Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc

Chương 12: Chương 11: Những năm tháng trước kia




Hoàng đồng học tuy rằng ngốc, nhưng từ bé cũng đã biết nhìn sắc mặt người khác.

Học trưởng có gì đó không đúng, Hoàng đồng học có thể thấy.

Cậu gật đầu: “Vậy em về trước đây.”

Lúc cậu đi cẩn thận mỗi bước chân, trước khi học trưởng vào nhà còn liếc mắt nhìn cậu, tựa hồ còn thở dài một hơi.

Lời muốn nói không thể nói ra, chuyện muốn làm cũng không làm được.

Hoàng đồng học cúi đầu ủ rũ đi về nhà, vừa vào cửa lại nhìn thấy mẹ đang đánh mạt chược.

Từ lúc ở cửa cậu đã bị mắng chửi, mẹ của cậu ở trước mặt những người ngoài nói cậu vô dụng, nói kết quả học tập của cậu không tốt, suy nghĩ không còn đặt trên sách vở.

Hoàng đồng học đứng ở cửa phòng ngủ, ngột ngạt đến mức như có một quả khí cầu trong lòng chuẩn bị nổ.

“Cũng chả biết ai mắt mù, có thể coi trọng nó.”

“Con không có!” Hoàng đồng học rốt cục bạo phát, cậu đỏ mắt lên nói, “Con không có như thế, con không có con không có!!!”

Cậu gần như là gào lên, sau khi nói xong chạy vào trong phòng, tàn nhẫn sập cửa lại.

Hoàng đồng học chưa bao giờ nổi nóng với mẹ, nhưng hôm nay cậu thực sự nhịn không nổi nữa.

Tất cả mọi người cảm thấy cậu vô dụng, người đẻ ra cậu cũng nói như vậy.

Hoàng đồng học nằm lỳ ở trên giường, lần này không khóc, cắn chặt răng, thề nhất định phải thi đậu một đại học tốt, sau đó rời nhà.

Sau đó cả kỳ nghỉ hè cậu cũng không còn chạy đi lung tung nữa, cậu yên phận ở nhà học bài, cũng không gặp học trưởng.

Có một ngày nọ học tỷ ôm con mèo đến, đứng ở dưới nhà gọi cậu, Hoàng đồng học chạy ra ngoài, sờ soạng con mèo một lúc, nghe học tỷ nói học trưởng lại bị mang rồi.

Hoàng đồng học rất mất mát, cậu không biết lần này học trưởng có gọi điện thoại cho cậu hay không, nếu như có gọi tới, mẹ cũng sẽ không nói cho cậu biết.

“Vậy, anh ấy đi tới đâu ạ?”

“Đi với cha nó rồi,” học tỷ nói, “Nhà nó cụ thể xảy ra chuyện gì chị cũng không rõ lắm, thế nhưng chắc trong thời gian ngắn không thể quay về, trực tiếp đi đại học báo danh luôn.”

Hoàng đồng học nặn nặn móng vuốt Đại Hoàng, hỏi: “Vậy còn Đại Hoàng làm sao bây giờ ạ?”

Qua một thời gian ngắn nữa học tỷ cũng phải đi nơi khác học đại học, đến lúc đó ai tới nuôi Đại Hoàng?

“Chị đến đây cũng để nói chuyện này nè.” Học tỷ lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho cậu, “Chìa khóa nhà Đàm Tử Dực đây, lúc trước nó nói với chị nếu như em đồng ý, mỗi ngày qua giúp nó chăm con mèo này.”

Hoàng đồng học nhìn chiếc chìa khóa trong tay học tỷ, đột nhiên rất khó chịu.

Học tỷ hỏi cậu: “Em sao vậy?”

Hoàng đồng học lắc lắc đầu, ôm Đại Hoàng, xoa xoa đầu của nó, đột nhiên cảm thấy Đại Hoàng thật đáng thương.

“Được ạ.” Hoàng đồng học nhận chìa khóa, nói, “Em cũng rất muốn đem Đại Hoàng mang về nhà nuôi, nhưng mẹ em...... Em mỗi ngày đều sẽ đến xem nó.”

Học tỷ cười với cậu, xoa xoa mặt cậu nói: “Không có chuyện gì đâu, mặc kệ có việc khó gì thì đều sẽ qua cả thôi, chờ em trưởng thành rồi, cái gì cũng sẽ tốt lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.