Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 41: Học viện Ellen (2)




(Kinh mộng: Tui không biết phải giải thích thế nào cho dễ hiểu, theo tui hiểu thì kinh mộng là tỉnh dậy từ ác mộng, nhưng sau đó vẫn bị ám ảnh, từ tiếng Anh tương đương là "to awaken from a dream")

Edit + Beta: Vịt

"Tình huống Hạ tiên phản ánh chúng tôi sẽ chú ý thêm." Cảnh quan dẫn đầu tiến vào trong phòng bệnh, trước nhìn một cái Địch Biên nằm trên giường bệnh, sau đó trao đổi một chút tầm mắt bí mật với luật sư Vương, đi tới trước mặt Tần Lỵ trầm giọng nói, "Địch phu nhân, khu ta vừa mới nhận được báo án, có người hoài nghi chồng bà Địch Biên là bị người ác ý đẩy xuống cầu thang dẫn đến trọng thương, hiện tại tôi muốn cùng bà làm rõ một chút tình huống lúc đó, vẫn xin bà phối hợp chút."

Dưới tình huống trực tiếp xoay, Tần Lỵ thu hồi tầm mắt, cường chống đỡ bình tĩnh nói, "Loại hoài nghi này hoàn toàn là bịa đặt, chồng tôi ngã cầu thang chỉ là ngoài ý muốn, người giúp việc trong nhà cũng có thể làm chứng."

Cảnh quan chẳng ừ hữ, quay đầu gọi tới mấy tiểu cảnh quan để cho bọn họ tới Địch trạch tìm người giúp việc hiểu rõ tình huống, sau đó lại nhìn về phía Tần Lỵ, dò hỏi, "Nghe quản gia Địch trạch nói, Địch Biên lúc con gái của bà Địch Xuân Hoa ở hiện trường, xin hỏi cô ấy hiện tại ở đâu?"

Tần Lỵ biến sắc, vừa mới chuẩn bị tìm lý do lấy lệ, một đạo thanh âm quen thuộc liền từ cửa truyền vào.

"Mày lôi tao làm gì! Buông tay! Mày buông tay!"

Địch Xuân Hoa thét chói tai bị quản gia Địch trạch và Vương Bác Nghị cùng nhau đưa vào phòng bệnh, lúc giãy thoát tầm mắt tiếp xúc đến Địch Biên nằm ở trên giường, nhịn không được run lên, sau đó sợ hãi nhào tới trong ngực Tần Lỵ, tố cáo nói, "Mẹ! Thím Lưu là phản đồ! Mẹ bảo bà ta mang con tới sân bay, bà ta lại dẫn con tới trong phòng lão già kia giam lại! Mẹ nhất định phải giúp con thu thập bà ta!"

Tần Lỵ nhanh chóng bịt miệng cô ta, nhìn về phía quản gia Địch trạch Hồ Triệu bị Địch Xuân Hoa xưng là lão già kia, vừa sợ vừa giận, "Hồ Triệu, anh...... anh là cố ý hướng tôi quy phục? Anh cư nhiên là người của Địch Biên?"

Hồ Triệu vẫn duy trì lãnh tĩnh và chuyên nghiệp một quản gia chuyên nghiệp nên có, bình tĩnh nhưng lãnh đạm trả lời, "Tần nữ sĩ, bà lầm rồi, tôi chưa bao giờ là người của ai, tôi chỉ là quản gia của Địch gia."

Tần nữ sĩ? Xưng hô này là có ý gì? Là nói bà ta hiện tại đã không phải là người Địch gia, cho nên có thể tùy ý đối đãi phản bội sao!

Tần Lỵ cắn chặt răng, trong đầu đan xen hiện lên mềm hoá ôn nhu của Địch Biên đoạn thời gian trước và lãnh khốc tàn nhẫn hai ngày này, kế tiếp lại nghĩ tới Địch Biên tối nay hùng hổ dọa người và cái đẩy dưới kích động của con gái kia, trong lòng đột nhiên dâng lên hận ý vô hạn, tầm mắt chuyển đến trên giường bệnh, tay từng chút từng chút siết chặt.

Giả dối! Đều là giả dối! Bà ta cho rằng bà ta đã nắm trong tay Địch Biên, lại không nghĩ tới người này kỳ thực vẫn luôn diễn trò với bà ta! Nếu không phải ông ta trước mặt Xuân Hoa mắng Xuân Hoa quái thai dã chủng, Xuân Hoa như thế nào lại dưới kích động đẩy ông ta! Chuyện như thế nào lại biến thành như bây giờ!

Còn có Địch Thu Hạc, chuyện vốn là có thể khống chế, đều là nói, nếu không phải nó xuất hiện, nếu không phải nó xuất hiện......

Tách.

Hạ Bạch nghiêng nhảy qua một bước chắn trước người Địch Thu Hạc, đặt điện thoại xuống, cùng tầm mắt hơi lộ vẻ âm trầm của Tần Lỵ chống lại, khẽ cau mày, hướng về phía cảnh sát nói, "Cảnh quan, quản gia Địch trạch nói Địch tiên sinh lúc ngã cầu thang, bên cạnh chỉ có hai người Tần nữ sĩ và tiểu thư Địch Xuân Hoa, anh có phải nên trước tiên mang bọn họ ra ngoài làm rõ tình huống một chút hay không? Nơi này là phòng bệnh, bệnh nhân cần an tĩnh nghỉ ngơi."

Địch Thu Hạc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thân ảnh Hạ Bạch che ở trước người anh, khóe miệng cong lên, đứng lên, từ phía sau đưa tay che mắt cậu, vui vẻ nói, "Tiểu Bạch, đồ bẩn không nên nhìn, làm hại mắt." Tiểu cẩu tử che chở anh như vậy, anh tự nhiên cũng phải hảo hảo che chở tiểu cẩu tử.

Trước mắt tối sầm, Hạ Bạch mi tâm nhảy lên, tức giận gấp khuỷu tay chọt anh một cái, nghiêng người kéo tay anh xuống, thấp giọng nói, "Chú ý một chút dùng từ, hình tượng sụp đổ rồi, không biết nói thì câm miệng."

"Từ này không đúng chỗ nào? Dã chủng đội họ Địch gia tôi lại không phải người Địch gia tôi, đối với Địch gia tôi mà nói, không phải chính là đồ bẩn sao." Địch Thu Hạc mỉm cười, dùng thanh âm mọi người trong phòng bệnh đều có thể nghe được, sau đó giúp cậu khép khép áo khoác, đẩy cậu tới trên ghế bên giường bệnh ngồi xuống, đem tầm mắt công kích của mẹ con Tần lỵ trở thành không khí.

Địch Xuân Hoa trừng mắt, dùng sức giãy khỏi tay Tần Lỵ, quát mắng, "Mày mắng ai là đồ bẩn! Mày mới là dã chủng! Mày mới là người không nên sống ở Địch gia! Mày đáng chết! Đáng chết!"

Hạ Bạch cau mày, vừa định đứng dậy đã bị Địch Thu Hạc đè lại, sau đó làm cho người không nghĩ tới chính là, Hồ Triệu cư nhiên mấy bước bước tới trước mặt Địch Xuân Hoa, giơ tay hung hăng cho cô ta một cái tát.

"Câm miệng! Mày cái vết nhơ của Địch gia!"

Bên trong phòng lại lần nữa an tĩnh lại, Hạ Bạch kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới quản gia thoạt nhìn hết sức ôn hậu nội liễm này lại đột nhiên bộc phát.

Địch Thu Hạc cũng có chút ngoài ý muốn, quay đầu nhìn về phía Hồ Triệu, híp mắt lại, như có điều suy nghĩ.

Địch Xuân Hoa không thể tin giơ tay lên che mặt, nhìn chằm chằm Hồ Triệu nói không ra lời.

Tần Lỵ hậu tri hậu giác kinh hô cả người đi nhìn Địch Xuân Hoa, thấy mặt cô ta đã đỏ lên cũng nhanh chóng biến sưng, nhịn không được hướng Hồ Triệu the thé quát lên, "Anh làm gì! Anh cư nhiên dám —"

"Cô đều dám sinh cô ta để cho lão gia mất mặt lớn như vậy, tôi chỉ là dạy dỗ cô ta một chút, có cái gì không dám." Hồ Triệu cắt đứt lời bà ta, móc ra một cái khăn tay lau lau tay, sau đó giống như là vứt bỏ đồ bẩn gì đó vứt khăn tay trên mặt đất, nhìn một cái Tần Vinh mới vừa chuẩn bị đứng dậy, nhếch miệng lộ ra một nụ cười lãnh khốc lại tàn nhẫn, thấp giọng nói, "Đừng tưởng lão gia tạm thời hôn mê, các người liền an toàn. Nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm, chuyện buồn nôn các người làm, ông trời đều nhìn đấy. Đại thiếu hàm dưỡng tốt, sẽ không ra tay với nữ nhân, nhưng tôi lúc còn trẻ lại là vô lại, chay mặn không kiêng, Tần Xuân Hoa tiểu thư, kính xin chú ý ngôn từ."

Từ Địch Xuân Hoa đến Tần Xuân Hoa, sự biến hóa này nên nghe hiểu tự nhiên nghe hiểu, nghe không hiểu cũng chỉ cho rằng quản gia kia đã thay lão gia nhà hắn tước đoạt họ Địch của dã chủng. Đám luật sư xem cuộc vui đã lâu trong nháy mắt hiểu, dã chủng đội họ Địch trong miệng đại thiếu, chỉ hẳn là Địch Xuân Hoa.

Tầm mắt mọi người đánh giá khinh miệt, cái tát của Hồ Triệu, thân thể mẹ run rẩy, Địch Thu Hạc xa xa nhìn sang ánh mắt tựa hồ mang theo trào phúng, Địch Xuân Hoa cảm thụ được hết thảy, trong lòng tâm tình bất mãn phẫn hận không cam lòng, nhớ tới ánh mắt chán ghét của Địch Biên, run lên, thấp giọng nói, "Mẹ tại sao muốn sinh ra con......"

Thân thể Tần Lỵ chấn động, sắc mặt cúi đầu nhìn cô ta, "Xuân Hoa......"

"Đừng gọi con!" Địch Xuân Hoa đột nhiên đẩy bà ta ra, hô hấp từ từ dồn dập, tầm mắt định ở trên người Địch Thu Hạc, kiềm nén nói, "Không, mày mới là dã chủng, mày mới không nên họ Địch!" Nói xong trợn mắt trắng một cái, ngã xuống đất thân thể kịch liệt run rẩy, trong cổ họng vùng vẫy phát ra một vài tiếng gầm nhẹ uy hiếp âm tàn, nghe có chút đáng sợ.

"Xuân Hoa? Xuân Hoa con làm sao vậy!" Tần Lỵ từ trong đả kích bị con gái chỉ trích hoàn hồn, nhanh chóng ngồi xổm xuống ôm cô ta vào trong ngực giúp cô ta vỗ lưng, cố gắng trấn an tâm tình cô ta.

Tần Vinh cũng lập tức đứng lên, lại bị Tần Minh Cường trầm mặt lại kéo ngồi trở lại.

"Làm chuyện buồn nôn, luôn phải giao ra chút giá, trước kia lão gia răm rắp cưng chiều cô ta, mới có thể bảo vệ cô ta bình an lớn lên, hiện tại cô ta làm bạch nhãn lang, chút ân dưỡng này cũng giày vò tiêu tán, báo ứng đương nhiên là lập tức tới rồi." Hồ Triệu nói xong, bình tĩnh lui về phía sau tới phía sau Địch Thu Hạc, hạ mắt đứng bất động, bộ dáng hết sức kính cẩn.

Địch Xuân Hoa bị lời này kích thích tới càng phát ra kích động, thân thể run tới càng lợi hại, tứ chi phát cương, tay duỗi về phía Địch Thu Hạc, giống như ác quỷ đòi mạng.

Tần Lỵ triệt để luống cuống.

"Gọi bác sĩ tới đây!" Tần Minh Cường đứng lên lên tiếng, trầm trầm nhìn một cái Hồ Triệu và Địch Thu Hạc, cắn răng nói, "Hôm nay các người để cho Tần gia ta chịu nhục, Tần gia ta sau này nhất định hoàn trả gấp bội!"

Biểu tình Địch Thu Hạc đổi cũng không đổi một cái, nhàn nhạt hỏi ngược lại, "Ông xác định sau này sẽ còn có Tần gia?"

Tần Minh Cường nghẹn một cái, giận đến muốn phát run, nhưng vẫn là cường chống khí thế, xô cảnh sát ra sải bước ra khỏi phòng bệnh, Tần Vinh và Tần Lỵ vội ôm lấy Địch Xuân Hoa càng ngày càng có cái gì không đúng đuổi theo.

Cảnh quan vỗ vỗ chỗ bị đẩy tới, hướng luật sư Vương gật gật đầu, mang theo một đám tiểu cảnh quan cũng đi theo.

Người xấu đi rồi, kịch tự nhiên cũng gần như nên hạ màn.

Đám luật sư thương lượng một chút, sau khi hỏi thăm qua ý kiến Địch Thu Hạc, quyết định chia ra ba đường, một đường đuổi theo cảnh sát, theo sát chuyện Tần Lỵ và Địch Xuân Hoa lấy khẩu cung; một đường đi về phía Địch trạch, coi chừng tiến độ điều tra lấy chứng cớ bên kia; cuối cùng một đường chịu trách nhiệm chạy tới Hoàng Đô, thông báo cho tâm phúc của Địch Biên phó đổng Lưu tạm thời tiếp quản thủ tục quản lý Hoàng Đô.

Chưa tới một khắc đồng hồ, phòng bệnh vốn là chen chúc đầy ắp liền trống rỗng.

Các bác sĩ thấy người đi, rốt cục lá gan lớn đi và kiểm tra một chút tình huống Địch Biên, sau khi xác định tình huống của ông coi như an ổn lén lút thở phào, vội vàng cáo từ, hỏa tốc rời đi.

Tiễn bác sĩ đi, điều trợ lý Vương và Hồ Triệu đi mua đồ ăn khuya, Địch Thu Hạc đóng cửa phòng bệnh, đi trở lại bên giường bệnh rót nước ấm sưởi tay cho Hạ Bạch, sau đó kéo ghế ngồi vào trước mặt cậu, híp mắt nhìn cậu.

Hạ Bạch uống một ngụm nước ấm, vén mí mắt nhìn Địch Thu Hạc cười đến phá lệ ôn nhu đẹp mắt một cái, cau mày nói, "Nhìn tôi như vậy làm gì, đầu óc hỏng? Cha anh không biết lúc nào sẽ tỉnh, anh dầu gì cũng phải giả trang hiếu tử, bày ra biểu tình khổ sở có được hay không."

"Không được." Địch Thu Hạc lại dịch dịch lên phía trước, thân thể nghiêng về phía trước khoát khuỷu tay lên đầu gối, ngửa đầu nhìn cậu, tiếp tục cười.

Mặc dù cười đến rất đẹp, nhưng quá ngu.

Hạ Bạch lật mắt trắng, mang theo ghế dịch về sau, bịt cái chén, "Đừng dựa gần như vậy, lúc nói chuyện sẽ phun nước miếng vào trong chén tôi, dịch xa chút."

Địch Thu Hạc bị ghét bỏ khiêu mi, đưa tay sờ về phía gò má cậu.

Hạ Bạch mi tâm nhảy một cái, nhanh chóng ngửa ra sau.

Địch Thu Hạc trong mắt lóe lên một tia tiếu ý, tay quyết đoán dời xuống, lấy đi chén nước trong tay cậu, đặt vào bên miệng uống một hơi cạn sạch, sau đó mãn nguyện mở miệng chọc thở, bóp bẹp cái chén, "Ấm vừa đủ, thật tốt."

Hạ Bạch sửng sốt, có chút mộng ngồi thẳng thân thể, nhìn một cái tay trống rỗng, lại nhìn một cái chén giấy đã bẹp dí trong tay anh, chỉ cảm thấy một cỗ khí từ bàn chân dâng lên, trực tiếp linh cảm ngút trời, nhịn không được dựng thẳng lông mày nói, "Địch ba tuổi! Anh muốn uống nước ấm không biết tự mình rót sao! Cư nhiên cướp của tôi!"

"Nhưng chén này chính là tôi rót." Địch Thu Hạc mặt vô tội.

Hạ Bạch nghẹn một cái, tay ngứa ngáy nghiến răng, muốn đánh anh.

"Tiểu cẩu tử, tôi rất cao hứng." Địch Thu Hạc vứt cái chén, cầm lấy khăn quàng cổ lúc trước đặt vào trên giường bệnh, duỗi cánh tay giúp cậu quàng cẩn thận, lại đem một cái áo khoác khác, tỉ mỉ phủ thêm cho cậu, lặp lại nói, "Tôi rất cao hứng, rất cao hứng."

Khăn quàng cổ trên cổ còn mang theo khí tức của Địch Thu Hạc, tức giận vừa mới dâng lên của Hạ Bạch ầm một cái tắt, giơ tay lên tùy tiện khép khép áo, hoãn xuống ngữ khí nói, "Quần áo tự mình biết mặc, còn có, áo khoác này rõ ràng là tôi mang cho anh......"

Địch Thu Hạc thu tay lại, tiếp tục mỉm cười nhìn cậu, không nói lời nào.

Hạ Bạch cắt đứt đề tài chuyện phiếm kéo không đứt, bận tâm dặn dò, "Tôi biết anh hôm nay ở trước mặt Tần gia mở mày mở mặt một cái, trong lòng rất cao hứng, nhưng anh tốt nhất đừng biểu hiện ra. Cha anh hiện tại đang hôn mê, vạn nhất ông ấy đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy anh ở bên giường bệnh nói anh rất cao hứng, ông ấy không phải giận tới đem anh từ Địch gia đuổi ra? Còn có mấy quản gia luật sư gì đó, tất cả đều là người của cha anh, anh vẫn là phải cẩn thận."

"Cẩn thận cũng vô dụng, chờ cha tôi tỉnh lại, Đại thiếu gia tôi đây nên trong suốt vẫn là sẽ trong suốt." Địch Thu Hạc không quá để ý nói, nhìn một cái Địch Biên trên giường bệnh hôn mê lộ ra vẻ nhỏ yếu rất nhiều so với bình thường, nụ cười trên mặt trở nên trào phúng, "Ông ấy cùng Tần gia quyết liệt, không phải kiêng kỵ đối với tôi trở nên ít, ngược lại, lấy tính cách ông ấy, sau khi tỉnh lại nhìn thấy tôi không chỉ có thuận lợi giải quyết chuyện Tần gia, còn đạt được khen ngợi của đám thủ hạ của ông ta, sau vui mừng cảm động ngắn ngủi, khẳng định chính là phòng bị và kiêng kỵ càng sâu."

Hạ Bạch nghe tới trợn mắt tốc mồm, kinh ngạc nói, "Ông ấy chỉ có hai đứa con trai anh và Địch Hạ Tùng, hiện tại Tần Lỵ đội nón xanh ông ấy, ông ấy cư nhiên vẫn sẽ kiêng kỵ anh? Chả lẽ ông ấy còn có con riêng khác có thể thừa kế Hoàng Đô? Hay là nói ông ấy muốn mang Hoàng Đô vào quan tài?"

"Ông ấy trong tiềm thức xác thực muốn khống chế Hoàng Đô đến cái ngày ông ấy chết, nhưng ông ấy cũng không năng lực như vậy, cho nên ông ấy vẫn là sẽ không cam không nguyện chọn một người thừa kế để bồi dưỡng, nhưng người này cũng không nhất định là tôi." Địch Thu Hạc nhìn mắt cậu trợn tròn, nhịn không được lại nhích lại gần, cho tới lúc hai người chân dán chân, mới tiếp tục nói, "Tôi rất xác định ông ấy không có con riêng, nhưng ở trong lòng ông ấy, địa vị của Địch Hạ Tùng lại cao hơn tôi nhiều. Hiện tại Tần gia có nhược điểm ở trên tay ông ấy, có thể tùy ông ấy gây khó dễ, Địch Hạ Tùng có một người mẹ mắc lỗi, sau này ở trước mặt ông ấy vô hình liền thấp một đầu, cảm giác lúc ở chung không còn là cha con đơn thuần, sẽ càng dễ dàng nắm trong tay. Cho nên so với đứa con trai lớn ông ấy từng hổ thẹn lại không quá nguyện ý thân cận tôi đây, ông ấy nhất định sẽ càng nghiêng về Địch Hạ Tùng."

Hạ Bạch tỏ vẻ ngôn ngữ không thể, nhịn không được nghiêng đầu nhìn một cái Địch Biên trên giường bệnh, chỉ cảm thấy mình đang nhìn một não tàn. Nếu nhưu cuối cùng phân tích của Địch Thu Hạc đều thành thật, sóng não của Địch Biên này quả thật là kỳ ba tới không cách nào nhìn.

"Không cần cố gắng hiểu ý nghĩ của ông ấy, sẽ làm xấu cậu." Địch Thu Hạc xoay mặt cậu tới, chọt lúm đồng tiền của cậu, cười nói, "Cậu chỉ cần biết tới tôi là được rồi, tâm tư của tôi so với ông ấy dễ hiểu hơn nhiều."

Hạ Bạch cau mày kéo tay anh xuống, tâm tình thật sự không quá đẹp, nói, "Anh tôi càng không muốn hiểu, cảm giác sẽ trở nên ngu. Kế tiếp anh chuẩn bị làm gì bây giờ?"

Địch Thu Hạc bị cậu nói như vậy cũng không giận, mặt mày thậm chí còn mang theo cười, trả lời, "Đương nhiên là làm ông chủ vung tay, do phe Địch Biên rắn mất đầu và phe Tần gia vùng vẫy giãy chết khuấy đục nước. Tôi chỉ là một thiếu gia không có quyền chưa từng quản qua chuyện, làm sao có thể mọi chuyện xử lý tốt, cậu nói sao?"

Cách làm này tốt, để cho bọn họ chó cắn chó náo nhiệt đi, chúng ta không xen vào. Hạ Bạch đồng ý gật đầu, lại hỏi, "Vậy chuyện thân thế Địch Xuân Hoa, anh chuẩn bị xử lý thế nào? Chọc ra không?"

"Tạm thời không chọc ra." Địch Thu Hạc lắc đầu, ngồi thẳng thân thể dựa lại trong lưng ghế, cười đến có chút xấu xa, "Chuyện này một khi bộc quang, Tần gia nhất định sẽ liều mạng điên cuồng nhà đến, Tần Lỵ ở Hoàng Đô nhiều năm như vậy, đinh chôn nhiều lại sâu, nhào tới Hoàng Đô không nhất định trụ được. Hoàng Đô là đồ của ông nội và ông ngoại tôi, sao có thể để cho bọn họ chà đạp như vậy. Liền để cho Tần gia đỉnh đầu theo cái đại đao này, cùng Địch Biên từ từ chơi đi."

Đây là muốn để cho Tần gia mất mặt tổn hại xong sau đó còn phải nơm nớp lo sợ nhìn tâm tình Địch gia cầu sống? Trừng phạt này có thể so với thẳng thắn dứt khoát giết chết Tần gia giày vò hơn nhiều.

Hạ Bạch chép chép miệng, giả giả cảm thán, "Địch ba tuổi, anh quả nhiên gian xảo."

Địch Thu Hạc yêu cực kỳ bộ dáng mặt ngây ngô lại lời nói ông cụ non này của cậu, nụ cười lại biến trở về ôn nhu, nhịn không được trêu chọc hắn, ái muội nói, "Yên tâm, không gian xảo với cậu, tôi sẽ hảo hảo cưng chiều cậu."

Hạ Bạch bị ngữ khí của anh nói tới dựng lông, phòng bị trả lời, "Ngữ văn của anh là giáo viên thể dục dạy ư, có biết dùng từ hay không, cừng chiều cái gì mà cưng chiều, rõ ràng là ba ba luôn đang sủng con."

Địch Thu Hạc sửng sốt, sau đó cười khẽ, gật đầu nói, "Ừa, tôi cảm thụ được sủng của cậu rồi, tôi rất vui vẻ."

Làm sao cười đến...... Ách, cười đến yêu trong yêu khí vậy. Hạ Bạch run lên, không thể nhịn được nữa lấy khăn quàng cổ xuống ném tới trên mặt anh, sau đó đứng dậy đi vòng phía sau anh, làm bộ muốn ghìm chết anh.

Địch Thu Hạc vội xin tha.

Ngoài phòng bệnh, Vương Bác Nghị thu hồi tay chuẩn bị gõ cửa, xoay người, nhìn về phía hành lang bệnh viện ban đêm an tĩnh, suy nghĩ có nên đăng kí khoa mắt hay không...... Quả nhiên nên đăng kí khoa mắt hảo hảo xem chút.

Một tiếng sau, luật sư Vương mang theo tình huống Tần gia bên kia chuyển trở lại.

Địch Xuân Hoa mắc chính là chứng động kinh, hiện tại đã ổn định bệnh tình, nhưng cô ta lần này đột phát chứng động kinh tựa hồ còn mang theo chút vấn đề khác, cần hảo hảo quan sát kiểm tra một đoạn thời gian, tóm lại, cô ta tạm thời là không thể rời khỏi bệnh viện, càng không thể ra nước ngoài.

Khẩu cung tạm thời chỉ lấy của Tần Lỵ, bà ta kiên trì nói chuyện của Địch Biên chẳng qua là ngoài ý muốn, đồng thời Địch trạch bên kia truyền đến tin tức, cảnh sát không tra ra đầu mối hữu dụng, khẩu cung của cũng quá mức hỗn loạn không rõ, không cách nào lấy dùng, lần này điều tra có thể nói là không có chút nào tiến triển.

Luật sư Vương nói đến đây có chút ủ rũ, trước khi Địch Biên tỉnh lại, vụ án này tạm thời trước tiên phân loại ngoài ý muốn.

"Vất vả luật sư Vương rồi." Địch Thu Hạc đã sớm dự liệu được tình huống như thế, anh lcus ấy báo cảnh sát chỉ là vì không để cho Tần gia đưa Địch Xuân Hoa đi, bây giờ mục đích đã đạt thành, chuyện còn lại anh kỳ thực cũng không quá quan tâm.

"Hết thảy đều chờ cha tôi tỉnh lại sau đó lại nói." Địch Thu Hạc làm ra một bộ mệt mỏi khổ sở, đè trán nói, "Tôi nghe nói nước Y có một chuyên gia xử lý triệu chứng não xuất huyết rất lợi hại, định đi mời người tới xem một chút cho cha, vé máy bay đã đặt xong rồi, lát nữa liền xuất phát. Hoàng Đô bên này còn phải làm phiền luật sư Vương và phó đổng Lưu coi chừng nhiều hơn, có vấn đề gọi điện cho tôi, hoặc là tìm trợ lý của tôi và quản gia Hồ Triệu, bọn họ sẽ hỗ trợ xử lý."

Luật sư Vương nghe vậy kinh ngạc, chần chờ nói, "Cậu tối nay đã xuất phát sao? Có thể quá nhanh hay không? Chủ tịch tình huống trước mắt không rõ, có lẽ ngày mai sẽ......"

"Tôi không dám đánh cược." Địch Thu Hạc cắt đứt lời hắn, ngữ khí mặc dù ôn hòa, thái độ lại hết sức kiên định, "Tôi đã hỏi bác sĩ, tình huống của cha không tồn tại tình huống đột nhiên liền tốt, phải cẩn thận dưỡng, để an toàn, vẫn là mời chuyên gia phương diện này sang đây xem tình huống tốt hơn, Hoàng Đô không có cha không được."

Luật sư Vương không nói, thở dài nhìn anh một cái, trên mặt khách khí yếu bớt rất nhiều, cảm khái nói, "Chủ tịch được đại thiếu gia cậu quan tâm như vậy, nhất định sẽ rất nhanh tốt lên."

Địch Thu Hạc cười khổ lắc đầu, lo lắng nhìn về phía Địch Biên, bộ dáng hiếu tử 10/10.

Người xem Hạ Bạch yên lặng ở trong lòng vỗ tay, kỹ thuật diễn này, quả nhiên có thể viên hình tượng sụp đổ trở lại.

Ăn xong bữa khuya, Địch Thu Hạc mang theo Hạ Bạch một bước quay đầu ba lần ra khỏi bệnh viện, ngồi lên xe hơi tiến về phía sân bay.

"Anh đặt vé máy bay lúc nào?" Hạ Bạch sau khi lên xe trực tiếp mở miệng, nhìn về phía Địch Thu Hạc ngồi bên cạnh mình, "Anh thật sự muốn tới nước Y? Anh đi như vậy, không sợ Tần gia lại nháo thiêu thân, còn phim ở khu D của anh phải làm sao bây giờ?"

Địch Thu Hạc khép khép cổ áo, ý bảo Vương Bác Nghị lái xe, sau đó dựa tới trong lưng ghế, khẽ nhắm mắt lại nói, "Vé máy bay là trợ lý Vương lúc đi mua đồ ăn khuya thuận tiện đặt. Lần này đi nước Y có 3 mục đích, mời chuyên gia là thứ nhât, đón ông ngoại tôi là thứ hai, mang Địch Hạ Tùng dùng du học làm cớ trốn ở nước Y về là ba. Cậu yên tâm, có cảnh sát và phe Địch Biên nhìn chằm chằm, Tần gia tạm thời nháo không nổi. Bên tổ phim tôi xin nghỉ vài ngày, vừa vặn trạng thái Đông Ny không tốt, chú Khương chuẩn bị đặc biệt dịch vài ngày để cho cô ta hảo hảo thích ứng chút, sẽ không làm lỡ chuyện."

Hạ Bạch nhìn mệt mỏi trên mặt anh, đè xuống dục vọng hỏi anh lúc nào đón Phạm Đạt tới nước Y, thanh âm thấp xuống nói, "Nơi này cách sân bay có chút xa, lái xe đi cần phải hơn 1 tiếng, anh ngủ một lát đi, đừng để suy sụp thân thể."

Địch Thu Hạc mở mắt ra nghiêng đầu nhìn cậu một cái, đột nhiên ngã thân thể xuống toàn bộ áp trên người cậu, duỗi cánh tay ôm lấy cậu, chôn mặt trên vai cậu, nhắm mắt lại, thanh âm hàm hồ, "Tiểu cẩu tử, cảm ơn cậu luôn bên tôi."

Hạ Bạch bị ôm thân thể nghiêng một cái, sau khi ổn định thân thể hơi do dự chút, vẫn là giơ tay lên ôm lại anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng anh, nói, "Ngủ đi, lúc anh không chọc tức tôi, tôi vẫn là rất nguyện ý theo anh."

Địch Thu Hạc trong đầu buồn bực cười mấy tiếng, xiết chặt cánh tay, thỏa mãn thở dài nói, "Tiểu cẩu tử, cậu thật tốt." Một người tốt như vậy, anh phải như thế nào mới không thích.

"Vuốt mông ngựa cũng vô dụng." Hạ Bạch trong miệng ghét bỏ, tay lại siết thật chặt, lại nhẹ nhàng vỗ sống lưng anh, hoãn thanh nói, "Ngủ đi."

Địch Thu Hạc cọ cọ vai cậu, từ từ buông lỏng thân thể.

Thời gian đã đã muộn, Hạ Bạch nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, dần dẫn cũng có chút buồn ngủ.

"Tiểu cẩu tử......"

Cậu cố gắng mở mắt, hàm hồ đáp một tiếng, hỏi, "Sao thế?"

Không có trả lời, Địch Thu Hạc vẫn như cũ ngủ say, tựa hồ vừa rồi chỉ là câu nói mớ.

Cậu lại chớp chớp mắt, mộng vài giây, sau đó buồn cười lại bất đắc dĩ vỗ anh một cái, lại hai mắt nhắm nghiền, bất mãn lẩm bẩm, "Ngủ rồi còn muốn đùa giỡn tôi, thật là kiếp trước thiếu nợ anh......"

Ý thức lâm vào bóng tối, trước khi ngủ nhìn qua những ánh đèn từ từ vặn vẹo, biến thành mỹ lệ loang loáng trên đèn pha lúc đêm khuya. Luôn là đèn pha xa xa tồn tại nhưng lần này gần ngay trước mắt, thị giác biến ảo, một bóng người thon dài đứng ở trên ban công cao ốc xuất hiện trước mắt.

Bóng người rất quen thuộc, nhưng thủy chung không thấy rõ diện mạo.

Cậu muốn tới gần chút, hình ảnh lại đột nhiên xoay chuyển, biến thành phòng bệnh bệnh viện, Địch Biên già nua ver nằm ở trên giường bệnh, Tần Lỵ bảo dưỡng rất tốt đang mắc chứng cuồng loạn hét với ông cái gì đó.

Địch Biên già nua ver làm như thân thể không cách nào nhúc nhích, một đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm Tần Lỵ, khoái ý nói, "Tần Lỵ, theo tao cùng xuống địa ngục đi!"

Tần Lỵ tức giận thét chói tai, "Không! Phạm Liên Tú chết mày cũng có phần, mày dựa vào cái gì toàn bộ đẩy tới trên người tao!"

Thanh âm bén nhọn của nữ nhân giống như xuyên qua thời gian và không gian đâm vào màng nhĩ, nổ vang đầu óc, thân thể Hạ Bạch chấn động, đột nhiên mở mắt ra.

"Tỉnh?"

Thanh âm ôn nhu của Địch Thu Hạc áp đảo nữ âm kia, Hạ Bạch chuyển động con ngươi, phát hiện mình đang nằm trên đùi Địch Thu Hạc, xe đã ngừng, Vương Bác Nghị ở ghế lái chả biết đi đâu.

"Sao chảy nhiều mồ hôi như vậy......" Địch Thu Hạc sờ sờ trán cậu, cau mày, đỡ cậu dậy, lại sờ phía sau lưng cậu, sau khi chạm tới đầy tay ẩm ướt chân mày càng nhíu chặt, tự trách nói, "Trách tôi kéo cậu hành hạ một đêm, lát nữa để cho trợ lý Vương đặt một phòng ở khách sạn sân bay, cậu đi tắm nước nóng hảo hảo ngủ một giấc, không thoải mái liền bảo trợ lý Vương gọi bác sĩ, đừng chịu đựng."

Hạ Bạch bò dậy, thẳng tắp nhìn khuôn mặt ôn nhu mang theo ân cần của anh, nhớ tới những hình ảnh trong mộng kia, nhịn không được đưa tay ôm lấy anh, muốn nói gì đó, cổ họng lại khô khốc nói không ra lời.

Phạm Liên Tú, con gái duy nhất của Phạm Đạt, mẹ của Địch Thu Hạc, sau khi Tần Lỵ mang thai Địch Hạ Tùng không lâu bệnh qua đời...... Nhưng nếu như Phạm Liên Tú không phải là bệnh qua đời, mà là Địch Biên và Tần Lỵ...... Cậu giật mình một cái, nhớ tới câu Địch Thu Hạc từng nói kia ở Địch Biên trong lòng Địch Hạ Tùng còn có địa vị hơn anh, trong lòng toát ra một phỏng đoán đáng sợ.

Địch Biên kiêng kỵ Địch Thu Hạc như vậy, có thể hay không không chỉ là bởi vì áy náy, còn bởi vì Địch Thu Hạc là con của Phạm Liên Tú, là...... là con của Phạm Liên Tú bị ông ta giết. Thù giết mẹ hẳn có bao sâu, Địch Biên cố ý tầng này, cho nên không dám hoàn toàn tín nhiệm và đến gần đứa con này...... Như vậy Địch Thu Hạc kiếp trước có thể hay không cũng không phải là bị Địch Xuân Hoa giết, mà là bị Địch Biên Tần Lỵ Địch Xuân Hoa kết phường.

Một lưới lớn âm mưu phủ đầu, cậu càng thêm siết chặt cánh tay, gấp giọng mở miệng, "Thu Hạc, đừng cứu Địch Biên nữa, để cho ông ta tự sinh tự diệt đi, đừng động tới ông ta!" Cái thứ không nhân tính này, cứu cái gì mà cứu! Cứ như vậy chết đi mới thanh tịnh!

Địch Thu Hạc vẫn là lần đầu tiên được cậu chủ động ôm, nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy cao hứng, bởi vì anh phát hiện Hạ Bạch đang phát run, mặc dù chỉ run lên mấy cái, nhưng quả thật run lên, trạng thái này rất không đúng.

"Được, mặc kệ ông ta, chúng ta mặc kệ ông ta." Địch Thu Hạc ôm lại cậu, từ từ vỗ sống lưng cậu, trấn an nói, "Không sao, tôi ở đây, tôi không đi nước Y, liền bên cậu, không sao đâu."

Hạ Bạch lời nói ra khỏi miệng liền lập tức bình tĩnh lại, phát hiện hai người ôm tựa hồ có chút quá mức chặt, giật giật hơi thối lui, nhìn gương mặt trẻ tuổi của Địch Thu Hạc trước mặt, ý thức hãm sâu trong phỏng đoán đáng sợ rút về, suy nghĩ một chút nói, "Không, anh vẫn là quản ông ta đi, phim đã diễn một nửa, bỏ dở nửa chừng dễ xảy ra vấn đề." Kiếp trước chỉ là kiếp trước, kiếp này vận mệnh của Địch Thu Hạc đã từ từ thay đổi, mù quáng dựa theo đoạn ngắn cảnh trong mơ xử lý có thể sẽ xảy ra vấn đề, hơn nữa......

Cậu nhìn chân mày hơi nhíu của Địch Thu Hạc, tâm mềm mềm, nhịn không được đưa tay hẩy đầu anh một cái.

Hơn nữa mặc dù người này có chút ấu trĩ, nhưng trong lòng lại có chủ ý. Có một số việc, cần Địch Thu Hạc tự mình đi giải quyết, mà không phải do cậu ở chỗ này nghĩ lung tung.

Kiếp trước lúc Địch Thu Hạc chết, Hoàng Đô và Tần gia đã bị Hoa Đỉnh bức tới bấp bênh, nếu Địch Thu Hạc không chết, Địch gia và Tần gia khẳng định đã xong đời. Địch Thu Hạc kiếp này còn trẻ, mặc dù không có cách nào thành lập Hoa Đỉnh, nhưng Địch gia và Tần gia cũng đã tự mình tách rời, Địch Thu Hạc chỉ cần chú ý một chút không bị ám toán, đấu đổ cực phẩm thân thích trải qua cuộc sống tương lai thoải mái ở trong tầm tay.

"Địch ba tuổi, anh phải hảo hảo sống, sống lâu trăm tuổi, tức chết mấy tra kia, hiểu không?" Cậu giống như gia trưởng rất có tự tin với con nhà mình, khóe miệng mỉm cười lại hẩy đầu Địch Thu Hạc một cái, mang theo dặn dò vui mừng.

Địch Thu Hạc tùy ý cậu hẩy, chân mày vặn tới cơ hồ muốn nổi da gà, giơ tay lên sờ sờ trán cậu, lo lắng, "Không có nóng lên...... Nhưng sao lại bắt đầu nói mê sảng, kinh mộng?"

Ấm áp trên trán vừa chạm vào phần tiếp xúc, nụ cười của Hạ Bạch ngừng lại, sau đó dựng thẳng lông mày, gõ đầu anh, "Anh mới kinh —" Nói được một nửa lại dừng lại, nhớ tới mấy cảnh trong mơ kia, ách.

Vừa rồi tình huống của cậu, thật giống như là kinh mộng...... Bất quá cậu sau khi trọng sinh làm sao vẫn luôn mơ mấy giấc mơ lung tung này? Còn đều là về Địch Thu Hạc, thời cơ cũng khéo, giống như là ông trời phát hiện Địch Thu Hạc nguy hiểm, cố ý chạy tới báo mộng với cậu, để cho cậu giúp Địch Thu Hạc thoát hiểm...... Chờ chút! Lúc trước lúc ở sơn trang nghỉ phép, Địch Thu Hạc hình như cũng đã nói mình là phúc tinh bàn tay vàng của hắn...... Còn có quá trình quen biết của cậu và Địch Thu Hạc, quả thực giống như là nghiệt duyên, làm sao đều sẽ gặp phải, mạc danh kỳ diệu liền trở thành bạn bè.

Kết hợp với một chút chuyện đời trước cậu sau khi giúp Địch Thu Hạc báo án đột nhiên trọng sinh...... cậu trợn to mắt, trong đầu toát ra một phỏng đoán — cậu trọng sinh hẳn sẽ không chính là vì Địch Thu Hạc đi? Bởi vì ông trời nhìn không được Địch Thu Hạc bị chết mạc danh kỳ diệu, cho nên để cho cậu trở lại giúp Địch Thu Hạc sống thêm một lần? (Đúng rồi đấy con =)))) con nhanh tới với con rểđi -.-)

Đờ mờ! Vậy tại sao là cậu! Cuộc sống của cậu trải qua tới rất tốt, tại sao phải chọn cậu trở lại làm thiên sứ cứu vớt con gà cay Địch ba tuổi này? Bởi vì cậu không có chuyện gì hơn nửa đêm chụp ảnh? Báo án?

Địch Thu Hạc thấy cậu nói một nửa dừng lại, sau đó biểu tình đổi tới đổi lui hết sức kỳ quái, tâm âm một cái nhấc lên, ôm chặt cậu dỗ nói, "Được, nghe lời cậu, tôi đi nước Y, hảo hảo diễn kịch xong, cậu đừng sợ, tôi bên —"

"Bên cả nhà anh!" Hạ Bạch dùng sức đẩy anh ra, đưa tay túm lấy gối ôm ghế sau xe, khẩu khí nghẹn từ sau khi trọng sinh như núi lửa phun trào tiết ra ngoài, dữ dội đối với anh chính là một trận bạo nện, tức giận, "Anh tai họa! Gà cay! Anh chết loạn cái gì! Hảo hảo sống rất khó sao! Hơn nửa đêm không ngủ tới ban công làm gì! Vận mệnh đúng không, được ông trời chiếu cố đúng không, xong đời một lần còn có thể trở lại làm lại từ đầu đúng không! Tôi trêu ai chọc ai chứ! Anh đồ gà cay!"

Địch Thu Hạc bị nện tới đầy mặt mộng, vừa ủy khuất vừa lo lắng, đưa tay ôm trụ, "Tiểu cẩu tử đừng sợ, tôi không có chết, cậu đừng sợ, tôi sẽ không chết, đừng sợ." An ủi an ủi, trong lòng lại vui vẻ.

Xem ra tiểu cẩu tử vừa rồi là mơ thấy anh chết, sau đó bị dọa, mặc dù phương thức biểu đạt lo lắng của tiểu cẩu tử vô cùng...... Có sức mạnh, nhưng không sao, anh lớn hơn tiểu cẩu tử, có thể bao dung tiểu tính tình của người yêu.

Anh càng an ủi Hạ Bạch càng tức, đánh tới sau đó có chút mệt, cậu dứt khoát ném gối ôm ra, cười lạnh một tiếng, thò người mở cửa xe ra, hung tàn định đẩy Địch Thu Hạc định tiếp cận tới, mặt không thay đổi nói, "Cút tới nước Y của anh đi! Hảo hảo sống cho tôi, nếu dám chết......"

Vừa nói tầm mắt ở nửa người dưới của anh uy hiếp nhìn một chút, tay làm hình dáng dao, dùng sức vung lên, "Thiến anh!"

Ầm!

Cửa xe đóng lại.

Hạ Bạch bò tới ghế trước khởi động xe, tuyệt trần mà đi.

Địch Thu Hạc bị phun đầy mặt khói xe: "......" Một giây trước còn ôn tình ôm, một giây sau đã bị đạp xuống xe, người yêu biến hóa tới quá nhanh...... Why?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.