Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 6: Thanh mai trúc mã (1)




Edit + Beta: Vịt

Khu trò chơi quá nhiều người, Hạ Bạch chỉ lơ là một chút, thân ảnh Địch Thu Hạc đã lẫn vào đám người không nhìn thấy đâu nữa. Cậu theo phương hướng khả thi đuổi theo hai bước, sau khi đụng phải một đôi tình nhân không thể không tuyệt vọng thừa nhận, túi máy ảnh của cậu bị nhấc rồi, bị một tên khốn khiếp cậu hảo tâm giúp trải qua sinh nhật, mà căn bản không thiếu tiền nhấc đi!

Lấy oán báo ơn!

Vong ân phụ nghĩa!

Đầu tiên là lấy thẻ, sau đó là cướp trà sữa cậu uống qua, hôm nay lại cướp máy ảnh, đây rốt cuộc là ảnh đế gì! Loại giặc cướp sao! Người như thế, người như thế...... Người như thế cậu rốt cuộc là ngã phải cái huyết môi (*) gì mới sẽ quen biết!

(ngã phải huyết môi: từ này nghĩa là con trai và con gái abcxyz vào ngày con gái đèn đỏ thì sẽ bất lợi, từ này dùng để chửi thề)

Cậu xoay tại chỗ mấy vòng, nhớ tới trong túi quần cậu may vẫn còn lại điện thoại, nhanh chóng dừng bước lấy ra mở lên, sau đó càng thêm tuyệt vọng phát hiện cậu lại không có bất kỳ phương thức nào có thể liên lạc với Địch Thu Hạc.

Máy ảnh thầy Từ cho cậu mượn cũng không rẻ, nếu không cầm lại được...... Báo cảnh sát? Ngón tay cậu di chuyển tới trên phím quay số khẩn cấp, do dự một chút, lại hung tợn tắt đi — Đậu! Trên hoàng lịch hôm nay khẳng định viết không nên ra cửa!

Sau giá hàng của cửa hàng đồ trang sức phố đối diện, Địch Thu Hạc giơ máy ảnh lên, hướng về phía Hạ Bạch đang nổi điên đi trên đường đè xuống màn trập, sau đó cười lấy điện thoại ra, đăng nhập wechat, đầy mặt vui vẻ gửi tin nhắn.

Một con chim sinh vào mùa thu: Sinh nhật vui vẻ, nhớ ăn bánh ngọt nha ^-^

Hạ Bạch sau khi nghe được âm báo mở wechat ra, nhìn thấy tin này ngẩn người, nghi ngờ rep lại.

Bạch lại Bạch: Sinh nhật?

Một con chim sinh vào mùa thu: Đúng a, mình thấy tài khoản wechat của bạn là chữ cái viết tắt kèm thêm một ngày, cho nên đoán ngày đó là sinh nhật của cậu, chẳng lẽ không đúng?

Hạ Bạch mê mang chớp chớp mắt, thoát khỏi khung trò chuyện nhìn nhìn tài khoản wechat của mình, lại minimize wechat nhìn nhìn ngày hôm nay, hậu tri hậu giác ý thức được, hôm nay...... Hình như thật sự là sinh nhật của cậu......

Một mình quá lâu, đã sớm quên để ý cái gọi là sinh nhật hàng năm đều có này, nhưng không nghĩ tới người mua lại có thể tỉ mỉ như thế phát hiện chi tiết này, còn đặc biệt gửi tới chúc mừng.

Cảm xúc cuồng bạo nhanh chóng hòa hoãn xuống, cậu đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, lại có chút cảm động, vội vàng rep.

Bạch lại Bạch: Là sinh nhật của mình, mình cũng không cóđểý, cảm ơn bạn.

Một con chim sinh vào mùa thu: Không cần khách khí, sinh nhật nhớăn bánh ngọt và mì trường thọ nha ^-^

Hạ Bạch cười hiện ra lúm đồng tiền, lại nói cảm ơn lần nữa, tiếp đó sau khi gửi tin đột nhiên nhớ tới một việc.

Địch Thu Hạc, Thu Hạc Thu Hạc, cậu mơ hồ nhớ tới tên gia hỏa kia trên profile baidu có viết, tên kia là bởi vì sinh vào mùa thu, cho nên phụ huynh lấy chữ Thu cho tên hắn, mà bây giờ...... rõ ràng là mùa hè! Còn là đầu hè!

Đệt...... Đệt mợ......

Tên lừa đảo!

Tên cướp giật!

Gà cay (*) Địch ba tuổi!

((*) gà cay có nghĩa làđồ bỏđi, thằng khốn)

Cậu lần nữa nổi điên bỏ đi, sau khi xoay tại chỗ vài vòng bước nhanh về phía trạm xe bus — Địch Thu Hạc nếu là sinh viên đại học Q, vậy anh ta khẳng định lưu lại phương thức liên lạc và địa chỉ ở đại học Q, cái gọi là chạy được hòa thượng chạy không được miếu, máy ảnh cậu nhất định phải cầm về!

Nhìn theo thân ảnh hơi có chút gầy kia biến mất trong tầm mắt, Địch Thu Hạc thu lại điện thoại, xoay người nhìn về phía nhân viên cửa hàng đồ trang sức đang cẩn thận nhìn về phía bên này, chỉ chỉ túi máy ảnh treo trên cánh tay, theo thói quen bày ra một nụ cười ôn nhu mê người, lễ phép hỏi, "Xin chào, tôi muốn mua một hộp quà, muốn có thể chứa nổi cái máy ảnh này."

Nhân viên cửa hàng nhìn mặt anh bị thuốc màu làm cho loạn thất bát tao trên mặt dán sticker bảo kiếm bảy màu, dùng một loại tâm thái đồng tình đối mặt với thanh niên não tàn giúp anh tìm một hộp quà hình trái tim màu lam phấn, tận lực ôn nhu hỏi, "Cái này có thể không?" Người này rõ ràng là nghiện game, hơn nữa đầu óc khẳng định đã cháy hỏng rồi, chọc không nổi chọc không nổi.

Địch Thu Hạc đánh giá một chút cái hộp này, nhớ tới áo T shirt màu xanh da trời mặc trên người tiểu cẩu tử, thỏa mãn gật đầu, bổ sung, "Cho tôi một cái băng gấm, phải đáng yêu một chút."

Nhân viên cửa hàng đáp một tiếng, xoay người đi lấy băng gấm, yên lặng ở trong lòng thắp cho đối tượng bị hắn tặng quà một cây nến — bị tên thần kinh rung rinh như vậy theo đuổi, cô nương kia trong lòng khẳng định rất khổ.

Chủ nhật hơi có chút kẹt xe, trở lại trường học đã là hai tiếng sau. Ở trên xe bị khó hiểu đánh giá hồi lâu, Hạ Bạch trên mặt dính thuốc màu trở lại trường chuyện đầu tiên chính là chạy về phòng ngủ rửa mặt...... Sau đó liền bị hai hộp màu lam nhạt thắt băng gấm một lớn một nhỏ đặt trên mặt đất dọa sợ thối lui ra khỏi phòng.

"Đây là cái gì?" Cậu nhìn nhìn biển số phòng ngủ, lại nhìn nhìn cái hộp bọc ảo diệu trên mặt đất, dụi mắt.

"Tiểu Bạch cậu rốt cục về rồi! Mau nhìn, có người tặng quà cho cậu!" Ngưu Tuấn Kiệt nhào ra hưng phấn nói, sau đó nghi hoặc nhìn mặt cậu, hỏi, "Trên mặt cậu làm sao vậy, bị người đánh?"

"Không có, là thuốc màu." Cậu chà xát sạch sẽ thuốc màu trên mặt, đầy mặt nghi ngờ, "Tặng quà cho tôi? Chả nhẽ mấy thứ này là tặng cho tôi?"

"Đúng." Vương Hổ cầm lấy kéo đi tới, ý bảo cậu nhìn tờ giấy bên trên hộp, "Bên trên này viết trường khoa ngành và mã số sinh viên của cậu, nghe quản lý kí túc nói hai cái hộp này là nửa tiếng trước được một mặc đồng phục rao hàng đưa tới, bởi vì không có số điện thoại liên hệ của cậu, cho nên để lại ở chỗ quản lý kí túc. Nếu không phải lão Tam vừa lúc đi ngang qua xem náo nhiệt, bằng không tên cậu hôm nay sẽ lên bảng tin ở cửa phòng quản lý ký túc."

Bảng tin ở cửa phòng quản lý kí túc, chuyên để vinh danh các sinh viên về muộn đêm không về ném đồ đạc, là nơi đáng sợ trải qua một lần liền sẽ bị cười nhạo một tuần lễ.

Hạ Bạch lau mặt, cảm kích nhìn Ngưu Tuấn Kiệt, chân thành nói, "Lão Tam, cảm ơn cậu."

"Khách khí khách khí." Ngưu Tuấn Kiệt khoát tay, lực chú còn ở trên cái hộp, nháy mắt ra hiệu, "Mau xem trong này là cái gì! Nhìn màu sắc và đóng gói của cái hộp này, người tặng quà tuyệt đối là con gái! Tiểu Bạch cậu có con gái theo đuổi he he he."

Trần Kiệt vẫn luôn im lặng làm phông nền nâng mắt, lời không kinh người chết không được nghỉ, "Vạn nhất là nam tặng thì sao?"

Mọi người yên tĩnh, sau đó nhất tề nhớ lại chuyện Hạ Bạch từng bị sinh viên trao đổi nước ngoài nào đó điên cuồng theo đuổi, không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước, cách hai cái hộp trên mặt đất xa chút.

Vương Hổ động động cái kéo trong tay, gian nan nói, "Cách tặng quà ẩn danh này, thật là có chút giống...... Chả nhẽ sinh viên nghệ thuật Roch romantic đầy đầu kia lại trở lại?"

"Hẳn, hẳn sẽ không đi, hắn học kỳ trước đã kết thúc trao đổi về nhà a......" Ngưu Tuấn Kiệt nói tới sức lực không đủ.

Trần Kiệt ôm lấy đầu nhìn xuống tờ giấy trên cái hộp, lý trí phân tích, "Trên tờ giấy này viết chính là tiếng Trung, nét chữ rồng bay phượng múa hết sức tiêu sái, cũng không phải người nước ngoài viết."

Ngưu Tuấn Kiệt nghe vậy cũng ôm lấy đầu nhìn, tâm hoang mang, "Nhưng nét chữ này cũng thật sự quá tiêu sái rồi, cũng không giống là con gái viết."

Hạ Bạch từ cạnh mép đại não gian nan tìm ra ký ức về tên Roch kia, lông mày co rút, tiến lên nhìn một chút tờ giấy kia, giật mình, ngay sau đó khẳng định, mặt mày nhanh chóng suy sụp xuống, đầy mặt tê liệt duỗi tay về phía Vương Hổ, "Lão Đại, đưa kéo cho tôi. Mọi người đừng hoảng, những thứ này không phải là Roch tặng."

"Không phải Roch?"

"Ờ."

Ba người thấy cậu đáp tới khẳng định, lại ào ào vây tới, bảy mồm tám miệng hỏi cậu tại sao xác định như vậy, có phải đã biết người tặng quà này là ai hay không.

"Lúc trước không biết, sau khi nhìn nét chữ trên tờ giấy liền biết. Yên tâm, người tặng quà là một kẻ thù, một người bạn của tôi, thật sự không phải Roch." Hạ Bạch căng mặt trả lời, gọn gàng dứt khoát cắt đoạn băng gấm trên hộp, một bên ở trong lòng ghim kim Địch Thu Hạc một bên mở hộp ra.

Nắp hộp mở ra, một cái bánh ngọt ba tầng tinh xảo hiện rõ trước mặt mọi người, đám người Vương Hổ nhất tề "Wow" một tiếng.

Hạ Bạch kéo ra khóe miệng, lại mở hộp khác ra, quả nhiên bên trong phát hiện máy ảnh của mình bị cướp đi.

...... Địch Thu Hạc có bệnh, cậu hiện tại vô cùng xác định.

"Bánh ngọt của Cát Gia, còn là ba tầng, không rẻ a." Ngưu Tuấn Kiệt ngồi xổm xuống đối diện bánh ngọt, xa cằm, "Cơ mà bên trên bánh ngọt này sao lại vẽ một con chó?"

"Bên cạnh còn có chữ." Trần Kiệt đỡ mắt kính cúi đầu, gian nan phân biệt một đám chữ đặc biệt nhỏ bên cạnh con cún nhỏ, "Chúc tiểu cẩu tử sinh nhật vui vẻ, cảm ơn về bức hình cậu đã gửi cho thầy Từ Dận Vinh, sinh nhật tôi là mồng 7 tháng 9, nhớ chưa, hử? Nhớ đáp lễ?"

Vương Hổ nhanh chóng rút điện thoại ra nhìn một chút, sau đó dụng lực vỗ lên trán, "Xem cái tính của tôi này, thiếu chút nữa đã quên hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bạch. Thế nào, buổi tối ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng một chút?"

Ngưu Tuấn Kiệt lập tức giơ tay đồng ý, Trần Kiệt cũng cười gật gật đầu.

Hạ Bạch ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, cười nói một câu "Tôi mời khách", sau đó cúi đầu nhìn về phía bánh ngọt, khẽ cau mày. Cảm ơn về tấm hình cậu gửi cho thầy Từ? Địch Thu Hạc biết thầy Từ sao? Chả nhẽ là chỉ tấm hình tình cờ chụp được? Vậy hắn ta sao biết mình từng gửi ảnh hắn ta cho thầy Từ? Chờ chút, những lời này không phải nghĩ là Địch Thu Hạc biết chuyện mình dùng hình của hắn nộp bài tập rồi?"

......

Cậu nhìn nhìn bánh ngọt ba tầng trên mặt đất, lại nhìn nhìn túi máy ảnh trong hộp, tâm tình phức tạp thở dài một hơi.

...... Trong kẹo trộn đá đại khái chính là cái loại cảm giác này.

Vốn tưởng rằng "Kinh hỉ" đã kết thúc, không nghĩ tới hai ngày sau, lại một cái hộp được đưa tới, tên Hạ Bạch con lên bảng tin.

"Lại là đứa bạn kia của cậu tặng?" Ngưu Tuấn Kiệt tò mò sáp tới, nhìn nhìn cái hộp màu hồng phấn, lại nhìn nhìn khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của Hạ Bạch, ưu sầu than thở, "Tiểu Bạch cậu, ây gu, cậu vẫn là nhanh tìm bạn gái chút đi."

Hạ Bạch mắt lé nhìn hắn, giơ tay lên ấn mặt hắn xuống búng, kéo xuống tờ giấy trên cái hộp mở nắp hộp ra, sau đó sửng sốt.

Đầy nửa hộp ảnh, tất cả đều là cậu mấy hôm trước chụp, mà đã ký xong tên.

Trên vách hộp còn dính một tờ giấy, cậu đưa tay kéo xuống, thấy trên đó việt một dãy số điện thoại, do dự một hồi, lấy điện thoại ra lưu số, lựa chọn gửi tin nhắn, cân nhắc một hồi sau đó gõ chữ.

Hạ Bạch: Ảnh đã nhận được, cảm ơn. Ngoài ra, anh ở trên bánh ngọt nhắc tới chuyện tấm hình và thầy Từ, có thể nói cho tôi biết là xảy ra chuyện gì không?

Địch Thu Hạc đang nghe Khương Quan Sơn và Từ Dận Vinh thảo luận kịch bản phát giác điện thoại rung, nghĩ tới ảnh lúc này hẳn đã đưa tới, khóe miệng vểnh lên, nhờ kịch bản che chắn lấy điện thoại ra, mở ra tin nhắn số lạ gửi tới, nhanh chóng quét một cái nội dung, sau đó liếc mắt nhìn một sấp văn kiện trong tay Từ Dận Vinh, híp mắt ấn ấn điện thoại, nhanh chóng gõ chữ.

Địch Thu Hạc: Muốn biết nguyên nhân tôi cảm ơn cậu?

Hạ Bạch: Ờ.

Địch Thu Hạc. Rất muốn rất muốn?

Hạ Bạch:...... Muốn.

Địch Thu Hạc: Tôi cũng rất muốn.

Hạ Bạch:?

Địch Thu Hạc: Muốn cậu cầu xin tôi.

Hạ Bạch:......

Địch Thu Hạc: Bộ dáng cậu đi hùng hổ trên đường thật đáng yêu.

Bộp!

Hạ Bạch tức giận nhét điện thoại vào ngăn kéo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.