Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 57




Edit + Beta: Vịt

Chủ nhật, Ngưu Tuấn Kiệt mang theo Hạ Bạch tới công ty nhà mình, chạy thẳng tới phòng làm việc chủ tịch tầng cao nhất, gọi điện thoại cho Ngưu cha đi công tác bên ngoài, muốn mật mã két sắt.

Hạ Bạch nhìn thế nào cũng cảm thấy động tác hắn vểnh mông mở két sắt có chút đáng trách, lo lắng nói, "Đây là đồng hồ cha cậu định tặng cho mẹ cậu hử, cậu lấy ra như vậy, nếu như đụng hỏng làm sao bây giờ?"

"Đụng hỏng thì sửa, không sao đâu, cha mẹ tôi không thèm để ý mấy thứ này, hơn nữa cái đồng hồ này chỉ là nhìn thanh tú, kì thực rất chắc chắn, trừ phi cậu dùng đá nện nó hoặc là trên cao rơi xuống, nếu không sẽ không hỏng." Ngưu Tuấn Kiệt dửng dưng khoát khoát tay, đóng két sắt nhét cái hộp đồng hồ vào trong túi, câu vai cậu tiêu sái lắc đầu một cái, hào khí nói, "Đi! "Anh dẫn chú đi mở mang kiến thức!"

Hạ Bạch bị động đi theo hắn, nghi ngờ, "Mở mang kiến thức? Không phải là muốn đi chụp hình?"

"Vừa mở mang kiến thức vừa chụp hình nha, đi đi đi, tôi tìm cho cậu chỗ siêu cấp thích hợp chụp hình, đảm bảo ảnh cậu chụp ra cực đẹp!" Ngưu Tuấn Kiệt bảo đảm, đầy mặt tự tin.

Hạ Bạch khiêu mi, cười nhìn hắn một cái, không hỏi nữa.

Một tiếng sau, Ngưu Tuấn Kiệt dừng xe ở trước một hội sở.

"Nơi này là nơi cha mẹ tôi năm đó đính ước." Ngưu Tuấn Kiệt giao chìa khóa cho nhân viên trông xe vừa quen cửa quen nẻo mang theo cậu đi vào trong, vừa nói, "Chính là ở đây, cha tôi tự tay ông ấy thiết kế tạo ra một cái đồng hồ đeo tay xấu cực kỳ đạt được trái tim của mẹ tôi, quả thực là người ngu có phúc ngu. Sau đó mẹ tôi thổ tào với tôi, nói bà ấy lúc ấy đáp ứng hoàn toàn là sợ cha tôi đại nam nhân lưng hùm vai gấu như vậy sau khi bị cự tuyệt sẽ tại chỗ khóc lên, hình ảnh đó chỉ não bổ thôi đều đã cảm thấy rất kinh hãi, tâm run một cái, liền đáp ứng."

Hạ Bạch: "......" Lão Tam quả nhiên có chút đáng trách, cha mẹ nhà mình cũng có thể không chút lưu tình thổ tào.

"Còn có còn có, mẹ tôi nói lúc bà ấy sinh tôi, cha tôi ở bên ngoài phòng sinh khóc gọi điện thoại cho ông ngoại tôi, cứ nói xin lỗi mãi, còn lén lút thừa dịp lúc mẹ tôi ở cữ đi buộc garo (*), nói sinh con thật đáng sợ, không dám sinh tiếp nữa, ha ha ha ha, đặc biệt sợ." Ngưu Tuấn Kiệt nhìn có chút hả hê cười, sung sướng vô cùng.

((*) buộc garo hình như là một phương pháp tránh thai dùng cho nam thì phải, mấy bạn học y chắc biết)

Hạ Bạch nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhớ tới bộ dạng ngu xuẩn của hắn kiếp trước ở ngoài phòng sinh khóc tới nước mắt nước mũi dàn dụa, sâu xa nói, "Lão Tam, cậu thật giống cha cậu." Đều rất sợ.

Ngưu Tuấn Kiệt không phục, đề cao thanh âm, "Mới không phải, mọi người đều nói tôi khá giống mẹ tôi! Cha tôi béo như vậy, tôi mới không giống ông ấy!"

Hạ Bạch lắc đầu thở dài, cũng không giải thích, chỉ ở trong lòng yên lặng quyết định, chờ kiếp này lúc Tam tẩu sinh em bé, cậu nhất định phải sớm cầm máy ảnh tới ngoài phòng sinh chờ, toàn bộ quá trình ghi chép lại bộ dạng ngu xuẩn của lão Tam, để cho Tam tẩu sau này có thứ thổ tào với tiểu lão Tam.

Giữa lúc nói chuyện hai người đã đi tới trước cửa một căn phòng sâu nhất của hội sở, Ngưu Tuấn Kiệt cầm lấy tay nắm cửa, quay đầu nghiêm túc nhìn cậu, chân thành nói, "Phòng này chính là phòng năm đó cha mẹ tôi đính ước, bày biện bên trong vẫn không động, vẫn duy trì bộ dáng năm đó. Tiểu Bạch, bộ hình này, cậu nhất định phải hảo hảo chụp."

Hạ Bạch rất ít nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc hẳn hoi như vậy của hắn, thế là cũng theo đó nghiêm túc, thu hồi tâm tình buông lỏng, trịnh trọng trả lời, "Được." Đối phương cố ý dẫn cậu tới đây, còn nói chuyện cũ năm đó của cha mẹ hắn, tâm tư trong đó không thể nào là không trân quý, cậu sống 2 kiếp, không biết nhất, chính là chà đạp chân tâm người khác cho cậu.

Ngưu Tuấn Kiệt cùng cậu nhìn nhau 3 giây, sau đó phá công cười to mấy tiếng, giơ tay lên vỗ vỗ vai cậu, xoay mở cửa, ra hiệu cậu đi vào trước, nói, "Đồng hồ đeo tay không thể lấy ra quá lâu, cậu có khoảng thời gian 4 tiếng chụp hình, cố lên."

Hạ Bạch bị hắn cười tới sửng sốt, sau đó tức giận lật mắt trắng với hắn, cất bước vào cửa.

Trong phòng kéo rèm cửa sổ, ánh sáng rất u ám, nhìn không rõ bày biện cụ thể.

Cạch.

Ngưu Tuấn Kiệt mở đèn, sau đó đem cái hộp đựng đồng hồ và một cuốn sách giới thiệu số liệu sản phẩm đặt vào trên tủ cạnh cửa, lúc Hạ Bạch quay đầu nhìn sang cười nói, "Tôi không quấy rầy cậu làm việc, 4 tiếng sau tôi tới gọi cậu ăn cơm, cố lên." Sau khi nói xong lui, quan tâm đóng cửa lại.

Hạ Bạch ngăn cản không kịp, nhìn một cái đồng hồ đeo tay và cuốn sách giới thiệu số liệu sản phẩm trên tủ, ấm áp cười cười, tiến tới cầm đồng hồ lên.

Gia cụ trong phòng bày biện có loại cảm giác sâu sắc của năm tháng lắng đọng, trên tường bên cạnh đối diện cửa sổ treo một vài hình cũ, góc hình ghi lại ngày tháng, theo ngày tháng tấm hình, người xem có thể đại khái phác thảo ra quỹ tích nhân sinh ở nơi này trong hơn mười năm của một nhà ba người Ngưu gia.

Đây là một gian phòng rất dịu dàng, tràn đầy hồi ức, Hạ Bạch nhớ tới Địch Thu Hạc nói muốn trong ngôi nhà tương lai làm một bức tường ảnh, ngoắc ngoắc môi.

Lúc quan sát căn phòng cậu chú ý tới cái bàn nhỏ bằng gỗ bên trên có một cái rương nhỏ bằng kim loại hoàn toàn không phù hợp với họa phong nơi đây, cậu nghi ngờ tiến lên mở ra, sau khi nhìn rõ đồ vật bên trong cúi đầu bật cười.

Cư nhiên là chụp ảnh đồ dùng các phiên bản màu sắc bối cảnh khác nhau và đèn tạo ánh sáng (*) mô hình nhỏ. Ngưu Tuấn Kiệt tính cách thoạt nhìn hấp tấp lại qua loa, tâm kỳ thực rất mảnh...... Thật là huynh đệ tốt dụng tâm lương khổ.

((*) đèn tạo ánh sáng là mấy cái đèn dùng trong quay phim hoặc ở mấy studio ấy)

Hơi cảm khái một trận, cậu thu liễm tâm tình tốt, nhợt nhạt hít một hơi, mở ra cái hộp nhung tơ trong tay, dùng tầm mắt tràn đầy ôn tình nhìn về phía đồng hồ thạch anh tỏa ra ánh sáng lộng lẫy kia.

Bốn giờ nháy mắt trôi qua, Ngưu Tuấn Kiệt đúng giờ gõ cửa đi vào, Hạ Bạch cũng đúng giờ thu hồi máy ảnh.

"Chụp xong rồi?"

"Chụp xong rồi."

"Vậy ăn cơm?"

"Được."

Đơn giản đối thoại xong, Hạ Bạch trả lại đồng hồ cho Ngưu Tuấn Kiệt, Ngưu Tuấn Kiệt cười nhận lấy, cũng không hỏi cậu chụp thế nào, ôm cổ cậu hăng hái bừng bừng bắt đầu giới thiệu với cậu hạng mục tiêu khiển và món ăn đặc sắc của hội sở này.

Hạ Bạch cũng không nói chuyện chụp ảnh, theo đề tài của hắn tán gẫu.

Ảnh lần này của Hạ Bạch ước chừng chỉnh 5 ngày, trong lúc đó còn đi tìm Từ Dận Vinh nói chuyện một lần, thời điểm lại một tuần tới, Ngưu Tuấn Kiệt rốt cục lấy được 10 cái ảnh hoàn chỉnh Hạ Bạch đưa tới.

"Chỉ có 10 cái?" Ngưu Tuấn Kiệt ngoài ý muốn lại nghi hoặc, "Cậu chỉnh nhiều ngày như vậy, tôi còn tưởng là cậu chụp rất nhiều chứ."

Hạ Bạch nhu nhu mắt hơi khô, cười trả lời, "Quả thực chụp rất nhiều, nhưng có thể sử dụng chỉ có 10 cái này, cậu mau cầm đi báo cáo đi, làm lỡ lâu như vậy, làm khó cậu xoắn não kiếm cớ, kéo dài cha cậu không để cho ông ấy tìm nhiếp ảnh gia."

Ngưu Tuấn Kiệt nghe vậy xấu hổ sờ sờ mũi, "Ông ấy vốn nhất thời nửa thời cũng không tìm được nhiếp ảnh gia thích hợp...... Tôi thấy cực khổ chính là cậu mới đúng, xem quầng thâm mắt cậu này, ăn cơm rồi nhanh đi tắm rửa ngủ một giấc đi, tôi bây giờ liền về nhà đưa ảnh cho cha tôi xem, tối nay không về ngủ."

"Ừ, cậu trên đường lái xe cẩn thận." Hạ Bạch dặn dò.

Ngưu Tuấn Kiệt cười đáp ứng, lại chào hỏi với hai đứa bạn cùng phòng khác, đeo ba lô về nhà.

Hôm sau là chủ nhật, Hạ Bạch vốn đã định hảo hảo ngủ một ngày bị một cuộc điện thoại của Ngưu Tuấn Kiệt đánh thức.

"Cậu tối qua ngủ ngon không? Tôi cho cậu biết! Tôi ngủ một chút cũng không ngon! Siêu cấp không ngon! Bởi vì cha mẹ tôi đều điên rồi! Bọn họ cư nhiên tạm thời quyết định sửa đổi thiết kế đồng hồ đeo tay, tăng thêm hoa văn chìm trong mặt đồng hồ của 100 cái đồng hồ đeo tay này để làm phân biệt! Bọn họ nói tình yêu của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, cho nên đồng hồ đại biểu tình yêu cũng phải là độc nhất vô nhị! Tiểu Bạch cậu thật lợi hại! Mấy tấm hình kia đều rất đẹp! Kim cương trên mặt đồng hồ chụp giống như ngôi sao vậy, đẹp ngây người! cậu rốt cục tạo ánh sáng thế nào, chụp như thế nào, chỉnh như thế nào? Túm lại cậu mau tới! Cha mẹ tôi muốn mời cậu ăn cơm!"

Hạ Bạch vây trong trạng thái nửa thanh tỉnh xoa mặt, đầu óc trì động xoay vòng vòng, nhu nhu lỗ tai bị gào to tới có chút tê dại, mê mang hỏi, "Ăn cơm cái gì? Hiện tại mới buổi sáng, tôi không muốn ăn cơm."

"Không phải bảo cậu hiện tại ăn...... Thôi vậy, cậu tiếp tục ngủ đi, tôi đi đón cậu!"

"Đón cái gì...... Alo? Lão Tam?"

Cậu cầm lại điện thoại, liếc một cái giao diện trò chuyện trên màn hình đã kết thúc, chớp chớp mắt, túm chăn qua lại ngã trở về.

Năm phút sau, cậu xoạt một cái mở mắt ra, lấy di động ra mở giao diện trò chuyện, lặp đi lặp lại xác nhận vừa rồi thật sự nhận được điện thoại của Ngưu Tuấn Kiệt mà không phải nằm mơ, trực tiếp đá tung chăn, ngồi dậy dùng sức nện xuống giường.

Ảnh quảng cáo cậu lần đầu tiên chụp, qua rồi!

Ngưu Tuấn Kiệt dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trường học, đầy mặt hưng phấn kéo Hạ Bạch lên xe, sau khi giục cậu thắt dây an toàn, thần thần bí bí nói, "Hai kinh hỉ, cậu muốn trước hết nghe cái nào?"

Hạ Bạch bị tâm tình của hắn nhiễm, làm bộ suy nghĩ một phen, trả lời, "Trước nghe cái thứ 2 đi, bình thường kinh hỉ ở phía sau khá lớn."

"Quyết định anh minh." Ngưu Tuấn Kiệt tắt ô tô vừa khởi động, nghiêng người đối diện với cậu, nghiêm túc nói, "Tối qua, sau khi cha tôi xem qua hình của cậu, khen cậu là một nhân tài, muốn mời cậu chụp ảnh quảng cáo cho một series đồng hồ đeo tay kiểu nam khác của nhà tôi, cái loại sẽ lên TV ấy."

Hạ Bạch sửng sốt, quả nhiên cảm thấy hết sức kinh hỉ, nhưng cậu nhịn được tâm tình, dùng nghiêm túc đối với, hỏi, "Vậy thứ nhất?"

Ngưu Tuấn Kiệt khiêu mi, kéo dài ngữ điệu, "Thứ nhất à...... Series mới này có người phát ngôn, cậu phải cùng chụp với người phát ngôn."

Hạ Bạch cũng khiêu mi, "Cái này tính là kinh hỉ?" Chụp hàng đơn với cả cùng chụp với người phát ngôn có thêm hàng, rõ ràng là cái sau khó khăn hơn, cái này tính là kinh hỉ cái gì?"

"Cậu quên rồi hở?" Ngưu Tuấn Kiệt ghé sát vào cậu, nháy mắt nói, "Lúc nhà tôi vừa đẩy ra kế hoạch series light luxury mới, tôi đã đề cử cho tôi một người làm người phát ngôn, mà người kia, tôi với cậu đều biết, hồi đó hợp đồng phát ngôn kia cậu còn giúp tôi đưa qua."

Series light luxury, lão Tam đề cử, bọn họ đều biết, giúp đưa hợp đồng...... Key words liên tiếp, trí nhớ trong nháy mắt bị đánh thức, Hạ Bạch chợt trừng lớn mắt, "Cậu nói series light luxury, là chỉ định Địch, Địch......"

"Đúng, chính là Địch Thu Hạc nhà cậu!" Ngưu Tuấn Kiệt hưng phấn mà công bố đáp án, dùng sức vỗ vai cậu, cười tới chỉ thấy răng không thấy mắt, "Tiểu Bạch, cậu sẽ phải cùng làm việc với chim béo nhà cậu rồi! Va chạm sự nghiệp, xen lẫn lửa tình, như thế nào, có phải rất kinh hỉ hay không?"

Thân thể Hạ Bạch bị hắn vỗ nghiêng nghiêng về phía trước, ngây người một hồi lâu sau rốt cục hồi thần, giơ tay lên xoa mặt, nhịn không được cũng cười lên, gật đầu đáp, "Kinh hỉ, quả thật kinh hỉ." Địch gà cay sẽ phải rơi vào trên tay cậu rồi, chuyện này quả thực không thể kinh hỉ hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.