Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc

Chương 20: Chương 19: Bi kịch tái diễn?




Có những người thay đổi chỉ là chuyện trong nháy mắt, hôm qua vẫn còn ẩn nhẫn nhân nhượng, ngày hôm nay đã có thể mạnh mẽ đấu tranh rồi.

Bởi vì đã hoàn toàn mất kiên nhẫn và tin tưởng đối với bạn cùng bàn, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh nói chuyện của mình cho học trưởng biết,  Hoàng đồng học cảm thấy có mấy người thực ra không hề quan trọng như vậy.

Cậu tuy rất thiếu thốn tình cảm, rất hi vọng có người đối xử tốt với cậu, chứ không phải là ác ý  đùa cợt.

Hoàng đồng học đi vào phòng học, bạn cùng bàn đã ngồi ở đó, cậu không hề liếc mắt nhìn đối phương, ngồi xuống chỗ của mình, lấy ra sách luyện tập bắt đầu làm bài.

Sau khi trải qua mấy trò khôi hài như này, Hoàng đồng học ngộ ra được một đạo lý, thì ra cảm tình cũng cần phải biết lựa chọn.

Hôm đó, bạn cùng bàn mấy lần muốn nói chuyện với cậu, nhưng Hoàng đồng học đều tỏ ra lạnh nhạt.

Có việc nói thẳng, một chữ dư thừa cũng không nhả ra cho đối phương.

Tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, kế hoạch ban đầu của Hoàng đồng học là có thể cùng học trưởng ăn cơm, nhưng anh ấy nói buổi chiều có việc, tan học tiết tự học buổi tối sẽ quay lại đón cậu về nhà.

Hoàng đồng học đi mua cái bánh mì, trở về phòng học  nhìn thấy Hồ Thuật đứng ở cửa.

Cậu không muốn cùng đối phương nói chuyện, không có hứng thú.

Cậu vòng qua Hồ Thuật đi vào phòng học, kết quả bị đối phương gọi lại.

“Hạ Địch bị Đàm Tử Dực gọi đi rồi, mày biết không?”

Hoàng đồng học ngây ngẩn cả người, cậu không biết, học trưởng không nói cho cậu biết.

Cậu nắm túi trong tay đến nỗi sắp nát, đưa lưng về phía Hồ Thuật không nói gì.

“Ngay ở tiểu khu đối diện trường học, cụ thể là tiểu khu nào thì tao không biết.”

Hoàng đồng học vẫn là đi vào phòng học, một phút sau cậu lại đi ra.

Học trưởng tìm Hạ Địch làm gì, Hoàng đồng học đại khái cũng đoán được, tuy lâu nay học trưởng trước mặt cậu vẫn luôn duy trì hình tượng ôn nhu và thân thiết, nhưng cũng không gây trở ngại gì việc những người người khác vẫn luôn e sợ anh.

Hoàng đồng học còn nhớ vẻ mặt của Hồ Thuật cùng bạn cùng bàn khi biết mình thân thiết cùng học trưởng, khi đó Hồ Thuật bảo Hoàng đồng học cách xa học trưởng một chút, bạn cùng bàn còn nói Hồ Thuật, hắn đừng có tự chuộc rắc rối vào người.

Hoàng đồng học gần như là chạy đi, tiểu khu này không lớn, nhưng cậu chưa từng tới.

Từ cửa chính đi vào, nhìn thấy học sinh túm năm tụm ba đi ăn cơm đi lối tắt xuyên qua tiểu khu, nhưng vẫn không thấy học trưởng.

Hoàng đồng học đi vài vòng, cuối cùng chạy vào tận cùng bên trong tiểu khu, giữa hai tòa nhà có một con hẻm nhỏ, cậu quẹo góc đi, nhìn thấy học trưởng đưa lưng về phía cậu.

Trong tay Đàm Tử Dực cầm một cây côn, chống trên mặt đất như cái gậy, cả người anh dựa trọng tâm vào đó, nhìn rất nhàn nhã tự tại.

Mà đối diện anh là Hạ Địch mặt đang kinh hoảng, sau khi nhìn thấy Hoàng đồng học như là gặp được cứu binh, nói: “Hoàng Đồng, cậu đến rồi.”

Đàm Tử Dực không nghĩ tới Hoàng bạn học sẽ tìm tới đây, kinh ngạc quay lưng nhìn về phía cậu.

Hoàng đồng học bởi vì chạy đến đây nên thở hổn hển, cậu nhìn bạn cùng bàn, sau đó đem tầm mắt chuyển về phía học trưởng.

Đàm Tử Dực nói: “Em đi về trước đi, hai đứa anh tâm sự chút.”

Hoàng đồng học lắc lắc đầu nói: “Không cần đâu.”

Cậu lùi về sau hai bước, đứng cách bọn họ vài bước, cũng không hé răng gì nữa.

Hạ Địch cuống lên: “Hoàng Đồng, tôi đối với cậu cũng không tệ mà phải không? Không cần tuyệt tình như vậy chứ?”

“Con mẹ nó mày bớt nói nhảm đi,” Đàm Tử Dực đứng thẳng người, hướng về Hạ Địch, “Những lời tao trước đây nói với mày, mày nghĩ tao nói đùa thôi, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.