Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục

Chương 4




Hắn dựa vào cửa, thân thể từ từ trượt xuống, cuối cùng ngồi hẳn ở trên mặt đất, trên áo sơ mi trắng trước ngực là một mảnh vết máu, thoạt nhìn vô cùng dọa người.

Quý Lạc vội vàng chạy tới rồi ngồi xổm xuống, nói: “Anh……”

Vừa mới nói được một chữ, lời nói của cô đã bị hắn đánh gãy, Cố Tiếu bắt lấy tay cô, sau đó hỏi cô: “Cô biết chàng trai kia đúng không?”

Rất hiển nhiên, hắn đã biết được đầu óc cô vẫn bình thường, với lại, đối với phương diện mà hắn am hiểu nhất, cô có thể lừa gạt hắn sao?

Vì thế cô liền gật đầu, vô cùng thành thật mà nói: “Bạn trai cũ.”

Cố Tiếu nhìn chằm chằm cô nửa ngày, cho đến khi nhìn đến trong lòng cô nhảy dựng thì mới buông tay cô ra, sau một lúc lâu mới nói một câu: “Ánh mắt của cô đúng là không tốt.”

Hắn đứng dậy, giơ tay lau miệng, liềm thấy bàn tay quả nhiên toàn là máu, hắn thế nhưng ghét bỏ bản thân, đứng dậy định đi tìm khăn giấy.

Quý Lạc sờ túi quần một cái, phát hiện có khăn giấy, vì thế liềm đưa cho hắn, hắn cẩn thận lau khô tay, cuối cùng mới bổ sung thêm một câu: “Ít nhất cũng phải tìm người như tôi.”

Cô không có nghe lầm?

Nếu như cô lý giải không sai, thì vừa rồi hắn có tính là tỏ tình không?

Cô hồ nghi mà liếc mắt nhìn Cố Tiếu, thấy hắn căn bản không có phản ứng lớn gì, liền cảm thấy bản thân là tự mình đa tình, Cố Tiếu sao có thể coi trọng cô được?

Nhưng mà lại nói lại, cũng không phải không có khả năng, hơn nữa nếu Cố Tiếu thật sự thích cô mà nói, vậy nhiệm vụ không phải càng thêm dễ dàng giải quyết?

Lúc trước sao cô lại không nghĩ tới nhỉ?

“Đúng vậy, anh nói rất đúng, muốn tìm thì cũng phải tìm người như anh.”

Cố Tiếu đang cầm lấy cái ly súc miệng, nghe Quý Lạc nói vậy, nước trong miệng muốn nuốt cũng không được mà phun ra cũng không xong, thiếu chút nữa là đã sặc.

Thật lâu sau, hắn mới nhổ nước ở trong miệng ra, sau đó xoay người nhìn Quý Lạc.

“Cô tên là Quý Lạc?”

“Ừm……”

“Không dễ nghe, vẫn là Ô Ô nghe hay hơn.”

Ô Ô chỉ thuộc về hắn, chỉ một mình hắn.

“Thế nên…… Anh?”

“Đúng vậy, tôi đáp ứng cô.”

Cố Tiếu vỗ vỗ vai cô, lấy đó để cổ vũ, trong lòng Quý Lạc còn đang buồn bực, cô cái gì cũng chưa nói, thế nào mà hắn đã đáp ứng rồi?

Làm Quý Lạc buồn bực chính là, đám Lâm Hiên thế nhưng vẫn luôn không có tới tìm bọn họ, ngược lại như vậy cũng tốt, nhưng sợ bọn họ dùng âm kế.

“Chú ý chú ý, nhóm cư dân mau rời đi bằng tốc độ nhanh nhất, năm ngàn mét ở phía trước có một đoàn tang thi đang tới gần.”

Loa trong căn cứ đột nhiên vang lên, dồn dập mà chói tai, có người vốn dĩ đang ngủ trưa, liền bị cứng rắn lôi từ trong giấc ngủ dậy, sau khi nghe được nội dung, bọn họ cũng không dám sơ sẩy, vội vàng thu thập những đồ tốt rồi chạy tới quảng trường.

Còn mấy người lãnh đạo thì vẫn còn đang thảo luận đối sách, có người kiên định muốn ở lại, chỉ cần cố chịu thì được rồi, có người thì lại sợ chết, vạn nhất tang thi thật sự phá tường xông vào, khi đó sẽ không còn kịp nữa rồi.

Nhưng trong lòng mọi người, đều không nghĩ sẽ vứt bỏ chỗ này.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều trầm mặc.

Lúc này, Cố Tiếu lại đột nhiên đứng dậy, nói: “Không đi, các người nghe tôi chỉ huy là được.”

Súng bắn chim đầu đàn, hắn vừa nói lời này, lập tức liền có người nhảy ra chửi ầm lên: “Anh thì biết cái gì? Chỉ bằng anh mà có thể đánh được hết đám tang thi sao?”

Ánh mắt lạnh băng của Cố Tiếu lập tức rơi xuống trên người hắn, người kia lập tức im miệng lại.

Cố Tiếu nói thẳng với hắn: “Anh muốn đi? Cũng được, nhưng sẽ không có bất kì chiếc xe nào cho anh, anh chỉ có thể đi bộ, hiện tại anh nói cho tôi biết, có đi hay không?”

Đi bộ, nói đùa gì vậy chứ, người nọ rốt cuộc không còn phản kháng nữa, trực tiếp lui về lại trong đám người.

Lãnh đạo thấy bộ dáng Cố Tiếu như là đã dự liệu trước, hơn nữa lúc trước cũng từng nghe nói qua về hắn, trong nháy mắt có người chỉ huy, cùng với thế khó xử, không bằng thống khoái buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.