Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 46: Nhiệm vụ đặc thù




Edit + Beta: Vịt

Hạ Bạch có chút ngu cúp điện thoại, còn chưa kịp tiêu hóa lời này, Ngưu Tuấn Kiệt đã ôm một cái hộp chuyển phát nhanh tới đi vào, hưng phấn hô, "Mua được rồi mua được rồi! Tôi nhờ thân thích của tôi giúp tôi đi mua! Mau tới! Tác phẩm của Tiểu Bạch lần đầu tiên lên thương phẩm thực thể có cất giữ giá trị như album này, đến đến đến, mỗi người một phần, giữ lại làm kỷ niệm!"

Xoẹt xoẹt, bao chuyển phát nhanh mở ra, mười album mới tinh nằm trong hộp, bìa nhìn quen mắt vô cùng.

"Lại còn tặng poster với lịch bàn, thật hào phóng. Đây là cái gì, gậy tiếp ứng sao?" Ngưu Tuấn Kiệt trước lấy tặng phẩm một cái, sau đó đem album một người hai tấm chia hết, nghiêm túc nói, "Một tấm giữ lại, một tấm để nghe, còn thừa hai tấm Tiểu Bạch cậu có thể cầm đi cho thầy Từ xem một chút, thầy ấy nhất định sẽ vì cậu mà kiêu ngạo!"

Trong tay trầm xuống, bị nhét vào 4 tấm album, Hạ Bạch cúi đầu, liếc mắt liền nhìn thấy góc bìa chỗ dòng nhiếp ảnh gia tên của mình, nhất thời có chút mới lạ, lại có chút mờ mịt, đại não còn chưa có đối với chuyện feedback này ra một cảm xúc rõ ràng, tay đã tự động lấy điện thoại ra, tìm số Địch Thu Hạc gửi tin nhắn.

Hạ Bạch: Album của Quân Thần ra mắt rồi.

Đương nhiên không có reply, Địch Thu Hạc sau khi về khu D vẫn luôn bận rộn đuổi kịp tiến độ, thức dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, điện thoại cả ngày trong trạng thái tắt thoát quấy rầy, chỉ lúc nửa đêm hoặc rạng sáng thỉnh thoảng giả xác chết vùng dậy, đáp lại tin nhắn chào buổi sáng mỗi ngày của cậu.

Đoán chừng tất cả thời gian nghỉ ngơi đều dùng để ngủ bù rồi, đáng thương.

Thu hồi cảm khái đột nhiên toát ra, cậu nhìn một chút mấy đứa bạn cùng phòng thật lòng vì mình cao hứng, nhớ tới mấy chục vạn đồng vừa kiếm được, khóe miệng câu một cái, hào khí phất tay, "Hôm nay tôi cao hứng, đi, bọn mình đi hảo hảo cọ một bữa! Tôi mời khách!"

Đám người Ngưu Tuấn Kiệt hoan hô, từng người cất xong album của mình, lôi kéo cậu bá vai bá cổ ra khỏi ký túc.

Ăn ăn uống uống chơi đùa tới 10h mới về phòng, mọi người thay phiên rửa mặt xong, bò lên giường không bao lâu liền ngủ.

Hạ Bạch mạnh mẽ chống tinh thần uốn ở trong chăn gẩy điện thoại, vừa lên weibo xem bát quái cãi lộn của Hoàng Đô và Tần gia vừa giết thời gian.

Kim giờ chuyển tới 12 rưỡi, điện thoại đột nhiên rung, một tin nhắn mới gửi tới.

Địch Thu Hạc: Chúc mừng cậu, muốn quà gì? Tôi mua gửi cho cậu.

Ngữ khí biết điều tri kỉ, không có cố ý nói chuyện chọc giận.

Hạ Bạch câu môi, gõ chữ rep: Có phải buồn ngủ tới mắt đều không muốn mở?

Nếu không sao có thể thành thật thế.

Bên kia an tĩnh ít nhất 10 phút, sau đó một cú điện thoại gọi tới.

Hạ Bạch cúp, gõ chữ rep: Bạn cùng phòng đều ngủ rồi, không tiện gọi điện thoại. Vừa quay phim xong?

Lần này tin nhắn rep lại rất nhanh.

Địch Thu Hạc: Vừa quay xong, Đông Ny lại cản trở. Sao cậu còn chưa ngủ? Mất ngủ? Tôi còn tưởng cậu ngủ rồi.

Hạ Bạch: Đặc biệt chờ anh.

Bên kia lại an tĩnh nửa phút, sau đó một tin nhắn ngắn gọn nhưng kèm theo ngữ âm hiệu quả trả lời: Tiểu cẩu tử cậu có phải nhớ tôi không?

Đại não tự động não bổ ra bộ dáng đắc ý mang theo cười của đối phương, Hạ Bạch nhịn không được cười, cố ý trả lời: Ừa, ba ba rất nhớ con.

Sau đó bên kia lại an tĩnh.

Hạ Bạch chọt chọt màn hình điện thoại, yên lặng mấy giây.

Một, hai, ba...... Một trăm lẻ sáu, một trăm sáu mươi mốt...... Lúc Hạ Bạch hoài nghi đối phương có phải đã ôm điện thoại ngủ mất hay không, tin nhắn mới gửi tới.

Địch Thu Hạc: Vừa nãy lật lật bảng hành trình, cảnh ở khu D nếu tăng thêm thứ 5 có thể quay xong, sau khi quay xong sẽ có thời gian một ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, tôi có thể thương lượng với chú Khương chút, tạm thời rời tổ về thành phố B gặp cậu.

Địch Thu Hạc: Mang về cho cậu ít đặc sản?

Hạ Bạch nhìn hai tin nhắn tràn ngập thành ý và ân cần này, ánh mắt mềm mềm, tâm tình có chút phức tạp, nhịn không được ở trong lòng thở dài.

Trạm quay tiếp theo của 《Thành gia quân》là nước K, từ khu D ngồi máy bay qua phải mười mấy tiếng, tổ phim chỉ rảnh ra thời gian một ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, chính là vì để cho các diễn viên hảo hảo điều chỉnh trạng thái, vì sau khi tới nước K cũng lệch múi giờ làm chuẩn bị.

Bây giờ Địch Thu Hạc chỉ bởi vì một câu "Rất nhớ anh" của cậu liền quyết định trên nhiệm vụ quay phim đã rất nặng lại càng thêm nặng, thậm chí không chút do dự bỏ qua thời gian nghỉ ngơi thật vất vả có được chỉ vì bay về thành phố B gặp cậu, loại hành động tri kỷ này thật sự là...... Thật sự làm cho người ta......

Hạ Bạch: Hảo hảo nghỉ ngơi, không cần qua lại vất vả, tôi chủ nhật này đi thăm anh.

Thật sự là làm cho người ta nhịn không được muốn cưng chiều một chút a...... Cậu đặt điện thoại xuống, mặt u buồn than thở — rõ ràng đã quyết định làm thánh phụ rồi, nhưng như thế nào chính là quản không được cái tay đột nhiên phạm tiện (*) chứ! Tự chủ quá kém! Quá không phải người!

((*) Tiện ởđây trong ti tiện)

Cậu tự khiển trách mình như vậy, sau đó tiếp tục gõ chữ: Ngủ đi, ngủ muộn dễ già, có quầng thâm mắt, ba ba sẽ không thích con nữa.

Đi một chuyến cũng tốt, mặt đối mặt nhìn, làm chấm dứt cho tâm tình mơ hồ mấy ngày này, làm thánh phụ cũng có thể cam tâm chút.

Lại tự mình thuyết phục một phen, cậu lừa mình dối người nhanh chóng gửi tin nhắn chúc ngủ ngon qua, sau đó tắt điện thoại, quấn chăn ngủ.

Khu D, khách sạn.

Địch Thu Hạc ngu si ngồi trên giường, nhìn chằm chằm giao diện tin nhắn khoảng 1 phút, mới "Á" một tiếng mà lấy lại tinh thần, chạy như điên vào phòng rửa tay gẩy mí mắt mình nhìn một chút, sau khi xác định quầng thâm cũng không tính là quá đậm, lại hỏa tốc chạy lại trên giường, trước lấy điện thoại ra rep tin nhắn chúc ngủ ngon của Hạ Bạch, sau đó nhắm mắt lại, ép mình ngủ.

Năm phút sau, anh tinh thần phấn chấn mở mắt ra, nhịn một chút, nhịn không được lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại cho Khương Tú Văn, hưng phấn nói, "Tú Văn! Tiểu cẩu tử nói thích tôi rồi! Cậu ấy thích tôi! Cậu ấy nhất định là cong! Tuyệt đối! Cậu ấy còn nói muốn tới khu D thăm tôi! Cuối tuần này!"

"...... Ờ." Khương Tú Văn lãnh đạm đáp một tiếng, trực tiếp sử dụng đòn sát thủ, "Vậy cậu thổ lộ chưa? Xác nhận qua tính hướng cậu ấy chưa? Cùng cậu ấy kéo tay nhỏ chưa? Hôn miệng nhỏ chưa? Lăn giường nhỏ chưa?"

Đại não nóng lên của Địch Thu Hạc nhanh chóng lãnh tĩnh, trầm mặc vài giây, nghiêm mặt nói, "Tú Văn, cậu càng ngày càng không đáng yêu."

"Còn hơn cậu, cậu nhưng cho tới bây giờ chưa từng đáng yêu." Khương Tú Văn trả đũa.

"Cậu chính là ghen —"

"Ghen tỵ với cậu thầm mến cho tới bây giờ cũng vẫn đơn phương mũi tên đơn (*) cẩu độc thân (**) sao?" Khương Tú Văn bị hạ độc đã lâu đã hoàn toàn nắm rõ mô típ của anh, hung mãnh phản công, "Thu Hạc, bây giờ là buổi tối, không thích hợp làm mơ tưởng hão huyền, tỉnh tỉnh."

((*) mũi tên đơn: là các icon kiểu dư này: →_→←_←~(≧▽≦)/~

((**) cả cái câu này là "đan tương tưđan tiễn đầu đan thân cẩu" đọc lên nghe vần cơ, dịch ra mất hết hay)

"......"

"A, gà giò."

Địch Thu Hạc không chút do dự cúp điện thoại, cũng quyết định tuyệt giao với Khương Tú Văn 72 giờ.

Thứ 6 sau khi tan lớp, Hạ Bạch mang theo hành lý đã sớm thu dọn xong, vội vã tới sân bay.

Hành khách bay ban đêm phần lớn đều mặt mang sắc mệt mỏi, Hạ Bạch tìm được vị trí của mình ngồi xuống, vừa mới chuẩn bị rút ra album ảnh tùy thân mang theo giết thời gian, liền bị động tĩnh vị trí hàng sau đột nhiên truyền đến cắt đứt động tác.

"Thật buồn nôn, tôi không muốn ngồi cùng hắn, chỗ trống ở đâu? Tôi muốn xin đổi chỗ ngồi!"

"Chờ sau khi máy bay lên không trung mấy mụn mủ này trên đầu hắn sẽ không đột nhiên vỡ ra đi, ọe, chỉ nghĩ chút tôi đã muốn ói rồi."

"Sân bay kiểm an thế nào vậy, sao có thể để cho loại bệnh nhân này lên máy bay? Đây không phải đang đùa bỡn an toàn tính mạng các hành khách khác hay sao! Hắn ta như vậy, nói không chừng còn mang virut bệnh truyền nhiễm ác tính gì, không được không được, chỗ ngồi nhất định phải đổi lại!"

Thanh âm một đôi nam nữ chồng chéo vang lên, ngữ khí chán ghét, giọng rất lớn, nội dung làm cho người ta hết sức khó chịu, Hạ Bạch nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi nam nữ trung niên đang đứng trên hành lang chặn đường, hướng một vị khách ngồi phía sau cậu chỉ chỏ, cao giọng hét chỗ trống, yêu cầu đổi chỗ ngồi.

Hành khách xung quanh bị động tĩnh bên này kinh động, rối rít nhìn tới, sau đó tầm mắt sau khi tiếp xúc tới người ngồi phía sau cậu, nhao nhao cau mày cương mặt quay đầu hất tầm mắt đi, giống như là nhìn thấy hình ảnh gì đó rất đáng sợ vậy.

"Nhìn đi, mọi người đều chịu không được dạng như hắn ta, ui ui, anh nói anh, có bệnh làm sao còn lên máy bay, về nhà đóng cửa dưỡng bệnh không tốt sao? Anh như vậy dọa hỏng bao nhiêu bạn nhỏ, còn có đạo đức công cộng hay không?"

Nam nữ trung niên thấy mọi người đều tránh né người kia, nhất thời giống như đạt được ủng hộ, nói tới càng thêm hăng hái.

Hạ Bạch thật sâu cau mày, nhịn không được cởi dây an toàn ra, cầm lấy album ảnh đứng lên, nhìn về phía người ngồi phía sau.

Vừa vặn lúc này người kia làm như bị nam nữ trung niên nói tới bực mình, giơ tay lên tháo khẩu trang che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt không tốt hơn bao nhiêu so với da đầu bán trọc lại hiện đầy vết sẹo mụn mủ, cau mày nói, "Vẫn xin hai vị một vừa hai phải, các người làm rớt mũ của tôi không nói xin lỗi coi như thôi, còn vẫn ác ý công kích thân thể, làm như vậy làm cho tôi hết sức không vui, đây là kỳ thị."

Hạ Bạch trợn to mắt, đầy mặt khiếp sợ.

Thanh âm này, ngữ khí nói chuyện này, đường viền tướng mạo này...... Hình Thiệu Phong?!

Người phụ nữ trung niên khoa trương lui về sau một bước, cao giọng nói, "Ai u yểu thọ rồi! Anh là làm chuyện tâm xấu ruột nát gì bị trời phạt đi? Mặt cư nhiên còn đáng sợ hơn đầu! Mau báo cảnh sát mau báo cảnh sát, người này nói không chừng là tội phạm giết người đang lẩn trốn gì đấy, cố ý nát mặt trốn cảnh sát!"

Người đàn ông trung niên che người phụ nữ trung niên về phía sau, có chút thô lỗi cầm lấy cái mũ rớt trên ghế ngồi ném về phía người nọ, thái độ hung ác, "Quỷ nát buồn nôn! Kỳ thị mày thì sao, mày cái dạng này —"

"Đủ rồi!" Hạ Bạch từ trong khiếp sợ đột nhiên gặp lại cố nhân kiếp trước hoàn hồn, vừa nhận lấy cái mũ nện qua vừa trầm giọng cắt đứt lời người đàn ông trung niên kia, không vui nói, "Anh ta có thể qua kiểm anh liền chứng minh không có bệnh truyền nhiễm, thân thể cũng khỏe mạnh đầy đủ có thể ngồi máy bay! Mấy lời vừa rồi của các người đã đạt đến phỉ báng nói xấu rồi, cảnh sát tới cũng sẽ không đứng ở bên các người! Không phải đổi chỗ ngồi sao, tôi đổi với các người! Các người không muốn ngồi bên cạnh anh ta, tôi ngồi!" Nói xong trực tiếp nhấc bọc nhỏ tùy thân, đi vòng qua đặt mông ngồi bên cạnh hành khách mặt nát.

Tầm mắt người xung quanh nhất thời toàn bộ rơi vào trên người Hạ Bạch, Hạ Bạch lại giống như là không nhìn thấy, cẩn thận búng xuống bụi trên mũ sau đó tiện tay trả cho người bên cạnh, tiếp đỏ mở album ảnh ra, cúi đầu nhìn lại.

Hành khác được cậu bảo vệ nhận lấy mũ sau đó lễ phép nói cảm ơn, không để lại dấu vết trên dưới đánh giá cậu, trong mắt hiện lên một tia tiếu y, đột nhiên ngẩng đầu hướng nam nữ trung niên kia nhếch miệng cười cười, dáng sợ tới nam nữ trung niên kia kinh hô lui về sau một bước thiếu chút nữa ngã về sau, tâm tình rất tốt đội mũ lại lên đầu, lại đeo khẩu trang, cũng lấy quyển sách ra xem.

Nam nữ trung niên tự cảm thấy mất mặt còn muốn nói tiếp gì đó, lại được nhân viên chỗ trống vội vàng chạy tới trấn an, cưỡng chế mang hai người cách ly này, đổi tới chỗ khác.

Máy bay cất cánh, Hạ Bạch đặt xuống album vẫn chưa lật được mấy tờ, nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, sau khi cẩn thận đánh giá một phen, kích động tới thiếu chút nữa phun nước mắt — quả nhiên là Hình Thiệu Phong! Trợ lý vạn năng kiếp trước của cậu! Hậu thuẫn đáng tin nhất cậu có thể sống tiêu sái!

Cư nhiên là thật, Hình Thiệu Phong kiếp trước đẹp trai cư nhiên thật sự từng có thời kì xấu tới mọi người phẫn nộ! Đó cư nhiên không phải từ khiêm tốn đối phương thiếu đòn!

Đúng lúc buồn ngủ đưa gối đầu tới (*), Nghiêm Mộng mấy hôm trước mới đề nghị cậu mời trợ lý, chưa tới mấy ngày Hình Thiệu Phong liền xuất hiện, đó quả nhiên là duyên trời định —

((*) ý làđúng lúc cần cái gì thì cái đó tới)

"Nhìn bộ dáng cậu quen biết tôi." Hình Thiệu Phong hủy dung ver nghiêng đầu nhìn cậu, thanh âm qua ngăn cách của khẩu trang lộ ra có chút trầm muộn, nhưng tiếu ý trong lời nói hết sức rõ ràng, "Ánh mắt cậu nói cho tôi biết cậu rất cần tôi, nhưng đầu tiên, tôi bán nghệ không bán thân; tiếp theo, tôi đối với nam nhân không có hứng thú; cuối cùng, lương hàng năm của tôi một trăm vạn khởi bước, lên không ngừng, cậu đại khái là thuê không nổi tôi."

"......" Biểu tình mừng rỡ của Hạ Bạch cứng đờ, nghẹn lại.

À đúng, cậu hiện tại đã không phải Hạ Bạch trúng số, giàu tới có thể ngủ trên tiền kia nữa.

Thực tế quá tàn khốc.

Hạ Bạch sụp mi mắt xuống, u buồn vài giây, nhớ tới mục đích lần này, lại rất nhanh tỉnh lại, mắt phát sáng hỏi, "Tôi quả thật thuê không nổi anh, nhưng bạn tôi có thể! Nếu anh bây giờ có ý tìm việc mới, anh có muốn suy nghĩ lăn lộn giới giải trí hay không, nếm thử một chút nghề người đại diện?"

Tóm lại, nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Trước tiên cuỗm tên làm càn này vào trong trận doanh của mình đã rồi hãy nói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.