Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 27: Bí mật của Edean




Edit + Beta: Vịt

**** Từ ngày mai ta về nghỉ tết rồi nên chắc không thể up chương đều đều nữa vì không thể ngồi nhà cả ngày ôm lap =)))) chúc các thím nghỉ tết vui vẻ ^^ yêu nhiều:****

Chịu đựng qua trùng kích của video, Hạ Bạch đã không còn dục vọng đi kiểm tra nội dung trong bút ghi âm, trực giác nói với cậu, nếu như cậu nghe nội dung trong bút ghi âm kia, tối nay nhất định sẽ mơ ác mộng.

Tỉnh biên giới, nơi rừng sâu nào đó, hiện trường quay phim.

"Ngừng! Cảnh này qua!"

Khương Quan Sơn vung tay xuống, trường quay an tĩnh một lát, sau đó bạo phát ra tiếng hoan hô cực đại, nhân viên làm việc nhao nhao chạy lên vây quanh Địch Thu Hạc đã mệt mỏi ngồi phịch dưới đất, đưa nước khăn lông tới, kiểm tra anh có bị thương hay không, không nhịn được khen anh đoạn truy đuổi vừa nãy quay tốt.

Nam nhị Dương Văn Thiên nhận lấy nước trợ lý đưa tới uống một ngụm lớn, cười nhìn về phía Địch Thu Hạc đã từ trên mặt đất bò dậy, dựng thẳng ngón tay cái, khen nói, "Rất lợi hại, cảnh tránh mảnh thủy tinh vừa nãy, quá đặc sắc."

Địch Thu Hạc thở đều khí, cười cùng hắn chạm một quả đấm, trêu chọc trả lời, "Từ chối dùng thế thân, Dương ca ở trên nóc xe hàng đang chạy đấu qua lại cư nhiên khen em lợi hại, vậy em lần này nhất định là siêu cấp lợi hại."

Thân là diễn viên hành động, khán giả của Dương Văn Thiên độ quen mặt là có, nhưng không có tác phẩm nào diễn chính và đại hỏa (*), cho nên vẫn luôn có chút không ấm không nóng, tài nguyên cũng không quá tốt, bình thường chịu không ít bắt nạt trong sáng ngoài tối của một số diễn viên nhân khí. Hắn vốn tưởng rằng Địch Thu Hạc này làm tiểu sinh nhân khí, lại là đại thiếu gia của Hoàng Đô, tính tình nhất định là có chút ngạo, lại không nghĩ rằng đối phương cư nhiên ôn hòa dễ ở chung đúng như trong truyền thuyết, một chút kiêu căng không có, hoàn toàn không dùng thân phận đại thiếu gia Hoàng Đô nói chuyện, đối với tiền bối hắn đây hết sức tôn trọng.

((*) đại hỏa = siêu hot)

Lúc này hắn được đối phương sâu kín tâng bốc một câu, trong lòng hết sức hưởng thụ, tiếu ý trên mặt chân thật vài phần, thái độ càng thêm thân thiết nói, "Anh cái đó không tính là gì, cảnh trên mui xe kia kì thực chính là thoạt nhìn mạo hiểm, phía sau đều có team theo dõi, sẽ không có nguy hiểm, cảnh vừa nãy của chú lại khác, quỹ tích mảnh thủy tinh vỡ không thể khống chế, đổi lấy nguy hiểm phá tướng không cần thế thân, thái độ tẫn trách như vậy, rất tuyệt."

Địch Thu Hạc híp mắt cười, cúi đầu sờ sờ lỗ mũi, giống như là được tiền bối khen tới ngại ngùng.

"Quay cảnh cả đêm còn có tinh thần ở đây khen, xem ra các cậu một chút cũng không mệt, vậy chúng ta lại quay lần nữa?" Khương Quan Sơn ngồi phía sau máy quay phim la một tiếng, nhân viên nhanh chóng cười đùa tản ra.

Địch Thu Hạc và Dương Văn Thiên liếc mắt nhìn nhau, cũng nhịn không được cười, quan hệ vô hình trung thân cận không ít, cùng đi về phía Khương Quan Sơn.

Sau khi nghe xong đạo diễn tổng kết cảnh, Địch Thu Hạc trở lại khu nghỉ ngơi dụng tạm thời, tiến vào gian phòng thuộc về chính mình, nhìn về phía Vương Bác Nghị nghênh đón tới, hỏi, "Tối qua có người tìm tôi hay không?"

Vương Bác Nghị không bồi quay cảnh đêm, lúc này vừa mới rời giường, nghe vậy nhìn về phía di động dùng cho công việc Địch Thu Hạc đặt ở chỗ hắn, lắc đầu, "Không có, team bên kia nói gần đây Tần Lỵ thành thật, không nháo chuyện gì."

Địch Thu Hạc gật đầu một cái tỏ vẻ hiểu, ý bảo hắn rời đi, rửa mặt xong sau đó tựa vào trên giường, từ trong ngăn kéo lấy ra điện thoại cá nhân ấn ấn, thấy nó hết pin tự động tắt máy, nhíu nhíu mày, tìm cục sạc cắm vào.

Điện thoại kiểu cũ mở có chút chậm, quay một đêm, anh lúc này đã hết sức mệt mỏi, chờ lúc điện thoại mở bất tri bất giác nhắm hai mắt lại, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Ding dong.

Âm báo tin nhắn liên tiếp vang lên.

Anh xoạt một cái mở mắt ra, ánh mắt nhanh chóng biến trở lại sáng trong, cầm lấy di động giơ lên trước mắt.

Ba cái tin nhắn, một cái Khương Tú Văn gửi, một cái Ngưu Tuấn Kiệt gửi, còn một cái là hệ thống gửi nhắc nhở cuộc gọi nhỡ.

Anh nhu nhu mắt phát trướng, theo thứ tự mở ra.

Khương Tú Văn: Đừng nản lòng, hai hôm nữa tôi đi tìm Hạ Bạch nói xin lỗi, thuận tiện nói giúp cậu một chút, theo đuổi người phải từ từ, cậu trước hảo hảo quay phim.

Ngưu Tuấn Kiệt: Tiểu Bạch hẳn đã em đồ anh gửi tới, nhưng biểu tình của cậu ấy quá bình tĩnh, tôi không nhìn ra cậu ấy nghĩ gì, anh tiếp tục tiến lên!

Anh suy sụp mặt mày, mở nhắc nhở cuộc gọi nhỡ mà hệ thống gửi tới, tâm tư từ từ bay xa — dù sao cuộc nhỡ nhất định là của tên Khương Tú Văn không thích gửi tin nhắn kia gọi tới, không xem cũng biết.

Bất quá Tiểu Bạch người mạnh miệng mềm lòng như vậy, nhìn không ra suy nghĩ gì hẳn chính là phản ứng tốt nhất đi...... Có lẽ vẫn là nên tìm thời gian về thành phố B một chuyến, tìm Tiểu Bạch hảo hảo hảo nói chuyện một chút, cho nên chút đồ ăn ngon......

Nghĩ đi nghĩ lại, ý thức lại bắt đầu mơ hồ, lúc anh mắt anh lại sắp nhắm lại, trong tầm mắt dần dần mơ hồ thoảng qua ánh sáng màn hình điện thoại trở nên tối, mơ hồ nhìn thấy hai chữ "Hạ Bạch", anh cả kinh, lại lần nữa tỉnh táo.

Đem màn hình lại ấn sáng, chỉ thấy ở trên màn hình, giữa tin nhắn thông báo ngắn gọn, hai chữ "Hạ Bạch" rõ ràng treo lắc lư, mà thời gian nhận được tin nhắn cuối cùng viết rõ ràng...... Mười giờ tối qua!

Anh trợn mắt ngồi dậy, không dám tin lại nhìn nội dung tin nhắn vài lần.

Thật sự là Tiểu Bạch gọi điện thoại tới, 10h tối qua, khi đó anh hình như vừa kết thúc một cảnh quay, đang nghỉ ngơi giữa giờ...... Nhưng anh không có mang di động!

ANH, KHÔNG, CÓ, MANG, DI, ĐỘNG!

Anh bỏ lỡ điện thoại của Tiểu Bạch!

Ảo não đập giường một cái, anh liếc mắt nhìn thời gian, thấy đã qua thời gian Hạ Bạch mỗi ngày thức dậy, nhanh chóng xoa mặt lên tinh thần, cẩn thận gọi lại.

"Xin lỗi, số máy quý khách gọi không có."

Anh sửng sốt, vội vàng gạt lại.

"Xin lỗi, số máy quý khách gọi không có."

"......"

Cho nên...... Anh đây là lại bị kéo đen? Bởi vì không nghe điện thoại?

Anh nhịn không được ấn đầu xuống.

Tiểu Bạch nguyện ý gọi điện thoại cho anh, tám chín phần mười là mềm lòng chuẩn bị tha thứ cho anh, nhưng anh lại tắt điện thoại, anh bỏ lỡ điện thoại......

Sau đó liền lại bị kéo đen......

Đại não đột nhiên mờ mịt phút chốc, ngay sau đó điên cuồng hiện lên mấy nội dung công lược yêu đương Khương Tú Văn gửi tới, trong "Một trăm loại hành động bị người yêu ghét bỏ" có một cái là không nghe điện thoại!

Xong đời rồi......

Anh sụp bả vai xuống, sau đó nghĩ đến cái gì, lập tức vùng mình xuống giường tìm máy tính mở ra, trước login website trường, tìm tài khoản của Hạ Bạch, gửi qua một đống tin nhắn riêng giải thích, sau đó đăng nhập weibo clone gần đây đăng ký, ấn vào chú ý đặc biệt duy nhất, tiếp tục gửi qua một đống tin nhắn giải thích.

Làm xong hết thảy sau đó anh còn cảm thấy chưa đủ, nhanh chóng lại tìm camera, bắt đầu quay video xin lỗi.

Đúng vậy, sau video nói xin lỗi tự phạt ba chén Tiểu Bạch đã gọi điện thoại cho anh, vậy, vậy có phải chỉ cần anh quay thêm mấy cái video gửi qua, Tiểu Bạch liền sẽ gọi điện thoại thêm cho anh?

Từ Dận Vinh gỡ kính lão thị xuống, cau mày trầm ngâm một hồi, nhìn về phía Hạ Bạch ánh mắt thấp thỏm, hỏi, "Ta chỉ yêu cầu em một tuần nộp một bức bài tập, em lại một lần nộp 10 tấm, tại sao?"

Hạ Bạch gẩy gẩy túi máy ảnh, trong đầu hiện lên một đống lớn cớ và lý do, cuối cùng lại chỉ là thành thật trả lời, "Bởi vì...... Em một tấm cũng không chụp tốt."

Vừa nói cảm thấy có chút ủ rũ, đầu từ từ thấp xuống, "Chụp nhóm căn bản cấu trúc lý luận em đã nắm được, nhưng chụp lên lại......"

Từ Dận Vinh nhìn cậu một cái, không nói gì, chỉ là đem toàn bộ 10 tấm hình rải tới trước mặt cậu, nói, "Em trước tự mình nói chút, mấy tấm hình này, chỗ nào có vấn đề."

Hạ Bạch ngẩng đầu, nghiêm túc đem hình từng cái xem qua, không chút lưu tình tự mình phê bình nói, "Sắc thái xử lý hỏng bét, kết cấu tỷ lệ có vấn đề, chủ thứ không phân biệt được, không có chủ đề, phần ảnh người thậm chí có hiện tượng góc độ xử lý sai tỷ lệ sai lệch...... Thầy ơi em xin lỗi, bài tập lần này em sẽ chụp lại."

"Chụp lại em cũng chụp không tốt, bởi vì cả mạch suy nghĩ của em đều sai." Từ Dận Vinh lắc đầu, nói thẳng, "Nếu điểm cao nhất là 100 điểm, bài tập lần này em nộp lên, ta chỉ có thể cho em không điểm. Lần trước em hỏi ta vấn đề làm thế nào nhanh chóng cải tiến kết cấu hỗn loạn, ta lúc ấy đề nghị em đi nghiên cứu poster một chút, nhưng em hiển nhiên không hiểu ý tứ chân chính của ta."

Hạ Bạch sửng sốt, thân thể nhịn không được nghiêng về phía trước, lộ ra một tư thế khao khát nhận được đáp án, hoàn toàn không có để ý mấy phê bình nghiêm nghị kia.

Từ Dận Vinh chính là thưởng thức điểm này của cậu, nhận được phê bình, chịu học, không cố chấp, phát hiện vấn đề lập tức cải tiến, lắng nghe ý kiến người khác.

"Poster đều là trải qua thiết kế tỉ mỉ, nói cách khác, ảnh nhóm bên trên tất cả đều là người chụp dưới phối hợp có ý thức của người được chụp hoàn thành, mà mấy thứ em nộp lên......" Từ Dận Vinh ngữ khí không tự chủ hòa hoãn xuống, nhẹ nhàng gõ lên hình trên bàn, nêu ra, "Nhưng vẫn duy trì mô típ lúc em chụp một người, toàn bộ là chụp hình. Ảnh nhóm ưu tú chụp nhanh có không? Có, rất nhiều, nhưng lại có thể gặp mà không thể cầu. Phần lớn ảnh nhóm trên đời, đặc biệt là có liên quan tới thương nghiệp, trên căn bản đều là người chụp và người được chụp hợp tác hoàn thành, cho nên Tiểu Hạ, em phải học được cách chụp ảnh để cho người mẫu phối hợp với ý nghĩ của em, mà không phải tiếp tục trong ngõ cụt chụp ảnh người mẫu này giết chết đường đi."

Thể hồ quán đính.

(Nghe ý kiến cao minh làm cho người được dẫn dắt rất lớn)

Hạ Bạch lăng lăng nhìn 10 tấm hình trên bàn, nhớ tới kinh nghiệm chụp ảnh người tích lũy trong thời gian này, có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

Quả thật, cậu quen chụp phong cảnh, theo bản năng liền muốn phải đi trảo chụp (*) như thế nào, đi chủ động phối hợp người khác, mà không phải để cho người khác phối hợp mình, bởi vì thiên nhiên chưa bao giờ sẽ chủ động đi phối hợp với người nào đó, bạn nếu muốn chụp được một tấm ảnh phong cảnh ưu tú, nhất định phải ngay đêm ngồi xổm chờ, đi đợi chờ và tìm kiếm hoàn mỹ nhất trong nháy mắt mà thiên nhiên keo kiệt dành cho.

((*) trảo chụp: chụp hình không cần bày phong cảnh hoặc xếp tư thế người, khi chụp cần phải tự nhiên)

Trước kia lúc chụp ảnh người, cậu nhiều lắm cũng là để cho người mẫu tự do phát huy, mình thì mang theo máy ảnh đi theo chụp hình, rất ít để cho người mẫu chủ động phối hợp.

...... Cho nên cậu cho tới nay, kỳ thực dùng vẫn là mô típ lúc chụp ảnh, thuộc về không có đột phá và trưởng thành.

"Thầy......" Cậu sau khi để ý biết được điểm này nhịn không được trong lòng hoảng hốt.

Từ Dận Vinh giơ tay lên ý bảo cậu không cần nói, đứng dậy từ trên tủ sách lấy ra một cuốn album ảnh, ngồi trở lại mở ra đẩy tới trước mặt cậu, chỉ tấm thứ nhất, nói, "Đây là tấm ảnh nhóm đầu tiên ta chụp, năm đó ta còn là phóng viên mới, đi theo sư phụ chụp một lần tin tức cảnh sát đa quốc gia áp tải phạm nhân trở về nước, tấm hình này được sư phụ ta phê bình tới tồi tệ."

Hạ Bạch nhìn sang, chỉ thấy ông chỉ vào chính là một tấm ảnh trắng đen ảnh điểm hơi có chút mơ hồ, trong tấm hình phạm nhân và cảnh sát đang xếp hàng lên xe, thoạt nhìn biếng nhác, hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương cảnh sát áp giải phạm nhân.

"Lúc ấy trong nước hoàn cảnh kém, cảnh sát đa quốc gia áp giải phạm nhân là việc rất mệt, cho nên chờ gần tới lúc đạt được mục đích, trạng thái của cảnh sát và phạm nhân đều có chút hỏng bét." Từ Dận Vinh giải thích một câu, đem album ảnh lật ra một tấm, "Đây là sư phụ ta chụp, cuối cùng tòa soạn báo lấy dùng tấm hình này."

Vẫn là ảnh trắng đen mơ hồ, cũng là sử dụng đặc tả cảnh gần, mà chỉ chụp một cảnh sát và một phạm nhân. Trong tấm ảnh, cảnh sát và phạm nhân đều đứng đối diện ống kính, cảnh sát đầy mặt mệt mỏi, nhưng cố gắng đứng thẳng thân thể, tay áp cánh tay và bả vai phạm nhân hết sức ổn, phạm nên thì cúi đầu, tránh được ống kính, trên mặt có hối hận và xấu hổ.

"Tấm ta chụp là trảo chụp." Từ Dận Vinh lật hình trở lại, để cho Hạ Bạch nhìn hai giây, sau đó lật lại nói, "Mà tấm này của sư phụ ta là xếp đặt chụp, ông ấy đề xuất yêu cầu động tác để cho cảnh sát chế trụ phạm nhân. Người bị chụp bởi vì biết tấm hình này sẽ lên tin tức, cho nên không tự chủ lộ ra cảm xúc chân thật nhất lúc này của bọn họ. Cảnh sát muốn để cho người xem thông qua hắn nhìn thấy chính nghĩa, phạm nhân thì vì sai lầm tự mình phạm phải cảm thấy xấu hổ."

Hạ Bạch nhìn ánh mắt hai người bị chụp trong tấm ảnh, có chút sợ hãi.

"Sau đó hai phạm nhân này bởi vì biểu hiện hài lòng, thái độ nhận tội tích cực, giảm hình phạt sớm ra tù." Từ Dận Vinh đóng album ảnh, nhìn về phía Hạ Bạch, "Vị cảnh quan kia mười mấy năm trước về hưu, sau đó hàng năm đều sẽ đi thăm phạm nhân này, bọn họ hiện tại quan hệ không tệ."

Tầm mắt Hạ Bạch chuyển đến trong hình mình chụp được, từ từ nhăn lông mày lại.

"Tiểu Hạ, muốn làm một nhiếp ảnh gia tốt, em không chỉ có phải học được phát hiện tính đặc biệt của người mẫu, lúc bọn họ biểu hiện ra mấy tính đặc biệt kia trảo chụp được, còn phải học được sau khi khai thác ra tính đặc biệt của bọn họ, đem tính đặc biệt của bọn họ vận dụng hợp lý, để cho bọn họ bày ra hình ảnh em muốn nhất."

"Người chụp không chỉ là người đứng xem và người ghi chép, cũng có thể là người tham dự và người điều khiển, ảnh nhóm bởi vì nhân vật quá nhiều mà không thể khống chế, nhưng em có mắt, có tay, có đại não, trước kia em chỉ dùng ánh mắt đi phát hiện bọn họ, sau đó dùng tay trảo chụp bọn họ, mà sau này, ta hi vọng em còn có thể vận dụng đầu óc của em, sau khi phát hiện vẻ đẹp của bọn họ, khống chế bọn họ, phóng đại bọn họ, có ý thức an bài bọn họ."

Mạch suy nghĩ loạn cào một mảnh đột nhiên bị cường thế phá mở một phía, Hạ Bạch yên lặng tiêu hóa xuống những lời này, lại liếc mắt nhìn hình trên bàn, thở dài một hơi, ngẩng đầu cười cười với Từ Dận Vinh, trịnh trọng nói, "Thầy, cuối tuần em nhất định có thể nộp lên một phần bài tập để cho thầy vừa ý!"

Từ Dận Vinh thấy cậu thông suốt, vừa ý dựa trở lại lưng ghế, khoát tay áo, "Đi đi, lần này chụp cẩn thận."

"Vâng!" Hạ Bạch cười đứng dậy, thu hình trên bàn lại, khẩn cấp chạy ra ngoài.

Từ Dận Vinh thấy thế lắc đầu bật cười, liếc mắt nhìn lịch, cảm thán, "Còn có mấy tháng, hi vọng có thể đuổi kịp......"

Sau khi từ phòng làm việc của Từ Dận Vinh đi ra, Hạ Bạch chạy như điên trở về phòng ngủ, cầm ví tiền liền đi ra cửa, dùng tốc độ nhanh nhất mua giá chụp ảnh thẳng đứng, sau đó chạy tới khu trò chơi lớn nhất thành phố B, mua vé sau đó tiến vào mua tấm bảng trắng toát, viết lên một hàng chữ "Chụp ảnh miễn phí, chụp xong lập tức nhận hình, tư thế chụp phải do nhiếp ảnh gia chỉ định, ưu tiên chụp ảnh chung, hướng dòng người dày đặc nhất chỗ suối phun dừng lại, bắt đầu ngồi xổm chờ.

Mười phút trôi qua, người xem náo nhiệt một đống lớn, nhưng lại không ai tới cửa.

Hạ Bạch hướng về phía người đứng trái phải nhìn một chút, dứt khoát lại mua một hộp kẹo que lớn, thêm vào ghi chú "Sinh viên luyện tập, chụp xong tặng một cây kẹo que", đổi chỗ ít người hơn tiếp tục ngồi xổm.

Lại 5 phút trôi qua, một đôi tình nhân tò mò bu lại.

Hạ Bạch hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng đánh giá bộ dáng ăn mặc đối với đôi tình nhân tìm ra chỗ có thể biểu hiện ra tính cách, trong đầu nhanh chóng hiện lên tỷ lệ kết cấu thích hợp chụp hai người, đầu óc được khai mở linh cảm phun ào ào.

"Tôi từng đi qua một cảnh điểm vắng vẻ, dân bản xứ gọi nơi đó là suối nhân duyên, nói chỉ cần thích lẫn nhau ở chỗ đó cùng uống một chén nước suối, liền sẽ cả đời ở chung một chỗ." Cậu trước tiên chia kẹo que cho hai người, sau đó vừa hí hoáy máy ảnh, vừa hướng hai người cười ra lúm đồng tiền má trái, hỏi, "Ở nơi đó uống nước cần bày ra một tư thế đặc biệt, hai người muốn thử chút không?"

Cô gái đã bị cậu cười tới mắt phát sáng, không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, nói, "Thử! Mặc dù bạn trai có chút ngốc, nhưng cùng sống một đời dường như cũng rất không tệ."

Chàng trai cao đứng bên cạnh cô nàng cười bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, giơ tay lên vò loạn tóc cô.

Cô gái trợn mắt, lập tức phản kích.

Hạ Bạch nhìn bọn họ nháo, trong đầu hiện lên tạo hình hai khối đá nhân duyên trong cảnh điểm vắng vẻ kia, híp mắt cười, chờ bọn họ nháo đủ sau đó mới bắt đầu dạy bọn họ bày tư thế như nào.

Đôi tình nhân thứ nhất vui vẻ rời đi, một đôi khuê mật xem náo nhiệt một hồi rồi lập tức sáp lại, sau đó là mẹ con, sau nữa là cha con...... Chụp xong một tấm ảnh gia đình cuối cùng, sau khi phát hết toàn bộ kẹo que, Hạ Bạch cất bảng trắng, duỗi lưng một cái.

Hôm nay thu hoạch không tệ, hôm nào không có lớp trở lại tiếp tục.

Ngày thứ hai, Hạ Bạch ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Khương Tú Văn.

"Anh đang ở đại học Q?" Cậu có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy." Khương Tú Văn trả lời, thái độ hết sức thành khẩn, "Tôi là tới giải thích với cậu, chuyện lúc trước phối hợp với Thu Hạc gạt cậu, thật xin lỗi."

Hạ Bạch liếc mắt nhìn cái hộp nhỏ mới vừa ký nhận trong tay, ở trong lòng thở dài, nói, "Tôi biết rồi, anh ở đâu, tôi đi tìm anh."

Hai người gặp nhau ở thao trường, sau đó Hạ Bạch mang theo Khương Tú Văn tới phòng trà phía Bắc, tìm vị trí góc an tĩnh ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ sau khi bưng lên đồ uống, Khương Tú Văn cân nhắc câu nói một chút, trước mở miệng nói, "Hạ tiên sinh, lần trước ở Hồng Khách, tôi tự làm chủ trương giả tạo thân phận "em họ" cho Thu Hạc, hết sức có lỗi, xin lỗi."

Tự mình đến nhà nói xin lỗi, tư thái còn bày tới thấp như vậy, thành ý là tuyệt đối đủ.

Hạ Bạch nhìn hắn, nhớ tới video tự phạt ba chén của Địch Thu Hạc, tâm địa vốn không quá cứng đã mềm nhũn, trầm mặc vài giây liền nói, "Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh, về phần Thu Hạc bên kia...... Tôi sẽ lại cùng hắn câu thông chút."

Nhiều ngày như vậy, tức giận của cậu kỳ thực đã gần tiêu hết rồi, hơn nữa lúc đó kéo đen vĩnh biệt cũng chính là muốn hù dọa đối phương chút, muốn cho đối phương nhớ thật lâu, sau này đừng hồ nháo vớ vẩn nữa. Bây giờ Khương Tú Văn vì bạn tốt tự mình tới đây xin lỗi, Địch Thu Hạc hẳn là cũng nhận được dạy dỗ rồi, chuyện này cũng là lúc lật bài rồi.

"Cảm ơn khoan dung của Hạ tiên sinh." Khương Tú Văn nghe vậy thở phào thật lớn, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ thuận lợi như vậy.

Hắn nhìn khuôn mặt dần dần rút đi ngây ngô của Hạ Bạch, nhớ tới bộ dáng nhận định đối phương của bạn tốt, do dự một chút, nhịn không được vì bạn tốt nói vài lời hay, "Hạ tiên sinh, Thu Hạc tính tình mặc dù ấu trĩ chút, nháo lên thỉnh thoảng sẽ mất phân tấc, nhưng cậu ấy tuyệt đối là không có ác ý, xuất phát điểm chơi đùa cũng chỉ là muốn cùng cậu thân thiết gần gũi hơn chút, cậu ấy chính là người ngốc chút, phương thức vô dụng, hơn nữa hoàn cảnh gia đình đặc thù, làm cho cậu ấy có chút...... Tóm lại, sau này nếu cậu ấy làm tiếp chuyện sai, cậu cứ dạy dỗ cậu ta đánh cậu ta mắng cậu ta, cậu ta sẽ không phản kháng, chỉ hi vọng cậu không nên không để ý tới cậu ấy, cậu ấy bạn ít, tương đối dễ dàng bị cảm xúc bạn bè ảnh hưởng, khổ sở cũng chỉ biết một mình nén."

Hạ Bạch nghe được câu nói sau cùng ngẩn người, nhớ tới Địch Thu Hạc sinh nhật đêm đó rõ ràng rất cao hứng, nhưng nén không biết biểu đạt, ngược lại bộ dạng so với bình thường ít lời hơn, tâm đồng tình ló đầu, nhịn không được thở dài, hướng Khương Tú Văn cười cười, nói, "Tôi hiểu rồi, cảm ơn Khương tiên sinh nhắc nhở."

Khương Tú Văn nhanh chóng tỏ vẻ không cần cám ơn, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng.

Ánh mắt bạn tốt không tệ, người trong lòng rất tốt, nhưng, nhưng thiện giải nhân ý như vậy, tính tình tốt như vậy, năng lực mạnh như vậy, lớn lên thảo hỉ như vậy...... Tóm lại một người tốt như vậy, bạn tốt nhà mình sao theo đuổi được a, nếu như người nọ là cong còn tốt chút, mà nếu như đối phương là loại thẳng nam ống thép thẳng...... Vậy đường truy phu, tương lai quá thê thảm.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Hạ Bạch hồi tưởng một chút chuyện mấy ngày qua, lại thở dài, từ trong ba lô lấy ra cái hộp hôm nay vừa nhận được.

Trong hộp đặt một tờ giấy và một thẻ nhớ, trên tờ giấy chi chít viết "Xin lỗi", nhất bút nhất hoa, nhìn ra được người viết rất nghiêm túc, trong thẻ không cần nói, khẳng định lại là video.

Hạ Bạch có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười.

Địch ba tuổi thật là...... Ấu trĩ tới nói xin lỗi đều chỉ biết dùng loại phương pháp của học sinh tiểu học, quá ngốc.

Những người khác trong phòng không có ở đây, cậu trực tiếp cắm thẻ vào máy tính, chờ video hiện ra sau đó ấn phát.

"Tiểu Bạch." So với lần trước bối cảnh trong phòng càng thêm đơn sơ, Địch Thu Hạc mặc áo ba lỗ quần ngủ ngồi trên giường, biểu tình nghiêm túc hẳn hoi.

Chỉ vài ngày không gặp, hắn cư nhiên đen hơn chút, trên cánh tay còn mang theo vết thương, trán có một vết đỏ nhỏ, mặt mày ngược lại so với trước kia mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng bởi vì lúc này ánh mắt mang theo thấp thỏm và lấy lòng, lại lộ ra vẻ đáng yêu mâu thuẫn.

"Cậu hôm qua lúc gọi điện thoại tới tôi đang quay phim, không nhận được điện thoại của cậu, xin lỗi." Anh nói, thân thể lại ngồi thẳng chút, "Tú Văn nói xin lỗi phải có thành ý, tôi sợ cậu nhìn không thấy tin nhắn riêng tôi nhắn cho cậu ở website trường và weibo, cho nên quay video này. Tối nay phải quay cảnh đêm, cho nên không thể uống rượu, ba chén rượu lần sau bù cho cậu, xin lỗi."

Hạ Bạch nhìn khuôn mặt khó nén mệt mỏi của anh và hốc mắt mang chút tia máu, tầm mắt lại ngừng trên quầng thâm dưới mắt anh, trong lòng cuối cùng một chút tức giận cũng không có.

"Còn có." Địch Thu Hạc tư thế ngồi càng thận trọng, cương mặt nói, "Vì tránh khỏi mắc thêm lỗi lầm, tôi quyết định hướng cậu thẳng thắn một chuyện."

Hạ Bạch sửng sốt, cau mày. Chả lẽ người này còn lừa mình cái gì khác?

"Sau khi chọc cậu giận, tôi có lén lút liên lạc với Ngưu Tuấn Kiệt, hướng hắn trưng cầu phương pháp được cậu tha thứ. Cũng không phải giám thị cậu hay là muốn thăm dò đời tư gì đó của cậu, nếu cậu cảm thấy mạo phạm, tôi có thể dừng lại loại hình vi này, thật xin lỗi."

Hạ Bạch biểu tình phức tạp nhìn người trong video nghiêm túc thẳng thắn nói xin lỗi, cuối cùng lắc lắc đầu, lấy di động ra, đem số của anh từ trong sổ đen kéo ra ngoài.

"Lần sau, lần sau tôi nhất định sẽ không bỏ lỡ điện thoại của cậu nữa." Cuối video, Địch Thu Hạc nghiêm túc đảm bảo, hướng ống kính cười cười, ngây ngốc, lại có chút ôn nhu, "Tiểu Bạch, mong lần sau gặp mặt."

Video phát kết thúc, trên mặt Hạ Bạch đã mang theo cười, suy nghĩ một chút, lại lấy bút ghi âm kia ra.

Trong bút ghi âm chỉ có một đoạn âm tần, cậu tìm ấn mở ra.

"Tiểu Bạch, thật xin lỗi."

Lời dạo đầu xin lỗi quen thuộc.

"Lừa cậu gửi giọng nói cho tôi là tôi không đúng, hiện tại, xin hãy nhận lấy xin lỗi của tôi."

Nụ cười trên mặt Hạ Bạch cứng đờ, trong lòng dâng lên dự cảm không rõ.

"Tiểu Bạch, chào buổi sáng moa moa ta."

"......"

"Tiểu Bạch, ngủ ngon nhé moa moa ta."

Hạ Bạch giơ tay lên bưng kín mặt.

"Còn có một đoạn đền bù." Giọng nam ôn nhu trầm thấp dừng một chút, sau đó mang theo một tia ngượng ngùng, chậm rãi nói, "Tiểu Bạch, hôn hôn ôm ôm nâng cao cao cậu."

Tạch!

Hạ Bạch mặt không biểu tình tắt bút ghi âm, hít sâu, cầm lấy di động ấn số Địch Thu Hạc lại muốn lần nữa kéo anh vào sổ đen, nhớ tới lời của Khương Tú Văn, lại tức giận hủy bỏ kéo đen, lựa chọn tắt điện thoại.

Không nên trông cậy vào con gà cay kia có thể bình thường bao lâu! Coi y là bé gái ư, còn hôn hôn ôm ôm nâng cao cao, hai đại nam nhân, cái này là buồn nôn ai chứ!

Lại là một ngày cảnh đêm kết thúc, Địch Thu Hạc từ trong tay Vương Bác Nghị nhận lấy điện thoại riêng, thấy vẫn không có điện thoại của Hạ Bạch, mặt mày suy sụp chút.

"Địch thiếu." Vương Bác Nghị đã phát hiện giữa ông chủ và học đệ xuất hiện mâu thuẫn chần chờ lên tiếng, đưa điện thoại của mình tới, "Tôi hôm nay lên weibo lật tin tức gần đây của Hoàng Đô, tình cờ phát hiện cái này...... Mặc dù hình không chụp toàn bộ mặt, nhưng người này hẳn là học đệ đại học Q kia của anh......"

Địch Thu Hạc vốn thân thể tùy ý dựa vào ghế dựa nghỉ ngơi lập tức đứng thẳng, cơ hồ là dùng đoạt cầm đi điện thoại trong tay hắn.

Vương Bác Nghị: "......" Động tác giống như thổ phỉ, còn có mấy món quà gửi tới đại học Q...... Không biết còn tưởng là đang theo đuổi em gái đấy.

Trên màn hình điện thoại di động mở ra một trang chủ Weibo màu hồng phấn, nhìn ảnh đại diện blogger hẳn là em gái xinh đẹp, tin tức chứng thực là ca sĩ Cổ Phong nhóm XX, tác phẩm tiêu biểu không ít, fan đại khái mười mấy vạn. Đầu tiên trang chủ là weibo tuyên truyền trước kia ghim lại, cái thứ hai thì là weibo du lịch đăng mới nhất, phối với 9 bức ảnh, 7 cái trước toàn là ảnh phong cảnh, tấm thứ 8 là một đôi tình nhân chụp chung, mà tấm cuối cùng, thì rõ ràng là một tấm chụp trộm.

Địch Thu Hạc giây thứ nhất nhìn thấy tấm hình thứ 9 này liền nhận ra người nghiêng người về phía ống kính chính là tiểu cẩu tử, sau đó ngón tay nhanh hơn đại não mở hình ảnh ra, tầm mắt dính trên gò má của người trong tấm ảnh, nhịn không được đưa tay sờ tới, xoa vị trí lúm đồng tiền.

Vương Bác Nghị làm bộ không nhìn thấy động tác của anh, nói, "Blogger này nói cô ấy lúc đang cùng bạn trai đi công viên trò chơi, tình cờ gặp được một sinh viên chụp ảnh miễn phí cho du khách, nói sinh viên này kỹ thuật rất tuyệt, người rất tốt rất thân thiện, chụp xong còn tặng kẹo que. Weibo này sau khi đăng lên, có người nhận ra người trong tấm ảnh là Hạ tiên sinh, sau đó đưa tới đống lớn fan, rất nhanh liền đem weibo này đội lên top hot."

"Tiểu Bạch lợi hại như vậy, tự nhiên tới chỗ nào đều là tiêu điểm chú ý của đám người." Địch Thu Hạc nhịn không được nhếch lên khóe miệng, ngữ khí có chút kiêu ngạo, vừa chuẩn bị lưu ảnh, nhớ tới đây là điện thoại của Vương Bác Nghị, lại vội vàng lui ra, trả lại di động cho hắn, móc di động của mình ra.

Vương Bác Nghị nhận lấy điện thoại, có chút kinh ngạc. Địch thiếu hình như tâm tình thay đổi tốt hơn? Tại sao?

Ding dong, di động vừa lấy ra, một tin nhắn đã gửi tới, Địch Thu Hạc nhíu nhíu mày, giữa weibo và xem tin nhắn do dự một chút, bất đắc dĩ lựa chọn tin nhắn.

Khương Tú Văn: Nói chuyện với Hạ Bạch rồi, cậu ấy tiếp nhận lời xin lỗi của tôi, nói sẽ cùng cậu câu thông chút, nắm chặt cơ hội.

Địch Thu Hạc thân thể chấn động, không chút nghĩ ngợi liền gẩy số Hạ Bạch qua.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt."

Là tắt điện thoại! Không phải là số không tồn tại!

Anh nhớ tới tiểu cẩu tử trong tấm ảnh chụp kia gò má đẹp mắt và khóe miệng nhếch lên không tự chủ lúc hí hoáy máy ảnh, tâm ngứa, nhịn không được xoay người đè lại bả vai Vương Bác Nghị, chân thành nói, "Tôi muốn về thành phố B!"

Vương Bác Nghị cứng rắn đè xuống kêu đau, chịu đựng thiết trảo của anh, thân thể cứng ngắc nói, "Nhưng cảnh của anh......"

"Cảnh đêm quay xong sau đó có thời gian một ngày điều chỉnh, giúp tôi đặt vé máy bay! Tôi sẽ đúng hạn trở về!" Địch Thu Hạc tâm ngứa khó nhịn, mắt đều sáng lên, nhanh chóng nói, "Tôi trước đi thu dọn hành lý và chuẩn bị quà, cậu nhanh đi đặt vé máy bay, cảnh đêm chỉ còn một ngày, phải nắm chặt!" Nói xong xoay người sải bước chạy về phòng.

Vương Bác Nghị: "......" Trạng thái này của Địch thiếu, sao luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.