Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 60




Edit + Beta: Vịt

******* Tại t bấn loạn vì độ chimte của chúng nó qua nên quyết dịch xong trong đêm =)))))

Mùi nước hoa?

Hạ Bạch vẫn còn chút mơ hồ, nhìn người trước mắt khuôn mặt mang theo tức giận, từ từ nhăn lông mày lại, "Thu Hạc?"

Địch Thu Hạc nghiêm mặt không để ý tới cậu, đưa tay gỡ xuống khăn quàng cổ trên cổ cậu nhét vào trong túi một bên, sau đó thẳng người lấy xuống khăn quàng cổ của mình quấn cho cậu, hướng tài xế ngồi phía trước gật gật đầu, đem cậu nửa ôm nửa kéo xuống xe.

Gió lạnh đêm đông thổi, Hạ Bạch triệt để thanh tỉnh, có chút mông đưa mắt nhìn xe Dịch Tiệp phái tới lái xa, quay đầu nhìn nam nhân đẹp trai bên cạnh ăn mặc có chút đơn bạc.

"Thu Hạc?" Cậu xoay người đưa tay, lại lần nữa sờ lên mặt đối phương.

Địch Thu Hạc tùy ý cậu sờ, rũ mắt nhìn cậu, mày nhíu lại, không nói câu nào.

Làn da dưới tay là thật, hơi thở quen thuộc chóp mũi ngửi thấy cũng là thật, gió đêm thổi qua, lạnh lẽo giống như kim đâm cũng là thật. Ngón tay Hạ Bạch cử động, che lỗ tai đối phương bị gió thổi tới đỏ lên, cằm cọ cọ khăn quàng cổ mềm mại còn mang theo nhiệt độ của đối phương, lúm đồng tiền từ từ hiện ra, "Anh trở lại? Thật sự trở lại?"

Tức giận và lo lắng đầy lòng sau khi nhìn thấy đối phương giống như thủy triều rút đi, Địch Thu Hạc nhìn mắt Hạ Bạch từ từ sáng lên, cảm thụ được nhiệt độ lòng bàn tay trên tai truyền tới, chân mày nhíu lại buông ra, lại lần nữa hung hăng nhăn lại, thả ba lô xách trong tay xuống, đưa tay túm cậu tới trong ngực dùng sức ôm lấy, cọ cọ má cậu, ghé vào lỗ tai cậu cắn răng nói, "Đừng tưởng cậu làm nũng tôi liền sẽ không so đo chuyện cậu trốn học, tiểu cẩu tử cậu quá không nghe lời, tôi vừa không chú ý cậu đã chạy loạn! Nếu không phải tài xế kia giúp cậu nhận điện thoại, tôi thiếu chút nữa đã nghĩ rằng cậu sau khi gửi tin nhắn cho tôi bị lưu manh bắt cóc rồi! Sao cậu ngồi xe ai cũng có thể ngủ thế, nếu như tài xế là người xấu làm sao bây giờ?"

Thân thể bị siết tới có chút đau, lời bên tai một chút cũng không ôn nhu, nụ cười trên mặt Hạ Bạch đã từ từ gia tăng, nhịn không được nghiêng đầu đụng đụng đầu anh, cũng đưa tay ôm lại anh, ngữ khí giương cao, vui vẻ hỏi, "Anh về lúc nào? Quay xong rồi? Lần này có thể ở bao lâu? Sao không báo tôi biết đi đón máy bay? Tâm cảnh giác của tôi không thấp như vậy, tài xế kia ở cùng tôi ba ngày, đã rất quen thuộc rồi."

Lưng eo bị người trong ngực dùng lực đạo ngang bằng ôm lại, thanh âm tràn ngập vui sướng kinh hỉ ở bên tai. Thần kinh căng thẳng của Địch Thu Hạc từ từ buông lỏng, hơi khom lưng chôn mặt ở trên bả vai đối phương, ngữ khí hơi hoãn xuống, "Quen thuộc cũng phải chú ý nhiều...... Sau này không được như vậy nữa." Kinh hỉ biến thành kinh sợ, kích thích như vậy lại tới vài lần, anh sợ mình sẽ nhịn không được khoá đối phương lại.

"Được, đảm bảo không có lần sau." Hạ Bạch thuận miệng đáp ứng, nụ cười trên mặt rực rỡ tới có chút ngu, lại đem vấn đề lúc trước hỏi lặp lại một lần, tay trấn an vỗ vỗ sống lưng đối phương.

Địch Thu Hạc bị vỗ tới sửng sốt, hậu tri hậu giác ý thức được, người anh thích, hiện tại đang ở trong ngực anh...... Thật là nằm mơ cũng không dám nghĩ, lúc ôm người yêu, đối phương nhiệt tình đáp lại.

Chút lo được lo mất sau khi biết được tâm ý đối phương kia, chút hoài nghi nửa đêm tỉnh mộng đối với may mắn của chính mình kia, chút sợ hãi muốn trở về nhưng sợ sau khi trở về phát hiện hết thảy cũng chỉ là anh đang tự lừa mình dối người kia...... Vào giờ khắc này, tâm tư yếu ớt giấu kín rốt cục tan thành mây khói, chỉ còn lại dạt dào vui mừng thỏa mãn.

Hóa ra mình thật sự may mắn như vậy, may mắn chiếm được tình cảm của người này.

"Chiều hôm nay trở lại." Anh giơ tay nhu nhu tóc sau ót mềm mại của đối phương, thu liễm tất cả tâm tình, ánh mắt trở nên ôn nhu, ôn thanh nói, "Quay xong rồi, có thể ở rất lâu, nhớ cậu chiều hôm nay có tiết, liền không gọi cậu đi đón máy bay."

Có học sinh qua đường tò mò nhìn tới đây, Hạ Bạch lúc này mới ý thức được nơi hai người ôm nhau hơi có chút không thích hợp, nhanh chóng vỗ vỗ lưng Địch Thu Hạc ý bảo anh buông ra, hơi ngửa đầu ra sau, hỏi, "Vậy anh buổi tối ăn cơm chưa?"

Địch Thu Hạc cũng đã nhận ra đánh giá của người đi đường, nhíu nhíu mày, khẽ nghiêng người ngăn cản thân hình cậu không để cho người đi đường thấy rõ, lại nắm thật chặt cánh tay mới khắc chế buông lỏng cái ôm, giúp cậu chỉnh lại tóc vị vò rối, không nói chuyện.

Hạ Bạch thấy thế cau mày, "Anh từ chiều chờ tới bây giờ? Vẫn chưa ăn?"

Địch Thu Hạc giơ tay lên chọt chọt mi tâm của cậu, nói sang chuyện khác, "Đừng cau mày, xấu."

"Anh mới xấu." Hạ Bạch kéo tay anh xuống, phát hiện ngón tay anh có chút buốt, lại đánh giá một chút quần áo lộ ra vẻ vô cùng đơn bạc trên người anh, chân mày càng nhíu chặt, khom lưng nhấc túi xách trên mặt đất, từ bên trong tìm ra khăn quàng cổ của mình, nghiêm mặt quấn lên cổ anh.

Địch Thu Hạc mặt ghét bỏ, đưa tay muốn kéo, "Tôi không cần cái này, bên trên có mùi nước hoa của phụ nữ."

"Không cho xoi mói, đó là mùi nước hoa của tôi!" Hạ Bạch lại lần nữa kéo tay anh xuống, giúp anh quấn cẩn thân khăn quàng cổ, sau đó nhấc túi xách trên đất lên, túm lấy cánh tay anh dẫn anh đi về phía một quá ăn bên ngoài trường, vừa đi vừa giải thích, "Tôi hôm nay đi chụp hình cho Dịch Tiệp của Bách Tú, chị ấy ăn cơm trưa xong muốn đi chơi tự chế nước hoa, tôi muốn cùng chụp với chị ấy, liền cùng đi. Cái anh ngửi được là tôi lúc nhàm chán đi theo người điều hương tiện tay điều linh tinh, lúc cho vào lọ không cẩn thận vẩy một chút lên khăn quàng cổ, lỗ mũi của anh thiêng thật, rõ ràng là mùi rất nhạt, anh cư nhiên ngửi thấy được."

Địch Thu Hạc nghe xong giải thích ngụm dấm nghẹn trong lòng rốt cục tiêu tan, lập tức đem tay kéo khăn quàng cổ biết thành che khăn quàng cổ, còn cúi đầu dùng sức hít hít, cười nói, "Tiểu cẩu tử thật lợi hại, cư nhiên còn biết điều hương."

Hạ Bạch cười hừ một tiếng, "Cũng không biết vừa rồi là gia hỏa nào, ngửi được mùi nước hoa giận tới tóc cũng muốn dựng lên."

"Đương nhiên là gia hỏa nhà cậu." Địch Thu Hạc dính qua, trả lời tới hết sức không biết xấu hổ.

Hạ Bạch lật anh một cái mắt trắng, nhưng không phản bác giải thích của anh, giống như kéo đứa trẻ không nghe lời dẫn anh tới quán lẩu phòng kí túc thường xuyên tới, muốn một ghế lô.

Trước gọi chén cháo cho Địch Thu Hạc lót bụng, Hạ Bạch lấy khăn quàng cổ xuống cởi áo khoác, tay áo vén lên, đứng lên bắt đầu bỏ nguyên liệu vào trong nước canh, nói, "Chỉ cho phép ăn bên này không cay, cay không được phép đụng! Anh cơm tối ăn muộn, cơm trưa là cơm máy bay khẳng định không ăn được, cho nên phải chú ý một chút. Chờ thêm hai ngày dạ dày anh từ từ thích ứng, tôi lại dẫn anh đi ăn."

Địch Thu Hạc đang cầm chén cháo, thẳng tưng nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên độ cong thoạt nhìn có chút ngu.

"Cười ngu cái gì, mau ăn." Hạ Bạch bị anh nhìn tới không được tự nhiên, đưa tay lấy xuống khăn quàng cổ trên cổ anh, "Trong phòng có khí ấm, anh bịt kín như vậy làm gì, không nóng sao?"

Địch Thu Hạc nghe theo để cho cậu lấy khăn xuống, sau đó đoạt tới nhét vào trong túi mình, lẽ thẳng khí hùng làm của riêng.

"Cái tiền đồ." Hạ Bạch buồn cười lại tức giận nhìn anh, xoay người từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo nhét vào trong tay anh, nói, "Thích thì cầm đi, dù sao tôi cũng không thích nước hoa, anh cầm đi phun chơi đi."

Bình quả thực rất nhỏ, thể tích chỉ lớn bằng 2 ngón tay, dài nhỏ, cầm trong tay có loại cảm giác thoả đáng. Địch Thu Hạc thưởng thức một chút, ngẩng đầu nhìn cậu, đột nhiên đứng dậy sáp qua, lại ôm lấy cậu.

Hạ Bạch nhanh chóng đem cái đĩa vừa mới cầm lấy trong tay thả lại trên bàn, đầu ngửa về sau, "Sao thế?"

Địch Thu Hạc đè ót cậu lại không để cho cậu động, nhẹ nhàng cọ cọ lỗ tai cậu, thấp giọng nói, "Tiểu cẩu tử, tôi rất vui...... Cậu tại sao đối với tôi tốt như vậy?"

"...... Ngốc." Hạ Bạch mặt mày ôn nhu, ôm lại anh thuận thuận sống lưng anh, dỗ nói, "Đây là đối tốt với anh? Anh yêu cầu thật thấp. Vui vẻ thì ăn nhiều chút, anh lại gầy hơn lần trước gặp mặt rồi, quay phim rất mệt? Anh có thể trở lại sớm như vậy, có phải lại đuổi cảnh?"

Địch Thu Hạc mỉm cười, cũng không trả lời vấn đề của cậu, cũng học bộ dáng của cậu thuận thuận sống lưng cậu, trả lời, "Cậu mới gầy...... Tiểu cẩu tử, có chuyện tôi vẫn chưa nói với cậu, muốn đợi gặp mặt mới nói cho cậu biết."

Ôm là một việc làm cho người ta cảm thấy thả lỏng và thoải mái, Hạ Bạch thả lỏng thân thể cùng anh dựa vào, cũng không vội giục anh ăn cơm, cười hỏi, "Chuyện gì? Chả lẽ anh giấu tôi làm chuyện xấu?"

"Ừa, chuyện cực xấu." Địch Thu Hạc nhìn thấy cậu buông lỏng, tiếu ý trong nháy mắt sâu hơn, đột nhiên thu tay lại từ trong túi lấy ra thứ gì đó, nhanh chóng đeo lên cổ cậu, sau đó một lần nữa ôm lấy cậu, nhẹ nhàng lắc lắc, chân thành nói, "Tiểu cẩu tử, tôi thích cậu, ở chung một chỗ với tôi đi."

Trên cổ nhiều hơn thứ gì đó, trên làn da ngoài cổ áo dán lên một sợ dây còn mang theo nhiệt độ của đối phương, Hạ Bạch muốn cúi đầu nhìn một cái trên sợi dây treo cái gì, nhưng lại lập tức bị ôm lấy chế trụ cánh tay và động tác cúi xuống, vừa định kháng nghị, bên tai liền truyền tới lời ôn nhu lưu luyến này.

Cậu sửng sốt, nhịp tim không bị khống chế tăng nhanh.

Sống hai kiếp, đây là cậu lần đầu tiên từ trong miệng người trong lòng, nghe được đối phương nói thích cậu.

Hai người sau khi làm rõ tâm y điện thoại liên lạc lâu như vậy, ái muội biểu lộ tương tự nói không ít, nhưng duy chỉ chưa nói qua một câu "Tôi thích cậu". Cậu còn tưởng rằng đối phương và cậu, tâm tư thô ráp cũng không để ý những thứ này, lại không nghĩ rằng đối phương là muốn đem những lời này giữ lại chờ gặp mặt mới nói.

Phần tâm tư trân quý này, đột nhiên...... có chút cảm động.

Thân thể người trong ngực có chút cứng, đối với tỏ tình của anh chỉ là trầm mặc. Vui vẻ và ôn nhu tràn đầy của Địch Thu Hạc từ từ bị thấp thỏm thay thế, tay khẽ buông lỏng thân thể người trong ngực, lui về sau nửa bước, cũng không dám nhìn biểu tình đối phương, tay đè bả vai đối phương, chân mày khẽ nhíu lại, chần chờ nói, "Tiểu Bạch, cậu...... Không nguyện ý sao? Có phải tôi còn chưa đủ tốt?"

Hạ Bạch hoàn hồn, cẩn thận đánh giá một chút biểu tình hiện tại của anh, lại cúi đầu nhìn một cái chiếc nhẫn bạch kim treo trên sợi dây, híp mắt lộ ra một nụ cười thật lớn, nhào qua ôm lấy anh, vò loạn tóc anh, cười nói, "Địch ba tuổi, anh sau này nếu dám bắt cá nhiều tay, em chặt tay anh!"

Tóc Địch Thu Hạc mới vừa dài ra không lâu bị xoa rối tung, ngốc nghếch một lát, sau đó dùng lực ôm lấy cậu, mặt chôn ở vai cổ cậu, thanh âm có chút nghẹn, "Sẽ không...... Anh có em là đủ rồi."

Hạ Bạch giơ tay lên nhéo tai anh, "Địch ba tuổi, anh không phải là vui vẻ tới khóc đi."

"Không có." Địch Thu Hạc lắc đầu, đè lại ót cậu không để cho cậu nhìn thấy vẻ mặt của mình, nghiêng đầu hôn tóc cậu, "Em đừng động, để anh ôm em một lát, chỉ một lát thôi."

Hạ Bạch sửng sốt, cười buông tay ra, nhẹ nhàng ôm lại anh vỗ vỗ, nụ cười ôn nhu, "Sợ anh rồi...... ôm đi, anh muốn ôm bao lâu thì ôm bấy lâu."

(Vịt: Hôm nay nay hai đứa sến mắc ói ghiaaaa)

Một bữa cơm cọ tới 9 rưỡi tối mới rốt cục ăn xong, Ngưu Tuấn Kiệt gọi điện thoại tới hỏi cậu sao còn chưa về phòng, có phải công việc có vấn đề hay không, Hạ Bạch nhìn một cái ra vẻ bình tĩnh, kỳ thực mắt lộ ra uy hiếp Địch Thu Hạc nhìn chằm chằm điện thoại di động, đè xuống tiếu ý, trả lời, "Tôi tối nay không về."

"Cái gì?! Cậu đêm không về ngủ?"

Địch Thu Hạc lén lút dựng thẳng lỗ tai nghe lén lập tức nhìn tới, mắt phát sáng tới dọa người.

Hạ Bạch bịt ống nghe, cười liếc anh một cái, nghiêng người, hướng Ngưu Tuấn Kiệt bên kia điện thoại hỏi thăm đơn giản trả lời, "Thu Hạc về rồi."

Ngưu Tuấn Kiệt lập tức câm miệng, ngừng vài giây sau đó cười hắc hắc, giảo hoạt nói, "Tôi hiểu tôi hiểu, các cậu hảo hảo chơi, hôm nay giáo viên không kiểm tra ngủ, không sao. Cậu hôm nay trốn lớp lão Đại điểm danh giúp cậu rồi, nếu cậu cần, lớp sáng mai lão Đại cũng có thể giúp ngươi điểm danh thay, dù sao cũng không phải lớp chuyên ngành, không cần vội."

"Đem phế liệu đồi trụy trong đầu cậu thu lại, tôi là định mang Thu Hạc đi xem "kim ốc" một chút." Hạ Bạch cười mắng một câu, sau khi giải thích đơn giản cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn Địch Thu Hạc không tự giác sáp tới.

Địch Thu Hạc lập tức ưỡn thẳng sống lưng, kéo kéo khăn trên cổ, làm bộ hỏi, "Thời gian qua muộn, cửa ký túc khẳng định đóng rồi, chúng ta...... Đi khách sạn?"

Chín rưỡi cửa ký túc đóng?

"Chúng ta không đi khách sạn." Hạ Bạch làm bộ không nhìn ra suy tính trong lòng anh, cười lắc đầu, giơ tay chỉ một hướng, "Chúng ta đi nơi đó."

Sóng nhỏ vừa dâng lên trong lòng Địch Thu Hạc tiêu mất, theo hướng cậu chỉ nhìn tới, sửng sốt, "Siêu thị?"

Drap giường, chăn, bàn chải đánh răng, khăn, dầu gội đầu, sữa tắm...... Các loại nhu yếu phẩm sinh hoạt chất đầy xe mua đồ Địch Thu Hạc đẩy, anh đầy mặt nghi ngờ, thấy Hạ Bạch lại ném một hộp quần lót vào, lỗ tai đỏ hồng, hỏi, "Tiểu cẩu tử, em mua những thứ này làm gì, muốn đi dã ngoại sao?"

Hạ Bạch lắc đầu, quay đầu lại trên dưới đánh giá anh một cái, lại đem một hộp quần lót loại khác quăng vào.

Địch Thu Hạc nhìn hai cái hộp quần lót kiểu dáng giống nhau nhưng hãng khác nhau, đỏ ửng từ lỗ tai lan tới cổ, may mà che khăn quàng cổ mới không bị nhìn ra. Trong lòng anh có các loại nghi vấn, nhưng thật sự bởi vì xấu hổ, nghẹn không có tiếp tục hỏi, đầy trong đầu đều là từ ngữ phấn hồng "Phu phu hàng ngày" "Quần lót tình nhân", ánh mắt trống rỗng lại phát sáng, giống như cáo đói nhìn thấy gà béo.

Siêu thị 10 rưỡi đóng cửa, Hạ Bạch tốc chiến tốc thắng, đem đồ dùng sinh hoạt trong biệt thự thiếu toàn bộ mua một phần, sau đó gọi điện thoại gọi tới một chiếc taxi, đem Địch Thu Hạc và túi mua đồ siêu thị cùng nhau nhét vào ghế sau, mình thì ngồi ở ghế phó lái.

"Tới đây." Hạ Bạch đem ghi chép ở trên điện thoại ghi lại địa chỉ biệt thự đưa cho tài xế nhìn. sau đó từ trong túi mua đồ đặt trên đùi lấy ra một bọc đậu phộng, với cả một cái túi nhựa cùng nhét vào trong tay Địch Thu Hạc ngồi phía sau, nói, "Em muốn ăn đậu phộng, anh bóc giúp em, không bóc xong không cho nói chuyện với em."

Địch Thu Hạc vốn là đối với chỗ ngồi của hai người khá bất mãn, lại thấy cậu ngay cả đi đâu cũng không nói với mình, bây giờ còn không định nói chuyện với anh, trong lòng ủy khuất vô cùng, cầm đậu phộng cau mày mở miệng, "Tiểu Bạch."

Hạ Bạch ra hiệu tài xế một cái, làm thủ thế đừng có lên tiếng, quay người lại tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Địch Thu Hạc câm miệng, nhìn ót cậu lộ ra trên lưng ghế, giơ tay lên sờ sờ, sau đó bị đối phương đụng một cái.

...... Thôi vậy, anh lớn hơn tiểu cẩu tử, phải cưng chiều đối phương một chút.

Anh thu tay lại, trông coi mấy túi mua đồ siêu thị, đàng hoàng vùi đầu bóc đậu phộng, còn cẩn thận không được để vỏ đậu phộng rơi vào ghế xe, hoàn toàn không có dư lực đi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Đậu phộng mua là bọc lớn, chờ lúc anh bóc xong, thời gian đã chuyển tới 11h.

(Vịt: Đm có khác gì dì ghẻ bắt Tấm nhặt thóc với gạo không? __._")

Anh thắt túi nhựa, vừa định ngẩng đầu nhìn ngoài cửa xe, liền bị Hạ Bạch quăng khăn quàng cổ tới dính đầy mặt, sau đó đối phương thanh âm mang theo tiếu ý ở phía trước vang lên, "Cho anh kinh hỉ, che mắt lại."

Tay Địch Thu Hạc kéo khăn quàng cổ dừng lại, một tay khác sờ mò tới phía trước, theo lưng ghế mò tới tóc mềm mại của Hạ Bạch, tâm hơi yên ổn chút, ôn thanh hỏi, "Tiểu cẩu tử, em sẽ không chạy mất, đúng không?"

"Làm sao, lo em ném anh ở hoang giao dã ngoại đút sói ăn?" Hạ Bạch dụng phải lòng bàn tay anh, thấy phía trước đã xuất hiện bóng dáng tiểu khu Cẩm Giang, khóe miệng vểnh lên, thò người qua kéo anh nghiêng người, sau đó dùng khăn quàng cổ thắt chặt mắt anh, dặn dò, "Không được nhúc nhích, rất nhanh tới rồi, bảo đảm không bán anh, không tin anh hỏi tài xế một chút, nơi chúng ta tới cũng không phải hoang giao dã ngoại gì."

Tài xế cho rằng bọn họ là hai anh em đùa giỡn, thế là vui vẻ phối hợp, trả lời, "Nơi này coi như là hoang giao dã ngoại, chỗ tôi dừng kia không phải trong khe suối đi? Tiểu ca ngồi phía sau cậu yên tâm, em trai cậu cũng không phải là muốn bán cậu."

"Nghe thấy không, ca ca." Hạ Bạch chọt trán Địch Thu Hạc một cái, lấy đậu phộng anh đã bóc xong ra một viên đút vào trong miệng anh, sau đó tự mình cũng căn một viên, cười kéo kéo ngón tay anh.

Địch Thu Hạc bị "Ca ca" âm cuối lên của cậu gọi tới thú huyết sôi trào, mím môi cảm thụ một chút xúc cảm ngón tay cậu lưu lại, cầm lấy tay cậu định dời đi, tâm tình thả lỏng, bắt đời mong đợi kinh hỉ theo lời đối phương.

Taxi dừng lại ở ngoài cửa nam tiểu khu, Hạ Bạch xuống xe trước lấy túi mua đồ ra, sau đó vòng qua ghế sau đỡ Địch Thu Hạc ra ngoài, đút mấy túi mua đồ tới trong tay anh, tự mình nhấc còn lại, tạm biệt tài xế, dùng khăn quàng cổ thắt chặt cổ tay hai người, cứ như vậy giống như tay trong tay, mang người từ cửa nam tiến vào tiểu khu.

Thời gian quá muộn, trong tiểu khu đã không có ai đi lại, tạo hình kỳ quái của hai người may mắn không có dẫn tới vây xem.

Địch Thu Hạc nghe tiếng bước chân thủy chung vang lên ở phía trước và tiếng sột soạt túi mua đồ ma sát lẫn nhau phát ra, khóe miệng từ từ nhếch lên, hỏi, "Tiểu cẩu tử, em muốn cho anh kinh hỉ gì? Mua nhiều đồ như vậy, thật sự muốn dẫn anh đi dã ngoại sao?"

Rẽ qua bồn hoa, biệt thự đã gần ngay trước mắt.

Hạ Bạch quay đầu lại nhìn anh một cái, cười trả lời, "So với dã ngoại có ý nghĩa hơn nhiều, hơn nữa thời tiết này dã ngoại, chúng ta không có mua dụng cụ chuyên nghiệp, nhất định sẽ bị đông chết."

"Không sao, anh ôm em, đảm bảo không đông lạnh tới em." Địch Thu Hạc phía sau kéo kéo cổ tay buộc lên khăn quàng cổ, sau đó tiến tới một bước, dùng lồng ngực đụng phía sau cậu.

Hạ Bạch bị kéo thiếu chút nữa ngã nhào, dựa vào thân thể anh mới miễn cưỡng ổn định thăng bằng, quay đầu tức giận trừng anh, "Mù cũng không đàng hoàng, tối nay để anh ngủ trên sàn nhà."

Địch Thu Hạc cười nhẹ mấy tiếng, trả lời, "Nếu như cùng em ngủ trên sàn nhà, anh nguyện ý."

"Anh nghĩ hay quá nhể, được rồi, dừng, không cho đi nữa." Hạ Bạch lật cái mắt trắng với anh, dừng bước để túi mua đồ xuống, từ trong túi lấy ra chìa khóa mở cửa sân biệt thự, sau đó cởi khăn quàng cổ trước tiên dắt Địch Thu Hạc đi vào, lại đi nhanh hai bước chạy tới bên ngoài nhấc tui mua đồ vào, mệt mỏi chống nạnh — mấy đồ dùng sinh hoạt này thật nặng.

"Tiểu Bạch?" Địch Thu Hạc đứng ở trong sân một mảnh đen kịt, nhìn về phía tiếng bước chân của cậu biến mất, chân mày khẽ nhíu lại, thân thể không tự chủ nghiêng về phía trước, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Hạ Bạch bị bộ dáng ngoan ngoãn đứng bất động rõ ràng lo lắng sốt ruột lại nghe lời của anh khiến cho mềm lòng, ôn thanh đáp, "Em ở đây." Vừa nói tiến lên, lấy đi túi mua đồ trong tay anh thả vào trên mặt đất, dắt tay anh, dẫn anh đi tới trước cửa biệt thự.

"Đồ để lại không sao chứ?" Địch Thu Hạc hỏi như vậy, tay nhưng lại nắm lại, một chút không có ý thức muốn đi nhặt lại đồ lên.

"Không sao." Hạ Bạch trả lời, một tay khác từ trong túi lấy ra chìa khóa cửa lớn biệt thự, cắm vào ổ khóa, chậm rãi vặn, nghiêng đầu nhìn gò má hoàn mỹ của anh, cười hỏi, "Thu Hạc, lát nữa không cho khóc."

Địch Thu Hạc nghi ngờ, "Cái gì?"

Hạ Bạch không đáp, trong nháy mắt cửa mở ra đột nhiên tránh thoát tay anh, giơ tay lên nhanh chóng giật xuống khăn quàng cổ trên mặt anh, sải bước bước vào biệt thự, một đường ấn mở tất cả đèn từ huyền quan tới phòng khách, sau đó xoay người, đứng ở trong một mảnh ánh sáng nhìn về phía Địch Thu Hạc ở cửa sững sờ, đung đưa cái chìa khóa trong tay, cười nói, "Anh đã nói, kế hoạch của anh đối với gia đình tương lai là em, như vậy hiện tại, nhà có, em cũng ở đây, kinh hỉ này anh thích không?"

Tay Địch Thu Hạc nắm lấy khăn quàng cổ nhìn ánh sáng đầy phòng và cậu đứng ở trong ánh sáng, ngốc tại chỗ.

Từ cửa một cái có thể nhìn thấy toàn cảnh phòng khách trống trải, ghế salon mềm mềm, sàn nhà màu sẫm, thảm hoa văn trang nhã, đèn treo xinh đẹp sắc thái ấm, tường ảnh treo đầy khung...... Toàn bộ đều là thứ anh từng nói rất thích, hết thảy đều hoàn mỹ phù hợp với ngôi nhà anh mong muốn.

"Tiểu cẩu tử......" Anh chuyển động con ngươi, hầu kết giật giật, trong lòng tâm tình kích động, muốn bước vào trong cảnh tượng mộng tưởng này ôm lấy người anh yêu, nhưng do dự không dám tiến lên, chỉ đỡ khung cửa nhìn hết thảy, sợ rằng đây chỉ là giấc mộng vô cùng đẹp đẽ.

Hạ Bạch nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh đứng ngoài cửa mắt trông mong nhìn cũng không dám tiến vào, khiêu mi, cười ném chìa khóa tới.

Địch Thu Hạc căng thẳng trong lòng, phản xạ có điều kiện tiến lên đón lấy, thế là chìa khóa tới tay, người cũng bước vào huyền quan, đứng ở dưới ánh đèn sắc ấm.

"Quên mất mua dép, cho nên trực tiếp bước vào đây đi, chỗ này vừa sắp xếp xong chưa tới hai ngày, anh trở lại thời gian vừa vặn." Hạ Bạch làm bộ không nhìn thấy khẩn trương và luống cuống trong nháy mắt anh vào cửa, xoay người đi tới phòng khách mở ra khí ấm, vừa cởi áo khoác vừa nói, "Drap giường vừa mua không thể trực tiếp ngủ, chúng ta phải trước tiên ném drap giường vào trong máy giặt, may là em mua máy hong khô, nếu không tối nay chúng ta e rằng phải ngủ đệm rồi."

Địch Thu Hạc nghe cậu nói việc nhà, cẩn thận đánh giá căn phòng khách ấm áp trống trải, tay cầm chìa khóa từ từ thu chặt.

"Em lên lầu tắm trước." Hạ Bạch xoay người, trong tay chẳng biết lúc nào cầm lên máy ảnh, hướng về phía anh chụp một tấm, sau đó đặt máy ảnh xuống, cười nói, "Mấy túi đồ bên ngoài phiền anh toàn bộ lấy vào, nhớ ném drap giường với quần lót mới mua vào máy giặt, bỏ bao nhiêu bột giặt tự mình xem sách hướng dẫn. Về phần máy giặt ở đâu...... Tự anh tìm đi." Nói xong xoay người, ngâm nga bài hát bước nhanh lên lầu.

Địch Thu Hạc đưa mắt nhìn thân ảnh cậu biến mất ở khúc rẽ cầu thang, cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay một lúc lâu, giơ tay lên bịt kín mắt.

Quả nhiên là...... Tiểu cẩu tử siêu cấp khốn khiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.