Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 29: Vương tử giỏi võ




Edit + Beta: Vịt

*********Huhuuuu lạnh mún chớt TT^TT Triệu quý phi thị tẩm:(((((((

Trong tầm mắt mang theo sát khí của Hạ Bạch, Địch Thu Hạc đàng hoàng mà thổi tóc, bò lên giường.

"Mau ngủ." Hạ Bạch kéo rèm cửa sổ, trong phòng lập tức tối xuống.

Nhịn cả một đêm, lại giằng co một ngày, Địch Thu Hạc lúc tắm cũng đã buông lỏng thần kinh đại não rất nhiều sau khi vừa dính vào giường mềm mại thoải mái, lập tức thành thực nhả ra tín hiệu cần ngủ.

"Tiểu Bạch." Hốc mắt có chút chát, hết sức muốn nhắm lại, anh nhìn Hạ Bạch đứng ở bên giường, có chút không nỡ cứ như vậy đem thời gian gặp nhau ngắn ngủi ngủ qua, mạnh chống tinh thần nói, "Thời gian còn sớm, nếu không tôi cùng cậu xem bộ phim kinh dị? Xem xong vừa vặn ăn cơm tối."

"Không xem, đàng hoàng ngủ!" Hạ Bạch nghiêm mặt nhìn anh, mày nhíu lại, bộ dạng bất mãn hết sức, "Anh lại lăn qua lăn lại loạn, tôi liền trực tiếp đóng gói anh đưa trở về!"

Địch Thu Hạc bị bộ dáng hung ác của cậu chọc cười, không chọc cậu nữa, cười dịch dịch về phía bên cạnh, vỗ vỗ gối bên cạnh, mời mọc nói, "Cậu ngủ không, có muốn cũng ngủ một lát hay không?"

Hạ Bạch không đáp lời, tiến lên kéo chăn phủ trên mặt anh, sau đó giống như dỗ trẻ con ở trên người anh lung tung vỗ hai cái, uy hiếp nói, "Đem mắt với miệng toàn bộ nhắm lại cho tôi, đừng ép tôi động thủ đánh ngất anh."

Trước mắt triệt để tối, lồng ngực bị cách chăn vỗ nhè nhẹ mấy cái...... Thể nghiệm hết sức mới lạ.

Địch Thu Hạc từ từ nhếch lên khóe miệng, trở mình, đen chăn hơi kéo kéo xuống, đột nhiên duỗi cánh tay ôm lấy eo Hạ Bạch, co rúc thân thể hướng mặt tới eo cậu vùi vào, nhắm hai mắt lại.

"Ê!" Hạ Bạch bị ôm thân thể nghiêng một cái, giận đến muốn đem cái người sống chết không muốn đàng hoàng ngủ này đập một trận, kết quả tay vừa giơ lên, liền phát hiện cánh tay đối phương ôm cậu đã buông lỏng lực đạo, một rơi vào trên đùi cậu, một rơi vào trên giường.

Đây là...... Ngủ rồi?

Hạ Bạch co rút khóe miệng, bỏ tay xuống lay một cái lão đại vùi ở eo cậu...... Sau đó một khuôn mặt hoàn toàn buông lỏng triệt để ngủ say lộ ra ngoài.

Tốc độ ngủ này...... Cậu giơ tay lên lau mặt, triệt để chịu thua, tức giận túm cánh tay Địch Thu Hạc bỏ xuống, đứng dậy đi tới bên ba lô lấy ra một album ảnh, do dự một chút, do dự một chút, lại để album ảnh xuống, đi trở về bên giường đắp chăn cho Địch Thu Hạc.

Một giấc ngủ chất lượng cao, ngay cả mơ cũng không có.

Địch Thu Hạc ý thức mơ hồ cọ cọ gối mềm mại, mí mắt giật giật, từ từ mở ra.

Trong tầm mắt dần dần rõ ràng, một bóng người quen thuộc đang ngồi bên trong ghế salon đơn bên cửa sổ cúi đầu đọc sách, bên cạnh là một cái đèn ánh sáng chỉnh tới mức thấp nhất.

Anh vừa tỉnh ngủ thân thể không tự chủ căng thẳng từ từ buông lỏng, nhìn người dưới đèn chuyên tâm đọc sách, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng nhiễm lên tiếu ý.

...... Tiểu cẩu tử còn ở đây, ngoan ngoãn không có chạy loạn.

Anh chớp chớp mắt, tầm mắt chậm chạp hoạt động.

Dưới ánh đèn lộ ra mái tóc lông xù, cái trán đầy đủ, đường viền mắt có chút tròn, sống mũi thẳng tắp, chóp mũi mang chút thịt, đường viền môi rất đầy, làm cho người ta muốn nhào một cái, trên mặt mang chút thịt, nếu cười lên, mắt sẽ cong lên, lúm đồng tiền cũng sẽ nhô ra...... Trước kia làm sao không phát hiện, ngũ quan của tiểu cẩu tử lớn lên thu hút đến vậy.

Ngón tay mảnh gầy lật sách qua một trang, phát ra tiếng sột soạt nhỏ vụn.

Động tác cánh tay kéo đường cong bả vai, áo sơ mi ca rô cotton kéo ra một độ cong mềm mại, áo T-shirt trắng tuyền bên trong hơi hơi lộ chút, cổ áo nghiêng nghiêng, lộ ra một chút đường cong xương quai xanh, lại hướng lên, đường cong cổ cũng rất đẹp mắt, ngay cả hầu kết đều so với người khác thoạt nhìn đáng yêu hơn rất nhiều.

Trong phòng rất an tĩnh, rèm cửa sổ kéo kính, không nhìn thấy bên ngoài là quang cảnh gì. Vị trí tiểu cẩu tử ngồi là chỗ duy nhất có ánh sáng trong phòng, thoạt nhìn thật ấm áp, làm cho người ta muốn nhích tới gần.

Anh giật giật thân thể, thu hồi cánh tay lót dưới tầm mắt, giơ một tay khác lên, trống rỗng miêu tả đường viền đối phương, trong lòng chỉ hi vọng thời gian có thể trôi chậm chút, để cho anh và người này có thể yên lặng ở lâu một hồi.

Có lẽ hiện tại mới là đang nằm mơ, anh nghĩ, tỉnh lại bên cạnh có người trong lòng đang đợi chờ bầu bạn, trên đời này không có giấc mộng nào đẹp hơn nữa.

Trang sách lại lật qua một tờ, người ngồi trên ghế sa lon đột nhiên giơ tay lên, ấn ấn cổ vẫn luôn cúi thấp.

Giống như là từ trong mơ màng thức tỉnh, Địch Thu Hạc đã đem cánh tay gối tê dại đặt xuống, từng chút từng chút lùi về trong chăn, nhắm mắt lại thầm đếm ba số, sau đó duỗi lưng một cái, vén chăn lên ngồi dậy, hướng người nghe được động tĩnh nhìn sang cười cười, nói, "Sớm a, tiểu cẩu tử."

Người ngồi trên ghế salon ngẩn người, sau đó không chút do dự lật anh một cái mắt trắng, ghét bỏ nói, "Sớm cái gì mà sớm, mau rời giường ăn cơm, chết đói rồi."

Thế là mộng đẹp triệt để tỉnh, Địch Thu Hạc lề mề rời giường, nhào qua ôm lấy người đang cầm sách đứng dậy, thuận theo dục vọng đáy lòng vùi đầu vào chỗ bả vai đối phương hung hăng cọ cọ, giống như koalas treo trên người đối phương, hàm hồ nói, "Tôi vẫn buồn ngủ."

"Tôi cũng buồn ngủ! Cơm nước xong lại tiếp tục ngủ, bây giờ đều sắp nửa đêm rồi, cũng không biết khách sạn có còn đồ ăn hay không." Hạ Bạch vừa giãy dụa vừa ấn bụng oán trách.

Địch Thu Hạc sửng sốt, theo giãy dụa của cậu buông cánh tay ra, cau mày hỏi, "Hiện tại đã nửa đêm? Cậu thời gian cơm tối làm sao không gọi tôi dậy?"

Hạ Bạch mặt không thay đổi nhìn anh một cái, nhét album ảnh trở lại ba lô, không nói chuyện.

Địch Thu Hạc nhìn đôi môi không tự chủ mím lại của cậu, trong lòng từng chút bị vui vẻ chiếm đầy, khiêu mi, cười lại lần nữa nhào tới, câu cổ cậu, "Tiểu cẩu tử, cậu có phải đau lòng hay không, không nỡ đánh thức tôi?"

"Đau lòng heo cũng không đau lòng anh, nhanh đi đánh răng rửa mặt, đừng nghĩ đem dử mắt đều cọ lên người tôi!" Hạ Bạch thẹn quá thành giận, gỡ tay anh hất ra ngoài, tức giận, "Nhanh chút! Đừng lề mề, tôi không muốn chết đói."

Địch Thu Hạc cười hừ một tiếng, niết mặt cậu, rốt cục buông cậu ra vào phòng rửa tay, đắc ý nói, "Tiểu cẩu tử, cậu không cần che giấu yêu thích sùng bái đối với tôi, tôi sẽ không cười cậu đâu, tôi là một người rất khoan dung...... Ừm, cậu lát nữa muốn ăn gì!"

"Ăn thịt anh uống máu của anh." Hạ Bạch tức giận đáp một câu, cảm thấy vì gia hỏa ấu trĩ như vậy đêm không trở về mình cũng là trí tuệ cách trở tới không cứu được nữa, chỉ hy vọng tối nay không có giáo viên kiểm tra phòng.

Qua loa lấp đầy bụng, hai người lại lần nữa trở về phòng, Hạ Bạch trực tiếp đi tắm, Địch Thu Hạc thì lấy di động ra gửi tin nhắn cho Khương Tú Văn.

Địch Thu Hạc: Tiểu cẩu tửđi tắm rồi!

Khương Tú Văn: Cái gì?!


Địch Thu Hạc: Tôi phải cởi sạch ở trên giường chờ cậu ấy sao?

Khương Tú Văn: Đệt! Cậu theo đuổi được cậu ấy rồi?!

Địch Thu Hạc: Không có, tôi còn chưa có thổ lộ.

Khương Tú Văn:...... Vậy cậu cởi sạch chỉ sẽ nhận được một kết quả, lại lần nữa bị kéo đen.

Địch Thu Hạc: Cậu chính là ghen tỵ!

Khương Tú Văn: Ha ha.


Khoe khoang uyển chuyển hàm súc kể chuyện cùng người yêu sống chung một phòng, Địch Thu Hạc tắt tin nhắn, mong đợi lại thấp thỏm nhìn về phía cửa phòng rửa tay.

Mười phút sau, Hạ Bạch lau tóc mặc áo tắm của khách sạn đi ra, ngáp một cái nói, "Đi rửa mặt đi, rửa xong nhanh đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm."

Địch Thu Hạc: "...... Nha." Tiểu cẩu tử cư nhiên không có mặc đồ ngủ anh cố ý đặt ở trong phòng rửa tay...... Thất vọng.

Kế hoạch đồ ngủ tình nhân, thất bại.

Chuyện kết quả càng thất vọng còn ở phía sau, chờ lúc anh tỉ mỉ rửa mặt xong đi ra ngoài, Hạ Bạch cư nhiên đã ngủ, vở kịch "Cùng nằm một giường tâm sự với nhau" anh não bộ còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Anh nhìn bao chăn phồng lên ở trên giường, yên lặng tiến lên tắt đèn, cẩn thận vén chăn nằm bên cạnh người yêu, lén lút duỗi tay ra.

Hạ Bạch mới vừa ngủ say bị động tĩnh anh lên giường kinh động, mơ mơ màng màng trở mình, vừa vặn lăn tới dưới cánh tay anh đưa tới.

Thân thể Địch Thu Hạc cứng đờ, nhận thấy được xúc cảm ấm áp trong lòng, lại cẩn thận buông lỏng thân thể, quay đầu thở ra một hơi, sau đó càng cẩn thận hướng phía trước cọ cọ, cánh tay rơi xuống khoát lên eo đối phương, cúi đầu hôn một cái đầu đối phương vùi ở trên gối đầu, điều chỉnh hô hấp, cũng nhắm mắt lại.

Vốn tưởng rằng lại là một đêm gian nan, lại không nghĩ cư nhiên rất nhanh đi vào giấc ngủ, còn mơ tới một bó bạch quang ấm áp.

"Thu Thu, chào buổi sáng moa moa ta."

Giây thứ nhất tiếng chuông vang lên Địch Thu Hạc liền mở mắt, anh nhanh chóng ngồi dậy cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường tắt chuông báo thức, quay đầu thấy người bên cạnh vẫn như cũ ngủ say sưa, khẽ thở phào, vén chăn lên cẩn thận rời giường.

Sợ ồn ào đến người, lúc anh thu dọn hành lý và rửa mặt cũng không có bật đèn, toàn bộ hành trình giống như ăn trộm vậy.

Sau khi toàn bộ thu thập xong, anh trước tiên đặt hành lý tới cửa, sau đó đi tất trở lại bên giường, đứng ở bên giường nhìn bộ dạng Hạ Bạch ngủ say, cẩn thận kề qua, ở chỗ lúm đồng tiền má trái cậu nhẹ nhàng hôn một cái.

Mơ đẹp, Tiểu Bạch.

Anh không tiếng động nói, lại cẩn thận tóc mềm mại ở trán Hạ Bạch, đứng dậy rời đi.

Cạch cạch, thanh âm đóng cửa truyền đến.

Hạ Bạch nhíu nhíu mày, bộ dáng giống tỉnh mà không tỉnh, cuối cùng nhưng vẫn là bị buồn ngủ đánh bại, ý thức lại lần nữa lâm vào bóng tối.

Một giấc ngủ thẳng tới trời sáng trưng, Hạ Bạch nhìn tin nhắn báo bình an Địch Thu Hạc nửa giờ trước gửi tới, cau mày ấn trán nhu nhu.

Cư nhiên hoàn toàn không nhận ra được động tĩnh Địch Thu Hạc rời giường, cậu bình thường không ngủ như chết như vậy.

Cậu buông tay xuống, gọi lại một cú điện thoại, lại chỉ nghe được nhắc nhở tắt điện thoại.

Lúc này đối phương đại khái đã bắt đầu quay phim đi...... Cậu đặt điện thoại xuống, thở ra một hơi, vén chăn xuống giường.

Lạch cạch, một cái hộp nhỏ trên tủ đầu giường bị chăn quét đến, rơi xuống đất.

Động tác xuống giường của cậu ngừng lại, khom lưng nhặt cái hộp lên.

Hộp kiểu dân tộc quen thuộc, nghĩ cũng biết là ai lưu lại.

"Gia hỏa này......" Cậu ngữ khí bất đắc dĩ, trong mắt cũng không tự giác mang theo tiếu ý, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra.

Một con cún bằng vàng dáng điệu thơ ngây chân thành đứng ở trong hộp, đang lè lưỡi hướng cậu cười ngốc nghếch, trên cổ cún dính một tờ note, trên giấy vẽ một cái máy ảnh xấu không chịu được, tổng thể kết hợp mà nhìn, chính là một con cún trên cổ đeo máy ảnh.

Ầm!

Nụ cười trên mặt Hạ Bạch bị sát khí thay thế, u ám nghiến răng, "Địch ba tuổi, ANH, TÌM, CHẾT."

Bài tập chụp ảnh một tuần mới đưa tới, Từ Dận Vinh hết sức hài lòng cho ra thành tích tốt 9/10.

"Không tệ." Gấp danh sách lại, ông lấy kính lão thị xuống, nhìn về phía Hạ Bạch ngồi ở đối diện rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, buồn cười lắc đầu, "Tiến bộ rất lớn, nhìn ra được em rất cố gắng, bài tập hai tuần kế tiếp em không cần làm."

Nụ cười mới vừa giương lên trên mặt Hạ Bạch ngừng lại, nghi ngờ hỏi, "Không cần làm? Vậy điểm thường xuyên của em......"

Sau này bổ sung bài tập là được." Từ Dận Vinh cất danh sách xong, giải thích, "Em gần đây nhận công việc mới, hẳn là rất bận, thầy liền không bóc lột thời gian ngoài giờ học của em, công việc chính là bài tập tốt nhất đối với em."

Hạ Bạch nghe vậy cảm động mắt phát ra sao, lập tức ân cần châm trà, sau đó hai tay cầm chén trà đưa tới trước mặt lão nhân, thành khẩn nói, "Cảm ơn thầy, chờ hết bận công việc, em nhất định dùng tốc độ nhanh nhất bổ sung toàn bộ bài tập!" Weibo Tiểu Nhân Ngư tối qua mới đăng kế hoạch hợp tác với Quân Thần, thầy hôm nay đã biết, còn đặc biệt vì thế tạm dừng bài tập cho cậu, có thể thấy được thầy vẫn luôn chú ý phát triển sự nghiệp của cậu, thật là quá tẫn chức rồi!

Từ Dận Vinh bị động tác dâng trà của cậu làm cho sửng sốt, giương mắt thật sâu nhìn cậu một cái, ngồi thẳng thân thể nhận lấy trà của cậu uống một ngụm, sau đó cúi đầu từ trong ngăn kéo lấy ra một bao lì xì thả vào trong tay cậu, vỗ vỗ tay cậu, nghiêm túc nói, "Sau này học thật tốt."

Hạ Bạch liếc mắt nhìn bao lì xì trong tay, ngây ngẩn, "Thầy, thầy đây là......"

"Cầm lấy đi, đây là lễ nhận đồ đệ." Từ Dận Vinh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu, nghiêm túc trên mặt bị nụ cười thay thế, hướng cậu khoát khoát tay, nói, "Đi học đi, chờ trở lại rảnh rỗi, thầy giới thiệu hai sư huynh của em cho em quen biết chút, sau này nếu thầy không có ở đây, em có vấn đề có thể trực tiếp đi hỏi bọn nó."

Hạ Bạch nghe lời của ông, nhịp tim dần dần tăng nhanh, trong mắt tràn đầy thần sắc kinh hỉ không dám tin, hít sâu một cái sau đó mới cẩn thận hỏi, "Thầy, thầy, lời này của thầy có nghĩa là...... Muốn nhận, nhận em làm đồ đệ chính thức?" Theo cậu biết, Từ Dận Vinh đã trước đó rất nhiều năm đã nói không nhận đồ đệ nữa! Nhưng, nhưng hiện tại......

Từ Dận Vinh nụ cười thu lại, cau mày nhìn cậu, cố ý nói, "Làm sao, quà nhận đồ đệ thầy đều đưa rồi, em lại cảm thấy thầy đang nói giỡn? Hay là nói em không nguyện ý bái lão đầu tử không sống được mấy năm nữa thầy đây làm thầy? Vậy cũng được, em trả lại bao lì xì —"

"Không trả!" Hạ Bạch vội vàng nhét bao lì xì vào túi, khom lưng hướng Từ Dận Vinh thật sâu bái một cái, sau đó một lần nữa rót chén trà, bộp bộp một tiếng quỳ xuống gọn gàng linh hoạt, đem chén trà giơ qua đỉnh đầu, hướng về phía Từ Dận Vinh kính cẩn nói, "Sư phụ, mời uống trà."

Thầy giáo và sư phụ, xưng hô thay đổi, quan hệ liền triệt để không giống nữa.

Từ Dận Vinh vừa lòng mỉm cười, nhận lấy trà của cậu ực một cái cạn, sau đó tự mình khom lưng dìu cậu lên, vỗ vỗ vai cậu, từ ái nói, "Thầy lớn tuổi rồi, vốn không định nhận đồ đệ nữa, nhưng em thật sự là mầm non tốt, thầy không nỡ nhường em cho người khác...... Em học thật tốt, số năm thầy có thể dạy em không nhiều nữa, yêu cầu đối với em có thể sẽ nghiêm khắc chút, em đừng trách thầy là được rồi."

Hạ Bạch nhìn tóc hoa râm và nếp nhăn trên mặt ông, trong lòng chua một cái, trên mặt lại cười đến càng rực rỡ, dùng sức gật đầu, "Sư phụ yên tâm, em nhất định học thật tốt, sau đó bồi sư phụ sống lâu trăm tuổi!"

"Miệng lưỡi trơn tru." Từ Dận Vinh bị cậu chọc cười, nghiêng người từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm danh thiếp nhét vào trong tay cậu, nói, "Vừa vặn công việc mới của em còn có chút liên hệ với nhị sư huynh em, nếu em đối với công việc mới trong lòng không thích, có thể trước tiên liên hệ với nó chút, học hỏi kinh nghiệm chút, ta trở lại dặn dò nó, nó sẽ hảo hảo chiếu cố em."

Có chút liên hệ với công việc mới của cậu? Vị nhị sư huynh này chả lẽ là người của phòng làm việc Quân Thần?

Hạ Bạch nghi ngờ, đầy tâm tò mò nhìn về phía danh thiếp trong tay, sau khi nhìn rõ tên phía trên cả kinh trừng lớn mắt, bị dọa tới thiếu chút nữa ném danh thiếp trong tay xuống, "Từ, Từ Ánh? Là người chuyên môn chụp kia...... Ách......"

"Ừ, chính là Từ Ánh chủ yếu chụp ảnh nghệ thuật thân thể người." Nhắc tới đồ đệ này, biểu tình của Từ Dận Vinh cũng có chút một lời khó nói hết, lắc đầu thở dài nói, "Nó thiên phú có, cũng chịu cố gắng, ở mảng chụp ảnh người có linh khí, chính là...... Thôi vậy, cũng may nó còn ở trên con đường này, hiện tại cũng là làm công việc đứng đắn, em đừng sợ, nó tính tình mặc dù khiêu thoát chút, nhưng ý xấu nhất định là không có, là một đứa nhỏ tốt."

"Ách, vâng, đồ đệ, đồ đệ không sợ, đồ đệ một chút cũng không sợ......" Hạ Bạch siết chặt danh thiếp, nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo, ở trong lòng chảy xuống nước mắt máu chó.

Từ Ánh này...... Cậu kiếp nhưng nhưng là quen biết! Còn tránh đối phương như rắn rết!

Từ góc độ chuyên nghiệp và thưởng thức mà nhìn, Từ Ánh chụp ảnh thân thể con người rất giỏi rất đẹp một chút cũng không sắc tình, nhưng, nhưng...... Nhưng gia hỏa này hết lần này tới lần khác ở trên triển lãm nhiếp ảnh nào đó nhất kiến chung tình tái kiến khuynh tâm (*), còn nói cậu chính là người mẫu mình khổ sở tìm kiếm, quấn chặt lấy muốn cho hắn chụp một bộ hình, giống như kẹo da trâu quăng đều quăng không rớt!

Vì trốn Từ Ánh, cậu năm đó phải mang theo hành lý chạy tới trên du thuyền sông băng ngốc mấy tháng liền! Mà hiện tại, kiếp này, gia hỏa này cư nhiên thành sư huynh của cậu! Quá thảm, không có tình huống nào thảm hơn cái này.

((*) Nhất kiến chung tình tái kiến khuynh tâm: Vừa gặp đã yêu, gặp lại thìđổ rạp)

Tinh thần hoảng hốt trở lại phòng ngủ, cậu nhìn danh thiếp trên bàn, cuộc sống không thể yêu thương.

Nếu sớm biết như thế, cậu nhất định chết cũng không nhận công việc này của Quân Thần!

Kiếp trước Từ Ánh khắp thế giới tìm thân thể đẹp sau đó điên cuồng làm triển lãm nhiếp ảnh, đời này cư nhiên là nhiếp ảnh gia của Quân Thần! Thay đổi này rốt cuộc là làm sao phát sinh! Tại sao lại như vậy!

Chờ chút, kiếp trước hình như có tin đồn nói, trước mình, Từ Ánh có hai thân thể bạch nguyệt quang nhìn trúng lại chụp không được, tục truyền hai người kia đều là nam, cũng đều là người giới giải trí, cho nên vì bảo vệ đời tư của đối phương, Từ Ánh chưa từng tiết lộ ra bên ngoài thân phận của hai thân thể bạch nguyệt quang kia.

Mà hiện tại Từ Ánh quỷ dị thành nhiếp ảnh gia của Quân Thần, cho nên một trong hai thân thể bạch nguyệt quang kia......

Thân thể cậu mãnh liệt chấn động, nhanh chóng mở máy tính ra tìm kiếm một chút hình Quân Thần.

Hai phút sau, cậu biểu tình bi thương tắt trang, ở trong lòng vì Quân Thần thắp cây nến.

Từ Ánh chọn thân thể có chút ham mê, đó chính là hắn thích người chân dài, vóc người thiên về thon dài, lớn lên trắng, tướng mạo và khí chất khá mâu thuẫn, mà Quân Thần, da trắng chân dài khung xương người mẫu, lớn lên còn mang theo một tia cảm giác diễm lệ thiên về thanh lãnh, hoàn mỹ chọt trúng tất cả điểm G của Từ Ánh.

...... Muốn chết, công việc này liền không thể nhận!

Nhưng dù không muốn thế nào, công việc đã nhận, Tiểu Nhân Ngư và Quân Thần hợp đồng đều đã ký, cho nên nên tới vẫn phải tới.

Cửa phòng họp cạch cạch một tiếng mở ra, thân thể Hạ Bạch cứng đờ, cố gắng biểu tình bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

"Tiểu sư đệ?" Phía xa một nam nhân cao lớn khuôn mặt đứng đắn nghiêm túc, thanh âm trầm thấp lại dễ nghe, nhưng ánh mắt lại toàn bộ không phải chuyện như vậy đẩy cửa tiến vào, tầm mắt rơi vào trên người Hạ Bạch, tạm dừng ba giây, sau đó quyết đoán xoay người đóng cửa, kéo ghế ngồi vào bên cạnh Hạ Bạch, cau mày nhìn cậu, dùng thanh âm kiểu loa siêu trầm (*) hỏi, "Chụp ảnh không, tiểu sư đệ."

((*) Loa siêu trầm: Một loại loa đặc biệt, thường gọi là loa subwoofer, đảm nhận trách nhiệm tạo tiếng bass. Loa subwoofer được thiết kếđể tái tạo tần âm thấp nhất.)

"...... Không, cám ơn."

Lịch sử luôn là giống nhau kinh người, Hạ Bạch quyết đoán lê về sau, đem tài liệu trên bàn dán đầy mặt hắn, nhanh chóng nói, "Mấy cái này là tất cả trang phục Tiểu Nhân Ngư hợp tác lần này có thể cung cấp, các anh xem chút có thích hợp hay không, nếu không vừa lòng bọn em bên này sẽ hết sức phối hợp đổi. Ngoài ra, Quân tiên sinh lúc nào tới? Em muốn cùng anh ấy câu thông chút thủ tục chụp trang bài."

"Những thứ này em câu thông với anh là được rồi, anh hiểu rõ toàn bộ yêu cầu của Quân Thần." Từ Ánh lấy tài liệu xuống, nhìn cũng không nhìn một cái, chấp nhất hỏi, "Chụp ảnh không tiểu sư đệ, không cần toàn bộ cởi, cho em lưu lại một cái quần lót." (Ui đệt =.= như kiểu thanh niên chuyên đi gạđ!t ấy =.=)

Lời thoại theo đuổi giống y đúc đời trước, ngoại trừ địa điểm và thời gian thay đổi, biểu tình và ngữ khí này, thật là giống nhau chết tiệt!

Hạ Bạch cắn răng, từ trong túi quần lấy di động ra bộp một cái đập ở trên bàn, uy hiếp nói, "Nhị sư huynh, có bản lĩnh anh đem lời này ngay trước mặt sư phụ nói lại lần nữa xem."

Từ Ánh biểu tình cứng đờ, vẫn chưa từ bỏ ý định nói, "Tiểu sư đệ, em trước khi tới sư phụ khả năng truyền bá trước cho anh một ít thứ lệch lạc, nhưng anh phải trịnh trọng làm sáng tỏ một chút, anh chụp đều là nghệ thuật, lão nhân gia ông ấy hơi có chút lầm đối với anh —"

"Không, sư phụ đối với anh không có hiểu lầm, em cũng thừa nhận nghệ thuật của anh." Hạ Bạch cắt đứt lời hắn, biểu tình nghiêm túc hơn hắn, "Nhưng em không muốn trở thành một phần vì nghệ thuật của anh."

Từ Ánh trầm mặc ba giây, vùng vẫy giãy chết, "Ý nghĩ con người là sẽ thay đổi."

"Duy chỉ có điểm này, tôi đến chết cũng sẽ không thay đổi." Hạ Bạch ngăn lại hắn.

Từ Ánh khổ sở nhìn cậu.

Hạ Bạch khép khép quần áo, chân thành nói, "Sư huynh, em biết điều kiện lựa chọn người mẫu của anh, phương diện ngoại hình em không có cách nào đi đổi, cho nên em muốn hỏi một chút, trên người em rốt cuộc có chỗ nào mâu thuẫn, làm cho anh chấp nhất muốn chụp như vậy, em thay đổi vẫn được mà."

"Không, thứ khí chất này, em không đổi được." Từ Ánh thở dài, vẻ mặt tang thương, "Thân thể trẻ tuổi, linh hồn thành thục, em cảm thấy loại này, em có thể thay đổi được sao?"

Hạ Bạch trong lòng run lên, sau đó chuông báo động mãnh liệt, ngay sau đó lại từ từ bình tĩnh xuống.

Không, Từ Ánh không thể nào nhìn ra cái gì, dù sao kiếp trước lúc gia hỏa này quấn lên, cậu còn chưa có trọng sinh, cho nên ý tứ lời này của đối phương......

"Anh là đang châm chọc em bề ngoài trẻ tuổi, bên trong là lão đầu tử mục nát sao?" Hạ Bạch mặt không thay đổi nhìn hắn, đè lại di động, "Nhị sư huynh, đừng ép em làm người xấu đâm thọc."

Từ Ánh thật sâu nhìn cậu, sau đó tiếc nuối than thở, "Người thứ ba rồi, aiiiii......"

Hạ Bạch co rút khóe miệng, nhân cơ hội hỏi, "Hai người trước là ai?"

"Quân Thần và Địch — chờ chút! Tiểu sư đệ......" Từ Ánh lại tinh thần, mắt phát sáng nhìn cậu, lấy lòng nói, "Nghe nói cậu cùng Địch Thu Hạc kia quan hệ rất tốt?"

Hạ Bạch mặt không thể tin, "Người thứ hai anh không chụp được hẳn sẽ không phải là......"

Từ Ánh gật đầu, đầy mặt mong đợi, "Em cùng cậu ta quan hệ tốt, vậy em có thể giúp anh năn nỉ một chút? Nhìn trên phần chúng ta xuất sư đồng môn, nếu việc thành, anh có thể đem tư tàng của anh cho em xem!"

Một tư tàng của nhiếp ảnh gia yêu thích chụp thân thể con người, Hạ Bạch tỏ vẻ cậu cũng không phải là quá muốn xem.

"Em cùng Địch Thu Hạc không quen thuộc, thật đấy, sơ giao mà thôi." Hạ Bạch trợn mắt nói dối, sau đó ngữ trọng tâm trường nhìn hắn, thở dài nói, "Nhị sư huynh, trên đời này thân thể đẹp đẽ ngàn ngàn vạn, anh cần gì phải nhất định ở một cái cây, à không, thắt cổ chết trên ba cái cây."

"Nhưng 3 cái cây này làm cho lòng người ngứa......" Từ Ánh ai oán nhìn lại, còn kém lau nước mắt, Vốn là hai cái cây, em vì cái gì lại xuất hiện, nếu sớm biết tiểu sư đệ em đây bộ dáng như vậy, ban đầu anh đã, anh đã......"

"Đã cái gì?" Cửa lại lần nữa bị đẩy ra, Quân Thần mặc một thân quần áo hưu nhàn tựa vào cửa, lãnh đạm hỏi.

"Đã phản bội sư môn!" Từ Ánh vung tay, sau đó sau khi kịp phản ứng là Quân Thần hỏi, càng thêm ai oán quay đầu nhìn sang, hỏi vấn đề vô số lần không chết tâm, "Quân Thần, chụp hình không?"

Quân Thần cười lạnh, "Không chụp, hợp đồng đến kỳ hạn sau đó cậu lập tức cút đi cho tôi."

Từ Ánh bóp cổ tay nện bàn, "Tôi ngày đó không nên đem album ảnh sưu tầm cá nhân mang ở trên người!"

"Tôi hết sức cảm tạ vận mệnh, để cho tôi thấy được album ảnh vốn nên chết kia!" Quân Thần giơ tay lên đè xuống cái trán gân xanh nổi lên, cười lạnh vừa thu lại, nhìn về phía Hạ Bạch, đứng thẳng thân thể đi tới, chủ động vươn tay, lễ phép nói, "Nhiếp ảnh gia Hạ xin chào, tôi là Quân Thần, rất vui có thể hợp tác với cậu."

Hạ Bạch liếc mắt nhìn Từ Ánh đã bị chủ thuê ghét bỏ đến tâm trái đất nhưng còn đang tiếc hận "Ba cái cây", co rút khóe miệng, cất xong tài liệu đứng dậy, cầm lại tay hắn, lễ phép trả lời, "Đa tạ lời mời của Quân tiên sinh, tôi cũng rất cao hứng có thể hợp tác với anh."

Hai người hàn huyên, ăn ý đem Từ Ánh một bên trở thành không khí.

Từ Ánh khổ sở nhìn hai cái cây ngưỡng mộ trong lòng của mình, con ngươi đảo một vòng, chú ý tới điện thoại Hạ Bạch đặt trên bàn, tà tâm cùng một chỗ, quét một cái hai người đã ngồi vào một bên thảo luận công việc, lén lút sờ qua điện thoại di động, ấn ấn, phát hiện cư nhiên không có khóa điện thoại, ánh mắt sáng lên, ấn mở danh bạ người liên hệ, tìm được số của Địch Thu Hạc, nhanh chóng gửi tin nhắn qua, sau đó từ trong ghi chép xóa bỏ tin nhắn gửi ra này, đặt di động lại chỗ cũ, hài lòng cười.

Phim trường, giữa lúc rảnh quay phim, Vương Bác Nghị đưa di động cho Địch Thu Hạc đang nghỉ ngơi, thấp giọng nói, "Địch thiếu, team bên kia gọi điện thoại tới đây, nói Tần gia lại có động tác, tựa hồ là chuẩn bị cùng Lưu gia đĩa nhạc Điệp Du thông gia."

"Điệp Du?" Địch Thu Hạc khiêu mi, ở trong đầu đem nhân mạch Lưu gia trùm qua một lần, cười, "Tần gia ngược lại thật biết nghĩ, cư nhiên nhìn trúng Lưu gia. Lão hồ ly Tần Minh Cường kia chuẩn bị cùng Lưu gia thông gia thế nào, gả hay là cưới?"

"Gả." Vương Bác Nghị trả lời, thấy có nhân viên làm việc đi ngang qua, nhanh chóng chuyển đề tài, đề cao thanh âm nói, "Trợ lý An chẳng qua là có chút cảm mạo, tôi lát nữa liền đưa cô ấy đi lấy thuốc, anh đừng quá lo lắng."

Nhân viên làm việc nghe vậy liếc mắt nhìn bọn họ bên kia, ở trong lòng cảm khái thở dài.

Địch Thu Hạc một người thật tốt a, diễn phim nghiêm túc, tính cách tốt, đối với cấp dưới cũng quan tâm, Hoàng Đô kia hủy hợp đồng với một cây rụng tiền tiền đồ vô lượng như vậy thật đúng là mắt bị mù rồi! Còn có ông chủ và bà chủ Hoàng Đô kia...... Xí xí xí, trên đời này quả nhiên là 10 mẹ kế thì 9 người xấu.

Nhân viên làm việc lắc đầu cảm thán rời đi, Địch Thu Hạc liếc mắt nhìn Vương Bác Nghị, câu câu môi, nói, "Cậu nói tôi đều biết rồi, bảo bọn họ chớ khẩn trương, thông gia hai nhà Tần Lưu tuyệt sẽ không thành. Còn có, trợ lý An bên kia cậu khuyên bảo nhiều chút, bảo cô ấy đừng quá nhạy cảm."

"Cám ơn Địch thiếu quan tâm, tôi sẽ hảo hảo cùng cô ấy nói một chút." Vương Bác Nghị gật đầu đáp ứng, lại đem điện thoại cá nhân đưa tới, nói, "Lúc anh quay phim điện thoại này rung một lần, hẳn là tin nhắn."

Địch Thu Hạc ánh mắt sáng lên, cầm đi di động khoát khoát tay ý bảo hắn rời đi, sau đó hơi nghiêng người che khuất màn hình di động, chờ bên cạnh không có ai sau đó mới ấn mở di động mở tin nhắn ra.

Hạ Bạch: Tôi muốn chụp cho anh một bộ hình không mặc quần áo, anh nguyện ý không?

Địch Thu Hạc hô hấp cứng lại, nhanh chóng đè di động ở ngực, cầm lấy bình nước bên cạnh vặn mở, ừng ực uống hết nửa bình, sau đó mặt đỏ tới mang tai đứng dậy, vội vã báo với Khương Quan Sơn, chạy đến trong phòng rửa tay điên cuồng dùng nước lạnh rửa mặt.

Tiểu cẩu tử làm sao sẽ đột nhiên đề xuất yêu cầu như thế? Không, không phải là có một trận không để cho cậu chụp ảnh ư, cư nhiên đã...... lõa, lõa thể gì đó, đó là có thể tùy tiện chụp sao, vạn nhất tuồn ra ngoài...... Nhưng nếu như tiểu cẩu tử thật sự muốn, hình như cũng không phải là không thể......

Anh nhìn khuôn mặt mình trong gương dính đầy thủy châu lại khó nén đỏ ửng, có chút chật vật xoay người tựa vào trên bồn rửa mặt, cẩn thận nhìn trái phải một cái, còn bỉ ổi đi đẩy đẩy cửa các phòng cách vách, xác định toàn bộ không người sau đó mới giống như ăn trộm lại lần nữa lấy di động ra, nhìn về phía tin nhắn.

Hạ Bạch: Tôi muốn chụp cho anh một bộ hình không mặc quần áo, anh nguyện ý không?

Ánh mắt anh lấp lánh, ngón tay xoa lên màn hình di động, trái tim bang bang nhảy loạn, trong đầu hiện lên các loại phiên bản reply.

Nếu trực tiếp đáp ứng, tiểu cẩu tử có thể hay không cảm thấy anh quá tùy tiện? Nhưng nếu như trực tiếp cự tuyệt, tiểu cẩu tử nhất định sẽ buồn...... Cho, cho nên quả nhiên cần phải trước trêu chọc tiểu cẩu tử, thận trọng một chút, hơi đòi hỏi chút chỗ tốt sau đó sẽ miễn cưỡng đáp ứng......

Nước trên ngón tay quệt tới trên màn hình, anh xoa xoa, sau đó thổi một cái, vốn tưởng rằng tin ngắn đã kết thúc trượt lên trên, lộ ra nội dung bên dưới.

Hạ Bạch: Tôi muốn chụp cho anh một bộ hình không mặc quần áo, anh nguyện ý không? — Nếu nguyện ý, xin hãy liên hệ số 13XXXX, nhị sư huynh TừÁnh của Hạ Bạch để lại. PS: Tiểu sưđệ Hạ Bạch cũng đáp ứng để cho tôi chụp hình cậu ấy rồi, cho nên anh không cần lo lắng, tôi không phải là lưu manh hoặc là kẻ lừa đảo, là một vị nhiếp ảnh gia nghệ thuật thân thể con người chân chính!

Bộp, thủy châu trên tóc nhỏ xuống, đập chính diện vào trên mí mắt anh, làm cho anh bị động nhắm mắt.

Anh từ từ giơ tay lên lau nước trên mặt, nắm chặt điện thoại di động, hít sâu một cái sau đó mở mắt ra, hung ác mà đem tin nhắn gạt tới lui mấy lần, sau đó không chút do dự lật số Khương Tú Văn ra gẩy qua, chờ sau khi kết nối nghiến răng nghiến lợi nói, "Giúp tôi tra một người tên là Từ Ánh! Giết chết hắn! Phải giết chết hắn! Trước móc con ngươi hắn xuống sau đó chặt đứt tay hắn rồi giết chết hắn! Dám mơ ước Tiểu Bạch, tôi muốn dỡ hắn thành 8 mảnh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.