Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc

Chương 8: Chương 7: Tài giỏi




Có mấy lời Hoàng đồng học cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, nói ra cậu lại không dám.

Cậu lại hỏi vấn đề lặp đi lặp lại: “Học trưởng, vậy anh lúc nào trở về ạ?”

Học trưởng tựa hồ rất khó xử, hình như là thật sự đã gặp chuyện phiền toái gì.

Hoàng đồng học nhiều lần đều muốn hỏi làm sao vậy, nhưng lại sợ đối phương ghét bỏ mình phiền.

Cậu cứ chờ như vậy, đợi đến nỗi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc rồi mới nhận được điện thoại của học trưởng  nói sắp quay về.

“Vậy em đi đón anh!” Hoàng đồng học cũng không biết tại sao mình lại thốt ra câu nói này, người ta đâu cần đến mình đi đón chứ? Cậu dùng cái gì đi đón đây? Đến cả chiếc xe đạp cũng không có luôn đấy!

“Ừ.” Học trưởng tất nhiên đồng ý, “Anh tối mai 6h xuống máy bay, thế vừa về là có thể gặp mặt em rồi?”

Hoàng đồng học ngay lập tức sốt sắng lên, cậu chưa đi sân bay bao giờ, thậm chí không biết phải đi đường nào.

“Vâng, em sẽ đến sớm chờ anh ạ.” Hoàng đồng học không thích đi nơi xa lạ, thế nhưng vì đã lâu không gặp học trưởng, cậu cảm giác mình có thể thử một chút.

Cúp điện thoại, vừa quay lưng đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của mẹ đứng phía sau cậu, Hoàng đồng học nhanh chóng chạy về phòng ngủ nhỏ của mình , một câu nói cũng không dám nói cùng mẹ.

Sau đó Hoàng đồng học chỉ lo mẹ phát hiện ra gì đó, dứt khoát ở biệt trong phòng, trốn đến giữa trưa ngày hôm sau, lén lút chuồn ra ngoài chạy tới sân bay.

Xưa nay chưa đi sân bay bao giờ, Hoàng đồng học gọi cho học tỷ hỏi làm sao đến đó, học tỷ tự nhiên biết cậu đi làm gì, cười nói: “Lúc tới nhớ mang theo hoa hồng nha.”

Hoàng đồng học bị chị đùa làm cho đỏ mặt, nhưng lúc đi ngang qua cửa hàng bán hoa vẫn do dự một chút.

Nhưng tặng hoa là không thể nào, cậu quá thẹn thùng.

Học trưởng sáu giờ mới xuống máy bay, buổi chiều Hoàng đồng học hai giờ hơn đã đến.

Cậu tìm chỗ hẻo lánh ngồi xuống, cách mỗi phút lại liếc mắt nhìn thời gian.

Lúc đợi người khác thực sự khó chịu, Hoàng đồng học ngồi ở chỗ đó ảo tưởng thật nhiều cảnh hai người gặp mặt.

Hơn hai tháng không gặp, không biết học trưởng có thay đổi gì không.

Đen hơn sao?

Gầy hơn sao?

Hay là cao lên?

Học trưởng đã là người có thư thông báo trúng tuyển trường đại học trọng điểm,  có khi sẽ không thèm quan tâm thằng nhóc như mình nữa cũng nên?

Hoàng đồng học vò vò góc áo, lo lắng chờ.

Buổi chiều sáu giờ, Hoàng đồng học đúng giờ đứng ở lối ra dành cho chuyến bay trong nước, cậu nhìn xung quanh, chờ thật lâu rồi mà vẫn chưa thấy người đâu.

Bên cạnh một chú nói: “Không cần phải gấp, sau khi hạ cánh còn phải đợi một lúc nữa.”

Hoàng đồng học căng thẳng đứng ở nơi đó nuốt nước bọt, rõ ràng là người rất quen thuộc, nhưng không biết tại sao, tim đập liên tục, cứ như lần đầu tiên gặp mặt.

Đợi một hồi lâu, rốt cục có người đi ra.

Hoàng đồng học bỏ qua đoàn người phía trước, rất xa đã thấy một nam sinh cao lớn mặc T-shirt màu trắng cùng quần bò lửng.

Học trưởng không có thay đổi gì, vừa nhìn thấy cậu là cười.

Hoàng đồng học cùng đối phương từ xa nhìn nhau, dùng sức phất tay, nhịn không được hô lên: “Học trưởng!”

Trên mặt Đàm Tử Dực mang nét cười, bước nhanh hướng về bên này, đến trước mặt Hoàng đồng học, thả vali hành lý xuống, trực tiếp bế người lên.

Hoàng đồng học sợ hết hồn, sau đó nghe thấy học trưởng cười nói: “Hai tháng chưa gặp, em gầy đi nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.