Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc

Chương 4: Chương 03: Đến chậm một bước




Bạn cùng bàn cười với Hoàng đồng học nói: “Không có chuyện gì, sau đó ai cmn lại trêu chọc cậu, tôi giúp cậu xử lý.”

Hoàng đồng học dựa vào lưng ghế, kinh ngạc đến nói không ra lời.

Sau khi vào tiết học Hoàng đồng học đều mất tập trung, cậu không biết bạn cùng bàn  xảy ra chuyện gì, rõ ràng quan hệ tốt cùng Hồ Thuật như vậy, nhưng bởi vì cậu mà hai người họ cãi nhau.

Khi tan học, Hoàng đồng học sốt sắng mà hỏi: “Cậu cùng Hồ Thuật......”

“Nó không đúng mực, đáng đời.” Bạn cùng bàn cho cậu một lon cà phê, “Sau này ai cậu cũng không cần sợ, có tôi che chở cậu.”

Hoàng đồng học càng bối rối, cậu hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Tan học mà cậu chưa về nhà, bạn cùng bàn hỏi cậu: “Có muốn tôi đưa cậu về nhà hay không?”

Hoàng đồng học cảm giác lông tơ mình đều dựng lên, lắc đầu liên tục: “Không cần không cần, cậu đi đi.”

Bạn cùng bàn đối với cậu cười, dặn cậu tối về chú ý an toàn.

Chuyện gì đang xảy ra thế nàyyy????

Hoàng đồng học cảm giác đầu óc mình đều sắp nổ tung.

Lớp 12 đã thi xong, Hoàng đồng học lại lên tầng trên, phòng học trống trải.

Cậu đứng trong phòng học lớp 12/7, đột nhiên có chút nhớ học trưởng.

Nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh đi.

Hoàng đồng học chạy xuống tầng, muốn đến canteen gọi điện thoại, không nghĩ tới vừa vặn gặp học tỷ đến trường, trong lòng học tỷ còn ôm Đại Hoàng.

Hoàng đồng học vui mừng chạy tới hỏi học tỷ: ” Tại sao chị lại đến trường ạ?”

Nhìn thấy Đại Hoàng, Hoàng đồng học còn tưởng rằng học trưởng cũng tới, nhìn bốn phía, lại không nhìn thấy người đâu.

“Nó không có tới nha.” Học tỷ cười khanh khách nhìn Hoàng đồng học, “Nó thi xong đã bị mẹ của nó đón đi, nói là gọi điện thoại về nhà em, muốn nói cho em biết, nhưng phỏng chừng nhận điện thoại là mẹ em.”

Hoàng đồng học nhíu mày, đúng thật, mẹ nhận điện thoại sẽ không bao giờ nói lại cho cậu biết.

“Vậy, học trưởng đi nơi nào rồi ạ?”

“C thị, cách xa đây lắm, chắc là cả hè này đều ở đấy.” Học tỷ xoa đầu Đại Hoàng, “Mấy ngày nay con mèo béo này ở nhà chị, ngày hôm nay nó gọi điện thoại cho chị, nói có lẽ em sẽ nhớ con mèo này, muốn chị mang đến trường cho em gặp.”

Hoàng đồng học nở nụ cười, tiếp nhận Đại Hoàng từ trong lòng học tỷ, dùng mặt cọ cọ cái mặt tròn vo mập mạp của nó.

“Vậy...... có thể nói cho em biết số điện thoại học trưởng bây giờ không ạ?” Hoàng đồng học nói, “Em vừa định đi gọi điện thoại cho anh ấy.”

Hai người đi vào trong tòa nhà dạy học, vì không để bảo vệ  thấy con mèo béo, nỗ lực che giấu.

Tiến vào lớp, học tỷ viết một dãy số trên giấy cho cậu, còn móc ra điện thoại di động của mình.

“Chị ra ngoài đi dạo, bọn em cứ từ từ nói chuyện nhé.”

Học tỷ nháy mắt mấy cái với Hoàng đồng học, xoay người rời đi.

Dùng điện thoại di động người khác gọi điện thật ngại ngùng, Hoàng đồng học nắn nắn chân con mèo, cuối cùng vẫn là bấm số.

“Gặp em ấy chưa?”

Nghe thấy thanh âm của học trưởng, Hoàng đồng học đột nhiên nở nụ cười.

“Học trưởng, là em.”

Người bên kia điện thoại sửng sốt một chút, sau đó cũng cười: “Sao lại là em? Nhớ anh à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.