....Tiểu Thiên...từ nay trở đi, ta cấm con không được thể hiện thiên phú của mình ra trước mặt người khác...nghe rõ chưa"

Thiên làm ra vẻ khó hiểu hỏi "tại sao vậy ah..."

"....đó là chuyện sinh tử....kẻ tài sẽ khó tồn tại, lòng người nhỏ nhen"

Tròng mắt Thiên ánh lên 1 tia cảm động, cả người hắn bất giác đứng thẳng ngay trước mặt Tịnh lão nhẹ khom người.

"Tiểu Thiên...con...đây là ý gì" Tịnh lão giật mình lùi lại 2 bước, trong lòng thoáng hiện 1 tia kích động khó hiểu.

Sau đó trước cơn xúc động tràn trề của lão, giọng Thiên nhẹ vang lên.

"Đại sư.....xưa nay ta luôn tự ngạo bản thân mình tài giỏi không ai đủ tư cách làm sư....nhưng mà....thế gian hiểm ác, nhân tâm khó lường, kẻ có thể làm ta kính nể vô cùng hiếm có...người chân thành quan tâm đến ta cũng vô cùng hiếm có....Tịnh đại sư, ta không muốn nhận ngài làm sư, vậy không biết có thể nhận ngài làm cha hay không"

"Ta...ta..." môi Tịnh lão run run mãi không nói được 1 chữ.

"Con....con thật...thật muốn nhận ta làm cha...làm cha nuôi hay sao"

Thiên dứt khoát hô 1 tiếng

"nghĩa phụ"

2 chữ này lọt vào tai Tịnh lão giống như sét đánh ngang tai. Cả đời lão vì phù đạo mà cống hiến tất cả, đến cả chuyện tình duyên và con cái đến bây giờ cũng chưa có lấy 1 đứa.

Vậy mà không ngờ đến ngày hôm nay khi mà lão vô cùng vừa lòng 1 tên đệ tử, còn chưa dậy nó được mấy ngày đã có cơ hội được nhận nó làm con nuôi.

Cả đời lão không phải là chưa từng có ai muốn nhận làm cha nuôi, ngược lại còn có rất nhiều.

Vương công quyền quý, hoàng tử công chúa thậm chí cả thánh nữ, thánh tử....thân phận hiển hách, thiên phú trác tuyệt, thể loại nào cũng có nhưng mà đều không làm lão sinh ra được 1 chút cảm hứng.

Nhưng lần này lại khác, Thiên không phải bất kỳ ai trong số họ, cũng hoàn toàn không giống bất kỳ ai trong số họ.

Hắn không có địa vị lật trời, không có tiền tài như nước, lại càng không có chỗ dựa mạnh mẽ.

Thứ hắn có chỉ có 1 chữ "nghèo" cùng với tài năng siêu cấp, mạnh đến khó tưởng.

Nhưng cũng vì vậy, giá trị của hắn, tương lai của hắn mới trở thành 1 thứ tài sản vô giá....là thứ đáng sợ nhất trên thế gian.

Người như hắn sao có thể là kẻ tầm thường, trên bước đường tương lai của hắn, những kẻ khác sao có thể so sánh.

Những kẻ khác muốn xin nhận lão làm sư lão khinh thường, muốn nhận lão làm cha lão cũng chẳng xem ra gì nhưng mà Thiên lại khác.

Thiên chịu nhận lão làm cha, thực ra cũng chính là 1 loại đề cao đối với lão, và lão cũng cảm thấy mình đang nhận lấy diễm phúc cao cả.

Trên bước đường tương lai, nhất định rồi Thiên sẽ còn có thành tựu còn viễn siêu hơn lão rất nhiều.

"Tiểu Thiên...con...con..con thật muốn nhận ta làm cha"

"Nghĩa phụ....ta vô cùng chân thành"

"Haha....hahahahahaa....tốt...nghĩa tử ngoan....nghĩa tử ngoan....nếu vậy...không được, ta cả đời mới nhận được 1 người thân, ta nhất định phải làm 1 cái gì đó thật hoành tráng.... ta phải cho cả thân bằng quyến thuộc khắp nơi biết tin này....ta..."

"Nghĩa phụ....con nghĩ là nên thôi đi, bản thân con thực lực còn thấp nên khiêm tốn 1 chút, với lại cha con ta dùng chân tình đối đãi với nhau, những thứ danh vọng phù du đó hà cớ phải quan trọng"

"Tốt...cha nghe lời con....cha nghe lời con...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.