Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 36: Trợ giúp




Edit + Beta: Vịt

Mưa càng lúc càng lớn, lớn tới mức không giống như là mưa, giống như là ông trời đang hắt nước xuống.

Hai người chạy như điên về trên xe, liếc mắt nhìn đối phương, đều là bộ dáng ngu ngốc ướt sũng.

"Ha ha, cơn mưa này thật có ý tứ." Hạ Bạch cởi áo khoác xuống, giơ tay lên lau một chút tóc ẩm ướt, tâm tình tựa hồ hết sức không tệ, khóe miệng vẫn luôn cong lên, lúm đồng tiền má trái thật sâu lõm vào, dẫn tới Địch Thu Hạc nhịn không được dính tầm mắt tới.

"May mà không mang máy ảnh tới." Cậu quấn áo khoác một chút nhét vào chỗ ngồi phía sau, thò người cầm lấy thảm lông vứt tới trên mặt Địch Thu Hạc, mình thì tìm một cái khăn lông nhỏ tùy tiện xoa xoa nước trên mặt, nói, "Anh mau cởi áo khoác ẩm xuống, lau một chút nước trên người, đừng để bị lạnh, anh hai ngày nữa phải quay phim, cũng không thể ngã bệnh."

Địch Thu Hạc lấy thảm lông phảng phất còn mang theo khí tức của Hạ Bạch xuống, nhìn một chút tóc cậu lau tới loạn thất bát tao và mắt mang theo cười, hầu kết giật giật, rũ mắt giật xuống cà vạt, chậm rãi cởi áo khoác.

"Cởi quần áo lề mề như vậy." Hạ Bạch đưa tay giúp anh kéo áo xuống, lại thò người tìm một cái khăn lông khô ném vào ngực anh, cầm lấy di động nhìn đồng hồ, suy nghĩ một chút nói, "Chúng ta trước tìm một chỗ ăn cơm, mua bộ quần áo sạch, sau đó trực tiếp trở về...... Không được không được, cái mặt này của anh quá dễ nhìn, không thể ở bên ngoài lắc lư...... Như vậy, quần áo anh mặc hãng gì, tôi đi mua giúp anh, anh ở trong xe chờ tôi, tôi thuận tiện mua khẩu trang và kính râm cho anh, võ trang được rồi chúng ta trực tiếp đi ăn cơm."

Địch Thu Hạc cũng theo đó nhìn thời gian một chút, thấy đã tới giờ ăn cơm trưa, lại nhìn một chút quần jean ướt sũng dính trên đùi cậu, nhíu nhíu mày, gật đầu đồng ý đề nghị của cậu, "Được, vậy chúng ta trước tới trung tâm thương mại mua quần áo." Vừa nó mở khí ấm bên trong xe, ném thảm lông lên người cậu, khởi động xe.

Hạ Bạch bị thảm lông phủ một thân, thân thể có chút phát lạnh lập tức ấm áp lên, cậu nghĩ tới lái xe khoác thảm lông hình như không quá tiện, liền không ném thảm lông qua nữa, mà là ôm thảm lông dựa tới trên ghế, nhìn bộ dáng Địch Thu Hạc chuyên tâm quay đầu, giật mình, thò người tới chỗ ngồi phía sau cầm lấy máy ảnh, nhắm ống kính ngay đối phương.

Tách.

Địch Thu Hạc nghe được động tĩnh nghiêng đầu nhìn cậu một cái.

"Người ướt lái xe chụp tới tay! Chờ anh hot tới nước ngoài, tôi liền cầm tấm hình này đi bán đấu giá, nhất định có thể kiếm một khoản lớn." Hạ Bạch vui vẻ đặt máy ảnh xuống, lật ảnh hai ngày này chụp được, cười tới giống như hồ ly chỉ tham tiền, "Địch ba tuổi anh cố gắng quay phim, cố gắng cầm giải, cố gắng tích nhân khí, nhà cửa chi tiêu sau này của tôi toàn bộ dựa vào anh."

Địch Thu Hạc bị ngữ khí phiêu nhiên mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp này của cậu chọc cười, cố ý giơ tay lên từ từ cởi ai nút áo, tạm thời quên đi đả kích "Thiên lôi đánh xuống" lúc tảo mộ, thanh âm trầm thấp ái muội tới, chậm rãi hỏi, "Có muốn tôi cởi hết quần áo để cho cậu chụp một bộ ảnh nghệ thuật thân thể người hay không? Như vậy cậu không chừng nhà cửa chi tiêu có, xe cũng có thể có."

Hạ Bạch giương mắt nhìn sang.

Trời có chút tối, ánh sáng trong xe không quá đủ, mặt mày ôn nhu của Địch Thu Hạc bị bóng râm che một nửa, chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt mơ hồ mang theo tiếu ý và tà khí của anh, cùng khóe miệng khẽ nhếch lên.

Sống mũi cao thẳng trong ánh sáng mờ mờ vẽ ra một độ cong khiêu gợi, làm cho người ta muốn nhào qua cắn một ngụm.

Ngón tay thon dài rơi vào chỗ cổ áo, áo trong bị nước mưa thấm ướt bán dán vào trên người, ấn ra đường cong cơ bắp rất xinh đẹp. Áo trong cởi ra hai nút, xương quai xanh bán lộ, lúc nói chuyện hầu kết khẽ động, thủy châu chưa lau theo cổ chảy xuống, không có bóng dáng biến mất trong cổ áo.

Loại đẹp này, quả nhiên là không phân biệt được giới tính.

Hạ Bạch từ trong sắc đẹp hoàn hồn, không chút do dự giơ máy ảnh lên, tách tách tách tách.

"Giữ vững động tác này đừng cử động...... Hoàn mỹ! Thu Hạc anh thật sự có thể đi thử chụp một chút một bộ ảnh kiểu gợi cảm, tuyệt đối có khả năng hấp dẫn đống lớn fan liếm bình!"

(liếm bình: chỉ là ngôn ngữ mạng, ý làảnh đẹp tới mức muốn liếm)

Địch Thu Hạc: "......"

"Mảng ảnh nude nhị sư huynh tôi là đại sư, anh nếu muốn chụp có thể đi tìm anh ấy, anh ấy tuyệt đối sẽ cao hứng tới nhảy dựng lên. Yên tâm, tôi sẽ bảo anh ấy lưu lại cho anh cái quần lót." Hạ Bạch tri kỉ cho ra đề nghị.

Địch Thu Hạc lập tức cài lại cúc áo, san bằng khóe miệng, một cước đạp chân ga.

Hạ Bạch vội vàng kéo tay vịn ổn định thân thể, có chút lo lắng nhìn anh, "Anh rất lạnh sao? Chân ga đều đạp không vững. Bất quá lạnh cũng không thể lái quá nhanh, mưa quá lớn, không an toàn."

"...... Tôi không lạnh, vừa nãy là chân trượt." Địch Thu Hạc nghiến răng nghiến lợi, mặt mày áp xuống, ánh mắt bén nhọn lại hung tàn. Anh hiện tại không có lạnh, còn cực kỳ nóng, nóng tới muốn đặt tiểu cẩu tử trên đùi đánh mông một trận!

Để người khác chụp hình cho anh? Còn để lại một cái quần lót? Tiểu cẩu tử thật là hào phóng, hào phóng tới làm cho người tức giận!

Chờ tiểu cẩu tử thông suốt rồi, anh nhất định phải đặt tiểu cẩu tử lên giường như vậy như vậy, như vậy như vậy! Cái gì cũng không cho cậu mặc, cũng chỉ lưu lại cho cậu một cái quần lót! Còn phải là tình —

Đùng đoàng — Hạ Bạch kinh thán nhìn mây đen cổn động tụ tập trên bầu trời, nhịn không được giơ máy ảnh lên tách không ngừng, khen, "Tôi còn tưởng chỉ có mùa xuân mới sẽ sấm lớn như vậy, lại không nghĩ tới mùa thu cũng có thể, kiến thức sâu rộng."

Tiểu kịch trường trong đầu Địch Thu Hạc dừng lại, tay cầm tay lái nắm thật chặt, nghiêng đầu nhìn một cái bộ dạng ngu ngốc hăng hái bừng bừng chụp hình của Hạ Bạch, dừng một chút, lại lén lút nghĩ, kỳ thực trừ quần lót, anh còn có thể lưu lại cho tiểu cẩu tử một cái áo lót......

Một đường chớp sắc bén hiện lên, Hạ Bạch đặt máy ảnh xuống bịt mắt, "Đờ mờ, muốn mù rồi, chớp này cũng quá khốc huyễn."

Địch Thu Hạc: "......"

Khoảnh khắc bó hương kia tắt lướt qua đầu, anh yên lặng hít một hơi, lại thử nghĩ, nếu tiểu cẩu tử nguyện ý, anh có thể bồi tiểu cẩu tử cùng nhau chỉ mặc......

Rầm rầm — (bố mẹ vợ thiêng vl =)))))

Hạ Bạch thả tay xuống, cau mày, "Mưa sao lại càng rơi càng lớn, anh lái chậm một chút, cẩn thật trượt."

"......"

Lái xe tới trung tâm thương mại gần đó, Hạ Bạch một mình xuống xe đi mua quần áo, Địch Thu Hạc ở trong xe đợi.

Thành phố M bên cạnh khu D chỉ là thành phố nhỏ, ít người, phát triển bậc trung, hoàn cảnh không tệ, là nơi thích hợp dưỡng lão. Mưa đã từ từ ngừng, Địch Thu Hạc nhìn thành phố xa lạ này, tưởng tượng bộ dáng tiểu cẩu tử trẻ con ver ở trong đó tạt qua cười đùa, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, trong mắt mang theo tiếu ý.

"Nghĩ gì thế, cười như kiểu chuẩn bị lừa bán thiếu nữ ngu ngốc cho bọn buôn người vậy." Hạ Bạch đã thay một bộ quần áo sạch sải bước chạy về, sau khi xác định không có ai mở cửa xe ném mấy túi đồ vào, nói, "Mau thay quần áo, tôi gọi điện đặt phòng ăn, thay xong chúng ta đi ăn cơm." Nói xong quay lưng, một bộ chuẩn bị giúp anh gác cửa xe.

Địch Thu Hạc nhìn một cái quần áo mới cậu trực tiếp mặc trên người, lại nhìn một chút đống túi đồ trong ngực, sụp mi mắt xuống, hình ảnh "Lúc cùng một xe thẳng tắp nhìn nhau thay quần áo củi khô lửa bốc kìm lòng không đặng" ảo tưởng trong đầu vô tình tan vỡ, hóa thành từng mảnh nhỏ biến mất.

Ngày nghỉ bên ngoài nhiều người, Hạ Bạch chọn nửa ngày, cuối cùng định quán ăn phòng riêng khá ít khách.

Cơm nước xong đã là 2h chiều, Địch Thu Hạc mang theo Hạ Bạch lên xe, lái về phía khu D.

Trên đường trở về, Hạ Bạch ăn no uống đủ nhịn không được lại ngủ. Chờ lúc cậu được đánh thức, lại thấy phía ngoài không phải cửa lớn khách sạn quen thuộc, mà là một sơn trang nghỉ phép xa lạ.

"Ngày nghỉ còn có 2 ngày, Đông Ny ở khách sạn, thay vì trở về ứng phó cô ta, không bằng hảo hảo ở bên ngoài nghỉ ngơi một chút." Địch Thu Hạc giải thích, giúp cậu cởi dây an toàn ra, "Tôi bao một viện nhỏ nơi này, chúng ta ẩn trốn thanh tịnh."

Ý thức vốn có chút mơ hồ của Hạ Bạch sau khi nhìn thấy tên sơn trang nghỉ phép lập tức tỉnh táo lại, mắt xoạt một cái phát sáng, hưng phấn nói, "Ôn tuyền? Nơi này có ôn tuyền? Chúng ta có thể ngâm ôn tuyền?"

Liên tiếp 3 câu hỏi, đủ biểu đạt mong đợi của cậu.

Địch Thu Hạc thấy cậu thích, cười gật đầu, "Ừ, có thể ngâm ôn tuyền, có thể ăn rất nhiều đồ ngon."

"Địch ba tuổi anh thật quá đẹp trai!" Hạ Bạch kích động vỗ vai anh, sau đó trước một bước xuống xe, mãn ý duỗi lưng một cái.

Ngâm ôn tuyền, ăn đồ ngon, kỳ nghỉ này, thoải mái!

Viện mà Địch Thu Hạc bao không lớn, nhưng phong cảnh rất tốt, trong đó có một tiểu lâu, chủ ngọa duy nhất trong tiểu lâu kéo cửa ra là có thể nhìn thấy suối nước nóng nhỏ lộ thiên trong viện, trên hành lang rộng rãi ngoài chủ ngọa, câu dẫn người leo lên từng bước.

Hạ Bạch thay áo tắm, hoàn toàn chịu không được câu dẫn nằm nhoài trên hành lang, duỗi tay sờ nước ôn tuyền, nhưng tiếc nuối phát hiện cánh tay hơi ngắn, sờ không tới.

"Buổi tối ăn món chay." Địch Thu Hạc cũng thay xong áo tắm, ngồi vào bên cạnh cậu, kéo kéo tóc rối tung của cậu, cười nói, "Mới phát hiện tóc cậu có chút xoăn tự nhiên."

"Đây là lúc ngủ ép tới!" Hạ Bạch quay đầu kéo tay anh ra, lật người hình chữ đại (大) nằm trên sàn nhà, thở dài nói, "Đây mới là phương thức nghỉ phép chính xác, ăn uống có người chăm sóc, nhìn cảnh đẹp, ăn đồ ăn ngon, nằm trải qua ngày."

Địch Thu Hạc mỉm cười, nằm tới bên cạnh cậu, cùng cậu cùng nhau nhìn mái nhà làm bằng gỗ, thấp giọng đáp, "Đúng, như này mới thật sự là nghỉ phép." Có người trong lòng ở chung một chỗ, cái gì cũng không cần suy nghĩ, toàn tâm toàn ý dỗ đối phương vui vẻ là được.

Sống 23 năm, cuộc đời anh ngoại trừ đấm đá nhau chính là mưu đồ tính kế, một chút buông lỏng cũng không dám có, nhà không phải nhà, người thân không phải người thân, hơi không cẩn thận chính là cả bàn đều thua.

Anh trước kia cho rằng nhân sinh có lẽ chính là như vậy, tranh đấu, âm mưu, tính kế lẫn nhau...... Anh không cho rằng mình sẽ thích người kia, lại càng không cho rằng mình sẽ lập gia đình, thiết tưởng trong đầu đối với tương lai chỉ có hai loại: Tranh đấu thất bại, biệt khuất trải qua cả đời; Tranh đấu thành công, làm cho người tính kế mình biệt khuất trải qua cả đời.

Mà bây giờ, anh có tiểu cẩu tử, mặc dù mấy tranh đấu kia vẫn sẽ tiếp tục, nhưng tương lai lại có lựa chọn mới — quăng đi quá khứ thối nát, sủng ái tiểu cẩu tử, phụng bồi tiểu cẩu tử, vui vui vẻ vẻ trải qua cả đời.

Trong viện rất an tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng xào xạc phát ra lúc gió thổi qua lá cây.

"Tiểu cẩu tử." Anh đột nhiên mở miệng, nghiêng đầu nhìn người nằm bên cạnh.

"Huh?" Hạ Bạch híp mắt, ý thức lại có chút mơ hồ — cậu hôm nay tựa hồ phá lệ dễ ngủ.

"Hảo hảo phụng bồi tôi." Địch Thu Hạc nói, tay từng chút từng chút dịch qua, túm lấy góc đai lưng áo tắm của cậu, dè dặt xiết chặt, "Đừng thay đổi, đừng phản bội, thứ cậu muốn tôi đều sẽ cho cậu, cho nên đừng biến thành bộ dáng gì khác."

Tiếng nước chảy tựa hồ mang theo ma lực, phối hợp với thanh âm trầm thấp ôn nhu của Địch Thu Hạc, rốt cục làm cho ý thức Hạ Bạch triệt để mơ hồ. Cậu trở mình, mắt từ từ nhắm lại, giữa lúc mơ hồ tựa hồ nghe rõ ràng lời Địch Thu Hạc nói, lại tựa hồ cái gì cũng không nghe rõ, chỉ mơ mơ hồ hồ đáp một tiếng, lại ngủ.

"Đáp ứng rồi thì đừng đổi ý." Địch Thu Hạc nghiêng người, nhìn thụy nhan an tĩnh của cậu, từ từ sáp lên, áp cậu tới trong ngực, hôn đỉnh đầu cậu, "Tiểu cẩu tử, tôi thích cậu, cậu cũng thích tôi có được hay không?"

Hậu quả của ban ngày ngủ tới quá nhiều, chính là làm Hạ Bạch lúc thanh tỉnh, phát hiện kim giờ mới đi tới 3h sáng. Địch Thu Hạc cơ hồi coi như biết điều nằm bên cạnh cậu, tướng ngủ quy củ, tay còn túm một góc thắt lưng cậu, giống như là sợ cậu nửa đêm chạy mất.

Lại ngủ nữa không có kết quả, cậu nhẹ nhàng rút đai lưng trở lại, đứng dậy kéo cửa viện đối diện chủ ngoại ra, cẩn thận đi ra ngoài, đứng ở trên hành lang hít một hơi thật sâu không khí hơi lạnh đêm khuya.

Hơi đói.

Tối hôm qua cậu mơ mơ màng màng ngủ mất, giữa lúc nửa mê nửa tỉnh tựa hồ nghe được thanh âm Địch Thu Hạc gọi cậu ăn cơm, nhưng cậu hình như không nhịn được đạp người ta một cước, lật mình lại ngủ.

Đột nhiên chột dạ.

Cửa viện treo hai cái đèn lồng ánh sáng lờ mờ, lúc này đang theo gió đêm chậm chạp đung đưa, đẹp tới giống như một bức họa.

Trong lòng cậu động một cái, lại xoay người đi vào phòng, tìm máy ảnh, đi dạo ra khỏi cửa viện.

Quản gia phụ trách vì viện này của bọn họ phục vụ đột nhiên xuất hiện, đưa cho cậu một hộp đựng đồ ăn giữ ấm, sau đó thức thời lui ra, không quấy rầy dạo đêm của cậu nữa.

Hạ Bạch vui vẻ nói cảm ơn, tìm chòi nghỉ ngồi xuống, mở hộp đựng thức ăn ra lấp đầy bụng, chờ quản gia lại lần nữa xuất hiện lấy hộp thức ăn đi sau đó mới lại lần nữa đứng dậy, cầm lấy máy ảnh ở trong sơn trang nghỉ phép tao nhã này đi dạo.

Cậu từ lúc trọng sinh tới này chưa từng chụp qua cảnh đêm, lúc này hào hứng lên, cũng có chút dừng không được, bất tri bất giác liền theo cảnh sắc đi vào chỗ sâu của sơn trang.

"Phạm Đạt có tung tích rồi?"

Một giọng nam dễ nghe nhưng ngữ khí hơi lộ vẻ tùy tiện cách một ngọn núi truyền đến, Hạ Bạch dừng bước, xoay người liền muốn thức thời rời đi.

"Có rồi, người ở trong một trại an dưỡng ở nước V, đầu óc đã có chút hồ đồ." Lại một giọng nam hơi có chút thô khàn truyền đến, ngữ khí có chút là lạ, tựa hồ hết sức nhìn không ra bộ dạng đối phương, "Thứ nên tra tôi đều đã tra rồi, Địch Hạ Tùng, làm ơn chuyển cáo tới mẹ cậu, đừng dùng mấy chuyện xấu trong quá khứ kia sai sử tôi nữa, ép tôi, cẩn thận tôi dụ dỗ Tần Minh Cường!"

Hạ Bạch chợt dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía núi giả bên kia.

Cậu vừa mới nghe được cái gì? Địch Hạ Tùng? Em trai của Địch Thu Hạc? Nhưng tên kia không phải đang ở nước ngoài du học sao? Như thế nào sẽ xuất hiện ở nơi này? Hay là cậu nghe lầm?

Lúc cậu suy đoán loạn thất bát tao, giọng nam lúc trước lại lần nữa vang lên, ngữ khí biến đổi, mang theo một tia thân mật cùng đùa giỡn, "Chú Tăng, lời này của chú nói tới cũng có chút khách khí rồi, cháu biết lần này cháu tùy tiện đến nhà quấy rầy, chú trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cháu cũng không có cách nào, học hành căng, cháu ngày mai còn phải chạy về nước Y, không thể không như vậy."

"Đừng ở trước mặt tôi giả bộ, cái công phu dưỡng khí này của cậu, đều không đủ trình độ một ngón tay của thằng anh trai kia của cậu." Nam nhân được gọi là chú Tăng hừ lạnh một tiếng, chê cười, "Năm đó mẹ cậu đội nón xanh cho tôi, đi tới ngược lại tiêu sái, bây giờ cô ta muốn lợi dụng tôi, ngay cả tự mình ra mặt cũng không dám. Làm sao, muốn làm cho tôi hiểu lầm cậu là người của Tăng Bồi Trung tôi? A, bộ dáng kia của cậu, Tần Lỵ cho rằng tôi mù hay là cho rằng tôi ngu? Cút đi, sau này đừng tới chỗ này, làm bẩn chỗ của tôi!"

Hạ Bạch trợn to mắt, không kịp tiêu hóa lượng tin tức này, nhanh chóng đem thân thể dán chặt núi giả, chờ tiếng bước chân xa dần mới dám ló đầu.

"Lão nam nhân buồn nôn!" Một tiếng khẽ nguyền rủa, sau đó một tiếng bước chân khác từ một hướng khác rời đi.

Hạ Bạch thở ra một hơi, xiết chặt máy ảnh, sau khi xác định người vừa mới nói chuyện tất cả đều rời đi, xoay người men theo trí nhớ bước nhanh về phía tiểu viện mình ở.

Lúc trở về đèn trong tiểu lâu cư nhiên toàn bộ mở, Địch Thu Hạc đang trầm mặt vội vàng đi ra ngoài.

"Anh sao dậy rồi?" Hạ Bạch đẩy cửa viện ra gọi một câu, sau đó tiến lên kéo người đang dừng bước ngẩng đầu nhìn tới, vừa kéo anh đi về phía trong tiểu lâu vừa nhanh chóng nói, "Tỉnh dậy vừa lúc, tôi có việc muốn nói với anh. Vừa nãy tôi tỉnh ngủ không có việc làm, liền cầm máy ảnh đi ra ngoài đi bộ một chút, kết quả không cẩn thận nghe được vài thứ không phải. Tôi hỏi anh, Phạm Đạt anh có biết người này hay không?"

Cánh tay bị lôi kéo, người ở bên cạnh, cảm giác khủng hoảng trong lòng bởi vì sau khi tỉnh ngủ không thấy người yêu đâu của Địch Thu Hạc từ từ biến mất, nghe vậy ngừng lại, cau mày trả lời, "Phạm Đạt là tên ông ngoại tôi, ông ấy đã mất tích rất nhiều năm rồi, làm sao cậu......"

"Ông ngoại anh?" Hạ Bạch ngẩn người, sau đó rất nhanh ý thức được tình huống không thích hợp, tăng nhanh cước bộ kéo người vào phòng, sau khi xác định hai người nói chuyện sẽ không bị người khác nghe thấy, nhanh chóng đem đối thoại lúc trước nghe được thuật lại một lần, hỏi, "Tăng Bồi Trung người nay anh biết không?"

Địch Thu Hạc lắc đầu, biểu tình nghiêm túc trầm tư một chút, lấy di động ra gọi mấy cú điện thoại cho thuộc hạ, sau đó giương mắt từ trên xuống dưới đánh giá Hạ Bạch, ánh mắt cổ quái.

Địch Thu Hạc bị anh nhìn tới dựng lông, lén lút cọ cọ về sau, hỏi, "Anh làm gì nhìn tôi như vậy?"

"Tiểu cẩu tử." Địch Thu Hạc thò tay, thử thăm dò niết mặt cậu, nhẹ nhàng kéo kéo, "Cậu thật sự là người? Mà không phải yêu quái gì ấy hướng tôi báo ân?" Từ giúp anh đoạt được nam chính điện ảnh, tới trước thang máy căn hộ cùng paparazi đối chụp, rồi đến lần trước ở sân bay chụp được Tần Lỵ, hiện tại lại là tình cờ nghe được tin tức của ông ngoại anh, còn có sự kiện báo mộng virus ở tỉnh biên giới...... Quá thần kì, giống như là bàn tay vàng tên là Hạ Bạch ông trời mở ra cho nhân sinh trắc trở của anh.

Hạ Bạch lật mắt trắng, tức giận hất tay anh xuống, chế nhạo, "Tôi nếu là yêu quái khẳng định lần đầu tiên đã ăn anh, tránh cho anh ngày ngày chọc tức tôi."

Địch Thu Hạc cảm giác mình hết thuốc chữa, cư nhiên cảm thấy bộ dáng lật mắt trắng của cậu đáng yêu tới không được, nhịn không được ghé sát vào mặt cậu, ái muội nói, "Vậy cậu ăn, tôi tối qua tắm rửa rất sạch sẽ."

Khoảng cách quá gần, Hạ Bạch có thể nhìn thấy rõ ràng chân lông mi của anh, dừng một chút, càng ghé sát hơn.

Địch Thu Hạc sửng sốt, trái tim kịch liệt nhảy lên, nhìn đôi môi hồng nhuận gần trong gang tấc của cậu, hầu kết giật giật.

"Anh......" Hạ Bạch đột nhiên mở miệng.

Địch Thu Hạc nhìn đôi môi khẽ mở ra của cậu, thân thể có chút nóng lên, khàn khàn hỏi, "Cái gì?"

"Mắt có gỉ." (=))))))))) đm con vợ =)))))

"......"

"Đây chính là tắm rửa rất sạch sẽ mà anh nói?" Hạ Bạch lui về sau, mặt ghét bỏ.

Lỗ tai Địch Thu Hạc cọ một cái đỏ, nhanh chóng giơ tay lên dụi mắt, nhưng cái gì cũng không dụi ra, có chút mờ mịt nhìn Hạ Bạch.

Tách.

Hạ Bạch đặt máy ảnh xuống, cười ngã xuống trên tatami.

Địch Thu Hạc kịp phản ứng mình bị xỏ, dựng thẳng lông mày, nhào qua nặn eo cậu.

Hạ Bạch nhanh chóng giãy dụa né tránh.

Hai người náo loạn một trận, cuối cùng Hạ Bạch cười cứng mặt, Địch Thu Hạc mặt đen lên tắm nước lạnh.

Ăn xong điểm tâm, Hạ Bạch thấy Địch Thu Hạc hoàn toàn không có bộ dạng muốn thu dọn đồ rời khỏi sơn trang nghỉ phép, nhịn không được hỏi, "Anh không đi tìm ông ngoại anh? Từ hai người kia nói chuyện nhìn tới, bọn họ hình như muốn từ chỗ ông ngoại anh mưu kế gì đó."

"Tôi đã phái người đuổi qua." Địch Thu Hạc tìm ra một bộ phim kinh dị, ấn chạy, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Tới đây, lúc nghỉ phép đừng nghĩ mấy thứ linh tinh."

Hạ Bạch bò qua, "Đây là chuyện linh tinh?"

"Phải." Địch Thu Hạc biểu tình nhàn nhạt, trên mặt toàn bộ không có vui sướng biết được tin tức của ông ngoại, "Ông ngoại tôi là nhà đầu tư rất lợi hại, ông ấy thích cuộc sống tự do, cho nên đối với mẹ ngăn trở tay chân ông ấy rất không thích, sau đó bà ngoại tôi bệnh qua đời, ông ấy liền dứt khoát giao con cho bạn tốt chăm sóc, chỉ định kì gửi tiền, tự do thoải mái chu du thế giới."

Hạ Bạch: "......" Người cha này thật đúng là làm cho người ta không cách nào đánh giá.

"Người thu nhận mẹ tôi chính là ông nội tôi, sau đó mẹ tôi lớn lên, kết hôn với cha tôi, ông ngoại tôi liền triệt để cắt đứt liên hệ với người trong nhà." Địch Thu Hạc ngữ khí bình tĩnh giải thích, bổ sung, "Ông nội tôi lúc đầu có thể thuận lợi thành lập Hoàng Đô, toàn bộ dựa vào vốn ông ngoại tôi cung cấp đầy đủ, cho nên tôi hiểu được kiêng kỵ cha tôi đối với tôi và không thích đối với mẹ tôi, bởi vì nghiêm túc bàn tới, Hoàng Đô coi như là Địch gia cùng Phạm gia cùng nhau thành lập, mà chảy trên người tôi là máu của Phạm gia."

Hạ Bạch cau mày.

"Ông ngoại tôi mặc dù không chịu trách nhiệm, nhưng ở trên tiền bạc nhìn rất cởi mở, cũng rất cam lòng quăng tiền lên người con gái. Đồ cưới năm đó của mẹ tôi hết sức phong phú, hôn lễ cũng làm rất lớn, Tần Lỵ vẫn luôn rất ghen tỵ, bởi vì bà ta là mang bụng chửa vào cửa, chưa cưới sinh con thêm tiểu tam thượng vị, bà ta và cha tôi căn bản không dám làm hôn lễ, ông nội cũng không cho phép."

Phim kinh dị đã bắt đầu, lại không có ai xem.

Hạ Bạch tiêu hóa một chút lượng tin tức, hỏi, "Vậy Tần Lỵ hiện tại để cho bà ta, khụ, để cho tình nhân cũ của bà ta đi điều tra ông ngoại anh, là muốn làm gì?"

"Tôi nói rồi, ông ngoại tôi là nhà đầu tư rất lợi hại." Địch Thu Hạc nghiêng đầu nhìn cậu, chỉ chỉ mặt mình, "Ông ấy rất có tiền, cũng rất cam lòng quăng tiền cho con, nhưng ông ấy không biết mẹ tôi là sinh tôi lúc nào, cũng không biết tôi hình dạng ra sao, càng không biết mẹ tôi đã sớm chết, vợ hiện tại của Địch Biên là Tần Lỵ. Mặt tôi rất giống mẹ tôi, bộ dáng Địch Hạ Tùng thì là phiên bản của Địch Biên, nếu Địch Hạ Tùng đội thân phận của tôi đi gặp ông ngoại tôi, ông ngoại tôi thấy hắn lớn lên giống Địch Biên, cậu cảm thấy ông ấy sẽ làm những cái gì?"

"Đem toàn bộ tài sản để cho cho cháu ngoại chưa từng gặp mặt." Hạ Bạch trả lời, sau đó mềm hạ thân thể ngồi phịch lười biếng ở trong ghế salon, than thở, "Tăng Bồi Trung kia còn nói ông ngoại anh đầu óc có chút hồ đồ...... Chỗ sơ hở lớn như vậy, thật là muốn chui thế nào thì chui."

"Cho nên tôi mới nói cậu có phải yêu quái báo ân từ phương nào lòi ra hay không, luôn mang đến cho tôi hỉ ngoài ý muốn." Tay Địch Thu Hạc lại sờ soạng qua, túm lấy đai lưng áo tắm của cậu, híp mắt xem hình ảnh phim kinh dị, suy nghĩ đã từ từ bay xa, thấp giọng nói, "Tôi vốn tưởng ông ngoại tôi đã chết ở quốc gia hẻo lánh phong cảnh không tệ...... Như vậy cũng tốt, ông ấy tiêu sái cả đời, cũng là lúc cho ông ấy biết chút, trong những năm ông ấy vô trách nhiệm kia, con gái duy nhất mà nữ nhân ông ấy yêu sinh cho ông ấy, trải qua đều là cuộc sống gì."

Hạ Bạch nghiêng đầu nhìn anh, giơ tay lên vỗ vỗ vai anh.

Cuộc nói chuyện về Phạm Đạt dường như chỉ là nhạc đệm nhỏ, hai người nói qua liền quăng đi, tiếp tục xem phim lật sách ngâm ôn tuyền, nghỉ phép hết sức chuyên chú.

Buổi tối lúc quản gia tiểu viện tới đưa bữa tối, Địch Thu Hạc kéo người đem sơn trang nghỉ phép hăng hái khen một trận, sau đó làm như vô ý hỏi ông chủ sơn trang nghỉ phép này là ai, nói ông chủ kia rất có tài hoa, kinh doanh sơn trang nghỉ phép tới hết sức có đặc sắc.

Quản gia nghe anh khen sơn trang và ông chủ nhà mình, không chút nào cho rằng anh là đang nói lời khách sáo, vui sướng theo lời anh đem ông chủ nhà mình khen một trận, khen xong còn tặng bọn họ một giỏ trái cây hạng sang, nói là cảm ơn khen ngợi của bọn họ.

Sau bữa cơm chiều Hạ Bạch ngâm mình ở trong ôn tuyền, nhìn Địch Thu Hạc lấy di động ra, biểu tình nhạt, ngữ khí ấm, đem chuyện ở sơn trang nghỉ phép tình cờ nhìn thấy Địch Hạ Tùng cùng ông chủ sơn trang bí mật gặp mặt nói một chút.

Địch Biên kích động tỏ vẻ không thể nào! Nói anh nhất định là nhìn lầm rồi!

Địch Thu Hạc vội vàng xác nhận, sau đó dùng ngữ khí ca ngợi khen một chút sơn trang nghỉ phép này, cũng hiếu thuận tỏ vẻ sau này nếu Địch Biên rảnh, anh nhất định phải mời Địch Biên tới đây hảo hảo chơi một chút.

Địch Biên có lệ đáp ứng, vội vã cúp điện thoại.

Hạ Bạch nhìn Địch Thu Hạc quăng điện thoại, chậc chậc lắc đầu, "Địch ba tuổi, anh thật gian xảo."

Địch Thu Hạc cởi áo tắm xuống ngồi vào trong ôn tuyền, bưng lên một chén nước trái cây, quơ quơ uống một hớp, híp mắt nói, "Địch Hạ Tùng đem nhược điểm lớn như vậy dâng tới trước mặt tôi, tôi nếu không hảo hảo lợi dụng một chút, chẳng phải lãng phí du lịch rạng sáng của cậu?"

Hạ Bạch cười hừ một tiếng, hỏi, "Vậy vậy chả phải giúp anh ơn lớn?"

"Ơn siêu cấp lớn." Địch Thu Hạc nghiêng đầu nhìn cậu, cười đến biếng nhác lại mãn ý. Trước không đề cập tới việc Phạm Đạt, chỉ nói Tăng Bồi Trung người này, một khi Địch Biên biết Tần Lỵ từng có qua một tình nhân cũ như vậy, còn lén lút để cho Địch Hạ Tùng cùng đối phương tiếp xúc, lấy tính cách đa nghi của Địch Biên, ông nhất định sẽ hoài nghi thân thế Địch Hạ Tùng, tiến tới triệt để cùng Tần gia trở mặt...... Mặc dù Địch Hạ Tùng giống Địch Biên như đúc, nhưng cái tính tình kia của Địch Biên, hoài nghi một khi gieo xuống, tín nhiệm từng hoàn toàn cũng sẽ không tồn tại nữa.

Ánh đèn mờ ám, hơi nước trên ôn tuyền, mỹ nhân khẽ nghiêng đầu nhìn sang.

Hạ Bạch tay ngứa ngáy lại muốn sờ máy ảnh, nhưng bất đắc dĩ máy ảnh ở trong phòng, thế là chỉ có thể áp xuống vọng động trảo chụp, "Vậy anh còn không mau chút gói lì xì lớn cảm ơn tôi, nếu không tôi quay đầu liền đi bán rẻ anh."

Địch Thu Hạc nhịn không được cười khẽ một tiếng, trầm thấp nói, "Tiểu cẩu tử, cậu thật đáng yêu."

"Anh nói cái gì?" Hạ Bạch tỏ vẻ không nghe rõ.

"Tôi nói." Anh đề cao thanh âm, nghiêng dựa vào mép hồ, cười híp mắt nhìn cậu, "Muốn lì xì, cầu tôi."

Hạ Bạch không chút do dự một sóng nước hất qua, tức giận, "Anh con gà cay hẹp hòi."

Thời gian nghỉ phép luôn ngắn ngủi, ngày nghỉ cuối cùng, hai người mặt mày hồng hào ra khỏi sơn trang nghỉ phép, lái xe đi về phía khách sạn.

"Cư nhiên trước khi gần trả phòng lại tặng một giỏ trái cây tới, thật tri kỉ." Hạ Bạch ngồi ở vị trí phó lái lay quả đào nhỏ trong giỏ, thuận miệng hỏi, "Đúng rồi, anh buổi sáng lúc làm trả phòng sao đi lâu vậy, người trả phòng rất nhiều sao?"

"Có chút." Địch Thu Hạc thuận miệng đáp ứng, từ trong kính chiếu hậu liếc nhìn quản gia tiểu viện nhìn tiễn bọn họ rời đi, nhớ tới cuộc nói chuyện buổi sáng với Tăng Bồi Trung, khóe miệng nhếch lên.

Chỉ cần có thể cho ra thứ đối phương muốn, bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành đồng minh. Sơn trang nghỉ phép này là địa bàn của Tăng Bồi Trung, chờ mình người người đi nước V bí mật đón Phạm Đạt đi, Địch Hạ Tùng và Tăng Bồi Trung nhất định sẽ ý thức được có cái gì không đúng, tiến tới bắt đầu tra tới rốt cục là từ đầu để lộ phong thanh. Mình và tiểu cẩu tử tới đây nghỉ phép toàn bộ không che giấu, cho nên thay vì chờ đối phương sau này điều tra ra liên lụy đến tiểu cẩu tử, chẳng bằng hiện tại mình chủ động làm rõ, đem Tăng Bồi Trung rõ ràng đối với mẹ con Tần Lỵ bất mãn hết sức kia tranh thủ lại đây, phát triển thành đồng minh.

Sau khi về khách sạn Hạ Bạch về phòng nghỉ ngơi, Địch Thu Hạc thì đi tìm đám người Khương đạo mở họp nhỏ.

Một đêm mộng đẹp, sáng hôm sau, Hạ Bạch hăng hái bừng bừng đi theo Địch Thu Hạc tới phim trường.

"Hôm nay quay chính là truy đuổi trốn chiến, có rất nhiều ống kính lật trên lật dưới ở sân thượng và trên tòa nhà, Thu Hạc cháu có kinh nghiệm treo cáp treo, lúc quay giúp Đông Ny nhiều chút." Khương đạo dặn dò, trọng điểm nói rõ, "Nội dung phim phát triển tới đây, hai người các cháu đã sinh tình cảm với nhau, lúc truy trốn có rất nhiều ánh mắt giao triền. Thu Hạc, tình cảm của Thành Quân là nội liễm, nhớ lát nữa ánh mắt không thể quá lộ liễu, muốn thâm tình nhưng không ngậy, hiểu?"

Địch Thu Hạc nhìn một cái Hạ Bạch bên cạnh cầm máy ảnh nhìn mình, bất chấp gật đầu.

Khương Quan Sơn lại nhìn về phía Đông Ny, "Vai Đồ Tú cháu diễn hiện tại vẫn cho rằng Thành Quân là tên buôn ma túy, tình cảm đối với hắn là yêu hận đan xen, ánh mắt phải thống khổ chút. Cảnh đầu liền từ trung đoạn nội dung phim bắt đầu quay, cháu có thể sẽ rất khó vào cảnh, nhưng không cần sợ, Thu Hạc sẽ giúp cháu." Nói xong mặt tràn đầy tín nhiệm nhìn về phía Địch Thu Hạc.

Đông Ny cũng mắt mang mong đợi nhìn về phía Địch Thu Hạc.

Hạ Bạch giơ máy ảnh lên, đem ống kính đối qua.

Địch Thu Hạc: "......" Phải ở trước mặt người trong lòng cùng một nữ nhân đối với mình có ý đồ diễn cảnh tình cảm, anh cảm thấy áp lực có chút lớn.

"Thu Hạc, cố lên!" Hạ Bạch vung quyền, trong giọng nói tràn đầy đều là mong đợi hưng phấn trường kiến thức sắp tới.

"......" Bề trên bất công còn ở bên cạnh hăng hái bừng bừng thêm phiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.